Chap 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trương Cảnh Quân năm đó là một học sinh cấp 3 không biết trời đất, tiêu xài vô độ, một lòng một dạ đều nhào vào ban nhạc và âm nhạc. Cuối cùng bị Trương Lâm ngừng kích hoạt thẻ phụ, đánh cho một trận, dùng hình thức quản lý quân sự hóa vượt qua một năm lớp 12.

Sau khi tốt nghiệp, La Nhất Châu không cần phải nói, ở Cambridge học đại học còn cùng Đoàn Tinh Tinh hợp tác mở công ty, sau đó về FD nhậm chức tổng giám đốc. Đoàn Tinh Tinh, trong nhà làm đầu tư, quy hoạch sự nghiệp của mình rất rành mạch rõ ràng. Dương Hạo Minh càng có kế hoạch hơn, khi đi học đã chuẩn bị thừa kế khách sạn, học thạc sĩ xong về làm ông chủ.

Chỉ có Trương Cảnh Quân, tốt nghiệp một cái liền bắt đầu dằn vặt bản thân, đổi rất nhiều chỗ, ở Thượng Hải tìm thầy học sáng tác nhạc, đi HongKong thành lập studio. Mấy năm trước ký hợp đồng với một công ty nhỏ, chính thức trở thành ca sĩ, nhưng mà chỉ ra được ba bài hát, lượt nghe trên các ứng dụng âm nhạc đều không vượt quá 10 nghìn.

Không quan tâm bay nhảy làm sao, thành công rồi, thì gọi là nỗ lực ông trời không phụ, còn nếu thất bại, cũng chỉ có thể gọi là phí hoài thời gian. Trương Cảnh Quân phí mất ba năm, cộng với tiền hủy hợp đồng, tính ra đã là một con số trên trời.

Năm ngoái, lại xuất phát lần nữa, ký với một công ty giải trí, quay quảng cáo, đóng phim, quay show, trước tiên làm những việc khác, thuận tiện chờ đợi thời cơ tiếp tục giấc mộng ca sĩ. Trương Cảnh Quân còn thề độc với bọn La Nhất Châu, nếu không làm nên chuyện thì tuyệt đối sẽ không online tám nhảm, cực kỳ quyết tâm.

Lúc trước vào đoàn phim gặp phải Lưu Tuyển, Lưu Tuyển là thợ tạo hình riêng của vai chính, mà Trương Cảnh Quân đóng một vai phụ nhỏ bé không có chỗ xếp hạng. Thậm chí mới đầu còn không nhận ra nhau.

Dư Cảnh Thiên nhìn Trương Cảnh Quân - "Thật sự là cậu à? Cậu thật sự vào giới giải trí làm minh tinh rồi sao?"

Trương Cảnh Quân thiếu chút nữa kêu một tiếng "bạn hàng xóm", may mà nhịn được, khá là thận trọng nói - "Nghe Hạo Minh nói cậu trở về nước, không ngờ còn có thể tình cờ gặp nhau."

Tại sao không phải nghe La Nhất Châu nói? - "Dương Hạo Minh làm sao biết?"

"Đây là khách sạn nhà nó mà."

Dư Cảnh Thiên sững sờ, ông chủ khách sạn Diamond là Dương Hạo Minh... Cậu ở dưới mí mắt đối phương nửa tháng nay? Vậy lúc cậu quỳ ở ngoài cửa khóc Dương Hạo Minh có nhìn thấy hay không? Không nói cho La Nhất Châu biết chứ?

Lúc này, Lưu Tuyển nói - "Quay xong rồi à?"

"Xong rồi." Trương Cảnh Quân xì một tiếng, "Có chút xíu đất diễn thì có thể quay bao lâu chứ."

Trên hành lang ôn chuyện không tiện, Trương Cảnh Quân đi tàu về cũng mệt mỏi, nhớ tới Dương Hạo Minh ở trong nhóm chat có kể Dư Cảnh Thiên có người yêu rồi, dứt khoát lật bài,  phất tay tạm biệt.

Đặt phòng tiệc xong, Dư Cảnh Thiên trở về phòng nghỉ ngơi, buổi sáng ngày mai tìm người môi giới ký hợp đồng, vừa lấy được chìa khóa nhà cậu lập tức làm thủ tục trả phòng, mau chóng chuyển vào nhà mới.

Ngày 21, Dư Cảnh Thiên bị tin nhắn oanh tạc đến tỉnh giấc, đồng nghiệp trong và ngoài nước chúc cậu sinh nhật vui vẻ. Cậu nằm ở trên giường gọi video với ba mẹ, nói mình sống rất tốt, hôm nay còn quay quảng cáo.

Dư Cảnh Thiên không thiếu kinh nghiệm đối mặt ống kính, ngày xưa tham gia thi mỹ thuật giành giải thưởng, mặt phúng phính nhìn camera mà khoác lác, tuyên bố muốn làm một đại hoạ sĩ. Sau đó có nhiều lần hơn, năm đó thi đấu DA toàn bộ hành trình đều có ống kính đi theo, khi đi học thiết kế cũng nhiều lần tự làm mẫu chụp ảnh. Cả make up, kĩ thuật chụp ảnh, ánh sáng, góc quay đều tìm hiểu qua.

Nhưng mà đến công ty, Dư Cảnh Thiên bị trận chiến kia làm cho kinh ngạc một chút, đạo diễn, quay phim, ánh sáng, chen chúc trong nhiều khuôn mặt chưa gặp bao giờ ở công ty, rồi bị Lưu Tuyển kéo đi thay quần áo.

Dư Cảnh Thiên thay một bộ  vest đen đính đá ở cổ áo, lộ ra  xương quai xanh và một mảng ngực trắng mịn. Trước mặt cả một bàn chai chai lọ lọ, chuyên gia trang điểm bắt đầu công việc,  tô mi vẽ mắt làm tóc trọn hai tiếng đồng hồ. Khi giương mắt lên nhìn, tóc uốn nhẹ, lens xám, mặt mày sắc thái cũng sắc bén hơn, đôi môi thoa một lớp son môi nhàn nhạt.

Chuyên gia trang điểm - "Đường viền và ngũ quan quá hoàn hảo, cứ như con lai vậy."

Dư Cảnh Thiên bật cười, lúc đó mặt cậu đầy mồ hôi, mang tạp dề bẩn, La Nhất Châu vừa nhìn thấy cậu đã hỏi, con lai à? Bây giờ trang điểm tỉ mỉ hai tiếng đồng hồ, vẫn là một câu như vậy, không biết nên vui hay buồn.

Cậu không nhịn được hỏi - "Có thể trang điểm cho tôi trẻ hơn một chút không?"

"Anh cũng có già đâu!" Chuyên gia trang điểm kinh ngạc.

"Tức... Tức là nhìn trẻ con một chút." Dư Cảnh Thiên đè thấp cổ họng, nghĩ đi nghĩ lại, La Nhất Châu từ chối lời mời của cậu, không gặp được, vậy cho dù có hóa thành như thế nào cũng vô dụng.

Trong lúc này vẫn đang quay, sau đó sẽ cắt thành hậu trường. Dư Cảnh Thiên  nhanh trí, tìm thợ chụp ảnh xin vài tấm vừa chụp, cậu chọn lựa một tấm đăng lên vòng bạn bè.

Màn hình điện thoại sáng tắt liên tục, La Nhất Châu đang họp với người của Diệu Khách, nãy giờ vẫn chưa đụng tới điện thoại, buổi trưa tan họp mới liếc mắt nhìn, là Trương Cảnh Quân biến mất mấy tháng trồi lên trong nhóm chat.

Dương Hạo Minh và Đoàn Tinh Tinh đã mắng mười mấy tin, đâm trúng tim đen, mày nổi tiếng chưa? Có bản lĩnh thì xéo luôn đi?

Trương Cảnh Quân - "Không phải là tao nhớ tụi mày sao! Buổi tối uống rượu!"

Vẫn là bộ dạng như trước kia, La Nhất Châu cười soạn tin - "Phim mày quay khi nào chiếu?"

Trương Cảnh Quân dửng dưng như không - "Haiz, xem hay không cũng vậy, chắc cũng chỉ xuất hiện chưa tới mười phút. Chúng ta khó khăn lắm mới đông đủ, nhất định phải họp mặt một bữa!"

Đoàn Tinh Tinh - "Nói đi, thời gian, địa điểm."

Trương Cảnh Quân -"Vậy tối nay tám giờ được không?" - "Quán bar tầng ba mươi ở Diamond, tao khao."

La Nhất Châu đau đầu, cả thành phố này chỉ có một cái khách sạn thôi sao? Mới vừa nhắc một câu đổi địa điểm, Dương Hạo Minh lập tức ồn ào, có biết phù sa không chảy ruộng ngoài là thế nào không.

Đoàn Tinh Tinh - "Sợ gặp Dư Cảnh Thiên phải không, hay là tới nhà tao?"

Dương Hạo Minh - "Dư Cảnh Thiên trả phòng từ lâu rồi." - "Bọn họ đặt tiệc ở tầng năm, cực kì loạn, không chủ động qua thì không gặp được đâu."

Cằn nhằn nữa thì quá lập dị, La Nhất Châu gửi chữ "Ok",  thoát ra khỏi nhóm chat, tiện tay mở ra vòng bạn bè.

Phó tổng chia sẻ tin tức, tổng giám đốc Diệu Khách đăng ảnh toàn cảnh dự án, thư kí than thở không thể về đón sinh nhật cùng bạn trai... Có phải ám chỉ muốn nghỉ không, La Nhất Châu đang oán thầm thì lướt đến bức ảnh Dư Cảnh Thiên đăng hai tiếng trước.

Ánh mắt La Nhất Châu dừng lại, không thể không thừa nhận ngũ quan của Dư Cảnh Thiên vô cùng đẹp, bây giờ bớt đi một chút ngây ngô, lại thêm vào một chút thành thục mi hoặc, thật là ngày càng đẹp.

Thư kí gõ cửa mang văn kiện vào La Nhất Châu đặt điện thoại xuống bàn, làm việc thêm một tiếng nữa, khi anh đến Diamond thì không tìm được chỗ đỗ xe,  phỏng chừng có không ít người là tới tham gia tiệc của công ty Dư Cảnh Thiên.

Anh vừa lên thang máy thẳng đến tầng ba mươi, thuận lợi tìm tới bàn của Trương Cảnh Quân và Đoàn Tinh Tinh. Mấy tháng không gặp, anh đập Trương Cảnh Quân một cái, mắng câu "Không đứng đắn".

Ba người uống bia trước, Dương Hạo Minh mang theo hai chai rượu trắng đến muộn - "Xin lỗi anh em, người đẹp trai nhất là tao đây đã tới chậm, thật sự là trăm công nghìn việc."

"Đúng là không biết xấu hổ. Mày thì bận cái gì? "

La Nhất Châu cúi đầu cười xấu xa, xắn tay áo, tỏ thái độ không say không về. Dương Hạo Minh chen qua - "Đêm nay khách vào ở tăng vọt, tụi mày muốn thuê phòng cũng không có chỗ."

Đoàn Tinh Tinh - "Tại sao?"

Trương Cảnh Quân - "Tầng năm mở tiệc đó. Giới giải trí và giới thời trang tụ lại, cuồng hoan một buổi tối, còn về nhà gì nữa."

Nói xong, ba người cùng nhau nhìn về phía La Nhất Châu, không tiếng động mà nói, Dư Cảnh Thiên thân là tâm điểm bữa tiệc... La Nhất Châu tát một phát trúng ba cái mặt - "Mau rót rượu đi."

"Người ấy không biết đã đi nơi nào ", Dương Hạo Minh than thở, "Đã không còn là thiếu niên của ngày hôm qua nữa rồi!"
___________________________

Tầng năm quả thật vô cùng náo nhiệt, phòng tiệc mở rộng cửa, những khuôn mặt bên trong đều được trang điểm rực rỡ, cùng những bộ trang phục lộng lẫy. Khoác vai trêu đùa, choàng tay nhảy nhót, cả sảnh tiệc ồn ào huyên náo.

Lưu Tuyển vẫy tay - "Tiểu Thiên, bên này."

Lớp trang điểm của Dư Cảnh Thiên vẫn chưa nhạt đi, hôm nay cậu quay quảng cáo, tổ chức sinh nhật, là vai chính trên danh nghĩa, bận rộn đến nỗi chân không chạm đất.

Đổi một ly rượu, cậu tìm được chỗ bên cạnh Lưu Tuyển, đối diện là một vị MC của đài truyền hình, xung quanh lại thấy những người mẫu mới nổi lên gần đây, hàn huyên chạm cốc, chớp mắt đã uống cạn sạch không còn giọt nào.

Bầu không khí nhộn nhạo, Lưu Tuyển hỏi - "Uống bao nhiêu rồi?"

"Không rõ nữa." Ánh mắt Dư Cảnh Thiên vẫn còn tỉnh táo, "Trước khi tới em đã uống thuốc giải rượu rồi, đêm nay ngàn ly không say."

Lưu Tuyển bực mình - "Sao không bảo anh uống với?" Nói xong ngón tay chỉ vào cách đó không xa - "Đó là tổng biên tập tạp chí, em đi đi, anh gọi điện thoại cho bà ngoại bảo bà đi ngủ sớm."

Dư Cảnh Thiên đi qua bắt chuyện mời rượu, ngẩng cổ giơ tay trút rượu vào yết hầu, lại một ly nữa tiến vào trong dạ dày. Ánh đèn nổi lên, Trịnh Gia Mỹ lên sân khấu chủ trì, Dư Cảnh Thiên lười nghe, tìm một vị trí ngồi xuống lấy điện thoại lên mạng.

Cậu tìm tên "Trương Cảnh Quân", không có nhiều thông tin, hình như là không nổi lắm.

Lúc này Trịnh Gia Mỹ gọi cậu, mọi người dồn dập quay đầu lại nhìn cậu, làm vai chính tốt xấu gì cũng phải nói vài câu.

Dư Cảnh Thiên cười khẽ đứng dậy, nhanh chân lên đài, cầm lấy micro  - "Gia nhập Astro là vinh hạnh của tôi." Các trai thanh gái lịch bên dưới, ai mà muốn nghe cái này, cậu liền giả vờ ám muội mà khuấy động bầu không khí - "Lưu Tuyển, em trở về đây là vì anh, em yêu anh."

Trong phòng sôi sục, Dư Cảnh Thiên tươi cười đi xuống sân khấu, đi thẳng tới bên cạnh Lưu Tuyển. Ồn ào như nước thủy triều, Lưu Tuyển ôm lấy eo cậu, thấp giọng nói - "Em đang comeout với anh đấy à?"

"Em đây là tỏ rõ lập trường, để người trong công ty đều biết, hai ta là một đội."

Bữa tiệc dần dần có xu hướng cuồng hoan, bánh ngọt năm tầng được đẩy ra, quẹt kem lên mặt, ôm nhau ra ban công trò chuyện. Dư Cảnh Thiên thầm mắng, thế này thì làm sao mà ăn được nữa?

Cậu rất vui mừng  vì La Nhất Châu từ chối lời mời, cái nơi phóng đãng điên cuồng này, bộ dạng  của cậu gặp ai cũng cười, quá khó coi, cũng không thể bại lộ trước mặt La Nhất Châu được.

Có hơi say, thuốc giải rượu đánh không lại khi cậu cứ nốc hết ly này đến ly khác.

Dư Cảnh Thiên đang loạng choạng, nhìn thấy Lưu Ninh đeo tai nghe vùi ở trong góc. Thằng nhóc này gần đây hơi khác thường, một ngày sau khi xin nghỉ thì như uống nhầm thuốc làm việc cực kỳ nỗ lực.

"Tiểu Ninh?" Dư Cảnh Thiên đi tới, ngồi bên cạnh, "Tại sao không ra chơi?"

Lưu Ninh lấy tai nghe xuống - "Không có hứng thú". Từ nhỏ đã nhìn quen khung cảnh này, không có gì mới lạ, cậu mở album ra, "Tổng giám, em tìm thợ may mẫu thiết kế của em, anh xem giúp em một chút."

Dư Cảnh Thiên che lại màn hình - "Đêm đó tại sao cậu xin nghỉ?"

"Hả?" Lưu Ninh gãi đầu một cái, "Đột nhiên thấy khó chịu, đau bụng."

"Nói dối." Dư Cảnh Thiên gằn nhẹ, hất cằm  nhìn chằm chằm - "Cậu và La Nhất Châu thế nào rồi? Gần đây mỗi ngày đều chủ động tăng ca, không gặp mặt nữa à?"

"Tổng giám, đây là chuyện riêng của em."

Dư Cảnh Thiên gật gật đầu, uống hết ly rượu, viền mắt bốn phía lấp loé ánh sao, cậu thật sự say rồi, "Tiểu Ninh..." cậu vươn tay ôm lấy gáy Lưu Ninh - "Cậu nói tôi nghe đi, cậu và La Nhất Châu tiến triển tới đâu rồi?"

Mùi rượu phả vào mặt, Lưu Ninh cau mày - "Tổng giám, anh uống nhiều rồi."

"Dù tôi có say như chết thì chuyện này cũng phải rõ ràng." Dư Cảnh Thiên ép đối phương nhìn cậu -  "Cậu ở trên xe hỏi La Nhất Châu nhiều như vậy, sau khi biết thì mất hứng à? Cho nên tâm tình không tốt phải không?" - "Sau đó thì sao, hai ngày nay hòa thuận rồi sao? Rốt cuộc là tiến triển tới đâu rồi, có ý định xác lập quan hệ không?"

Lưu Ninh tránh ra một chút - "Liên quan gì đến anh?!"

"Tôi thích anh ấy!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro