Chương 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trù phòng vẫn như trước kia, vẫn ồn ào vui vẻ, thấy A Ngự vừa bước vào, tất cả thoáng chút im lặng rồi lại nhao nhao lên, có một nữ hài xinh xắn tới trước mặt A Ngự, mỉm cười hỏi:

"A Ngự a~, ngươi hiện tại như thế nào rồi, sao, cùng tướng quân...?"

"Vẫn bình thường, ta vẫn phải làm mấy việc hầu hạ kia thôi."

"Nhưng là, ngươi chẳng phải đã ở cùng phòng với tướng quân gần hai tháng rồi sao, có ngủ cùng một giường không?"

"Nha đầu, đừng hỏi mấy chuyện linh tinh đó, A Ngự, ngươi vào đây lấy bánh cho thái tử phải không?" – Thím Chu ngắt lời nữ hài sau đó quay qua mỉm cười hỏi A Ngự.

"Ân."

"Đây, ta làm xong rồi, ngươi mang đi đi."

"Vậy ta đi trước, mọi người tiếp tục làm việc." – Nói rồi A Ngự bước đi.

Chính xác thì A Ngự đúng là đã dọn qua phòng Vương Thành ở, còn ngủ cùng một giường. Lần đó Vương Thành nói ra, không phải yêu cầu đề nghị, chỉ đơn thuần bảo A Ngự dọn qua, A Ngự cũng không suy nghĩ lập tức đồng ý, tối đến cũng bị Vương Thành mỉm cười nói một câu: "Ngủ ở đây", rồi vỗ vỗ lên giường, A Ngự ôm mềm gối vừa bày ra đất lên, chui vào chăn của Vương Thành, cảm nhận được hơi ấm quen thuộc, ngủ vù vù một giấc đến sáng, mặc cho ngoài trời nổi gió bão ầm ĩ. Cứ thế trong tướng quân phủ càng ngầm chắc địa vị của A Ngự, từ phòng hạ nhân xa hoa lại chạy bay đến hẳn phòng tướng quân, tiến cũng nhanh thật a~, còn chưa đến một năm nữa mà.

"Tướng quân, thái tử, điểm tâm có rồi."

"Nga~, ta chờ mỏi cổ, đói muốn chết." – Hoàng Thiên Ân vui vẻ nhận lấy, lập tức cho một miếng bánh vào miệng.

"Ngươi cứ như sắp chết đói đến nơi, sao rồi, mỹ nhân bỏ rơi."


"Cái tên chết tiệt này đừng có nói gở, ta và Thiện Đình bây giờ tâm đầu ý hợp, nàng thích ta còn không hết nữa là..."

"Nhưng trông ngươi gầy như vậy, ai nhìn không biết nghĩ ngươi thật sự thất tình đó."

"Vậy sao? Ngự Ngự, ta gầy lắm sao?"

A Ngự đang rót trà thì ngẩn lên nhìn Hoàng Thiên Ân, nói:

"Vâng, nhìn ngài giống con ma đói, sắc mặt xanh xao nữa."

"Đáng sợ đến vậy?" – Hoàng Thiên Ân giật mình – "Ta không muốn xấu xí đâu, làm thế nào đây?'

"Hừ, thân thể là của ngươi, hỏi bọn ta thì có ích gì, ngươi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sao lại để bản thân sa sút đến mức này."

"Cũng không có gì, mấy tên cẩu quan lại không chịu ngoan ngoãn nằm im thôi. Chuyện này xảy ra như cơm bữa mà."

"Có cần ta giúp gì không?"

"Không cần, nếu muốn ngươi giúp từ đầu ta đã phân phó rồi, ngươi chỉ cần làm một tướng quân có trận thì đánh thôi, ta cũng muốn có một bằng hữu nói chuyện phiếm hơn là tìm thêm tay sai giỏi." – "Cũng giúp cho ngươi có nhiều thời gian chăm sóc Ngự Ngự phải không?"

"Thái tử, là tiểu nhân chăm sóc ngài ấy, đó cũng là bổn phận của tiểu nhân mà." – A Ngự lên tiếng chỉnh lại.

"Nha, vậy hắn không chăm cho ngươi chút nào sao, bình thường chẳng lẽ toàn luyện công với đọc mấy cái binh pháp đó."

"Mấy cái đó ngài ấy cũng ít khi làm lắm." – A Ngự lắc đầu – "Ngài ấy có chút lười, bình thường cũng không có dậy sớm luyện công, có lúc rảnh tới mức lấy mấy món đồ được trọng thưởng ra xem xem lau lau, có lúc nhìn trời đến thất thần." – A Ngự nghiêm túc suy nghĩ mà kể.


"Tiểu Thành Nhi, ta không biết ngươi lại rãnh đến như vậy, thật sự nên tìm việc cho ngươi rồi." – Hoàng Thiên Ân giật mình nghe A Ngự nói.

Vương Thành mí mắt liên tục giật, y lúc này muốn một phát nhét mấy cái bánh vào miệng A Ngự, có ai hỏi hắn không chứ!

"E hèm" – Vương Thành hắn giọng – "Ai cho phép ngươi xen vào khi ta và thái tử đang nói chuyện vậy?"

"Tiểu nhân xin lỗi." – A Ngự cúi đầu lấy một miếng bánh cho vào miệng.

"Tiểu Thành Nhi bị vạch trần a~." – Hoàng Thiên Ân cười nói – "Sau này đến tìm Ngự Ngự kêu hắn kể hết bí mật của ngươi luôn."

"Bí mật của ta có gì đáng để thái tử lưu tâm, không bằng bảo Tiểu Phương hắn nói ít chuyện riêng tư của ngài nghe thử." –Vương Thành tươi cười đáp lại.

"Rầm". Hoàng Thiên Ân đột nhiên đập bàn rất mạnh, khiến Vương Thành và A Ngự giật nảy người.

"Làm sao vậy?" – Vương Thành nhíu mày hỏi.

"Không có gì, ta chỉ không muốn nhắc tới hắn thôi."

"Đã có chuyện gì xảy ra?" – Vương Thành trầm giọng – "Chẳng phải hắn là thân tín ngươi tin tưởng nhất sao?"

"Ta đã nói là đừng nhắc tới hắn mà! Thật phiền phức!"

"Ta hiểu rồi, đó là chuyện riêng của ngươi, ta không quản."


Không khí trở nên trầm lặng, đột nhiên A Ngự lên tiếng:

"Thái tử, ngài cảm thấy như thế nào?"

Hoàng Thiên Ân ngẩn người nhìn A Ngự, không biết suy nghĩ cái gì, cuối cùng thở dài nói:

"Ta cũng không biết nữa."

"Thái tử, đời người nói ngắn cũng được mà dài cũng được, chỉ là đừng để bản thân hối hận, thời gian là thứ có thể ăn mòn thậm chí phá hủy lòng người, đau khổ...là thứ không ai muốn có cả."

A Ngự một hơi nói ra, ánh mắt không rõ tâm tình, cũng không biết là nói cho ai nghe, dường như cũng không cần ai hiểu, Hoàng Thiên Ân yên lặng, A Ngự lại rót thêm một tách trà.

"A Ngự, ngươi ăn thử miếng bánh này xem có ngon không?"

Vương Thành phá vỡ không khí nặng nề, đưa tay đút cho A Ngự một miếng bánh. A Ngự há miệng ra nhận lấy, nhai nhai.

"Sao? Ngon không?"

"Có thể ăn được." – A Ngự đáp.

Vương Thành giật giật khóe miệng, cái tên này không có vị giác sao, lúc nào cũng chỉ có thể ăn được.

"Ta là hỏi ngươi có ngon không?"

"Ưm...chắc là ngon" – A Ngự nghĩ tròn một vòng.

"Ngon hoặc không, làm gì có chắc là."

...

Hoàng Thiên Ân nhìn hai kẻ trước mắt ta một câu ngươi một câu, hoàn toàn đã vứt y sang một bên, không biết nghĩ cái gì, đứng lên.

"Ta có việc phải về trước, hôm nay không ở lại ăn cơm với các ngươi được."

"Ừm, ngươi về cẩn thận." – Vương Thành gật đầu.

Khoát khoát tay, y ly khai. Nhìn bóng lưng y một hồi, Vương Thành nói lớn.

"Ngươi đừng để bản thân phải hối hận."

Nhìn y vẫn một dạng tiêu sái bước đi, không biết y có nghe không.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro