Chương 13: Vụ án thứ hai - Hổ phách

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ánh sáng trong phòng khách nhà Kim gia lờ mờ, thời điểm Khương Hồ bọn họ đi vào, Kim Thu cùng mẹ đang ngồi trên ghế sô-pha. Cô gái trẻ chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn thấy Tô Quân Tử mang theo hai người đi vào, ánh mắt có phần dại ra.

Ánh sáng không được tốt lắm, Khương Hồ hình như là có chút nhìn không rõ, theo bản năng tháo kính xuống, dùng góc áo chùi chùi.

Thẩm Dạ Hi đột nhiên thấy bộ dáng Khương Hồ không mang kính, sửng sốt một chút, anh nghĩ nếu như người nọ xuất hiện trước mặt mình dưới dạng này, tuyệt đối sẽ là muốn được đặc biệt chú ý.

Khóe mắt Khương Hồ rất thú vị, con mắt nói chung là vì pha trộn nhiều loại cảm xúc, màu sắc rất đơn giản, nhìn rất trong sáng, nhưng mà… nói thế nào đây, chính là làm cho người ta cảm thấy rất lạnh.

Kim Thu mạnh mẽ ngẩng đầu lên nhìn, không biết vì sao lại co người lại một chút, ngón tay theo bản năng mà nắm lấy tay áo mẹ cô.

Khương Hồ lần nữa đem kính đeo vào, cười cười với Kim Thu, nhẹ nhàng nói: “Cô Kim, không biết tôi có thể hỏi cô mấy vấn đề không?”

Cậu dùng loại giọng điệu nhẹ nhàng, còn mang theo dáng cười xấu hổ lễ phép khi nói chuyện, cũng chính là cách nói chuyện với những người trong cục, Dương Mạn thì lập tức đổ ngay, còn An Di Ninh có lẽ giãy dụa một chút liền rơi vào tay giặc.

Nhưng mà Kim Thu lại thụt lui về phía sô – pha, thân thể như theo bản năng mà muốn cách Khương Hồ xa một chút, sau đó hơi do dự, hai tay ôm trước ngực, cảnh giác đánh giá cậu, lúc này mới gật đầu.

Khương Hồ bị cô nhìn đầy căm thù cùng đề phòng khiến cho ngẩng người, Thẩm Dạ Hi đứng một bên nhìn thấy trộm cười, đáng đời, cho tiểu tử cậu không có việc gì cũng hay giả bộ ngớ ngẩn, cho chừa đi?

Khương Hồ hỏi: “Ngày hôm qua cô gặp ác mộng sao?”

Kim Thu sửng sốt, ngập ngừng gật đầu.

“Có thể nói tôi nghe một chút không?”

“Tôi… tôi mơ... hắn tra tấn bọn họ, đánh bọn họ, nghe bọn họ kêu thảm thiết, xé bụng bọn họ ra…” Kim Thu ngừng một chút, nhìn Khương Hồ: “Sau đó… sau đó hắn từng bước mà hướng tôi đi tới, tôi bắt đầu hét, hét… sau đó liền tỉnh dậy.”

Thẩm Dạ Hi thu lại vẻ mặt trêu đùa, nhíu mi.

“Ở trong mơ, cô ở đâu?” Khương Hồ tiếp tục hỏi.

Kim Thu cúi đầu, thấp giọng nói: “Hắn bỏ tôi vào một căn phòng, xung quanh tất cả đều là lưới sắt, lưới sắt ở cửa sổ, lưới sắt ở cửa chính…”

“Lưới sắt rào quanh căn phòng?” Khương Hồ hỏi.

Kim Thu không hề mở miệng, cúi đầu khóc, mẹ Kim Thu ôm lấy bả vai của cô, đôi mắt hồng hồng ngẩng đầu nói với ba người: “Tôi van cầu các cậu, đi bắt cái tên tội ác tày trời ấy đi, đừng hỏi, đừng hành hạ nó nữa!”

Khương Hồ nhếch miệng, không nói gì nữa, Thẩm Dạ Hi gật gật đầu, nói với hai mẹ con trên sô-pha: “Thật xin lỗi, làm phiền rồi, chúng tôi sẽ đi — Quân Tử, anh cùng tôi đi ra ngoài một chút.”

Đi đến phòng ngoài, Thẩm Dạ Hi nghiêng đầu nhìn cửa sổ nhà Kim Thu trơ trụi, nói khẽ với Tô Quân Tử: “Ngày hôm nay anh cứ ở đây cùng bọn họ, ngày mai tôi tìm người đến đổi cho anh… nếu như có thể, thay tôi hỏi Kim Thu, tôi cảm thấy cô ấy như là đang che giấu cái gì đó.”

Tô Quân Tử sửng sốt: “Cậu hoài nghi cô ta à?”

Thẩm Dạ Hi lắc đầu: “Tôi cảm thấy cô ta có chút kì lạ, cũng có thể là chúng ta làm cô ấy sợ, nhưng mà nhìn qua cô ấy vẫn là cố gắng cùng nói chuyện, cố gắng? Tôi sẽ để vài người canh giữ ở ngoài.”

Tô Quân Tử gật gật đầu, thời điểm Thẩm Dạ Hi trước khi đi vỗ vỗ anh, ánh mắt nhìn nhìn súng như ẩn như hiện ở trên thắt lưng anh rồi mang theo Khương Hồ quay về cảnh cục.

Thịnh Diêu từ phòng tranh đi ra, liền đi vào quán cà phê bị che khuất, gọi người đến, chờ họ bố trí ổn thỏa theo dõi phòng tranh, An Di Ninh đã gọi điện thúc giục cậu vài lần, lúc này mới đứng lên trở đi về, sắc trời đã có chút hơi tối.

Ra khỏi khu nghệ thuật rắc rối, ở trước cổng là một chiếc Bentley, Thịnh Diêu không nhìn, trực tiếp hướng chỗ bên cạnh đi tới, không biết vì sao, về vụ án này, trong lòng cậu đặc biệt có loại cảm giác quái dị, vừa vặn khi ngồi chờ người trong quán cà-phê, cảm giác kia dường như càng mãnh liệt hơn nữa.

Lúc này, phía sau cửa kính xe đột nhiên được hạ xuống, có người ở phía sau cậu gọi: “Hắc, a sir.”

Thịnh Diêu lúc đầu không để ý, cho đến đi thấy chiếc Bentley đang chầm chậm theo sát cậu, mới quay đầu lại.

Người đàn ông đeo kính mát ngồi ở bên trong, cười với cậu như ánh mặt trời chói chang: “A sir, việc gấp xong rồi à?”

Sir cái gì mà sir, anh cho là đang đóng kịch à? Thịnh Diêu thản nhiên mà đánh giá người đàn ông đeo kính mát này, bộ dáng có chút thú vị, xem ra là kẻ có tiền, nhưng mà... tại sao lại đi làm phiền một cảnh sát như mình?

“A sir nha, lúc tôi ôm thắt lưng của anh, phát hiện có chút cứng cứng, sẽ không phải là súng đi nha!” Kỳ thật thắt lưng cũng rất nhỏ.

“Ừ, cám ơn.” Nơi mình đứng cách xe không xa, bình thường không có việc gì, thời điểm này lại bị làm phiền, thật đúng là... ừm, khiến cho người ta dở khóc dở cười.

“A sir xưng hô như thế nào? Về sau gặp mặt cứ a sir a sir như thế này cũng quá xa lạ đi?” — tuy rằng khi đối phương lấy ra thẻ công tác, người nào đó đã thấy được.

Thịnh Diêu quay đầu lại, nở nụ cười: “Anh sẽ không muốn nhìn thấy tôi đâu.” Hiện tại cậu chẳng còn tâm trí lo những chuyện như thế này, nhất là trong lúc đang xảy ra vụ án tồi tệ kia.

Người đàn ông đeo kính đen bị nụ cười của cậu làm lung lay, dùng sức chớp chớp mắt: “A sir a, anh không cảm thấy nhìn tôi có vẻ quen mắt sao? Tôi là Thư Lâu, về sau dự định phát triển thành phố này, được biết anh chẳng phải là được nhiều lợi sao?

Tôi là Thư Lâu? Không phải ‘Tên của tôi là Thư Lâu’, hoặc là ‘Tôi tên là Thư Lâu’, giống như người khác trời sinh đều nhận biết hắn, Thịnh Diêu đánh giá người này, cho dù da dẻ toàn thân một màu lúa mạch, nhưng rõ ràng có thể nhìn ra là được chăm sóc vô cùng tốt, thậm chí còn được sống sung sướng, ừm… màu sắc làn da có lẽ là tắm nắng hay gì đó, bàn tay để ở trên cửa sổ cũng bình thường, vẻ mặt nói chuyện cùng giọng điệu, còn có kính mát…

Thịnh Diêu hỏi: “Như thế nào, anh là nghệ sĩ?”

Thư Lâu thở ra một hơi thiếu chút nữa tắt thở, không ngờ mình ở đây còn có người không biết, sau một lúc lâu, mới run rẩy hỏi: “A sir, anh không xem TV sao?”

Thịnh Diêu trong lòng nói, tôi nào có thời gian xem TV…

“Vậy sao anh biết tôi là nghệ sĩ?”

“Tôi là cảnh sát, nên đối với thân phận người có chút nhạy cảm.” Thịnh Diêu cười híp mắt lấy lệ, mở ra xe của mình, chuẩn bị bước vào trong.

“Đợi một chút, a sir, anh thật sự không suy xét đề nghị của tôi?”

“Suy xét cái gì?”

“Làm bạn giường của tôi. Thời điểm anh làm bạn giường, tôi nhất định sẽ không lăng nhăng, tuyệt đối không ra ngoài làm loạn, hơn nữa thân thể tôi khỏe mạnh, tôi…”

Thịnh Diêu lắc đầu.

“Vì sao?” Thư Lâu được rất nhiều người nịnh bợ, rất ít bị người như thế lặp đi lặp lại mà từ chối.

Thịnh Diêu còn thật sự suy nghĩ một chút, sau đó cũng chăm chú nhìn nhìn Thư Lâu, vô cùng nghiêm túc nói: “Tôi yêu thích người nhỏ xinh một chút, láu lỉnh một chút, anh đây như vậy, đến trên giường tôi sợ bản thân mình chịu thiệt.”

Nói xong đóng cửa xe chạy đi.

Thư Lâu sững sờ tại chỗ, sau một lúc, mới có chút bị đả kích mà nhắc mãi: “Ai nói người Trung Quốc luôn bảo thủ?”

Thịnh Diêu? Thịnh Diêu dĩ nhiên sẽ không giận, đối phương không có ác ý, cậu cũng không phải không nghĩ đến, nếu người này không xuất hiện vào lúc mình đang vội vàng, hoặc là người này xinh xắn một chút, nói không chừng cậu sẽ gật đầu. Thoát khỏi bầu không khí êm đềm, mở còi cảnh sát chạy như bay trở về, ngoài Tô Quân Tử, mọi người đều tụ tập đông đủ.

Dương Mạn cùng An Di Ninh thay phiên nhau thẩm tra Ngô Chí Đạt, một người đập bàn mắng chửi đe dọa, một người nhẹ nhàng khuyên bảo, đến bây giờ cũng không hỏi ra được gì, chỉ có thể tạm thời giam giữ, bất quá không có bằng chứng, tạm giữ cũng không được bao lâu.

Dương Mạn từ phòng thẩm tra đi ra, nổi giận uống nước, thấy Thịnh Diêu trở về liền cười: “Đi lâu như vậy? Vui đến không biết đường về, bị mấy cái đẹp nghệ thuật nho nhỏ quyến rũ à?”

Thịnh Diêu bĩu môi: “Người đẹp xinh xắn thì không có, ngược lại bị một người đàn ông cao lớn từ đâu nhảy ra tự tiến cử.”

Dương Mạn phun nước, một đôi mắt phượng trừng lớn, Thịnh Diêu cho rằng cô chính là muốn lấy mình ra đùa, kết quả nghe Dương đại tiểu thư “Grào” một tiếng lớn: “Vì sao chuyện này ông cũng không để cho tôi gặp phải? Sớm biết như thế tôi đi rồi! Ở lại thẩm tra cái tên này, làm cho tôi một bụng đầy lửa.”

Thẩm Dạ Hi vừa lúc đi vào, nghe rồi cười: “Đi cái gì mà đi, em tôi chính là học về nghệ thuật, nhận xét về người, hừ, chị xem, trên mặt Thịnh Diêu bây giờ còn có vẻ xanh xao đấy.”

Thịnh Diêu cười cười không nói tiếp, chỉ hỏi: “Quân Tử đâu?”

“Ở nhà bảo vệ Kim Thu.” An Di Ninh nói.

Thịnh Diêu đột nhiên nhíu mày, Thẩm Dạ Hi nhìn thấy: “Sao vậy?”

“Không… Kim Thu.” Cảm giác quái dị kia dường như lại nổi lên, Thịnh Diêu muốn ngừng lại, nhưng như thế nào cũng không kiềm chế được: “Có chút kì lạ.”

Thẩm Dạ Hi quay đầu liếc mắt nhìn Khương Hồ một cái, sau sững sờ, trầm mặc. Sau đó đem chuyện cả ngày nay nói tóm tắt cho Thịnh Diêu một lần. Thịnh Diêu suy nghĩ một chút, cầm lấy chìa khóa xe đi ra ngoài: “Cứ như thế này đi, tối hôm nay tôi đến cùng Quân Tử, nếu có chuyện gì cũng có thể ứng phó, mọi người tiếp tục kiểm tra, có phát hiện cái gì thì gọi điện cho tôi biết.”

Nói xong vội vã rời đi, An Di Ninh nhướn mày, lắc đầu thở dài: “Đến như gió, đi như mưa…”

“Trở lại vấn đề chính, Ngô Chí Đạt thế nào?” Thẩm Dạ Hi đánh gãy những lời vô nghĩa của cô.

“Là một người thô lỗ.” An Di Ninh suy nghĩ một chút: “Tốt nghiệp trung học liền ra ngoài làm công, cùng anh trai Ngô Cư quả thực không giống nhau, cảm giác cho tôi… không giống như là người sẽ làm ra những việc tỉ mỉ.”

Thời điểm cô nói ba chữ ‘Sống cẩn thận’ có vẻ cực kỳ giận dữ.

“Hơn nữa không có hành vi ngược đãi đối với người bị hại, sau khi pháp y kiểm tra, những người bị hại trước khi chết đều bị ảnh hưởng của thuốc, đều là vô ý thức.” Thẩm Dạ Hi nói: "Như thế xem như không giống với Ngô Cư, động cơ giết người của Ngô Cư chính là ngược đãi, tên sát thủ mới dường như không có loại động cơ này, cơ hồ chỉ vì muốn giết người là giết thôi.”

“Vậy anh cho rằng động cơ của hắn là cái gì?” Dương Mạn hỏi.

Thẩm Dạ Hi trầm mặc một hồi, chậm rãi nói: “Cảm giác nói cho tôi biết, như là hắn đang tưởng niệm Ngô Cư, giống như hướng Ngô Cư gửi lời chào.”

“Còn có một điểm không giống.” Khương Hồ đột nhiên lên tiếng: “Người bị Ngô Cư hãm hại nam có nữ có, đối với hắn mà nói, phụ nữ càng dễ dàng khống chế tựa hồ như chỉ là đồ chơi, mục tiêu chính là đàn ông, mà người này…”

Cậu hạ giọng nói, bởi vì tất cả mọi người hiểu được — người bị hại của sát thủ hổ phách số 2, tất cả đều là phụ nữ trẻ tuổi xinh xắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro