Chap 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm nay La Nhất Châu không hiểu sao lại về sớm hơn mọi khi,cả công ty như vớ được vàng bình thường chủ tịch đến cả cho về sớm cũng không cho thế mà hôm nay lại cho thông báo tất cả được về sớm 3 tiếng là tận 3 tiếng.

La Nhất Châu vừa ra khỏi công ty đã lập tức chạy xe về nhà trong đầu không ngừng nghĩ về Dư Cảnh Thiên liệu có phải em đang ở nhà đợi anh hay không. Thế nhưng đời đâu như là mơ La Nhất Châu về nhà đợi hơn mấy tiếng liền vẫn không thấy Dư Cảnh Thiên đâu, cơm Dư Cảnh Thiên nấu để trên bàn cũng không thèm ăn.

- Chết tiệt , đi đâu không biết nữa. Hứa hẹn....toàn lời giả dối...

La Nhất Châu thật sự thấy nhớ Dư Cảnh Thiên rồi. La Nhất Châu dám chắc chắn rằng Dư Cảnh Thiên làm mấy hành động như vậy hoàn toàn là cố tình, cố tình gây ra thương nhớ cho anh xong lại vứt bỏ.

- Cho người tìm Dư Cảnh Thiên về đây , hạn cho mấy người là 12h đêm nay.

La Nhất Châu nhẫn tâm vứt luôn chiếc điện thoại lên trên bàn sau khi gọi điện cho người tìm Dư Cảnh Thiên.

- Dư Cảnh Thiên nếu đã trốn phải trốn cho kĩ vào....

Đúng như sự mong đợi của La Nhất Châu , khoảng một tiếng sau thông tin Dư Cảnh Thiên đã được tìm thấy và gửi hết cho anh.

Cách khoảng 2 tiếng trước khi Nhất Châu về Dư Cảnh Thiên đã tới sân bay đặt vé bay qua Jeju một hòn đảo nghỉ dưỡng ở Hàn , nhưng mọi địa chỉ cụ thể thì hoàn toàn không có cứ như là em đã biến mất khỏi nơi đó. Tất cả các thông tin mà La Nhất Châu cần đều không có hoàn toàn không biết được em đang ở chỗ nào trên đảo Jeju.

La Nhất Châu cho người lục soát hết toàn đảo mấy ngày liền vẫn không tìm được Dư Cảnh Thiên , mấy ngày qua La thị như sống trên biển lửa chủ tịch thì suốt ngày cọc cằng bình thường đã khó nay còn khó hơn chỉ tội cho mấy nhân viên phòng kế toán và dịch vụ mỗi lần dâng báo cáo là toàn bị chửi riết không ai muốn vào phòng của La Nhất Châu cả.

Lưu Vũ lại càng thê thảm hơn , cái hôm Dư Cảnh Thiên biến mất La Nhất Châu đã gọi điện khủng bố Lưu Vũ mấy trăm cuộc chỉ để hỏi "Châu Kha Vũ đâu , có đi với Dư Cảnh Thiên không ?" , "Có tin của Dư Cảnh Thiên chưa ?" , "Dư Cảnh Thiên có gọi cho Châu Kha Vũ không ?" , "Châu Kha Vũ có biết Dư Cảnh Thiên ở đâu không ?" . Hôm nay cũng thế La Nhất Châu lại gọi cho Lưu Vũ.

- Lưu Vũ , Châu Kh......

- LA NHẤT CHÂU , MÀY CÓ PHẢI BỊ CON MỤ TÌNH YÊU LÀM CHO KHÙNG LUÔN RỒI KHÔNG, SÁNG GIỜ MÀY ĐIỆN TAO HƠN CHỤC CUỘC RỒI, TAO NÓI RỒI LÀ KHÔNG BIẾT, MÀY MÀ ĐIỆN NỮA TAO QUA TẬN NƠI TAO ĐẬP MÀY ĐẤY , cứ khơi con người thật tao ra là sao. Hiền diệu không muốn cứ để chửi.

La Nhất Châu bị chửi đến không thể làm được gì. Nhìn lại điện thoại đầu dây bên kia đã cúp từ lâu. Nghĩ đi nghĩ lại mấy ngày nay La Nhất Châu thật sự tìm kiếm Dư Cảnh Thiên trong điên dại.Nhưng đến cả một con kiến bên cạnh Dư Cảnh Thiên còn không thấy nói chi là tìm người. Dư Cảnh Thiên thật không biết là núp ở chỗ nào mà đi gần một tuần hơn vẫn không thấy điện về , La Nhất Châu đã điện hỏi ba mẹ nhưng ba mẹ cứ bảo không biết ngược lại còn bị hăm doạ là phải tìm cho bằng được Dư Cảnh Thiên trước khi ba mẹ về nữa chứ.

- Chủ tịch đây là bản thống kê danh thu mới nhất mời người xem qua.

-Làm ăn kiểu gì thế , tính toán cũng sai , cô có biết chỉ cần sai một số là sẽ đi hết bao nhiêu tiền không , làm được thì làm không được thì nghỉ đừng ở đây phá đám. Nhanh chóng sửa lại bản khác.

- Dạ....

Theo số lượng thì đây có lẽ là người thứ năm vinh hạnh được La Nhất Châu chửi trong buổi sáng ngày hôm nay rồi. Cảm tưởng rằng nếu Dư Cảnh Thiên không quay lại sớm thì toàn bộ nhân viên sẽ mất việc hết mất.

- La tổng , anh mà cứ thế này thì công ty sẽ thiếu nhân viên cho coi.

La Nhất Châu nhận ra giọng nói này , cái giọng nói luôn ra vẻ khiêu khích với anh. Cái người mà luôn khiến anh đau đầu mấy ngày nay và cũng là người gây ra những chuyện này. Dư-Cảnh-Thiên.

Dư Cảnh Thiên nhìn thẳng vào cặp mắt như muốn ăn tươi nuốt sống mình lại càng cảm thấy vui sướng.

- Nghe nói là anh hai cho người tìm em.....sao vậy nhớ em à.

La Nhất Châu nhìn con người đang tỏ vẻ vô tội đang ngồi trên chiếc sô pha kia thì lại càng thêm tức. Đã biết rõ ràng là anh cho người tìm kiếm nhưng lại còn cố tình đi hỏi là cố tình chọc tức anh sao. Phải dạy dỗ , phải dạy dỗ .

La Nhất Châu đi lại chỗ Dư Cảnh Thiên dùng tay nâng cằm em lên để em nhìn thẳng vào mắt của anh. La Nhất Châu chưa từng nghỉ có ngày bản thân anh sẽ rơi vào cái trường hợp này đó là " La Nhất Châu thích em trai của minh ". Từ góc độ này La Nhất Châu có thể hoàn toàn quan sát được cử chỉ trên gương mặt Dư Cảnh Thiên , nếu như là trước đây em sẽ sờ sệt cầu xin anh nhưng ngay lúc này ánh mắt của em nhìn lại lại toát lên vẻ quyến rũ và không hề có ý nhường bộ.

La Nhất Châu mạnh bạo đè Dư Cảnh Thiên xuống ghế dùng tay chế ngự hai tay em lên trên không để em cử động . La Nhất Châu nghĩ rằng nếu làm thế thì Dư Cảnh Thiên sẽ cầu xin anh nhưng mọi chuyện lại không như anh nghĩ Dư Cảnh Thiên không những không sợ mà còn đang cười một nụ cười có thể khiến La Nhất Châu mất hết lý trí.

La Nhất Châu mạnh bạo hôn xuống đôi môi của Dư Cảnh Thiên , tay từ lúc nào đã luồn vào trong áo xoa nắn vòng eo của em. Dư Cảnh Thiên cũng rất chiều anh , hai tay em ôm lấy cổ La Nhất Châu kéo xuống để giúp nụ hôn càng thêm sâu.

La Nhất Châu với thái độ của Dư Cảnh Thiên vẫn có chút không hài lòng tuỳ em không phán kháng ngược lại còn phối hợp với anh nhưng từ đầu tới cuối vẫn không hề mở miệng làm lưỡi anh không cách nào có thể tiến vào. La Nhất Châu một phát cắn vào môi em thành công khiến Dư Cảnh Thiên mở miệng giúp lưỡi anh thuận lợi tiến vào trong , mùi máu tanh lan hết cả khoang miệng khiến Dư Cảnh Thiên có chút khó chịu cộng thêm việc bị anh hút hết dưỡng khí lại càng làm em thêm phần khó thở.

Dư Cảnh Thiên đánh mạnh vào vai La Nhất Châu kêu anh thả em ra nhưng có lẽ không có tác dụng , em chỉ còn cách cắn ngược lại vào môi anh . La Nhất Châu vì thế mà cũng buông em , trước khi rời đi còn không quên liếm nhẹ lên vết cắn trên môi em.

La Nhất Châu nhìn người trước mặt vì anh mà đỏ mặt , vì anh mà môi sưng, vì anh mà quần áo xốc xếch thì vô cùng hài lòng. La Nhất Châu kéo cổ áo Dư Cảnh Thiên xuống cắn mút thật mạnh lên cổ em đến khi để lại dấu màu tím mới chịu thả ra . La Nhất Châu còn không quên cười một cách thiếu liêm sĩ nhìn em.

- Nếu....tôi nói nhớ em, em tin chứ.

-Tất nhiên là không.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro