Chap 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tôi thích anh ấy."

Lưu Ninh chỉ còn lại giật mình. Dư Cảnh Thiên buông tay ra, cậu chỉ muốn ấp ủ nó cho riêng mình, không nghĩ tới lại sảng khoái nói ra như vậy, cậu nhìn Lưu Ninh, giống như tuyên chiến - "Nhóc con, tôi muốn cạnh tranh công bằng với cậu."

Dư Cảnh Thiên dứt lời đứng dậy, còn không quên bỏ xuống câu tiếp theo - "Thiết kế của cậu đường vai xử lý không tốt, sửa lại đi."

Cậu đá văng ghế đi về phía trước, đi vài bước, Lưu Ninh bỗng nhiên lên tiếng - "Anh Nhất Châu từ chối em rồi."

Dư Cảnh Thiên không tin nổi quay đầu lại, Lưu Ninh tủi thân nói - "Đêm đó ăn cơm xong, anh ấy đã thẳng thừng từ chối em rồi."

Gặp mặt rồi, Lưu Ninh rất có hảo cảm với La Nhất Châu, thăm dò một câu "Anh cảm thấy em thế nào?", La Nhất Châu hiểu, trực tiếp lịch thiệp tỏ thái độ rõ ràng. Lưu Ninh được nuông chiều quen, trong lòng không chịu được, cho nên ở trên xe hỏi vài chuyện riêng tư, cố ý chọc cho La Nhất Châu khó chịu.

Trở về nhà càng nghĩ càng không phục, cũng không có tâm tình đi làm.

Dư Cảnh Thiên tê dại chốc lát, quay đầu lại tiếp tục đi, bước chân càng ngày càng nhanh, xuyên qua ánh đèn xanh đỏ, lấy điện thoại ra ấn số La Nhất Châu. Không ai nhận, cậu gọi lần thứ hai, lần thứ ba, liên tục gọi cho đối phương.

Bầu không khí trong quán bar khá náo nhiệt, cuối cùng cũng cảm nhận được điện thoại rung trong túi áo khoác, khi La Nhất Châu cầm lấy thì vừa dừng, có sáu cuộc gọi nhỡ tất cả đều của Dư Cảnh Thiên. Không phải đang làm tiệc sao, chuyện gì đây... Cuộc gọi thứ bảy vang lên.

Anh nghe - "Alo?"

"La Nhất Châu!" Dư Cảnh Thiên lớn tiếng gọi anh, "Anh ở đâu? Em muốn gặp anh!"

"Chuyện gì thế? Em uống say à?"

"Em rất tỉnh táo! Anh đang ở đâu?!" Cảm xúc của Dư Cảnh Thiên kích động dị thường, "Em muốn gặp anh ngay bây giờ, anh nói em biết đi, em muốn gặp anh! Em có chuyện muốn nói với anh!"

Trương Cảnh Quân ở bên cạnh đều nghe thấy được - "Không phải xảy ra chuyện gì chứ?"

La Nhất Châu liếc mắt một cái, tiếng nói trong điện thoại vang lên không ngừng, Dư Cảnh Thiên gọi anh sắp điếc cả tai - "Anh ở quán bar tầng ba mươi ... "

Đã cúp máy. La Nhất Châu không khỏi lo sợ, cũng chỉ có thể chờ.

Dư Cảnh Thiên lao nhanh ra khỏi phòng tiệc, động tĩnh không nhỏ, mọi người nhìn cậu, gọi cậu, cậu cũng không quay đầu lại mà xông ra ngoài. Chạy vội tới trước thang máy, ấn nút điên cuồng, chờ sau khi cửa mở liền chui vào, tầng ba mươi, cậu nhìn chằm chằm con số đang nhảy, tim cũng kéo lên, dường như bị chặn ở cuống họng.

Cửa vừa mở ra, Dư Cảnh Thiên nhanh chân chạy, giống như thoát thân, cũng giống như truy đuổi, lao thằng vào ánh đèn quán bar. Cậu gọi tên anh - "La Nhất Châu? La Nhất Châu? La Nhất Châu!"

Đoàn Tinh Tinh nghe thấy trước tiên, đứng dậy, Dư Cảnh Thiên thoáng nhìn liền chạy tới, cách bàn đầy ly rượu nhìn vào mắt La Nhất Châu.

Trương Cảnh Quân túm Dương Hạo Minh lặng lẽ rút lui, trốn sang một bên.

La Nhất Châu vốn đang thấp thỏm, lúc này ngẩn ra. Dư Cảnh Thiên nhìn anh, không biết là do chạy hay do say, mặt đỏ ửng, ánh sáng đằng xa chiếu tới, đôi mắt mơ hồ chưa bao giờ có. Áo sơ mi trắng mỏng tang còn cởi hai nút, để hở một mảng lồng ngực, làm anh nhớ tới khung cảnh Dư Cảnh Thiên kéo cổ áo khoe hình xăm.

Dư Cảnh Thiên thở hổn hển, đi đến trước mặt La Nhất Châu nhất thời run chân. Cậu giống như một kẻ xấu xa nhào đến người ta, ngồi xổm xuống, níu đầu gối La Nhất Châu, tóm chặt lấy cánh tay La Nhất Châu.

Từ khi gặp lại tới nay vẫn duy trì khoảng cách, lúc này rốt cuộc cậu cũng được chân thực sờ tới rồi.

Cả hai đều đầy mùi rượu, hai luồng hơi thở thậm chí không phân được đậm nhạt, La Nhất Châu cúi đầu nhìn sắc mặt Dư Cảnh Thiên - "Em sao thế?"

"Em không quên anh được."

Mở miệng liền moi tim đào gan, Dư Cảnh Thiên ngửa mặt lên - "Em vẫn luôn không quên được anh, sau khi gặp lại, mỗi ngày mỗi đêm em đều nhớ, em giả vờ, bình tĩnh điềm đạm toàn bộ đều là giả vờ! Nhất Châu... Em vẫn còn thích anh."

"Em vẫn luôn nhẫn nại, biết tình huống của anh và Tiểu Ninh, em không cho cậu ta tăng ca, trước mặt hai người em vẫn luôn cười, em sắp điên rồi, em thật sự nhẫn nhịn đến điên rồi!" Dư Cảnh Thiên run rẩy, "Em nói với cậu ta, em muốn cạnh tranh công bằng, cậu ta nói anh từ chối cậu ta. Có phải thật vậy không? Có phải không?!"

Cánh tay La Nhất Châu bị siết đến đau đớn - "Phải."

Ánh mắt Dư Cảnh Thiên hơi ngước lên - "Em và cậu ta không giống nhau, anh từ chối em, em vẫn sẽ dây dưa đến chết, em làm tên lưu manh vô liêm sỉ... Anh nói anh muốn quên em, nhưng mà em không quên được anh, em muốn giành anh về."

"Năm đó là lỗi của em, hại anh đau lòng, toàn bộ đều là lỗi của em! Bây giờ em trưởng thành rồi, em có công việc và cuộc sống ổn định, em có thể làm chủ bản thân, em có thể ở bên anh rồi!"

Ngực Dư Cảnh Thiên phập phồng kịch liệt - "Ông nội em mất rồi, công ty, thiết kế trang sức, người nhà và giấc mộng em đã từng lựa chọn cũng không còn nữa, em không có nhược điểm hay ràng buộc gì nữa, em có thể toàn tâm toàn ý yêu anh, không bao giờ phụ lòng anh nữa đâu!"

Lòng La Nhất Châu lạnh run - "... Em nói cái gì?"

"Em không để ý đến bất cứ điều gì nữa, muốn tìm anh về." Hai mắt Dư Cảnh Thiên đỏ đậm, từng câu từng chữ đều có khí phách, "Mười năm đã bỏ lỡ em muốn bù đắp lại từng chút một, em muốn giành anh về!"

Cậu nói đến miệng khô lưỡi khô, cuống họng đau rát.

Trong lúc La Nhất Châu sững sờ, cậu được voi đòi tiên, lấy tay bóp lấy eo đối phương, lôi lôi kéo kéo, giống như đang làm nũng - "Được không, La tiên sinh?"

La Nhất Châu cụp mắt nhìn cậu chăm chú, trán nổi đầy gân xanh.

"Nói không được cũng vô dụng, em không nghe. Nếu anh đồng ý, thì nói cái gì cũng được, mắng em cũng được."

Một lúc lâu sao, La Nhất Châu nuốt nước miếng mở miệng - "Dư Cảnh Thiên, sinh nhật vui vẻ."

Trái tim chặn ở cuống họng dần dần hạ xuống, được cứu rồi.

Dư Cảnh Thiên víu đầu gối La Nhất Châu, mỉm cười, hai mắt long lanh, như chú chim vừa thoát khỏi lồng.

Cậu cúi đầu, vùi mặt trên đầu gối La Nhất Châu, xương sống khẽ run. Đầu tiên là chạy như điên tới đây, xé ra vết sẹo dưới đáy lòng, nói toạc tất cả những lời đã nhẫn nhịn từ lâu, lúc này vừa khóc vừa cười, vẫn chưa yên tĩnh trở lại.

La Nhất Châu giơ tay lên, bàn tay ôm sau đầu Dư Cảnh Thiên, xoa xoa mái tóc cậu. Bọn họ đã thành tiêu điểm, ngoại trừ ba người Dương Hạo Minh xem hết cả quá trình, bốn phía khách hàng cũng ngoái lại nhìn, còn có mấy người từ bữa tiệc công ty chạy tới đây.

"Người ta đều đang nhìn em đấy." Anh thấp giọng nói, "Ngồi dậy trước đi."

Dư Cảnh Thiên "Ừm" một tiếng, dùng sức dụi vào đầu gối La Nhất Châu, lau khô nước mắt, vừa ngẩng đầu, gương mặt bình tĩnh hơi mím môi, ra vẻ như chưa có chuyện gì xảy ra.

Đợi những người hóng hớt từ từ tản ra, cậu nhìn chăm chú vào La Nhất Châu, còn có một câu quan trọng nhất chưa nói - "Xin lỗi. Chắc bây giờ nói cũng vô ích, nhưng mà thật sự... xin lỗi."

La Nhất Châu hít sâu một hơi, khoảng thời gian anh oán hận nhất, đau lòng nhất đã qua, không nghĩ tới còn có thể nghe Dư Cảnh Thiên nói câu nói này. 

"Đứng lên đi." - "Đè tê chân anh luôn rồi."

"Em ngồi xổm chân cũng tê rồi, có thể ngồi ở chỗ các anh một lát không?" Dư Cảnh Thiên thật không giống người say chút nào, phản ứng vô cùng lanh lợi nắm bắt thời cơ.

Cậu loạng choạng đứng lên, không vững vàng, trực tiếp lệch người ngồi ở trên ghế sô pha.

Đoàn Tinh Tinh đứng thẳng ở bên phải bàn, Trương Cảnh Quân và Dương Hạo Minh đứng bên trái, ba người sáu con mắt, đồng loạt nhìn chằm chằm La Nhất Châu và Dư Cảnh Thiên. Bầu không khí lúng túng, La Nhất Châu cảm thấy không nhìn nổi, chuyện này chẳng khác nào phát sóng trực tiếp một màn tình cũ quay lại trước mặt  anh em, không còn mặt mũi nào mở miệng.

Anh hắng giọng - "Đứng đó làm gì, ngồi đi."

Đoàn Tinh Tinh - "Quấy rầy hai người ôn chuyện không tốt lắm đâu."

Dương Hạo Minh càng ác hơn -"Đúng vậy, không tốt. Có cần phòng riêng không, cho hai người nói chuyện thoải mái?"

La Nhất Châu xắn tay áo chuẩn bị phát hỏa, còn chưa kịp, Dư Cảnh Thiên đã đứng lên trước anh một bước, cầm nửa chai rượu vang trên bàn. Trương Cảnh Quân giật mình - "Muốn... muốn đánh nhau à?"

"Các cậu là anh em tốt nhất của Nhất Châu, đều là thật lòng muốn tốt cho anh ấy, năm đó đến Thành Đô tìm anh ấy, đối với tôi cũng giống như bạn thân. Tôi còn nhớ, khi hai chúng tôi vừa mới xác lập quan hệ, Dương Hạo Minh gửi hồng bao chúc mừng, Đoàn Tinh Tinh tặng bánh cưới, Trương Cảnh Quân là ghê gớm nhất, còn cho cả áo mưa."

Cậu đều nhớ hết, vừa lật lại kí ức, mọi người cũng đều nhớ tới. Đoàn Tinh Tinh ngồi xuống - "Chúng tôi lúc trước đều cảm thấy cậu rất tốt, chúc phúc cho hai người từ tận đáy lòng, nhưng mà sau đó —— "

"Sau đó đều là tôi khốn nạn. Là tôi sai, sau này tôi sẽ bù đắp cho Nhất Châu, mọi người hãy nhìn biểu hiện của tôi. Nếu như tôi lại làm chuyện có lỗi với anh ấy, thì mọi người cứ việc liên thủ đánh chết tôi."

Cậu nắm chặt thân chai rượu - "Chút rượu này, coi như tôi nhận lỗi."

Dư Cảnh Thiên dứt lời liền uống, môi nhỏ bọc lấy miệng chai, rót vào trong khoang miệng, hầu kết lăn mấy vòng, uống hết sạch. Một ít rượu không kịp nuốt chảy xuống từ khóe miệng, lướt qua hàm dưới, dọc theo cổ chảy vào trong áo sơ mi. Trương Cảnh Quân không khỏi cảm thán - "Dữ vậy..."

La Nhất Châu đứng dậy giành lấy chai rượu, nhưng mà bên trong đã cạn. Đôi môi ẩm ướt của Dư Cảnh Thiên sáng lên, khẽ nhếch, thở ra một hơi, hai chân run rẩy ngồi trên ghế sô pha, ngẩng gương mặt đỏ bừng mỉm cười với anh.

Uống say thật rồi, con ngươi nhìn lung tung, lông mi cũng chớp rất chậm.

Tất cả mọi người ngồi xuống, Dư Cảnh Thiên dựa vào ghế sô pha nhắm mắt lại, choáng, đầu óc hỗn loạn, trong miệng không ngừng lải nhải - "Xin lỗi... Em muốn giành anh về... Em theo đuổi anh..."

Đầu ngón tay đụng tới áo khoác La Nhất Châu, Dư Cảnh Thiên nắm lấy ôm vào lòng, cúi đầu dùng sức ngửi mùi hương trên áo. Dáng dấp kia si mê trong cơn say, ngột ngạt đâu mất hết, dưới ánh đèn lờ mờ lại có vẻ đáng thương.

La Nhất Châu nghiêng đầu nhìn, cầm áo đắp cho Dư Cảnh Thiên, vỗ vỗ, Dư Cảnh Thiên yên ổn, chưa tới hai phút liền ngủ.

"Haiz." Dương Hạo Minh lên tiếng, "Sao tao cảm giác Dư Cảnh Thiên không giống như trước kia lắm?"

"Mày so với mười năm trước cũng không giống nhau."

Đoàn Tinh Tinh - "Không phải, ngoại trừ Trương Cảnh Quân, mọi người đều trưởng thành hơn trước. Nhưng Dư Cảnh Thiên trước kia là một cậu nhóc yếu đuối, tao thấy..., cảm giác có chút, không sợ chết."

"Sao tao không trưởng thành hả? Tao đây gọi là giữ vững sơ tâm." Trương Cảnh Quân phản bác, đầu óc tự dưng nghĩ đến mấy chuyện kì quái - "Uầy? Tụi mày nói xem 0 có biến thành 1 được không?"

Dương Hạo Minh và Đoàn Tinh Tinh nhìn nhau, đang muốn nhìn về phía La Nhất Châu, bị La Nhất Châu dùng hai tay đẩy mạnh ra, thiếu chút nữa bung võng mạc.

Đoàn Tinh Tinh liếc mắt nhìn Dư Cảnh Thiên - "Cậu ấy sau khi tỉnh rượu sẽ không quên hết chứ? Vậy La Nhất Châu tìm ai phân trần đây? Tao cảm thấy cần phải cam kết."

"Vừa nãy xem kịch đáng lẽ phải quay lại." Dương Hạo Minh tán thành, "Nếu không viết thỏa thuận đi, cho cậu ta ấn dấu vân tay?"
_____________________________

Rạng sáng, mọi người trong bữa tiệc dần dần chuyển địa điểm, người trong khách sạn ngày càng nhiều. Dư Cảnh Thiên vùi ở bên cạnh La Nhất Châu ngủ say như chết, không biết làm sao giật giật, mở mắt ra.

Cậu bị rượu bắt cóc, nhìn ai cũng ra ba lớp ảnh, trong lúc mê man được một cánh tay rắn chắc đỡ lấy.

"Muốn đi đâu?"

"Phòng, phòng vệ sinh."

La Nhất Châu kéo người dậy, đi đến phòng vệ sinh. Dạ dày quặn lên một trận muốn nôn, Dư Cảnh Thiên nôn đến xanh mặt, La Nhất Châu bên cạnh vỗ vỗ lưng cho cậu, Dư Cảnh Thiên rửa tay xong lại không chịu ngoan ngoãn quay đầu lại nhìn La Nhất Châu lặp đi lặp lại - "Em yêu anh, em muốn theo đuổi anh..."

La Nhất Châu bực đến vui vẻ - "Em theo đuổi anh... Say đến như vậy anh còn phải hầu hạ em?"

Bóng người trước mắt trùng điệp, Dư Cảnh Thiên nỗ lực phân biệt - "Không không phải, em hầu hạ anh..." Cậu dán lên người đối phương - "Em cho anh..." cậu liếm liếm môi, "... ăn."

La Nhất Châu nhất thời bốc hỏa, kiềm chế cánh tay xoay Dư Cảnh Thiên đến bồn rửa tay, mở vòi nước, xốc nước lên mặt cậu.

Lúc trước là một đứa da mặt mỏng, đùa hai câu đã thẹn thùng, bây giờ đúng là thay đổi rồi, say thành bùn nhão mà còn biết nói chuyện dâm dục, học ở đâu ra? Ai dạy?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro