Chương 19: Vụ án thứ ba - Thân sĩ cuối cùng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tôi không biết lúc đó xảy ra chuyện gì, đột nhiên nghe vài tiếng nổ, sau đó trên người bị vật gì đụng phải, mọi người chen lấn lẫn nhau, còn tôi cả người nóng lên... Thật xin lỗi, tôi không nhớ rõ, nhiều người lắm, sau đó có một cô gái chỉ vào người của tôi hét lớn, tôi mới phát hiện cả người mình đều là máu, thật sự, tôi cái gì cũng không biết... đừng hỏi tôi..."

Hầu như lời khai của những người bị hại đều là mấy câu giống nhau – nhiều người lắm, không biết, rất loạn.

Là một thành phố có dân số đông thật sự là một loại bi kịch, Thẩm Dạ Hi nghĩ. Lại hỏi tiếp, căn bản là không có một chút tin tức hữu ích, hai người con trai bị thương, một người được cha mẹ đem về nhà giấu đi, một người đang ở trong phòng cấp cứu.

Hai người im lặng đi ra khỏi phòng bệnh, đột nhiên, từ cuối hành lang truyền đến một giọng nữ đang khóc thật lớn, có lực tác động tới màng nhĩ rất mạnh, hai người liền bất giác dừng lại.

Một y tá vừa đúng lúc từ hướng đó đi sang, đã từng phối hợp điều tra, cũng biết bọn họ là cảnh sát, trông thấy hai người bọn họ liền nhịn không được thở dài, giải thích: "Tình hình là hôm nay mới đưa đến một đứa bé. Mẹ nó, chỉ mới bốn tuổi, khuôn mặt đều cháy không nhìn ra hình dạng lúc đầu, bác sĩ nói, những thiết bị hiện giờ vẫn không thể giúp gì được, trên cơ bản là hết hi vọng, nghiệp chướng mà... Anh nói nó phải làm sao đây! Hiện tại là người nào lại thiếu đạo đức như thế chứ?"

Thẩm Dạ Hi chú ý tới cô nói là 'thiếu đạo đức' chứ không phải là 'biến thái' hay là 'bệnh thần kinh' đại loại như vậy, nhịn không được hỏi một câu: "Người nào thiếu đạo đức? Kẻ đặt bom sao?"

"Đó là thiếu đạo đức à? Ở trên xe buýt công cộng cho nổ bom chính là phạm pháp! Cảnh sát chắc chắn đều đi bắt hắn! Tôi nói chính là người bên cạnh đứa bé ở trên xe ấy."

Khương Hồ cùng Thẩm Dạ Hi liếc nhau – có tin tức.

Bên kia mẹ đứa bé vẫn còn đang khóc đứt quãng, bên này y tá đè thấp âm thanh: "Tôi cũng là nghe từ mẹ đứa bé vừa khóc vừa nói ra, lúc ấy đứa bé vừa được xếp chỗ ngồi xuống, cách chỗ trống bên cạnh có một người đang đứng, bom nổ ngay dưới chân người nọ, lẽ ra sau khi bom nổ, đứa bé không phải là người đầu tiên bị ảnh hưởng, nhưng người nọ lại lui sang bên cạnh, thuận lợi đem người đứa bé ra che đằng trước mình, anh nói có thiếu đạo đức hay không?"

Y tá nói xong, chờ đợi phản ứng, Thẩm Dạ Hi im lặng, Khương Hồ trừng mắt, im lặng nửa ngày, mới chậm rãi hỏi: "Bom nổ không phải chỉ là chuyện trong nháy mắt sao? Sao hắn có thể trong thời gian ngắn làm nhiều động tác như vậy?"

Y tá bị hỏi, sửng sốt, nghĩ nghĩ một chút, đúng rồi, thật đúng là khó hiểu, vì thế cũng miên mang: "Tôi chỉ là nghe mẹ đứa bé nói như vậy, lúc ấy rất rối loạn, ai biết được?"

Khương Hồ liếc mắt nhìn Thẩm Dạ Hi một cái, Thẩm Dạ Hi liền hiểu, hai người bước nhanh ra khỏi bệnh viện.

"Làm sao vậy?" Vừa ra cửa lập tức đặt câu hỏi.

"Anh có nhớ không, người bị hại đều nói là 'vài tiếng nổ'? Có nói hai tiếng, ba tiếng, có nói nhiều tiếng đến không nhớ được?" Khương Hồ nói.

"Bom chỉ có một, không nên có nhiều tiếng động như vậy, lúc đó tôi nghĩ, có thể là tiếng cái gì đó rơi xuống hay là tiếng ghế dựa bị gãy không?"

"Mẹ đứa bé kia nói như vậy có phải là để trốn tránh việc mình không coi chừng, nên nghĩ ra chuyện này để nói dối, để có người chịu tội thay?" Đồng chí Khương Hồ, người ba câu không rời khỏi nghề hiện tại nha.

"Nếu không thì người đã đẩy đứa bé trong lời nói kia chính là kẻ tình nghi đặt bom." Thẩm Dạ Hi nói: "Nếu không phải hắn biết trái bom sẽ nổ thì sẽ không thể trong nháy mắt sẽ làm ra loạt hành động này – bất quá nếu như cậu là người đặt bom, cậu sẽ đem trái bom đặt bên chân mình sao?"

Khương Hồ nhíu mày.

Thẩm Dạ Hi nhìn cậu, xoay người sang mở cửa xe, bản thân mình lại cười cười. Kỳ thật Thịnh Diêu bị thương, ngoại trừ làm cho mọi người lo sợ một phen ra, lại có điểm có ích, ít nhất có thể đọc được suy nghĩ của 'bác sĩ' Khương, cậu khi tỉnh không hỏi thì sẽ không lên tiếng.

Cái bộ dáng chuẩn mực kia đều không còn, nhìn đến cái cằm sắc bén ở đằng sau cái khăn choàng màu xám, mắt kính hơi mờ, lại mang một bộ dạng suy nghĩ – nhìn như vậy thật sự là thuận mắt hơn.

Anh vươn tay, Khương Hồ lại như phản xạ có điều kiện mà lui về sau, rụt cổ lại, một tay bảo vệ tóc mình, đề phòng nhìn Thẩm Dạ Hi, nhìn đứa trẻ này như vậy – Thẩm Dạ Hi cười, đưa tay cài lại một cái nút ngay cổ áo của cậu, không biết là mở ra từ khi nào: "Trốn cái gì mà trốn? Sợ tôi làm gì cậu sao? Quần áo cũng không mặc kĩ, muốn vi cảm à? Lên xe, đi."

Mấy ngày này, mọi người đều là vội vàng chân không chạm đất, nhưng mà vội vàng nửa ngày cũng đều vô ích.

Chỉ có tổ kiểm định bom mới có chút xíu tiến triển, Dương Mạn vô cùng vui mừng mà báo cho mọi người – trái bom bị nổ đó không hề cài đặt thiết bị tính giờ, kíp nổ là một cái điều kiển từ xa, phụ kiện đều dễ dàng tìm thấy ở bất kỳ đâu, nhưng mà kỳ quái chính là, khi bom nổ xe cũng không ở trạm, mà là trên đường tới trạm kế tiếp.

Dương Mạn nói, lúc đo các nhân viên tổ giám định chỉ ngây ngốc mà ngẩng đầu nói một câu: "Nói cách khác, khi nghi phạm kích nổ trái bom kia, bản thân hắn là không may ngồi trên xe đó. Chị Dương, người này có bệnh gì vậy?"

Cái bệnh gì đó bọn họ đều không biết, dù sao chạy tới chạy lui cả ngày, khi trở về mọi người đều có cùng suy nghĩ, chính là trong đội bọn họ chắc chắn đã bị nguyền rủa. Còn không vì sao vụ án chuyển đến bọn họ đều quái lạ như vậy chứ? Tình trạng hiện tại quả thật là giống như đi bộ trên đá, có thể biến thành tâm lý biến thái bất kỳ lúc nào nha.

Khi xe Thẩm Dạ Hi còn chưa trở về cục, Khương Hồ đã dựa vào ghế phó lái ngủ, sáng sớm thức dậy mua hoa đi bệnh viện, sau đó khuyên bảo Thịnh Diêu, còn chưa xong thì đã bị gọi về nghiên cứu tên khốn kia, cậu có chút mệt, nhất là lúc bây giờ, đối với bác sĩ Khương mà nói, chính là một chuyện vô cùng mệt mỏi.

Thẩm Dạ Hi tranh thủ trong lúc đèn đỏ, cởi áo khoác ra, nhẹ nhàng khoác lên người Khương Hồ.

Nói như thế nào... khi gặp người này vẫn là mùa thu, đảo mắt một cái đã tới mùa đông, thời gian trôi thật nhanh. Anh cũng đã theo thói quen sáng sớm thức dậy đến cục cảnh sát mở cửa, liền thấy có một người không cao lắm, ngồi trên bàn làm việc trong góc phòng. Khi không có việc gì thì rất ít nói, bình thường có thể vui đùa cùng mọi người, hay làm những việc ngốc nghếch khiến cho mọi người trêu chọc, nhưng khi gặp việc, mỗi lần quay đầu lại, liền có thể thấy được khuôn mặt trấn định đang suy nghĩ.

Người này không mang theo vũ khí, thân thể mảnh khảnh và tiếng nói dịu dàng trầm thấp, lại luôn làm cho người khác cảm thấy không thể không tin tưởng cậu.

Giống như là không nhìn thấy được giới hạn của biển, ở trên bờ cát cạnh biển, khi trời trong nắng ấm thì ánh mắt lại yên tĩnh, nhưng ai cũng không biết, khi có một cơn bão, cậu sẽ biến thành bộ dáng gì.

Thẩm Dạ Hi do dự một chút, lái xe đi, ra lệnh mọi người ngưng việc đang làm, để họ trở về nghỉ ngơi thật tốt, nhanh lấy lại sức, ngày mai lại tiếp túc nghiên cứu vụ nổ này, sau đó trực tiếp chạy xe đến nhà Khương Hồ.

Dù sao cả ngày đều không có thu hoạch gì, không bằng mọi người trở về sớm nghỉ ngơi – liền cùng Khương Hồ với bộ dạng tương hồ (bộ dạng mềm nhũn), trực tiếp đưa cậu về nhà, cũng tiện đường.

Kỳ thực người nào đó thật ôn nhu, thật dịu dàng chăm sóc người khác, lại không biết chính mình thật ra có bao nhiêu ôn nhu.

Đáng tiếc Thẩm Dạ Hi không ngờ mình từ khi nào luyện thành miệng quạ như thế, cho dù cứ như thế này, sáng sớm ngày hôm sau Khương Hồ đến. Chính là cảm thấy cả người khó chịu, tóc ướt, giọng nói cũng khàn đi, khi nuốt đồ ăn sáng có điểm khó khăn, cái mũi cũng đỏ lên – đây chính là bị cảm.

Cậu lấy cho mình một gói rễ bản lam (một loại thuốc Bắc dùng giải nhiệt, tiêu độc và phòng bệnh), dự định uống xong thì khoác áo đi ra ngoài, có điều áo khoác tuy dày, nhưng vẫn cảm giác cái lạnh thấu xương.

Rõ ràng sau khi về nước thì làm việc giống như văn chức, trên cơ bản Tương Hồ luôn đánh giá cao về thân thể mình chỉ làm lao động trí óc.

Những ngày này trên bầu trời rõ ràng có thể thấy vài hạt tuyết rơi xuống, một lạnh một nóng, bệnh cảm lúc này là hoạt động mạnh nhất, liền khiến cậu đến trưa vẫn thê thảm như vậy mà đi tới đi lui trong phòng làm việc, trong tay cầm một ly cà phê nóng. Toàn thân đều khó chịu và nhức mỏi, đầu càng ngày càng nặng, gật đầu lắc đầu hay chỉ làm một động tác nhỏ, đều có thể cảm giác những dây thần kinh bên trong đang nhảy lên kịch liệt.

Đột nhiên có một bàn tay lạnh lẽo xuất hiện trước mắt, thử độ nóng ở trên trán cậu. Khương Hồ chậm chạp ngẩng đầu, trông thấy trong tay Thẩm Dạ Hi đang cầm một ly nước ấm cùng vài viên thuốc.

Thẩm Dạ Hi không nói nhiều lấy đi ly cà phê của cậu, để nước nóng cùng thuốc vào trong tay cậu, mở miệng nói: "Cậu không muốn hết bệnh sớm à?"

Khương Hồ có chút cố gắng nháy mắt mấy cái "Nga" một tiếng, vốn là có hơi mệt mỏi nên phản ứng cũng chậm, đối phương dù có làm hại cậu cậu cũng không biết, một lúc lâu sau, mới lên tiếng nói cảm ơn.

"Cậu bị bệnh như thế này, cũng do chuẩn bị không tốt, còn phải đợi người khác đưa thuốc?" Thẩm Dạ Hi nở nụ cười, nhu thuận mà xoa đầu cậu, bất quá lo lắng cho người này cũng bình thường, chỉ là thuận tay mà thôi: "Uống thuốc xong cậu liền trở về đi, tôi đưa cậu về, trong cục nhiều việc lắm, lại đến thêm một con rùa nóng như lửa lại chậm chạp, tôi chính là bồi không nổi." Anh dừng một chút, nheo mắt nhìn nhìn Khương Hồ: "Tuy rằng cậu không nóng tới mức thiêu cháy thì cũng là một đống tương hồ."

Khương Hồ nở nụ cười, cũng không lên tiếng, thân thể cậu không thoải mái, ở đây cũng không giúp được gì.

Nhanh nhẹn uống thuốc, chỉnh nhanh quần áo, đi theo Thẩm Dạ Hi ra ngoài.

Ai ngờ chỉ mới bước nửa chân ra ngoài ban công, đã thấy An Di Ninh đang chạy nhanh về hướng này, thiếu chút nữa đụng phải Thẩm Dạ Hi, vùng giữa chân mày cô cau chặt, cả người đầy mồ hôi, vừa thấy sắc mặt Khương Hồ liền sửng sốt: "Bác sĩ Tương Hồ làm sao vậy ?"

"Phát sốt rồi, tôi đưa cậu ta trở về, sợ cậu ta mơ mơ màng màng, lại ảnh hưởng đến nhiều người xung quanh" Thẩm Dạ Hi cầm lấy đồ vật trên tay An Di Ninh: "Lại làm sao vậy?"

An Di Ninh lấy tay lau trán, thở dài: "Vụ án diệt môn, hai vụ xảy ra cùng lúc, vụ án trái bom kia còn chưa có phá xong, con bà nó, thật là càng gần đến tết, bọn não tàn này càng thích đi ra làm đủ chuyện như vậy?"

"Hai vụ án diệt môn xảy ra cùng lúc?" Ngay cả Khương Hồ cũng nhịn không được tiến lại.

Trong hồ sơ là tấm ảnh máu chảy đầm đìa. Thi thể ông chủ và bà chủ nằm song song ở trên giường, cũng không biết bị chém bao nhiêu nhát, máu và thịt lẫn lộn, đứa con thì bị bóp chết trong phòng ngủ của mình. Một nhà khác chỉ có ông chủ cùng một cô gái còn nhỏ ở nhà, người đàn ông đồng dạng bị chém rất nhiều nhát dao, còn cô gái không biết có phải do còn nhỏ không chịu đựng được, bị một cây dao xuyên qua tim dính ở trên giường.

"Cùng một hung thủ?"

"Hẳn là vậy" An Di Ninh nói: "Bởi vì ở phòng khách hai nhà đều có dấu vết dùng dao nhỏ điên cuồng chém lên tường, bên cạnh còn có hai chữ viết bằng máu."

"Chữ gì?"

"Thẩm lý và xét xử."  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro