DÁM LÀM BẬY NỮA, TÔI THIẾN CẬU!!!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ngày hôm sau, Ngọc đi học, cả lớp xúm lại hỏi thăm. Ngọc qua loa trả lời, giờ ra chơi lại bị kêu lên phòng hội đồng. Nhìn tất cả giáo viên đang hướng ánh mắt kì vọng vào mình, cậu cúi đầu nói: "Em đã cố gắng hết sức"

Hôm đó, cả trường gà bay chó sủa.

Từ viên ngọc quý trăm năm có một của trường, Ngọc trở thành tên tội đồ, chỉ_sau_một_đêm. Mọi người đem lý do Ngọc sa sút tinh thần thành vấn đề sốt dẻo để bàn tán. Nào là Ngọc học hành chăm chỉ quên ăn quên ngủ, cố quá thành quá cố. Nào là Ngọc bị 1 thế lực nào đó chèn ép, bắt cậu bỏ thi này nọ (cẩu huyết -_- ). Nhưng suy đoán được truyền tai nhau nhiều nhất vẫn là _ thất tình !!!!!!!!

Triều đi hóng tin tức, sau đó lăn tăn chạy về bà tám với thằng em họ:

" Tao vừa nghe tin sốt dẻo"

_im lặng_

" nghe đi không hối hận"

_Không quan tâm _

"Liên quan tới thằng Ngọc với mày"

"Chuyện... gì?"

"Mấy đứa đang đồn ầm lên, thằng Ngọc thi rớt là do mày !!!!!!"

"NÓI BẬY !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!"

"Gì kích động zữ vậy ba, nghe hết này. Giang hồ bảo, thằng Ngọc thích nhỏ Trâm Anh, ai ngờ nhỏ thích mày..." dừng lại nhỏ giọng bổ sung "Đắng lòng nhất là, mày lại thích nó ... Aaaa~~!! "

Nói chưa xong liền bị đạp cho mấy phát

"Tao với nó không có quan hệ " nói xong, xách balo, trốn tiết

Ra sân bóng, thấy một người đang ngồi đó, khi thấy cậu tới liền cười tươi như hoa chạy lại.

"Cậu tới chơi bóng sao? Sớm thế? Hôm nay trời mưa, cỏ ướt, hơi trơn đó!"

Hoàng lạnh lùng đi ngang qua, lấy bóng, coi người kia như không khí. Hai hôm nay, Hoàng đôi lúc sẽ "tình cờ" chạm mặt Ngọc,nhưng cậu trực tiếp coi Ngọc là không khí. Không nói chuyện, cũng chẳng thèm liếc mắt tới một cái. Ngọc vẫn mỉm cười ôn hòa, đứng từ xa, lặng lẽ nhìn Hoàng... Đôi lúc sẽ không nhịn được tìm cách nói đôi câu, dù Hoàng không thèm để ý, nhưng Ngọc biết cậu vẫn nghe, như vậy là đủ rồi...

Đội học sinh giỏi đã về, ai cũng vui mừng thông báo mình làm bài tốt lắm, Ngọc càng thêm lặng lẽ như một chiếc bóng. Ngoài nụ cười ngốc nghếch khi gặp Hoàng, cậu không còn cười hay nói chuyện với bất kì ai nữa. Đi học cũng chẳng tập trung, có lúc còn bỏ tiết. Mọi người đều thương hại nhìn cậu, tiếc thay cho một nhân tài. Có đứa còn ác miệng bảo đáng đời, ai bảo dại gái quá chi....

Triều đau lòng bảo Hoàng

"Mày khuyên thằng Ngọc đi"

"Sao lại là tao, muốn thì tự đi mà khuyên, tao không rảnh"

"Nó chỉ nói chuyện với mày, có thèm để ý tới tao đâu. Mỗi lần nói, nó đều nhìn đâu đâu ngoài cửa sổ. Tao không biết nó đã làm gì có lỗi với mày, nhưng mà nó rơi vào đường này rồi, tha thứ đi"

"..."

"Mày đâu phải loại người nhỏ nhen như vậy...."

"MÀY BIẾT CÁI GÌ MÀ NÓI !"

Triều sững sờ nhìn thằng em họ rống thẳng vào mặt mình rồi tức giận rời đi, miệng khẽ lẩm bẩm

"Dám nói hỗn với anh... anh về anh méc mẹ.."

__

Hoàng xách balo định về nhà mần một giấc cho khỏe. Ngang qua phòng nước, vô tình nghe thấy vài người đang cãi nhau, tò mò nổi lên, liền núp vào 1 góc, nghe lén

"Này sao im khô vậy hả, câm rồi à?"

"Tránh ra" _giọng nói quen thuộc, giọng nói vẫn ôn hòa nhưng ngữ khí có vẻ dần mất kiên nhẫn

"Đưa tài liệu đây rồi đi đâu đó đi''

"Nó là của tôi"

"Ai bảo của mày, là của thầy Tâm" một giọng nam khác vang lên, có vẻ tức giận. Hoàng sờ cằm, hai đánh một sao...

"Thầy ấy tặng tôi"

"Mày xứng sao, nằm trong tay mày chẳng khác đống giấy vụn. Đưa tụi tao còn có ích hơn."

" Đừng có giả bộ diễn nữa, mày lừa ai chứ đừng hòng qua mắt tụi tao. Điểm của mày không phải nhờ quan hệ mới có sao? Ba mày làm trong bộ Giáo dục mà, nói một tiếng là điểm được nâng lên chót vót thôi... Thầy Bảo là chú mày, ổng giúp mày gian lận chứ gì?"

Ngọc im lặng nhìn hai con khỉ đang múa may trước mặt, thực sự phiền. Trầm tư suy nghĩ có nên tiễn 2 đứa này vào bệnh viện không, nhưng mà động thủ thì hình tượng thư sinh hiền lành của mình bị phá nát mất...

Còn đang suy nghĩ thì đã có bóng người bước tới đấm thẳng vào mặt tên kia...

"Mày làm cái gì thế???" Tên kia tức giận hét lên, định xông tới đánh trả nhưng khi thấy Hoàng đang nheo mắt bẻ ngón tay, hắn khẽ nuốt nước bọt, lùi lại. Ai cũng biết đây là một đứa đầu gấu hung dữ, lại liều mạng, đánh nhau với nó chỉ chịu thiệt. Hoàng liếc 2 người trước mặt, hình như cũng trong đội học sinh giỏi. Nhếch miệng gật gù:

"Vừa rồi nghe tụi bay nói, tao thực hả lòng hả dạ, tao cũng có suy nghĩ, thằng nhỏ này điểm cao chắc chắn nhờ quan hệ. Mặt nó ngu thế này cơ mà!!"

Ngọc dở khóc dở cười. Hai tên kia đơ, há miệng nhìn Hoàng:

"Tao.. tao nói đúng, sao lại đánh tao?"

"Ai bảo mày động vào thầy tao!!!! Quan trọng hơn, tao ghét nhất là mấy thứ ngu mà tỏ ra nguy hiểm, năng lực không bằng người ta, ghen ghét mà chỉ biết đi nói xấu, đục nước béo cò, giậu đổ bìm leo, cháy nhà hôi của"

Ngọc bất ngờ. Không thể tin được, tên nhóc này bình thường cà lất cà phơ, chẳng chịu học hành, thế mà vốn thành ngữ cũng phong phú gớm nhỉ !!!! 

"Mày cũng đâu phải thứ tốt lành gì" tên kia dường như bị nói trúng, tức giận hét lên "Cái đồ con hoang!!'' Nói xong liền bị đá bay dính thẳng lên tường.

Hiện trường im phăng phắc, cả ba người có mặt đều sửng sốt nhìn Ngọc thu chân, vẻ mặt lạnh lùng như muốn giết người. Cảm giác...thật khủng bố???

"Nãy giờ tao im lặng, vì tao lười. Chửi mày, sợ mày không hiểu tiếng người, đánh mày, sợ người ta nói tao ngược đãi động vật..." Ngọc híp mắt, nở nụ cười xinh đẹp như mọi này nhưng lại khiến người khác lạnh sống lưng "Tuy nhiên, mày dám động vào Người của tao. Tao thực sự muốn tiễn mày vào nhà xác" Sau đó xông tới điên cuồng đạp tên kia.

Sau một hồi ngơ ngác Hoàng vội chạy lại kéo Ngọc ra, hung dữ mắng "Điên à, đánh nữa chết người thật bây giờ !!" Sau đó trừng 2 tên kia: "Còn không mau cút!!!!!"

Hai tên kia vội vàng kéo nhau chạy. Hoàng buông Ngọc ra, lượm balo lên, đứng dậy định về thì đã bị ôm lại từ phía sau.

"Cảm ơn"

"Tụi nó nói xấu thầy .Tôi không giúp cậu,..."

Ngọc dụi mặt vào cổ Hoàng, nghẹn ngào

"Cậu cuối cùng cũng chịu nói chuyện với tớ...."

''..."

"Xin lỗi..... "

"..."

"Cậu đừng lạnh nhạt với tớ nữa, được không, xin cậu..."

''..."

'"Cậu mắng tớ đánh tớ, gì cũng được... nhưng xin cậu đừng ghét tớ. Lần đó làm cậu đau.. thật xin lỗi, nhưng mà tớ không hối hận. Nếu tớ không nhanh tay, tớ sợ cậu sẽ bị cướp đi mất... "

"Thế giới bên ngoài nói gì cũng được, tớ không quan tâm, chỉ cần cậu tin tớ thôi. Tớ mệt mỏi lắm, ghét người ta nhìn mình thương hại, ghét nghe người ta nói mấy câu an ủi sáo rỗng, ghét gặp người khác, ghét đến trường, nhưng lại sợ không thể nhìn thấy cậu... Ba bảo thất vọng về tớ, bảo tớ làm ổng mất mặt mũi, bây giờ ngay cả nhà tớ cũng chả thể về nữa.... Tớ.., chỉ có cậu thôi..."

Hoàng cau mày nghe Ngọc nói, tâm trạng cũng dịu đi. Một người đang ở trên đỉnh cao, đột ngột rơi xuống vực thẳm, tâm trạng tuyệt vọng như thế nào? Mặc dù vẻ ngoài ôn hòa, nhưng Hoàng thừa biết tên này vốn kiêu ngạo, kiêu ngạo toát ra từ xương. Bởi vì hắn bẩm sinh đã hơn người, hắn có quyền kiêu ngạo. Nhưng bây giờ lại cúi đầu ủ rũ, mất niềm tin thế này... Hoàng thở dài, không đẩy Ngọc ra nữa. Ngọc hạnh phúc, không kiềm lòng được, khẽ dụi đầu vào cổ cậu, thấy người ta không phản ứng liền bạo gan hôn lên cần cổ Hoàng. Năm giây sau, một tiếng hét thảm vang lên

"Aaa !!!!!!!! Đã bảo đừng đá chỗ đó rồi mà !!!!!!!!!!!!"

"Dám làm bậy nữa, tôi thiến cậu"

Ngọc nhảy tưng tưng, đau lòng nhìn Hoàng tức giận bỏ đi....

"Haizz yo yo, Chú nhớ anh hai có bao giờ quản chuyện học hành của con đâu? Con đi thi ổng còn không biết nữa mà ????"

Thầy Bảo từ trong góc phòng lững thững bước ra. Bảo hơn Ngọc 8 tuổi, từ nhỏ Ngọc đã lon ton chạy theo người này, gọi chú ơi chú hỡi. Rồi bị anh chú này nhồi nhét rất nhiều tư duy sai lầm... Ở nhà thì không sao, nhưng mỗi lần ra ngoài Ngọc đều làm như không quen biết người này, phũ sạch mọi quan hệ. Ai ngờ có một ngày, lão thần kinh này lại làm chủ nhiệm của mình... Bị người chú "yêu quý" bắt gặp, Ngọc dường như hơi bất ngờ, chau mày hỏi:

"Chú đứng đó từ bao giờ thế?"

"Từ lúc "người của tao" ý~~~!!!!!!!!!"

"...." Ánh mắt Ngọc trầm xuống, vậy là thấy hết rồi sao... Có nên giết người diệt khẩu không...

"Đừng có trưng ra vẻ mặt âm trầm khủng bố ấy, chú bị đau tim a ~~!! Chú có nói phản đối chuyện hai đứa đâu"

"Chú..., không phản đối???"

"Phản đối??? Phản đối thì con sẽ ngoan ngoãn nghe theo chắc. Anh hai còn không quản nổi con, chú làm sao có năng lực đó a~~~~~~!!!!!!!!!"

Nói xong thấy vẻ mặt hớn hở của Ngọc liền chạy tới véo má cậu:

"Lâu lắm rồi mới thấy con lộ ra cái vẻ mặt cute pho mai que này nha. Phải vậy chứ, mấy hôm nay cứ rầu rỉ suốt, chú đau lòng lắm nha!!!!"

_Hung hăng đẩy ra_

"Mà này, con làm bài thi không tốt thật hả?"

_Gật đầu_

"Thôi đừng buồn, không đạt giải cũng không sao, không ai chửi con ngu đâu ~~!!"

_Trừng mắt_

Thầy Bảo nhìn Ngọc nói chuyện với mình mà tâm hồn đã đi theo ai kia rồi, khe khẽ thở dài, đột nhiên nghiêm túc nói:

"Xưa nay con làm gì cũng tự mình quyết định, nhưng mà lần này, nên biết dừng đúng chỗ, đừng diễn sâu quá. Bị phát hiện là hối hận không kịp đâu!"

Ngọc sửng sốt quay lại, thấy chú mình đang cười sâu xa. Bởi vì ở chung quá lâu, nên đã quá hiểu rõ bản chất của đối phương. Nói trắng ra, ngay cả ba mẹ sinh ra nuôi lớn cũng không hiểu Ngọc bằng người chú này đâu...

"Chú đã biết quá nhiều về con, con thực sự muốn giết chú..." lầm bầm lầm bầm, sau đó bổ sung "Con tự có chừng mực" 

..................................................

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammy