Chap 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

La Nhất Châu biết là hơi khó tin nhưng anh thật sự nhớ em đến phát điên.Không lúc nào có thể ngừng nhớ về em.

-Em chỉ là đứa phiền phức làm sao xứng để anh nhớ. Hơn nữa anh vốn không thích em nên anh việc anh nói nhớ em là điều không thể.

Dư Cảnh Thiên nhẹ nhàng đẩy La Nhất Châu ra , em ngồi dậy chỉnh lại quần áo chuẩn bị rời đi.

- Anh hai , em không mong anh vì cảm xúc nhất thời mà nói nhớ em.

- Chúng ta dù sao cũng là anh em việc này không nên lặp lại.

- Phải rồi , anh hai sinh nhật vui vẻ chiều nay anh nhớ về nhé , em đợi.

La Nhất Châu chợt nhớ ra rằng hôm nay là sinh nhật của anh, Dư Cảnh Thiên dù bị anh đối xử thế nào đi nữa thì em vẫn luôn nhớ sinh nhật anh. La Nhất Châu nhớ lại mỗi năm em luôn nhờ mẹ gửi lời chúc tới anh nhưng anh lại chẳng bao giờ quan tâm đến nó cả. Nhưng ngay lúc này nghe em lời chúc mừng từ chính miệng của em thì La Nhất Châu lại thấy vô cùng hạnh phúc.

- Em sẽ chờ thật chứ, không bỏ đi nữa đúng không....?_ La Nhất Châu đi lại gần ôm lấy Dư Cảnh Thiên thì thầm vào tai em.

- Anh mong em đi lắm sao....

- Không phải chỉ là....chỉ là ba mẹ muốn em về.

Dư Cảnh Thiên cảm thấy hụt hẫng vài phần. Ra là do ba mẹ chứ anh không phải là muốn em ở lại. Thế mà Dư Cảnh Thiên cứ tưởng em đã thành công làm anh thích em chứ ra chỉ là em ảo tưởng. Dư Cảnh Thiên đẩy La Nhất Châu ra cố gắng mĩm cười thật tươi nhìn lấy anh.

- Em có việc phải về trước....hẹn gặp anh ở nhà.....anh hai.

La Nhất Châu thấy anh đúng là kẻ ngốc , rất muốn nói là vì không muốn xa em nhưng cố gắng thế nào vẫn không thể nói ra được . Rốt cuộc là anh đang sỉ diện vì cái gì. La Nhát Châu thấy mình vẫn còn thông minh khi nhận thấy nụ cười của em vô cùng gượng gạo nó vẫn mang nỗi buồn mang mác dù em cười rất tươi.

Đến chiều La Nhất Châu theo lời Dư Cảnh Thiên về nhà , hôm nay biệt thự nhà họ La đông vui hơn bình thường. Mọi ngày chỉ có mỗi La Nhất Châu quanh quẩn trong nhà này em về La Nhất Châu sẽ không còn cô đơn. Để mắt thấy có hai vị khách không mời mà đến là Châu Kha Vũ và Lữu Vũ không nhưng thế còn đang ngồi ôm ấp giữa nhà.

- Tới đây chi.

- Gì quạo thế , tiểu Thiên gọi tới nói là mời tụi tao qua ăn sinh nhật Anh Hai của ẻm.

Lưu Vũ nhấn mạnh chữ anh hai nhìn về phía La Nhất Châu không những thế còn cười khiêu khích La Nhất Châu thề với trời rằng nếu không phải Dư Cảnh Thiên mời là anh đã tống hai đứa nó ra khỏi nhà rồi.

- Dư Cảnh Thiên đâu ?

-Nyny đang trong bếp cậu ấy không cho tụi em vào._ Châu Kha Vũ dùng cách gọi thân mật nhất để gọi Dư Cảnh Thiên với mục đích khiêu khích La Nhất Châu.

La Nhất Châu thật muốn biết tên nhóc Châu Kha Vũ kia thân với Dư Cảnh Thiên đến mức độ nào rồi . Hai chữ tiểu Thiên anh còn không dám gọi thế mà tên Châu Kha Vũ kia lại gọi Nyny.

Châu Kha Vũ nhìn La Nhất Châu đi vào trong với vẻ mặt không mấy hài lòng thì vô cùng hứng thú.Lưu Vũ thấy em người yêu ngồi cười tủm tỉm lại thấy đáng sợ.

- Sao chúng ta lại phải khiêu khích Nhất Châu vậy , em hình như không thích cậu ấy.

- Tiểu Vũ , anh nhìn không ra thật sao .

- Nhìn ra gì cơ....

- Anh nếu như lát nữa quan sát kĩ anh ấy một chút sẽ nhận ra ngay thôi.Với lại anh cũng đừng nghĩ em ghét anh ấy mặc dù em không thích thật.

- Kha Tử , dù sao Nhất Châu cũng là bạn anh cho nên em có thể đừng hiềm khích với cậu ấy không.

- Ấy anh đừng hiểu sai ý em chỉ là em không thích cách anh ấy đối xử với anh thôi , chuyện gì cũng bắt người yêu em làm nhìn anh suốt ngày ôm đống giấy tờ kia mà em xót chết được.

La Nhất Châu ngay lúc này mới nhận ra rằng Dư Cảnh Thiên thu hút ánh mắt của người nhìn trong mọi tình huống. Đứng nấu ăn thôi cũng thấy đẹp , La Nhất Châu để ý rằng Dư Cảnh Thiên đang mặc một chiếc áo cổ lọ che hết hoàn toàn cần cổ trắng ngần kia nhìn lại thấy vô cùng dễ thương khác xa với cách ăn mặc ngày thường. Thật khiến người ta muốn đem em bảo bọc trong lòng. La Nhất Châu đi lại gần ôm lấy Dư Cảnh Thiên từ đằng sau cằm đặt lên vai em hít lấy mùi hương cơ thể kia dù cho Dư Cảnh Thiên đang đổ rất nhiều mồ hôi nhưng cơ thể em vẫn thoang thoảng mùi hương rất đặc trưng. Dư Cảnh Thiên bị ôm lấy cũng không tí phản kháng còn để mặc cho La Nhất Châu làm gì thì làm.

- Anh hai , người em đang dơ lắm đừng ôm....

- Một chút thôi.

- Anh đi thay đồ đi , em làm sắp xong rồi.

- Nấu nướng chi cho mệt ra ngoài ăn là được rồi.

- Đây sẽ là lần cuối em nấu , hết tuần này em sẽ bay về Mỹ.

La Nhất Châu sững sốt , chẳng phải hôm trước mẹ bảo Dư Cảnh Thiên sẽ về đây ở luôn sao , sao bây giờ lại đi.
La Nhất Châu buông em ra xoay em lại để em đối diện với anh, ánh mắt Dư Cảnh Thiên nói cho anh biết điều vừa rồi không phải là giỡn.

- Anh sẽ không cần phải nhìn thấy em nữa đâu.Anh nhanh đi thay đồ đi đừng để mọi người chờ như vậy sẽ không hay.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro