Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sài Khả Giang chạy rất rất nhanh, nàng rất là sợ công chúa sẽ phái những ám vệ, âm thầm lặng lẽ trong bóng tối đi theo nàng. Bởi vậy trong lòng chợt nảy sinh nhiều tính toán, đi lòng vòng vài lần trong thành, lúc này mới an tâm hồi phủ.

Vừa hồi phủ, trong lòng vẫn còn sợ có người đuổi theo kịp, nàng nhanh chóng gõ cửa chính, "Mở cửa nhanh, mở cửa nhanh..." Rất nhanh, trong phủ truyền đến tiếng bước chân.

Cửa chính Sài phủ kẽo kẹt mở. Từ khe hỡ không lớn vang lên giọng nói: "Là Vương gia!"

Tiểu nha đầu lanh lợi mở then cửa, vừa mở cửa vừa nói: "Vương gia, ngài tại sao lại một mình trở về rồi."

"Đừng nhiều lời, mau mau đóng cửa lại!!!"

Đại môn Sài phủ được đóng chặt rồi, Sài Khả Giang mới nhẹ nhàng thở phào, trong tay chăm chú nắm chặt khối ngọc bội hầu như trong suốt, may mắn là đoạt lại được, bằng không thì phải chết bao nhiêu lần mới đủ tội.

Nhớ tới khối ngọc bội này, Sài Khả Giang lại cảm thấy đau lòng. Nàng mở ống tay áo nhìn vào, chỗ bị cắn trên tay cũng bắt đầu sưng đỏ lên. Hừ, cẩu công chúa, cắn cũng quá lợi hại rồi.

Tiểu nha đầu Sài Linh đóng cửa nhìn, kêu lên: "Vương gia ai dám cắn ngươi?"

"Đừng nói nữa, là một con chó cái."

"Vậy phải làm sao bây giờ? Bị chó cắn không chữa tốt sẽ bị bệnh điên đấy." Nàng bước lui về phía sau mấy bước, Vương gia tốt của nàng cũng không nên cắn nàng nha. Sài Khả Giang nhìn Sài Linh sợ sệt đã lui về phía sau mấy bước, tự nhiên nổi hứng thú muốn trêu đùa nàng, cũng cố ý đi về phía trước vài bước. Sài Linh run lên: "Không được qua đây Vương gia, ta cầu xin ngươi, ta vẫn còn trẻ, ta còn chưa tìm được người để gả đây, ta còn chưa muốn chết, Vương gia ngươi là người tốt, bỏ qua cho ta đi."

Tiểu cô nương nói điềm đạm đáng yêu, như hoa lê trong mưa, làm cho người không khỏi cảm thấy đau lòng. Mà Sài Khả Giang ngược lại nhìn càng thấy vui vẻ, nàng cười nói: "Lừa ngươi thôi, ngươi còn tưởng là thật."

"Vương gia, ngươi thật sự đang gạt ta?" Sài Linh vẫn còn long lanh nước mắt, đôi mắt mở to, không thể tin nhìn Sài Khả Giang: "Vương gia, ngươi lại dám gạt ta, ta giận!" Sài Khả Giang bị đập vài cái, nha đầu kia thật là thô bạo, vậy mà dám đánh trúng ngực nàng.

"Vương gia, ngực ngươi làm giả như thật đấy, dùng cái gì làm vậy?" Sài Linh tiến lên, muốn vươn tay sờ thêm mấy cái.

Sài Khả Giang hoảng sợ lui ra xa, "Ngươi một cô nương gia dám đối với Vương gia động thủ động cước, bây giờ còn không biết xấu hổ." Má ơi, thật sự coi ngực nàng chính là ngực giả sao? Ngực nàng còn đau lắm! Tiểu nha đầu ra tay nặng như vậy.

Nàng xoay người rời đi, xoa xoa ngực nói: "Đau chết, lần sau nhất định phải kê thêm vài khối sắt mới được, xem ai còn dám đánh vào ngực ta."

Trở lại phòng ngủ, Sài Khả Giang đem trang phục đổi, khoác vào một thân bạch y, đi tìm mẫu thân thỉnh an. Đi tới Sài vương phi phòng ngủ, ở bên ngoài chỉ nghe thấy ba tỷ tỷ đang cùng mẫu thân nói chuyện, mọi người đều cười đến không khép miệng được, nàng nhẹ nhàng gõ cửa nói: "Mẫu phi, tỷ tỷ."

Chợt nghe Sài Khả Nhân nhẹ giọng nói: "Là Khả Giang trở về rồi."

Cửa mở, Sài Khả Nhân hỏi: "Khả Giang ngươi như thế nào bây giờ mới trở về, là lại tìm được công việc gì tốt sao? Ngươi không thể làm quá cực khổ, hôm nay còn có chuyện gì hay sao, nói ra cho chúng ta nghe một chút."

Sài Khả Giang cười nói: "Đại tỷ, còn có cái gì để nói đây, mấy ngày nay đất nước thái bình vô cùng, bất quá chỉ vào cung cho Hoàng thượng thỉnh an." Nàng ngồi xuống, vừa để cánh tay lên bàn trà, đã bị Sài vương phi để ý thấy được.

Nàng nói: "Khả Giang, là ai cắn cánh tay của ngươi thành như vậy?" Trên cánh tay hơn nữa còn dính một chút màu son phấn.

"Là một nữ nhân, vì một chút việc mà cùng ta cắn nhau, không có gì đáng ngại."

"Ở đâu không có gì đáng ngại, đều sưng đỏ hết cả lên." Sài vương phi cực kỳ đau lòng: "Ngươi chờ ta một chút, ta đi lấy rương thuốc." Mở ngăn tủ ra, từ trong ngăn tủ cầm lấy cái hòm thuốc, trong hòm thuốc tìm kiếm ra lọ thuốc mỡ, "Đây là thuốc chống sưng, xoa vào là tốt rồi."

Thuốc mỡ chứa bên trong một bình sứ nhỏ, Sài vương phi dùng thìa đào ra một ít bột, nhè nhàng bôi lên tay Sài Khả Giang.

Sài Khả Giang chỉ cảm thấy trên cánh tay lành lạnh, vô cùng dễ chịu, hỏi: "Mẫu phi, đây là thuốc mỡ gì, ta trước kia chưa từng thấy qua lọ này nha?"

"Băng da cao, là mấy năm trước tiến cung gặp Hoàng hậu, Hoàng hậu thưởng cho đấy, nói là dùng chẳng những giảm sưng, hơn nữa miệng vết thương sẽ không lưu lại sẹo, ta nghĩ thuốc mỡ như vậy nhất định rất trân quý, cho nên chưa từng sử dụng qua."

Sài Khả Giang nghe xong cảm động, đến cả mẫu thân đều không nỡ dùng, bây giờ lại bị nàng dùng:"Mẫu phi!"

Sài Khả Giang rưng rưng nước mắt, Sài vương phi nói: "Đây là làm sao, liền cảm động rồi sao?."

"Ân!"

Ba tỷ tỷ của Sài Khả Giang đều nở nụ cười.

Bên trong Phủ công chúa .

Tống Hoán Khê nhìn hai hàng dấu răng, không kiên nhẫn thúc giục: "Lâm Tương, Băng da cao đã lấy tới chưa, ngươi thật sự hy vọng trên cánh tay bổn cung lưu lại sẹo đúng hay không?" Dân nữ chết tiệt, dám đối với hậu duệ hoang gia như nàng làm ra như vậy, thật sự là to gan lớn mật, nếu lần sau để cho nàng gặp lại, không thể không cầm tên dân nữ cắn người kia nhốt vào thiên lao .

Lâm Tương rất nhanh chạy tới đây: "Công chúa, ngài đừng thúc giục, ta cũng không nhàn rỗi, vừa rồi gặp được Lý công công đến truyền Hoàng hậu khẩu dụ, nói là Hoàng thượng tìm ngài có việc gấp, mong ngài tranh thủ thời gian tiến cung, đừng lo chơi bời mà để chậm trễ."

Tống Hoán Khê bĩu môi,nàng có bao giờ đi chơi bời, nàng chỉ là đi tuyển cả thiên hạ mỹ nam, nàng cũng không tin, thiên hạ này chẳng lẽ sẽ không có nam nhân nào nàng xem thuận mắt. Nếu thật là như vậy, ngày sau ai tới làm phò mã nàng? Chẳng lẽ để cho thiên hạ mỹ nhân như nàng, cô độc sống quãng đời còn lại, đây là quá thê thảm. Bất quá nếu bắt nàng đi chọn những tên nam nhân xấu xí kia còn không bằng trực tiếp đưa nàng đi xuống âm phủ còn tốt hơn.

Lâm Tương nhìn Tống Hoán Khê xuất thần: "Công chúa, ngài đang suy nghĩ ý kiến hay gì đây?"

"Không có gì, ta chỉ là vừa nghĩ tới vẻ đẹp ta dần giảm đi, đã cảm thấy có chút đáng tiếc."

"Làm sao sẽ như vậy, ngài là nước Đông Lai chúng ta đệ nhất mỹ nhân, ngài nếu vẻ đẹp ta dần giảm đi, chúng ta còn sống vì cái gì a."

"Vậy cũng đúng, nhìn khắp thiên hạ này, ai sẽ trở thành phu quân tương lai của ta, ta cũng không thể để phụ hoàng thay ta chỉ hôn, bắt ta lấy mấy tên xấu như quỷ ấy, muốn ta một ngày nôn bao nhiêu lần đây."

Lâm Tương an ủi: "Sẽ không, Hoàng thượng đau lòng ngài còn không kịp, cho dù có phải tìm khắp thiên hạ, cũng sẽ không để ngài phải đơn độc cả đời."

"Thật sao?"

Lâm Tương cầm tay áo Tống Hoán Khê nâng lên, nói: "Đương nhiên!"

"Chỉ mong vậy." Việc này cũng không thể chắc chắn, Tống Hoán Khê úp đầu trên cánh tay, tương lai của nàng sẽ như thế nào đây? Nàng thất thần.

Gặp xa phu tiến đến, nói: "Công chúa, xe ngựa đều đã chuẩn bị xong, chúng ta phải lập tức tiến cung?"

"A, ân." Tống Hoán Khê không tình nguyện đứng lên: "Đi thôi, đừng để cho phụ hoàng đợi quá lâu."

Xe ngựa ra khỏi phủ công chúa, vượt qua cửa cung. Tống Hoán Khê nhấc lên màn xe: "Lần sau lại không biết lúc nào mới có thể đi ra ngoài." Có thể tới hành cung của nàng tạm nghỉ ngơi một chút, nhìn ngắm mỹ nam, mỹ nữ là hưởng thụ lớn nhất của nàng , hôm nay phải trở lại trong nội cung, cái cảm giác không được tự nhiên lại muốn kéo đến rồi.

Thanh Phùng điện.

Tống Minh Tuấn ngồi tại trên ghế rồng, phê duyệt tấu chương. Hắn nhìn lướt qua vài gương mặt, đều là các lão thần đang nói đến sự việc công chúa phải xuất giá, trong đầu lại hiện lên hình ảnh Tống Hoán Khê, hắn cầm lấy chén trà bên cạnh bàn, uống mấy ngụm trà. Hoán Khê hôn sự có phải hay không cũng nên nói chuyện với nàng, nhìn thử xem lòng nàng cuối cùng có chọn được người nào thích hợp.

Ngay tại thời điểm khi hắn nghĩ đến nữ nhi, Thanh Phùng cửa đại điện liền truyền đến Tống Hoán Khê thanh âm, "Phụ hoàng, nữ nhi cho phụ hoàng thỉnh an, vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế."

"Ha ha, là Hoán Khê, mau tới đây, không cần cách phụ hoàng xa như vậy, để cho ta nhìn ngươi, mấy ngày nay ở bên ngoài, có hay không đen đi."

Tống Hoán Khê nói: "Mới không có, phụ hoàng nói người ta như vậy, là ước gì nhi thần đen xấu đi sao?"

"Ha ha." Tống Minh Tuấn vui vẻ, vừa nghe thấy nữ nhi giọng nói làm nũng, trong lòng của hắn dần trở nên thoải mái.

"Phụ hoàng đang nhìn cái gì?" Tống Hoán Khê cầm lấy một quyển tấu chương, tức giận đến mặt đều tái nhợt, những lão gia hỏa này lại đang thêm mắm thêm muối làm mai cho nàng, thật đáng giận.

Tống Minh Tuấn hỏi: "Hoán Khê, ngươi cảm thấy như thế nào, đại thần ý kiến trẫm là muốn suy tính, bất quá trẫm muốn hỏi qua ngươi, trong lòng của ngươi có để ý qua người nào hay không? Nói thật, trẫm cũng không muốn ngươi đi chọn mấy đại thần trong triều, cho dù có chút ít bản lĩnh, nhưng đám người này đến nhìn cũng thật sự nhìn không được."

Tống Hoán Khê cười nói: "Vẫn là phụ hoàng hiểu rõ nhi thần."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro