[Phó Diệp đồng nhân] Kiếp này không thay đổi chương thứ 24 - 25

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

24

“Nam Cung huynh, thực xin lỗi, ta…” Phó Hồng Tuyết bước tới, “Đã làm phiền huynh, đến phiên ta thay huynh.”

Nam Cung Tường nghe vậy hơi hơi mở mắt ra nhìn Phó Hồng Tuyết liếc mắt một cái, lại bất động thanh sắc mà nhắm mắt lại, tiếp tục.

“Phó đại ca, huynh cứ để ca ca ta thay Diệp đại ca vận công trước đi, huynh nên nghỉ ngơi một chút ăn uống một chút đi.” Nam Cung Linh tiến lên phía trước nói.

"Ta..." Phó hồng tuyết nghĩ muốn mở miệng phản bác.

“Nam Cung cô nương nói đúng, Hồng Tuyết thiếu chủ, người cũng một ngày một đêm không ăn không uống không nghỉ ngơi rồi, nếu người cũng ngã bệnh thì ai tới chiếu cố Thiếu chủ đây.” Băng di vội vàng nói.

Phó Hồng Tuyết nhìn Băng di cùng Nam Cung Linh, trong ánh mắt còn mang theo một tia mờ mịt.

“Diệp, Diệp Khai ca ca huynh ấy…” Đột nhiên, Tiểu Vũ mở miệng gọi trong thanh âm có chút run rẩy, tiếng nói tuy nhỏ, nhưng ở trong đầu mọi người lại giống như một tiếng nổ lớn, khiến tất cả cùng nhau quay đầu nhìn về phía Diệp Khai.

Lông mi Diệp Khai vừa dài lại vừa rậm, thời điểm khi hắn hôn mê, liền giống như một con bướm yên lặng mà đậu ở một chỗ, lúc này con bướm ấy lại đang bắt đầu lay động đôi cánh xinh đẹp của nó.

Lúc này Nam Cung Tường cũng cảm nhận được nội lực trong người Diệp Khai đã trở nên vững vàng hơn, bắt đầu thu công. Phó Hồng Tuyết bước vội lên đỡ lấy Diệp Khai.

Nhiệt độ trên người Diệp Khai còn chưa có hoàn toàn trở lại bình thường, nhưng sắc hồng trên mặt cũng đã dần dần thoái lui, Phó Hồng Tuyết thấy vậy vô cùng cảm kích mà nhìn sang Nam Cung Tường.

“Ta đến đây để điều tra vụ trộm ở Khổng Tước sơn trang, tại sao bây giờ lại biến thành người hầu của các người rồi? !” Nam Cung Tường không nhìn ánh mắt cảm kích của Phó Hồng Tuyết, mở miệng than thở.

“Ân…” Người đang nằm trong lòng ngực Phó Hồng Tuyết nhẹ nhàng phát ra thanh âm nhỏ đến mức khó có thể nghe thấy, chỉ có Phó Hồng Tuyết ở bên cạnh mới nghe được, hắn liền không có hơi sức mà bận tâm những việc khác, khẩn trương cúi đầu xuống nhìn Diệp Khai.

Mi mắt Diệp Khai rốt cuộc cũng từ từ mở ra, hiện tại hắn cảm thấy mí mắt lại giống như nặng tựa ngàn cân, sợ là mở to mắt ra cũng sẽ tiêu hao hết toàn bộ khí lực của hắn, ngực đau nhói, bụng cũng đau, vừa mới tỉnh lại ngay cả khí lực đảo mắt một cái để nhìn xung quanh cũng không có.

Nhìn thấy Diệp Khai cuối cùng cũng mở mắt ra, Phó Hồng Tuyết kích động đến mức hô hấp có chút dồn dập, lúc này Băng di bưng qua một chén nước, Phó Hồng Tuyết vội vàng đón lấy.

“Diệp Khai, nào, uống miếng nước.” Phó Hồng Tuyết một tay đỡ lấy Diệp Khai một bên hơi cúi người xuống nhẹ nhàng nói, ngữ khí ôn nhu đến chính hắn có nằm mơ cũng chưa từng nghe qua.

Lúc này Diệp Khai cũng dần dần khôi phục trở lại, nhẹ nhàng quay đầu liền gặp phải ánh mắt của Phó Hồng Tuyết.

Diệp Khai vừa mới tỉnh lại trong ánh mắt còn mang theo một chút mê mang như hài tử mới sinh, nhưng Phó Hồng Tuyết lại phát hiện, ánh mắt của hắn vẫn minh lượng như trước, giống như tất cả ánh sao sáng trên bầu trời kia đều dung nhập vào trong ánh mắt của người này.

Mọi người ai nấy mắt to trừng đôi mắt nhỏ trong chốc lát, liền yên lặng một người nối tiếp một người mà đi ra ngoài.

Diệp Khai nghĩ muốn mở miệng nói chuyện, lại phát hiện chính mình cả người vô lực, cổ họng khô khốc như bị thiêu đốt.

“Trước tiên đừng nói gì hết, cũng đừng suy nghĩ nhiều, nhanh uống miếng nước.” Phó Hồng Tuyết kịp thời phản ứng trở lại, vội nhẹ nhàng cầm lên chén nước đưa tới bên miệng Diệp Khai.

Diệp Khai do dự một chút, rồi như nghe lời mà hé miệng nhấp mấy ngụm nước.

Người vừa mới tỉnh lại, Phó Hồng Tuyết cũng không dám khinh thường, tay cực kỳ cẩn thận giữ lấy chén nước, thấy Diệp Khai uống xong, vội vàng buông chén xuống để sang một bên, nhẹ nhàng giúp Diệp Khai lau miệng.

Diệp Khai bị mấy động tác liên tiếp của Phó Hồng Tuyết làm cho đầu óc mơ hồ không biết phải làm sao. Từ lúc hắn nhận thức Phó Hồng Tuyết đến nay người này có lãnh đạm, có không được tự nhiên, có vô tình, cho dù sau khi hai người xác định quan hệ, hắn cũng luôn tỏ ra có chút ngây ngô, nhưng hôm nay Phó Hồng Tuyết lại ôn nhu săn sóc đến mức này hắn quả thật chưa từng thấy qua.

"Phát sinh... Chuyện gì ?" Diệp khai rốt cục mở miệng.

“Cái gì?” Phó Hồng Tuyết bị Diệp Khai bất ngờ hỏi một câu liền có chút ngốc lăng.

“Cái kia Mị Ảnh… Là Cuồng Đao, ta cùng với hắn…” Diệp Khai cúi đầu cố gắng nhớ lại, vừa mới tỉnh lại sau cơn sốt mê mang, hiện giờ đầu của hắn còn có chút hỗn độn, “ Sau đó huynh đến cứu ta, sau đó…”

Đột nhiên hô hấp của Diệp Khai liền trở nên có chút dồn dập, hắn nghĩ muốn động đậy cánh tay của mình nhưng lại hoàn toàn không xuất ra được chút sức lực nào.

“Hồng Tuyết, hài… Hài tử…” Diệp Khai cố gắng nữa ngày cũng không thể động đậy nổi, chỉ có thể hơi hơi nghiêng đầu nhìn về phía Phó Hồng Tuyết.              

Nhìn thấy ánh mắt mang theo khẩn cầu cùng kỳ vọng của Diệp Khai, trái tim Phó Hồng Tuyết liền trở nên thắt chặt, hắn không biết nói dối, cũng không biết an ủi người khác, chỉ có thể luống cuống đem ánh mắt nhìn sang nơi khác.

Thông minh như Diệp Khai, nhìn phản ứng của Phó Hồng Tuyết, cũng đã hiểu kết quả, hắn cặt chặt môi, hơi hơi nhíu mày, nhắm mắt lại, một giọt lệ dọc theo khóe mắt từ từ chảy xuống khuôn mặt.

                25

Đêm đã khuya, bên trong căn phòng chỉ có chút ánh áng mỏng manh từ hai ngọn nến, hai người ở bên trong cũng có vẻ mông lung.

“Diệp Khai!” Nhìn thấy Diệp Khai thống khổ từng giọt nước mắt chảy xuống từ đôi mắt đang nhắm chặt, Phó Hồng Tuyết liền luống cuống.

Từ lúc Phó Hồng Tuyết quen biết Diệp Khai đến giờ hắn vẫn luôn là một bộ lạc quan vui tươi, cũng có lúc ẫn nhẫn kiên cường, nhưng khi hắn chân chính thân cận với Diệp Khai, mới biết được rằng cảm giác hắn mang lại cho người ta nhiều nhất chính là đau lòng. Vui vẻ của hắn bi thương của hắn, nước mắt của hắn nụ cười của hắn, bất kì thời khắc nào cũng có thể khiến cho người khác trầm luân. Không biết được hết thảy sau đằng sau những điều đó, hàm chưa biết bao nhiêu chân tình của Diệp Khai.

Thời khắc này Phó Hồng Tuyết mới thật sự cảm nhận được tư vị yêu một người là như thế nào, đã sớm không phải đơn giản chỉ là sự đồng cảm, mà là giống như đối phương đã muôn dung nhập vào thân thể của chính mình, tiến vào trái tim của mình, mỗi một lần hô hấp, mỗi một lần tim đập, đều vì đối phương mà rung động.           

Những thống khổ mà Diệp Khai phải chịu đựng lúc này, cũng đem đến cho bản thân đau lòng vô hạn.

Diệp Khai gắt gao cắn môi mình, nhắm chặt hai mắt. Hắn cảm giác được hiện tại trong bụng đau đớn vẫn còn thực rõ ràng, như là nói cho hắn biết chuyện gì đã xảy ra.

“Diệp Khai, huynh đừng như vậy.” Phó Hồng Tuyết vội  vàng lau đi nước mắt trên khuôn mặt của Diệp Khai, “Diệp Khai, đây không phải là lỗi của huynh, huynh đừng như vậy, cầu xin huynh đừng tự tra tấn chính mình như vậy!”

“Hài tử mới ba tháng… Nó1 còn chưa có thành hình… Nó là của huynh…”

(1)    Nó là chỉ đứa bé, vì trong tiếng hoa đều gọi chung là “Tha” nên ta sữa lại là nó cho phù hợp cách gọi, mặc dù không được tình cảm lắm. Nhưng nếu để là “con” ta thấy nó quá mềm yếu, không phù hợp với Diệp Khai.

“Diệp Khai! !” Thấy Diệp Khai càng ngày càng kích động, Phó Hồng Tuyết không khỏi lớn tiếng gọi.

Diệp khai bị dọa đến mở mắt ra, nhìn lại Phó Hồng Tuyết, vẻ mặt lo lắng.

“Diệp Khai, ta biết ta không giỏi biểu đạt, nhưng tại sao huynh còn không hiểu.” Phó Hồng Tuyết nói, “Ta yêu huynh, ta là thật tâm yêu huynh, hài tử đã không còn nữa người ta yêu thương nhất chính là huynh, quan tâm nhất chính là huynh!”

“Diệp Khai, lúc trước là ta sai, đều là do ta không tốt. Hiện tại ta cái gì cũng không cần, nhưng không thể không có huynh, huynh có biết, huynh có biết lúc huynh gặp chuyện không may hôn mê suốt một ngày một đêm thời gian này ta làm sao mà vượt qua không? ?” Phó Hồng Tuyết có chút kích động nói, “Diệp Khai, cầu xin huynh đừng như vậy nữa, huynh càng tự trách càng thống khổ thì trong lòng ta càng đau đớn hơn gấp trăm ngàn lần, huynh hiểu không? ?”

“…” Diệp Khai thấy Phó Hồng Tuyết kích động nói ra những điều như vậy, nhất thời không kịp phản ứng.

“Thực, thực xin lỗi, ta dọa huynh sợ?” Nhìn Diệp Khai trừng lớn đôi mắt, Phó Hồng Tuyết mới dần tỉnh táo lại.

“Đúng là ta… Bị thương… Ảo giác sao?” Sau một lúc lâu Diệp Khai mới mở miệng nói.

"Cái gì?" Tới lượt Phó Hồng Tuyết không kịp phản ứng.

"Phó hồng tuyết... Vừa rồi những lời này,đó,kia... Là huynh nói sao?"

Phó hồng tuyết nhịn không được phù một tiếng bật cười, cái mũi lại bắt đầu có chút chua xót.

“Diệp Khai…” Phó Hồng Tuyết nhẹ nhàng ấn thân thể Diệp Khai trở lại trên giường, chính mình cũng cúi người xuống, “Những lời kia đều là ta nói, đều là những lời thật lòng của ta, tin tưởng ta…”

Diệp Khai cảm nhận được độ ấm của một đôi môi khác bao phủ lên môi của mình, hương vị quen thuộc, độ ấm quen thuộc, so với dĩ vãng càng thêm ôn nhu.

“Được rồi, xem ra là thật sự không có việc gì rồi, có thể đi rồi phải không? Chúng ta còn có việc chính sự phải làm.” Ngoài phòng, Nam Cung Tường đối với Nam Cung Linh đang ngơ ngác nhìn cửa sổ nói.

Nam Cung Linh nghe vậy quay đầu, lộ ra khuôn mặt cười đến mức đỏ giống như quả táo (Tinh thần fangirl là đây). Nam Cung Tường thở dài, một phen kéo lấy tay Nam Cung Linh rời đi. Vừa đi vừa nói: “ Ta thực không hiểu rõ muội rốt cuộc là suy nghĩ như thế nào, Diệp Khai phụ bạc muôi như vậy, muội ngược lại còn muốn trợ giúp bọn họ, nhìn hai người kia… Muôi không phải là tự đi chịu khổ sao.”

Lúc này trước phòng chỉ còn lại hai người.

“Băng di, Linh tỷ tỷ bọn họ lo lắng Diệp Khai ca ca, Tiểu Vũ cũng lo lắng nữa, vì sao để bọn họ xem mà không cho Tiểu Vũ xem…” Tiểu Vũ quay đầu hỏi.

“…” Băng di sau một lúc lâu không nói gì, quay đầu nhìn thoáng qua căn phòng nhỏ, kéo Tiểu Vũ rời đi, “Việc này, về sau con sẽ rõ…”

Phòng trong, ngọn nến tắt, chỉ có một tia sáng mỏng manh từ ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu vào.

“Huynh vừa mới tỉnh lại, trọng thương chưa lành, vẫn là nên nghỉ ngơi trước đi, ta ở trong này cùng huynh.” Phó Hồng Tuyết nói.

“Huynh… Ở trong này cùng ta?” Diệp Khai nhìn Phó Hồng Tuyết bưng tới một cái ghế ngồi ở bên giường có chút bất đắt dĩ hỏi.

"Có cái gì không ổn?" Phó hồng tuyết nói.

“…” Diệp Khai không biết nói gì, này rõ ràng là cái gì cũng đều không ổn, một người đoan đoan chính chính ngồi ở bên giường nhìn mình ai lại có thể ngủ được? Huống hồ người nọ lại là Phó Hồng Tuyết, ngồi như vậy một đêm, chính mình sẽ… thật đau lòng.

Diệp khai khe khẽ thở dài, cố gắng  động đậy thân mình nói: "Huynh... Hay là lên đây đi."

P/s :Chương sau có chuyện gì xảy ra không nhỉ? T_T

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro