Chap 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

La Nhất Châu đang say giấc nồng trên giường chưa được bao lâu thì nhận được cuộc điện thoại của Lưu Vũ rủ đi hộp đêm nó bảo là sẽ giới thiệu cho anh người yêu của nó lúc đầu định từ chối rồi ai mà ngờ đâu thằng bạn lại nói "Không đi đừng gọi tao một tiếng bạn nhé , sau này mày muốn làm cái gì thì tự lếch xác đi mà làm" . Nghĩ tới bản thân anh nhờ vã nó bao nhiêu lâu nay nó muốn giới thiệu người yêu với mình không đi thì cũng kì với cả anh cũng không phải người trả tiền.

La Nhất Châu nhanh chóng thay đồ đi ra gara lấy xe ra tới cửa bắt gặp thân ảnh Dư Cảnh Thiên đang lên một chiếc xe vô cùng sang trọng , bộ trang phục trên người lại khiến em trở nên vô cùng đẹp. Phải nói rằng từ khi trở về La Nhất Châu nhận ra rằng gu ăn mặc của Dư Cảnh Thiên đã đạt tới cái trình mà anh không thể vươn tới rồi. So với anh chỉ biết mặc vest tủ đồ chỉ toàn ba màu trắng đen với xám thì em hoàn toàn ngược lại có lần anh để ý tủ đồ em chất toàn đồ hiểu đủ loại màu sắc có những thứ là hàng limited. Dẹp cái suy nghĩ mà anh cho là sai trái đi lấy xe chạy tới chỗ Lưu Vũ.

Đi vào hộp đêm quét tầm mắt về phía cái bàn quen thuộc mà cả hai hay ngồi La Nhất Châu để ý ở đó ngoài Lưu Vũ ra còn có hai người nữa có lẽ một trong hai người đó là người yêu Lưu Vũ , người còn lại nhìn khá giống đứa em phiền phức của anh.

- Hey Nhất Châu lại đây ngồi nè. Đây là Châu Kha Vũ người yêu tao đây là bạn em ấy Dư Cảnh Thiên.

Dư Cảnh Thiên chỉ nhếch miệng cười chào xã giao với La Nhất Châu. La Nhất Châu cảm thấy đứa em phiền phức này đúng là thay đổi quá nhiều mới ngày nào còn như đứa con nít quê mùa đi theo anh mà giờ lại trở nên như vầy đi hộp đêm nữa chứ nực cười.

Lúc này La Nhất Châu mới để ý kĩ cơ thể của Dư Cảnh Thiên thật sự rất thu hút mắt người khác. Em khoác lên người chiếc quần ôm sát đôi chân thon dài kia phối với chiếc áo thun ba lỗ bên ngoài khoác thêm chiếc áo khoác da cực kì tôn dáng.

Dư Cảnh Thiên có thể nhận ra ánh mắt La Nhất Châu đang hướng về phía mình nhưng em lại chẳng có phản ứng gì một bước ngó lơ anh chỉ chú tâm lắng nghe cậu chuyện mà Châu Kha Vũ đang kể. La Nhất Châu nhìn thấy Dư Cảnh Thiên và Châu Kha Vũ có chút không vừa ý nhưng anh lại chẳng biết vì sao.

- Mày nói xem anh hai mày có giết tao không.

Châu Kha Vũ đâu phải đứa ngốc mà không biết La Nhất Châu đang muốn ăn tươi nuốt sống mình chứ nếu không phải vì giúp thằng bạn thì có cho vàng Châu Kha Vũ cũng không dám.

- Anh ta làm được gì sao...ngoài việc tức giận._ Dư Cảnh Thiên nở nụ cười thần bí hướng về phía La Nhất Châu.

Lưu Vũ vừa nhìn đã biết Dư Cảnhh Thiên và La Nhất Châu có cái gì đó với nhau rồi.

- Mày với tiểu Thiên biết nhau sao....?

- Biết rất thân nữa là đằng khác đúng không?_ La Nhất Châu đưa tầm mắt nhìn về phía Dư Cảnh Thiên cố tình nói lớn cho cậu nghe.

- Chúng ta có gì ngoài mối quan hệ anh em sao...La tổng_ Dư Cảnh Thiên chống tay xuống bàn đặt cằm mình lên tay nhướng mày nhìn về phía La Nhất Châu tỏ ra vẻ khách khí.

- Ra tiểu Thiên là đứa em đi du học mà mày kể sao.

- La tổng cũng chịu kể về đứa em phiền phức này cho người khác nghe sao....thật vinh hạnh cho em.

Hai từ "phiền phức" này với La Nhất Châu mà nói thì có chút hoài niệm từ khi Dư Cảnh Thiên về nhà họ La thì đây có thể cho là hai từ cửa miệng của anh chỉ cần ở đâu có em thì luôn xuất hiện hai chữ này. Nhưng có lẽ bây giờ anh sẽ không dùng hai từ này nữa rồi nên dùng từ "quyến rũ" chăng nhưng hai từ này làm sao nói ra từ miệng được chứ.

Do buổi tối Dư Cảnh Thiên đã uống hơi quá chén nên La Nhất Châu đã phải làm tài xế cho em , về đến nhà nhìn em ngủ say trên xe cũng không dám đánh thức chỉ có thể bế em vào lòng đi lên phòng mà thôi. Căn phòng này nếu tính đi tính lại thì vốn là phòng của anh từ khi đưa lại cho Dư Cảnh Thiên anh một khắc cũng không muốn bước vào vì anh cho rằng mọi thứ em dùng đều dơ bẩn .

La Nhất Châu để ý rằng nội thất trong căn phòng này chưa bao giờ thay đổi đồ đạc của anh vẫn luôn được giữ như mới kể cả chiếc giường vẫn là tấm ga củ kĩ khi xưa anh dùng , La Nhất Châu có chút động tâm.

Nhẹ nhàng đặt người trong lòng xuống giường không quên kéo chăn lên để giữ ấm cho em . Khuôn mặt em lúc ngủ trông rất khác ngày thường không còn là khuôn mặt quyến rũ kia nữa mà thay vào đó là sự hồn nhiên đúng với lứa tuổi kia. Em ngủ trông rất an lành không hề chứa nỗi cô đơn hay sự buồn tuổi , La Nhất Châu cảm thấy như anh đã bỏ lỡ một cái gì đó vô cùng đặc biệt của cuộc sống.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro