Chap 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kể từ khi Dư Cảnh Thiên đi du học tới giờ cũng đã gần 6 năm mới quay trở lại Đại Lục cho dù hằng năm đến kì nghỉ lễ em đều bay về đây nhưng chưa lần nào về gặp ba mẹ La cả . Thường thì em sẽ về dinh thự của nhà họ Dư để ở cũng như xem xét tình hình của công ty . Ngay khi em vừa tròn 18 tuổi thì em đã có đủ điều kiện thừa hưởng tất cả những gì mà ba mẹ Dư để lại tuy vậy chẳng một ai biết em đã làm gì để khiến tập đoàn Dư thị ngày một đi lên.

Lần này Dư Cảnh Thiên về đây cũng không dám báo với ai , em với Châu Kha Vũ chia tay nhau khi vừa xuống máy bay . Châu Kha Vũ được người yêu tới đón về còn em chỉ dám gọi điện nhờ bác tài xế của nhà họ La là bác Trần tới đón , em còn tỉ mỉ nói chú đừng báo với ba mẹ La vì em muốn tạo bất ngờ với họ.

- Tiểu Thiên càng lớn càng đẹp ra , mọi người mà biết con về chắc sẽ vui lắm đấy, bà chủ không ngừng nhắc về con thôi.

- Bác có nói với ba mẹ rằng con sẽ về không ạ.

- Không có nghe con vừa điện là bác đã nhanh chân chạy ra đây con muốn tạo bất ngờ lý nào bác lại phá chứ. Nhanh lên xe đi con.

Bác Trần giúp em mang đồ cất vào xe , trên đường đi còn không ngừng hỏi em mọi thứ, mọi người đều rất quan tâm em. Dù căn nhà đó để lại cho em nhiều đau thương nhưng tại nơi đó em cũng đã được hưởng trọn niềm vui hạnh phúc của một gia đình giá như La Nhất Châu cũng chấp nhận em thì cuộc sống của em sẽ vô cùng hạnh phúc.

Căn nhà này sau hơn 5 năm vẫn không hề thay đổi vẫn như thế , điều khiến em cảm thấy buồn phiền nhất là khi nhìn thấy nó em lại nhớ đến những chuỗi ngày anh phí bán chế nhạo em. 

- Buông bỏ quá khứ bắt đầu tương lai.

Cũng chính tại nơi đây em sẽ tự tay mình tạo nên tương lai mới cho chính em một tương lai mà em mong ước.

Đồ đạc của em sẽ được bác Trần nhờ mọi người sắp xếp còn em thì nhanh chân đi vào nhà chào hỏi ba mẹ La bây giờ vẫn còn sớm La Nhất Châu vẫn chưa về. Ba mẹ La ngay khi thấy em về hai người ai cũng trở nên vui vẻ hơn bao giờ hết , họ đều ôm chặt lấy em hỏi em rất nhiều thứ , hỏi em sống tốt không , hỏi em có khoẻ không , đi đường có mệt không , hỏi em có đói không. Những câu hỏi dồn dập ấy không khiến em thấy tức giận hay gì cả mà khiến lòng em cảm thấy rất vui vẻ.

- Ba mẹ con không sao , con rất ổn ba mẹ nhìn xem....

- Tiểu Thiên lớn thật rồi mới ngày nào còn bé xíu mà bây giờ đã trưởng thành như vậy ba mẹ thấy rất vui.

- Ba mẹ con có mua chút đồ cho mọi người con nghe bác Trần bảo dạo này ba mẹ cứ hay không khoẻ , ba mẹ đã đi khám chưa.

- Ba mẹ thấy con liền không sao rồi, con đi đường đã mệt chi bằng lên thay đồ nằm nghỉ một chút mẹ liền đi nấu gì đó cho con ăn.

- Dạ....mà anh hai sao rồi mẹ...

- Thằng đó hả thôi đừng nhắc tới....bảo nó nhanh chóng lập gia đình cứ không chịu riết ba cũng không muốn nói tới nữa.

- Vậy con xin phép lên phòng lát nữa liền cùng ba mẹ dùng bữa.

//////////////////////////////////

Bình thường La Nhất Châu không bao giờ về nhà ăn cơm trưa với mọi người nhưng tự nhiên hôm nay mẹ La nỗi hứng gọi điện bắt ép anh phải về nhà "Mẹ không cần biết mày bị cái gì trưa bắt buột phải về nhà mày mà không về thì cuốn đồ ra khách sạn mà ở đi". Mẹ La nói đúng một câu rồi cúp máy hoàn toàn không để anh hó hé dù chỉ một lời thế là La Nhất Châu phải huỷ hết lịch buổi chiều để về nhà với mẹ .

Dư Cảnh Thiên nghe thấy tiếng động ngoài sân liền đoán được ngay La Nhất Châu đã về miệng nhếch lên một đường cong hoàn mỹ. La Nhất Châu đi vào nhà bắt gặp thân ảnh mà anh đã lãng quên đi hơn 5 năm nay liền có chút không vui . Dư Cảnh Thiên ngay lúc này tạo cho La Nhất Châu một cảm giác vô cùng khác so với trước đây từ cách ăn mặt đến phong thái sinh hoạt đều thay đổi đến chóng mặt .

Dù chỉ ở nhà nhưng cách ăn mặc của Dư Cảnh Thiên lại toát lên vẻ sang trọng nhưng lại vô cùng thoải mái có lẽ là do La Nhất Châu lâu rồi không gặp nên đã cho ra cảm giác này. Dư Cảnh Thiên đang khoác lên người một chiếc áo thun phông rộng hơn so với người của em tưởng chừng chỉ cần cuối xuống liền thấy được hết bên trong phối với một cái quần thể thao ngắn để lộ đôi chân thon trắng .
La Nhất Châu chưa từng nghĩ rằng mình sẽ khen Dư Cảnh Thiên , phải nói lúc này trông em vô cùng đẹp . Mái tóc màu vàng kim càng tô điểm thêm cho vẻ đẹp khuôn mặt của em.

- Sao lại về , ba mẹ đâu?

- Anh hai thấy em hình như có chút không vui thì phải....Ba mẹ đang ở trong bếp một lát sẽ xong ngay.

Dư Cảnh Thiên đi lại gần La Nhất Châu chỉnh lấy chiếc cổ áo đang lệch kia. Ngay lúc này khuôn mặt Dư Cảnh Thiên như được phóng đại trước tầm mắt của La Nhất Châu thật sự rất đẹp. Dư Cảnh Thiên chỉnh xong áo giúp anh trước khi rời đi em còn không quên vuốt nhẹ như có như không lên ngực anh.

- La tổng , nếu để người ngoài thấy bộ dạng của anh như vầy chắc chắn sẽ cười đấy.

La Nhất Châu cảm thấy đứa em này của mình đã thật sự thay đổi rồi nó làm anh thấy hứng thú một cách lạ thường tại sao trước đây anh lại không nhận ra chứ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro