Chap 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng hôm sau La Nhất Châu bị mùi hương dưới bếp làm cho tỉnh giấc , bình thường giờ này sẽ chưa có ai làm đồ ăn vì thỉnh thoảng sẽ không ai ăn sáng ở nhà . La Nhất Châu thay đồ xuống nhà xem là có chuyện gì thì bắt gặp thân ảnh Dư Cảnh Thiên đang đứng đó làm bữa sáng , động tác của em vô cùng trơn tru và thuần thục khiến anh nhìn đến mê người . Dư Cảnh Thiên cảm nhận được ánh mắt từ sau lưng liền quay lại nhìn anh cười .

- Ba mẹ đâu?_ Bị nhìn khiến La Nhất Châu chột dạ buông đại một câu nói.

- Ba mẹ vừa có việc gấp nên đã bay qua Mỹ rồi , mẹ bảo ba mẹ sẽ ở đó một tuần , các cô chú giúp việc thì được cho nghỉ phép nên chỉ còn em và anh thôi._ Dư Cảnh Thiên bày hai phần ăn sáng vô cùng đẹp mắt lên bàn nhìn La Nhất Châu với ý bảo anh cùng em dùng bữa.

- Không cần tôi......

- Mẹ nói anh thường xuyên bỏ bữa đến mức đau dạ dày nếu anh không ăn cũng không sao nhưng để mẹ biết em không chắc là anh yên ổn_ Dư Cảnh Thiên ngồi ăn một cách từ tốn toàn bồ quá trình đều không nhìn lấy anh một lần.

La Nhất Châu vì thế mà cũng ngồi xuống cùng Dư Cảnh Thiên ăn sáng. Mùi vị thật không tệ nếu được thì anh muốn được ăn đồ em nấu nhiều hơn nữa.

Như có một mị lực nào đó sau khi dùng xong bữa sáng La Nhất Châu cầm chiếc cà vạt đi lại chỗ Dư Cảnh Thiên đưa cho em. Tuy La Nhất Châu không nói gì nhưng em đều hiểu hết nhẹ nhàng cầm lấy đeo giúp anh. Từ góc độ này La Nhất Châu lại càng dễ quan sát khuôn mặt của Dư Cảnh Thiên em thật sự rất đẹp ở em toát lên một vẻ đẹp khiến anh nhìn đến nghiện "tại sao lúc trước lại không nhìn ra".

Dư Cảnh Thiên biết anh đang nhìn em càng biết rõ hơn là anh đang nhìn rất chăm chú , em chỉ nhếch mép lên cười . Sau khi chỉnh cà vạt giúp anh em cũng không ngại giúp anh bẻ cổ áo và chỉnh lại vest cho chỉnh chu hơn.

- La tổng nhanh nhanh kiếm vợ lo cho anh đi,em không giúp anh hoài được đâu.

-Cưới vợ chi khi đã có em giúp tôi. _ Câu này La Nhất Châu chỉ dám nghĩ trong đầu chứ không dám nói ra nhưng miệng anh lại vẽ lên một đường cong vô cùng đẹp.

- Có muốn đi cùng.

- Không phải anh không thích em lên xe của anh sao....Với lại nếu để mọi người biết anh có đứa em phiền phức này thì chắc anh sẽ không vui đâu.

La Nhất Châu giờ mới nhận ra thì ra lúc trước anh đã từng phũ phàng với em như thế nào.

- Anh hai cho em đi chung với anh nha em sẽ không làm ảnh hưởng tới anh đâu.

- Phiền phức , cậu nghĩ tôi sẽ để mọi người biết tôi có đứa em dơ bẩn và phiền phức như cậu sao biến đi.

- Anh mau đi làm đi với lại lát em có hẹn với bạn rồi.

-"Bạn" không phải em ấy chỉ có Châu Kha Vũ là bạn thôi sao, nhưng chẳng phải Lưu Vũ nói hôm nay hai đứa nó đi chung à.

- Mang cơm trưa giúp tôi.

La Nhất Châu buông một câu rồi cất bước quay đi để lại mình Dư Cảnh Thiên đứng đó , chính anh cũng không hiểu tại sao mình lại quá để tâm đến việc của Dư Cảnh Thiên chẳng phải đối với anh em rất phiền phức sao. Nhưng La Nhất Châu biết rằng anh không muốn Dư Cảnh Thiên đi chơi với người "bạn" mà anh không rõ lai lịch.

///////////////////////////////////

- Chủ tịch thiếu gia vừa ra khỏi nhà rồi ạ, có cần đi theo không ạ.

- Đi theo đừng để em ấy thấy được. Có gì báo tôi ngay

La Nhất Châu thề với trời rằng đây là việc bỉ ổi nhất mà anh từng làm đó là theo dõi đứa em trai của mình giờ mà nói ra chắc cũng không có ai tin được mất. Tự hỏi lấy bản thân mình tại sao La Nhất Châu lại làm thế.

Khoảng 30' sau trong điện thoại La Nhất Châu đã tràn ngập hình Dư Cảnh Thiên đi chơi với một người con trai khác nhìn vào cử chỉ vô cùng thân mật , ôm nhau khoác vai các kiểu . Nhìn khuôn mặt Dư Cảnh Thiên lúc này cười vui hơn bao giờ hết , tại sao La Nhất Châu chưa từng để ý đến chuyện này cơ chứ.

- Điều tra người đi chung với Dư Cảnh Thiên tôi muốn biết ngay lập tức .

///////////////////////////////////

- Dư Cảnh Thiên , mày phải nhớ trả công cho anh đấy.

- Tiểu Hàng ca nhờ anh có chút xíu mà đã đòi tiền công rồi.

- Nhưng đâu cần phải tốn sức làm ra chuyện này , lỡ La Nhất Châu làm gì tao thì sao , tao vẫn còn yêu đời.

- Anh ta chưa thể làm gì đâu....anh yên tâm mạng anh cũng là mạng em thôi.

///////////////////////////////////

Đến trưa Dư Cảnh Thiên theo lời La Nhất Châu , mang cơm trưa đến cho anh. Em đi lại chỗ lễ tân hỏi văn phòng anh nằm ở tầng mấy tuy em là con của nhà họ La nhưng chưa bao giờ em đặt chân vào tập đoàn nhà họ La cả và cũng không một ai biết em là con nhà họ La. Ba mẹ La cũng muốn cho em danh phận nhưng em đã từ chối vì nghĩ nó không cần thiết.

- Chị cho em hỏi phòng chủ tịch nằm ở đâu ạ?

- Em muốn gặp chủ tịch sao....em có hẹn trước không?

- Dạ không nhưng chị cứ nói là có Dư Cảnh Thiên muốn gặp.

- Như vậy thì không được chị xin lỗi em nhé....bất cứ ai muốn gặp chủ tịch đều phải hẹn trước.Này đã là quy định không thể làm trái.

- Vậy chị có thể báo giúp em không em chỉ tới đưa đồ rồi sẽ đi ngay.

Việc này cũng khó trách ai có trách là trách La Nhất Châu thôi khi không bảo người ta mang cơm tới nhưng lại không nói với lễ tân báo hại giờ phải đứng chờ mệt chết đi được.

-Nếu không phải yêu anh có cho vàng tôi cũng không tới đây.

- Nghèo hèn mà cũng đòi gặp chủ tịch thật không biết thân phận mình nằm đâu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro