Chương 18: Vụ án thứ ba - Thân sĩ cuối cùng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bình thường đã tăng ca, cuối tuần còn bị Thẩm đội trưởng gọi liên tục, thật bất hạnh. Đi ra ngoài cùng người yêu hẹn hò cũng phải trở về, người thật vất vả lắm mới ở nhà một ngày để ngủ cũng phải trở về, cùng vợ con chơi đùa cũng phải trở về, ở bệnh viện cũng là một hình thức 'tăng ca'. Người giúp đỡ người khác trong trở ngại tình yêu cũng phải trở về.

Thẩm Dạ Hi đối mặt với một đống oán khí này, cảm thấy mình thật ra cũng vô tội mà.

Các nhân viên cảnh sát làm việc cũng không dễ dàng gì, ngoài việc điều tra, chính là muốn nói cho mọi người biết, các phần tử tội phạm chuyên nghiệp cho dù là trời nắng ngày mưa, quốc lễ ngày nghỉ, bất cứ lúc nào muốn phạm tội liền có thể làm.

Ngày và đêm, tiền lương của ngành đều cao, trách không được trong cục nhiều tuấn nam mỹ nữ như vậy đều là tự làm tự tiêu, vốn là những người làm việc cùng nhau không nói chuyện yêu đương, sau khi Mạc cục lên nắm quyền thì mọi người mới im lặng, lúc này mới cho tất cả các nhóm cảnh sát giải quyết vấn đề cá nhân.

Lúc này bọn họ cũng không phát điên nếu không vì chuyện vụ nổ xe buýt cùng chuyện khủng bố, tương đương nhau, ngay cả bên Thị trưởng cũng gọi điện thoại sang.

Khi Mạc Thông mặc áo khoác vào, đã đem cái kẻ đặt bom kia ân cần hỏi thăm mười tám đời nhà hắn, hờn giận mà nhìn An Tiệp đang cầm lấy bình tưới hoa - thật vất vả lắm nhóc con An Di Ninh kia mới không ở nhà, có thể cùng người yêu gần gũi một chút.

Mạc Thông lộ ra khuôn mặt mẹ ghẻ, đích thân tham dự cuộc họp khẩn cấp, mọi người đuợc cho là nhóm tinh anh đều đã sắp điên, không khí văn phòng nổi lên một luồng khí đen, Mạc Thông đập lên bàn: "Đến ta cũng phải tham dự mà còn uất ức, bằng không tới cuối tuần sau, tuần sau, tuần sau và sau nữa đều tăng ca, cho chết các người!"

Mọi người im lặng... cái kia, phòng hồ sơ, còn thiếu người không?

"Cục, cục trưởng..." Một nhân viên ở cửa im lặng nhìn một phòng toàn người, thận trọng gõ gõ cửa.

Mạc Thông híp mắt quay đầu lại - Ôi, cuối cùng đã hiểu được cái gì gọi là ánh mắt như dao.

"Kia, cái kia, Thị trưởng, Thị trưởng lại gọi điện đến, tìm ngài... nói... "

"Nói cái gì, cậu nói với ông ta, hối cái gì mà hối? Còn hối nữa có chết người tôi cũng mặc kệ, để cho lão tự đi điều tra!"

"Nhưng mà..." Nhân viên nhỏ thật muốn khóc, cho y một trăm lá gan cũng không dám nói chuyện với Thị trưởng như vậy a.

An Di Ninh đến, một lần nói: "Cậu nói cho Thị trưởng, nói cục trưởng hiện tại đang tập trung mọi người bàn bạc, một khi có kết quả nhất định sẽ báo cáo với bọn họ."

Nhân viên nhỏ như được cứu sống, chạy đi như bay, An Di Ninh vừa quay đầu lại, bắt gặp ba đang lườm mình, chẳng biết làm sao: "Có chuyện gì?"

Mạc Thông: "Con học được cái này ở đâu?"

An Di Ninh trở mình xem thường: "Con cùng cha đã nhìn quen cái này rồi."

Mạc Thông bĩu môi: "Hừ, hắn năm đó so với ba còn đần độn hơn, về điểm này phải là ba nhìn quen mới đúng."

Thẩm Dạ Hi vội ho một tiếng, nhắc nhở hai người nào đó đang quan tâm đến vấn đề cuộc sống riêng của mình quay về trọng điểm.

Mạc Thông không nói gì thêm, năm sáu người liền nghiêm nghị: "Mọi người không cần căng thẳng, có thể phát biểu ý kiến."

Vốn cũng không có ai mất tự nhiên, mọi người đã quá quen thuộc...

Ngay sau đó Dương đại tiểu thư bị phá giấc ngủ cũng nói đùa một câu: "Công việc quản lý thành phố là của mấy người lịch sự kia đi, chưa từng gặp qua bọn phần tử phá hoại hay là bom sao? Hận đầu ngón tay không thể dài tý để có thể bắt được bọn chúng? Bọn chúng rảnh rỗi để hai trái bom trên xe, một con chuột cũng không bị nổ chết đi?"

Lấy tình huống các loại xe đang chen chúc nhau, dưới tình hình này chỉ có vài người bị thương không nguy hiểm đến tính mạng, có lẽ uy lực của trái bom không mạnh lắm.

Mạc Thông chấp nhận, nhưng dù sao thân là cục trưởng, không thể cổ vũ cấp dưới thuận miệng đùa giỡn như vậy được, vì vậy mở miệng liền nói: "Tình huống này tôi đã cùng Thị trưởng nói rõ, bất quá đồng chí Thị trưởng cho là, dù uy lực trái bom quả thật không lớn, nhưng mà để lại thiệt hại nặng nề, rất có thể ảnh hưởng đến đoàn kết xã hội, dễ dàng ảnh hưởng đến trật tự xã hội, làm cho người dân hoảng sợ. Hơn nữa, phải luôn trong trạng thái phòng bị chuyện chưa xảy ra, chúng ta không thể chờ 'Khát nước mới lo đào giếng'... Bác sĩ Khương, làm sao vậy?"

Vẻ mặt Khương Hồ càng ngày càng mê man, Mạc Thông ho nhẹ một tiếng, dù sao cũng là bạn bè của 'Người kia' nhà mình, nên vẻ mặt liền ôn hòa nói một câu.

Khương Hồ nói: "Mạc cục trưởng, theo lời ngài nói, tôi có vài điểm không rõ, chẳng hạn như, cái gì gọi là 'Khát nước mới lo đào giếng'? Còn có cái gì là phòng bị chuyện chưa xảy ra?"

Mạc Thông thiếu chút nữa bị cậu làm cho nghẹn chết, dừng một chút mới thở đều lại: "Việc này sao? Bác sĩ Khương có thể nhờ từ điển giúp đỡ, người trẻ tuổi cần phải nhập gia tùy tục, có rất nhiều tiếng Hán cần học nha."

Khuơng Hồ cả kinh, nghĩ thầm từ 'Nhập gia tùy tục' này hẳn là đã nghe nói qua, ý là một ai đó đi đến nơi nào đó, nên làm theo tập tục nơi đó, vì vậy rất xấu hổ mà nhìn nhìn Mạc Thông, thật cẩn thận hỏi: "Tôi không phải là muốn nói bậy. Thật xin lỗi, tôi không biết mấy thói quen khi mở cuộc họp ở đây..."

Thẩm Dạ Hi liếc mắt thấy vẻ xanh xao trên mặt cục trưởng, muốn cười nhưng không dám, liền ho khan: "Quay về chủ đề chính, Tương Hồ đừng quấy rối."

Khương Hồ lập tức ngậm miệng không nói, Mạc Thông nhìn cậu một cái, lại nhìn Thẩm Dạ Hi liếc mắt một cái - Được nha tiểu tử, mới hai ngày như thế, đã thu phục được bác sĩ nước ngoài này?

Thẩm Dạ Hi trực tiếp không để ý tới cậu, vẻ mặt nghiêm chỉnh: "Vô luận có phải là phần tử khủng bố hay không, trên giao thông công cộng trong thành phố đều là vô cùng nguy hiểm, không ai biết hai lần trước có phải chỉ là tập luyện hay không, vạn nhất lần tới trở lại với quy mô nổ lớn hơn nữa chứ?"

"Nếu như chỉ là luyện tập, đối phương không sợ 'đả thảo kinh xà' hay sao?" Tô Quân Tử hỏi.

"Ý của anh là?"

"Sắp xếp bom ở trên phương tiện, là hành vi vô cùng cao ngạo, nếu như người tình nghi không phải là vì tạo thương vong cho người trên xe, mà chỉ là vì muốn gây hoảng sợ thì sao?"

"Vì sao lại muốn tạo khủng hoảng xã hội? Mục đích chính trị sao? Nếu là như vậy, sao lại không có một tổ chức nào nhảy ra trình bày là mục đích chính trị gì?" Dương Mạn nói, cô nghiêng đầu hỏi Di Ninh: "Trước kia chưa từng bắt được nghi phạm, an toàn nghề nghiệp của chúng ta có thể đến mức nào?"

An Di Ninh để tay sang hai bên: "Xe công cộng không giống như xe điện ngầm, tuyến đường nhiều, trạm dừng nhiều, số xe cũng nhiều, phần lớn đều đông người. Huống hồ nghe nói cái gọi là sự cố bom, thật ra càng giống như là đồ chơi trẻ em nào đó, thể tích đặc biệt nhỏ, có lẽ đặt ở trong túi xách bí mật mang theo, chúng ta chỉ có thể gia tăng tuần tra, cảnh báo người dân đi ra ngoài cẩn thận, cũng không thể thật sự từng bước đi lục soát người từng hành khách."

"Hai nơi phát sinh ra vụ nổ có liên hệ với nhau sao?" Khương Hồ hỏi.

"Chiếc xe thứ nhất là từ nhà ga đi đến vườn thực vật đường số sáu, chiếc thứ hai là từ công viên Ngọc Thủy ra ngoại thành đuờng chín mươi bảy." An Di Ninh trải ra tuyến đường đi lên trên bàn, mặt trên đã dùng bút ký hiệu: "Tôi đã đánh dấu, sau trạm đường số sáu và số chín mươi bảy, chính là trạm ngã tư Hàm Dương và Ngân Kiều."

"Gọi người lưu ý đến ba trạm xe trên, mặt khác đến nơi đánh dấu phát sinh ra vụ nổ." Thẩm Dạ Hi nói: "Người bị hại đâu?"

Chủ yếu là người này một câu, người kia một câu, Mạc Thông khoanh hai tay trước ngực, phát hiện mình đã hoàn toàn trở thành dư thừa. Ông hướng đến gần cái ghế phía sau, lộ ra một nụ cười, sau đó nhẹ nhàng đứng dậy, mở cửa đi ra. Cửa vừa lúc mở ra gặp phải một viên cảnh sát, há mồm vừa muốn chào hỏi, thấy Mạc Thông đưa ngón trỏ lên miệng liền im lặng. Sau đó cục trưởng đại nhân hình như tâm tình tốt mang theo áo khoác... nhanh chóng rời đi.

Mặt trời ngày càng đi xuống, hiện tại có Thẩm Dạ Hi vẫn chống đỡ được, nếu Thẩm Dạ Hi không chống đỡ được? Thẩm Dạ Hi không chống đỡ được, còn có Khương Hồ đây.

"Người bị hại lúc đó không có lấy một nửa điểm quan hệ với nhau." An Di Ninh nói, mắt thấy vài người còn muốn hỏi, thần tiên tỷ tỷ cũng không muốn làm, đập bàn: "Tôi họ An tên Di Ninh, không phải bách khoa toàn thư! Các người có gì không biết, liền tới hỏi tôi, trên tay có tài liệu sao không tự mình xem đi? Con mắt to như thế dùng để làm gì hả?"

Thẩm Dạ Hi, Khương Hồ, Dương Mạn, Tô Quân Tử mắt to trừng mắt nhỏ.

"Cái kia..." Khương Hồ yếu ớt mà nói một câu, An Di Ninh thái độ hung tợn mà nhìn cậu, vẻ mặt Khương Hồ giống như vô tội: "Tôi kỳ thật là muốn nói, người bị hại lúc đó, có một chút liên hệ."

"Cái gì?"

"Vụ án hai chiếc xe bị nổ, người bị thương không nhiều lắm, nhưng mỗi lần đều có một đứa bé." Khương Hồ nói.

Như thế nào mỗi lần nhận ra mấu chốt đều là cậu? Thẩm Dạ Hi dùng ánh mắt thăm dò nhìn cậu một cái, nở nụ cười, cảm thấy người nào đó tóc mềm thật dễ chịu, liền lần thứ hai đưa tay xoa đầu cậu, nói: "Không tồi, bốn mắt quả nhiên dùng tốt."

"Di Ninh, cô cùng Quân Tử triệu tập mọi người đi đến ba trạm, chú ý người qua lại, thuận tiện liên hệ với bọn họ, báo bọn họ cảnh giác. Chị Dương ở lại phối hợp với tổ phá bóm, nhìn xem có thể từ trái bom kia phát hiện được cái gì, Khương Hồ, đi theo tôi, chia nhau hỏi thăm những người bị nạn trong hai vụ án trên." Không đợi Khương Hồ kháng nghị, Thẩm Dạ Hi liền ra lệnh: "Làm việc theo phân công, hôm nay mặc nhiều đồ một chút, dự báo thời tiết nói hôm nay có gió, nhiệt độ giảm."

Vài người đều đứng lên, lúc này Dương Mạn bỗng nhiên "Di" một tiếng, nhìn xung quanh: "Mạc cục đâu? Đi từ khi nào vậy?"

"Thiết!" Mọi người trăm miệng một lời, Mạc cục ông thật quá khách sáo.

Vừa bước ra khỏi cửa, Khương Hồ liền run một chút, văn phòng mùa đông có lò sưởi, mùa hè có máy điều hòa, nên bốn mùa đều như xuân. Ông trời cũng không nể mặt như thế, đặc sản trong thành phố phương Bắc này là tiểu hàn phong, đang ở khắp mọi nơi đùa giỡn, ý đồ tiến vào trong quần áo từng người, vừa lạnh vừa khô, sáng sớm ánh mặt trời chiếu ở khắp mọi nơi, lúc này liền trở lên âm u.

Thẩm Dạ Hi mở cửa xe, nhặt một cái khăn cũng không biết của ai đưa cho cậu: "Lạnh sao? Nói các người mặc nhiều một tý, đều không chịu nghe lời, giờ chịu thiệt."

Khương Hồ nở nụ cười, tiếp nhận.

Thẩm Dạ Hi thận trọng khác thường, mà Khương Hồ phát hiện, anh cẩn thận như vậy, kỳ thật không chỉ thể hiện trong khi làm việc mà còn trong lời nói.

Sau khi bắt đầu mùa đông, bọn họ thường xuyên ngồi trên những chiếc xe đi xa, thường xuyên thấy xuất hiện một vật - găng tay, có đôi khi còn chuẩn bị thêm vài cái khác như là áo khoác để dự phòng.

Máy nước nóng trong phòng làm việc mấy ngày nay bị hỏng, khi sáng sớm đến, chỉ thấy một tờ giấy dán ở phần trên: mở nước nóng, chú ý. Mà không biết dán khi nào, cửa sau văn phòng là bản đồ giao thông thành phố cùng tàu điện ngầm, sau khi Thịnh Diêu bị thương, đường từ cục đến bệnh viện đặc biệt được đánh dấu đỏ, không cần phải nói, đều là chuẩn bị cho người nào đó không biết đường.

Đều nói Thẩm Dạ Hi thật hiểu sự tình, tuy rằng cao giọng, cũng không làm cho người khác khó chịu. Nhưng mà Khương Hồ nghĩ, thật ra con người Thẩm đội trưởng này, đối với những người hiểu được anh, thật là vô cùng vô cùng tốt, làm cho người khác lúc nào trong lòng cũng thấy ấm áp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro