VẬY CÒN TÔI THÌ SAO?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Buổi sáng, Hoàng bị mẹ gọi dậy, thông báo hôm nay bà công chuyện ở xa, bảo cậu ở nhà nhớ cho chú mèo yêu quý của mình ăn. Cậu gật đầu tỏ ý đã nghe, trong lòng thầm dự tính âm mưu ám sát con mèo đáng ghét kia. Từ ngày có nó, mẹ cậu chăm về nhà hơn để cho nó ăn, có lúc sẽ bế nó đi khoe với bạn. Cưng chiều nó còn hơn con trai mình. Nó đôi lúc gặp Hoàng sẽ vênh cái mặt lên, cực kì mất dạy. Ngứa mắt nhất là bộ lông của nó, vừa dài vừa rối, như cái ổ gà, thế mà ai cũng bảo đẹp. Đẹp cái cục đất. 

Mẹ vừa đi, cậu liền xách đầu con mèo ra, hì hục cắt lông. Con mèo kêu thét lên, cào mấy đường lên tay Hoàng, tìm cách chạy trốn. Cậu túm nó lại, cột 4 chân nó vào 4 góc ghế, khinh thường nhìn nó, giơ kéo cắt tiếp. Sau khi đã biến Mất Dạy thành con mèo trụi lông, cậu hài lòng xoay kéo, sau đó nheo mắt nguy hiểm nhìn chỗ lồi ra trên bụng nó, cây kéo chậm rãi chạy dọc từ cổ xuống chỗ đó...

"Hay là cắt luôn chỗ này nhỉ...??" Cười nguy hiểm.

"Meo~! Meo~~!!!!!"

"Ô, sợ sao? Không đau đâu, anh mát tay lắm. Chỉ là cưng không đi tán gái được nữa thôi ~~"

"Miao ~~~~~!!!!!!!!!!! Miaoo~~~~~~~~!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!"

"Bây giờ xin lỗi không phải quá muộn sao?? Có nhớ tháng trước cưng là bể cái đồng hồ cát của anh không? Còn cả chuyện hôm qua cưng đi bậy lên giường anh nữa? Anh ghim hết !!!!!!"

"Meo ~~!! Méo ~!!"

"Lời hứa của cưng không có thành ý a. Hứa lèo hứa suông hả? "

"Míao ~~!!"

"Anh không tin..."

.........

"Hahahaha...haha....."

Hoàng sửng sốt giật bắn người, lùi xa 3 mét con mèo này biết cười ...? Ngẩng đầu lên thì thấy một nhân vật đáng ghét không nên xuất hiện ở chỗ này...

Ngọc hôm nay từ sáng sớm đã chạy tới nhà Hoàng, thấy cổng mở thế là tiện chân bước vô luôn. Vào nhà thì thấy màn đối thoại thiếu muối ở trên, nhịn không được mà ôm bụng cười sặc sụa...Hoàng đỏ mặt, trợn trắng mắt:

"Cười cái gì?"

Ngọc đi tới xoa loạn tóc Hoàng "Cậu thật dễ thương ~~!!" sau đó lại véo má Hoàng: "Làm sao đây, tớ càng ngày càng thích cậu mất rồi!!''

"Thần kinh" nói xong chỉ thẳng ra cửa "Không tiễn"

Ngọc ỉu xìu đưa gói đồ trong tay "Bữa sáng, nhớ ăn" nói xong đi về...

Trưa, Hoàng dắt xe đi học, thấy Ngọc đợi trước cửa, làm lơ lái xe đi thẳng, Ngọc liền theo sau.

Thế là cả buổi chiều hôm đó, Ngọc cứ như cái đuôi đi theo Hoàng, nếu không thì cũng chăm chăm nhìn Hoàng, cười tủm tỉm.

Tức giận nhưng không thể làm gì, người ta nhìn chứ có làm gì phạm pháp đâu, đành mặc kệ. May mà tan học, Ngọc lại bị thầy Tâm kêu lên phòng "tâm sự", Hoàng mới có thể thoát khỏi cái đuôi đáng ghét kia.

Lái xe về nhà, giữa đường lại gặp người quen, chẳng qua người quen kia đang ở trong tình trạng không mấy thoải mái_đang bị trấn lột. Hoàng chẳng phải dạng anh hùng thấy chuyện bất bình ra tay tương trợ gì. Con nhóc hàng xóm kia cũng rất đáng ghét, mấy lần cậu trộm ổi nhà nó đều bị nó thả chó rượt (suoi: đi ăn trộm, người ta thả chó là đúng rồi) Tuy nhiên mẹ nó rất tốt nha, mỗi lần làm bánh xèo đều đem qua cho Hoàng một ít. Bây giờ nó mà có chuyện gì chắc bà đau lòng lắm... 

Thấy bên kia chỉ có hai người, cũng dễ đối phó, thế là xông tới. Sau đó, Hoàng hối hận rồi, bởi vì bên kia còn 2 tên nữa, vì góc tường che khuất nên cậu không thấy. Tuy nhiên đã lỡ xen vào rồi thì phải làm cho trót. Bốn đánh một không chọt cũng què, Hoàng bị một tên đá vào chân, đau đớn khụy xuống nhưng cũng không quên ăn miếng trả miếng. Mấy tên trấn lột thấy Hoàng trắng trẻo, không ngờ lại hung dữ như thế, mất cảnh giác bị Hoàng tàn bạo cho mấy đấm. Một tên tức giận nhặt một khúc gỗ gần đó xông tới nện thẳng vào đầu Hoàng...

Hoàng lui ra sau, giơ tay lên che đầu lại, nhắm mắt chuẩn bị tinh thần, nhưng cảm giác đau đớn trong suy nghĩ không xuất hiện, thay vào đó là một tiếng gầm khẽ. Hơi thở quen thuộc phả vào mặt. Hoàng ngơ ngác nhìn Ngọc đang chắn trước mình, mặt tái mét.

"Mày là thằng nào???" Bọn trấn lột nhìn người mới tới, thấy đó là một thằng học sinh còn "thư sinh" hơn thằng hồi nãy, liền lên giọng hỏi. Ngọc hình như chả để vào tai lời tên kia, chăm chăm nhìn Hoàng, lát sau mới thốt nên lời:

"Suốt ngày vỗ ngực lớn tiếng nói mình tài giỏi lắm mà, sao bây giờ lại bị đánh ra nông nổi này hả?"

(suoi: đáng lẽ phải nói "e có sao không" hay là "có anh ở đây rồi" , sát phong cảnh vừa thôi cưa....)

"Tại... tụi nó đông!!!!"

"Thấy người ta đông còn dám nhiều chuyện, mạng còn không giữ được còn đòi anh hùng cứu mỹ nhân!!!"

"Làm như cậu tốt lành lắm ấy, không phải cậu cũng đang nhiều chuyện sao!!!!"

"Tại vì cậu là cậu tôi mới xen vào, chứ là người khác có chết tôi cũng mặc xác !!!!!!!!"

Hoàng mím môi, sau đó nhỏ giọng:

"Cậu mau về nhà đi, tôi không muốn liên lụy cậu "

"Liên lụy cái đầu cậu ấy " Ngọc đột nhiên lớn tiếng "Cậu là người của tôi rồi, còn sợ liên lụy cái cục đất"

...........Hiện trường một mảnh im lặng.......

"Cậu nói bậy cái gì đó hả !!!!!!!!!!!!!"

"Làm cũng làm rồi, còn chối !!!"

....

Mấy tên trấn lột nhìn hai người đang cãi nhau mà chả khác nào liếc mắt đưa tình, tức giận xông tới

"Tao hỏi lại lần nữa, mày là thằng nào!!!!!"

Nhưng hai người kia vẫn chìm đắm trong thế giới riêng, không chú ý tới mình, một tên liền xông tới nhưng chưa kịp lại gần thì đã bị 1 vật thể lạ đập vào mặt, lảo đảo lùi ra sau. Ngọc đứng dậy, tay quay quay túi đựng bóng rổ, thứ vừa tấn công tên kia, tức giận xoa loạn tóc:

"Thực sự là điên đầu mà... lỡ hứa với mẹ là không đánh nhau nữa rồi... Tôi mà bị mẹ đánh, cậu phải chịu trách nhiệm."

...

Thấy đồng bọn bị đánh, mấy tên còn lại liền xông lên. Một tên xông tới định đấm vào mặt Ngọc, cậu vẫn đứng yên, chờ hắn tới gần mới nghiêng người tránh, lợi dụng thời cơ hắn mất đà, tiện chân đạp thẳng hắn vào tường. Sau đó tay vung lên, quất túi bóng rổ vào mặt một tên định lao tới, rồi cúi người né 1 gậy của tên thứ ba, chân xẹt ngang gạt, khiến hắn ngã xuống, rồi đá bay hắn vào góc tường lúc nãy, khiến tên đang lồm cồm bò dậy ở đó bị dính tường lại vào tường

Cô bé kia trợn trắng mắt nhìn Ngọc chưa tới 30 giây đã giải quyết 4 tên, há mồm kinh ngạc. Thực đáng sợ, nhưng cmn cũng thực ngầu... Đôi mắt cũng dần biến thành hình trái tim luôn rồi, thật đẹp trai a~~!!!!

Hoàng nhìn mấy tên trấn lột đang nằm rên rỉ dưới đất, cảm giác rét lạnh chạy dọc sống lưng, Sau đó chỉ thẳng vào mặt Ngọc điên cuồng hét lên:

"Chết tiệt, cậu là cái đồ chết tiệt!! Ngày xưa đầu óc đã thông minh, bây giờ đánh nhau lại siêu thế!!!!! CMN CHỨ ĐÃ THẾ CÒN Ở TRÊN!!!!!!!!! TÔI HẬN CẬU !!!!!!!!!!!!!!"

.......Hiện trường lại một mảnh câm nín...........

Ngọc lạnh lùng liếc mấy tên giang hồ kia, ý bảo "tui bay sao còn không cút? Hay còn đợi tao tiễn ra nghĩa địa?" , bọn chúng liền co giò chạy mất. Ngọc xoay lại kéo cái người đang xúc động quá mà lên cơn điên kia vào lòng

"Bình tĩnh ~~!!!!!!!!!"

"Buông ra, mau buông ra, tôi không chơi với cậu. Cái đồ yêu quái thành tinh, cái đồ đê tiện, bỉ ổi, hạ lưu vô sỉ.... Cậu không phải là người !!!!!!!!!!!!"

Ngọc dở khóc dở cười, bắt Hoàng nhìn thẳng vào mắt mình, nhẹ nhàng bảo

"Tôi có tài giỏi ưu tú đến đâu, cũng đều nằm trong tay cậu, tâm cho cậu, người cũng cho cậu, không phải sao?"

Một câu thành công khiến Hoàng mặt đỏ như trái cà chua, trợn mắt, thấy người kia vẫn cười dịu dàng như vậy. Tự dưng thấy ấm ức, thế là giơ chân đá một cái.

"Shhh........'' Ngọc nhanh chân lùi lại, dở khóc dở cười "Tôi đang bị thương nặng đó..."

Hoàng lúc này mới nhớ Ngọc lúc nãy còn đỡ cho mình một gậy, vội vàng chạy tới "Mau cởi áo ra tôi xem có nặng không''

"Cởi áo giữa đường á, có khán giả kìa" Nói xong nhìn sang cô bé vẫn còn ngồi ngẩn ngơ ở đó

"A... hai người cứ tiếp tục, em.. em về trước" đứng dậy định đi, sau đó lại quay đầu lại " Em cảm ơn hai anh nhiều lắm, em sẽ không nói với ai đâu" rồi chạy thẳng

Mặt Hoàng lần nữa lại biến thành màu cà chua.

Đưa Ngọc về nhà xem xét vết thương. Một đường dài trên lưng, có vài vụn gỗ đâm vào da, rỉ máu. Vết thương khá nặng, cộng thêm lúc nữa cậu ta điên cuồng đánh nhau, làm máu chảy thấm đỏ cả áo sơ mi.... Bị một gậy như thế, không biết có ảnh hưởng tới xương không... Mà cậu ta có chết thì liên quan gì tới mình??? Ngu cho chết!!! 

Nghĩ vậy nhưng cuối cùng vẫn giúp Ngọc tỉ mỉ lấy hết vụn gỗ ra, xoa 1 ít rượu thuốc...Nhìn cơ thể Ngọc tuy hơi gầy 1 tí, nhưng cơ bắp đều đủ, lại thầm cảm thán, không nên nhìn mặt mà bắt hình dong aaaaaaaaa...... (bị ăn tâm phục khẩu không phục)

Ngọc thấy Hoàng nheo nheo mắt, chốc chốc lại bỉu môi, cười cười giật lấy chân Hoàng đặt lên đùi mình.

"Làm gì đó !!!!!" thụt chân lại.

"Chân cậu cũng sưng lên rồi nè, lại bị trầy nè, nhiễm trùng có sẹo cho coi"

"Không cần, sẹo là huân chương của đàn ông, để im đấy"

"Vậy để tớ chườm đá cho đỡ đau.."Nói xong lon ton đi lấy đá chườm. Hoàng lười cãi, nằm dựa trên ghế, mặc kệ Ngọc lăn xăn. Một lát sau, thấy chân Hoàng đã bớt sưng, Ngọc lấy túi đá ra, nhìn sang thì thấy Hoàng đã ngủ gật. Thế là vác người vào phòng, đắp chân thật kín. Nghĩ nghĩ thế nào, lại chui vào chăn luôn.

Sáng hôm sau, Ngọc theo thói quen dậy sớm, thấy Hoàng đang nằm bên cạnh tự dưng hạnh phúc không nói nên lời. Kéo cậu vào lòng, khẽ nhéo mũi cậu một cái, chọt chọt 2 cái má, sau đó nhìn thấy môi cậu bỉu ra như khó chịu, nhịn không được lại hôn lên...

Hoàng vốn rất thích ngủ nướng, nhưng hôm nay cậu dậy sớm, đúng hơn là bị mùi thức ăn xông cho tỉnh giấc. Xuống bếp thấy tên kia đang bận rộn nấu nướng...

"Mau đánh răng rồi ăn cơm"

Thấy Hoàng cứ ngẩn ngơ như chưa tỉnh ngủ, Ngọc nhanh nhẹn kéo cậu đi đánh răng rửa mặt, rồi lại kéo cậu lại bàn, ấn cậu ngồi xuống, gắp thức ăn.

Hoàng vẫn cứ ngơ ngác. Cậu thực sự đã quên, lần cuối cùng mẹ nấu cơm cho mình là khi nào rồi.

Cậu nhớ, thật lâu thật lâu trước đây, khi đó có lẽ cậu chỉ 8-9 tuổi, nửa đêm giật mình thức dậy vì gặp ác mộng, sợ quá chạy qua phòng ba mẹ, lại thấy hai người đang cãi nhau ầm ĩ....

"Nó là con anh !!!!!!!!!!!!!"

"Cô trước đây đã có bao nhiêu người làm sao biết nó là con tôi??????"

Mẹ tức giận trợn mắt " Anh muốn li hôn chứ gì???????? Ly hôn để rước con bồ bé nhỏ của anh về nhà chứ gì??????"

"Đúng thế thì sao!!!"

Mẹ Hoàng sững sờ, không ngờ chồng mình thẳng thừng thừa nhận như vậy, lát sau mới thốt lên:

"Được, vậy thì li hôn"

.....Hoàng lặng lẽ đóng cửa phòng, quay về trùm chăn kín đầu, trong đầu cậu lúc ấy chỉ có một suy nghĩ _cơn ác mộng lúc nãy cũng chẳng đáng sợ nữa rồi.

Từ khi li hôn, ba ra nước ngoài, Sau đó, mẹ mở một cửa hàng nhỏ trên thị trấn, bận bịu ít khi về cũng chả có ai cùng cậu ăn cơm. Triều lâu lâu cũng đến lôi cậu qua nhà nó ăn nhưng cứ nhìn ba nó mắng nó, mẹ nó gắp thức ăn cho nó, cậu lại chả muốn qua nữa....

Hoàng nhìn mấy món trước mặt, đơn giản nhưng vẫn còn nóng hổi, tự nhiên thấy chạnh lòng, mũi cay cay, mắt mờ sương. Ngọc thấy biểu cảm của Hoàng, hoảng hốt xin lỗi

"Sao vậy, không thích à? .....Tớ xin lỗi, tớ nấu ăn không giỏi..."

Hoàng khịt mũi, lùa cơm vào miệng, rồi nhận xét

"Rau nát, canh mặn, cơm nhão..."

"Xin lỗi.."

"Không sao, lần sau cố gắng là được"

Ngọc gật đầu, rồi đôi mắt bỗng sáng lên "Lần sau...?"

"Ừm, lần sau muốn ăn thịt kho trứng, canh chua nữa..."

"Được. Tối nay sẽ nấu"

"Không về nhà sao? ĐỊnh ăn dầm ở dề nhà tôi chắc?"

"Điện về báo ba mẹ rồi"

"Ố ô. Con ngoan trò giỏi đi ngủ lang, họ không có ý kiến à ?"

"Có ý kiến thì sao? Xưa nay, chưa từng có ai quản được tớ"

Hoàng nhìn nụ cười kiêu ngạo chói mắt kia. Buộc miệng

"Vậy còn tôi thì sao?"

Ngọc cười, hôn nhẹ lên tóc Hoàng

"Nhất vợ nhì trời"

.....

Bị đạp mấy phát " Khỉ á, cậu mới là vợ'

"Ừ, ừ....vậy thì nhất chồng nhì trời"

...............

Triều cảm thấy dạo này Hoàng rất lạ. Mặc dù cái bản mặt vẫn khó ở như trước đây, nhưng đôi lúc sẽ ngồi ngẩn ngơ. Cũng chăm chỉ đi học hơn, cũng không bỏ tiết, siêng năng làm bài tập hơn. Hôm bữa lớp trưởng bảo đổi chỗ với Triều, mặc dù chả muốn ngồi với thằng em khó chiều này nữa, nhưng Triều không dám đồng ý. Triều hỏi ý kiến Hoàng, lại nhận được một câu:

"Tùy anh"

Triều sửng sốt, sau đó hoảng sợ ôm ngực. Ôi mẹ ơi, con đau tim quá.....~~!!! Trời đất quỷ thần ơi, ông bà hiển linh hay là tận thế tới sớm, mình có nghe lầm không ? Thằng này hôm nay lại gọi mình là anh~~~!!!!!!! Nó bị ma nhập hả trời, thế là vội vàng xách cặp, chạy thẳng....

"Hôm nay nghe nói có kết quả thi của cậu hả?" Hoàng nằm dài trên bàn, bâng quơ hỏi người đang chăm chỉ làm bài tập bên cạnh

"Ừ" Ngọc cười toe với Hoàng hớn hở "Hôm nay mới học làm mỳ ý, tối nay sẽ cho cậu nếm thử"

" Ờ, cho nhiều ớt"

"Đau dạ dày, ăn ớt ít thôi"

"Thế mà hôm nào còn nói sẽ nghe lời tôi ???Bây giờ quản tôi còn hơn mẹ tôi !!!!!!!!!!"

Đang giằng co thì thầy Bảo vào lớp, lấy thước đập bàn bảo mọi người im lặng.

"Có tin mừng nha mấy đứa" sau đó nhìn một vòng quanh lớp

Mấy đứa đã quen với trò nửa úp nửa mở của ông thầy chủ nhiệm "yêu vấu", không còn tỏ ra sốt ruột, chỉ bắn về thầy ánh mắt <trò này cũ rồi>. Cuối cùng, Triều nhịn không được, nhăn nhó

"Nói lẹ đi thầy ơi ~~!!!Suốt ngày nói nửa vời mệt quá thầy ơi!!!"

Thầy lườm nó một cái, rồi nói "Lớp mình có 2 bạn đi thi học sinh giỏi, cả 2 đều đạt giải ~~!!!!!!!"

"Ồ ...ồ .....ồ......."

"Đặc biệt nha, bạn Ngọc giành giải cả hai môn" mỉm cười bổ sung "Đều là giải nhất" sau đó nghiến răng nghiến lợi kết luận "Chơi thật lầy"

Hiện trường im phăng phắc đến cả tiếng mũi vo ve cũng có thể nghe thấy

"Đậu....." Tiếng của bạn nhỏ Triều

"Móa!!!!!!!!!!" Bạn nhỏ Hoàng kích động tiếp lời.... Sau đó quay sang tặng người bên cạnh một đạp

Hôm đó, cả trường lần nữa gà bay chó sủa

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammy