Chap 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dư Cảnh Thiên ướt nhẹp ngẩng đầu lên, không còn nóng như khi nãy nữa, thoải mái hừ một tiếng. La Nhất Châu kéo cậu ra ngoài, trời đất quay cuồng, không biết là đứng hay nằm, hình như nghe thấy có người gọi tên cậu.

Lưu Tuyển tìm tới, thấy Dư Cảnh Thiên say mất ý thức, đỡ cậu, lúng túng nói - "Anh đưa nó về nhà, hai đứa..."

"Chờ em ấy tỉnh rồi anh hỏi đi." Anh thấy Lưu Tuyển đỡ Dư Cảnh Thiên đi ra ngoài, chiếc áo sơ mi mỏng manh bị gió lùa, không nhịn được, liền trùm áo khoác của mình lên cho Dư Cảnh Thiên.

Dư Cảnh Thiên vô tri vô giác mà trở về nhà, không biết là vì rượu, hay là vì người, cậu ngủ vô cùng ngon, mơ hết giấc này đến giấc khác, tất cả đều là quang cảnh tươi đẹp không dám tưởng tượng.

Khi tỉnh lại trời đã sáng trưng, đồng hồ báo thức đầu giường hiện mười giờ sáng. Dư Cảnh Thiên mê man chốc lát, đầu thiếu dưỡng khí, ong ong đau đớn, từ trên giường bò dậy, da thịt gân cốt cũng đau nhức vì ngủ lâu.

Cậu ngồi ở mép giường cố gắng tỉnh táo lại, nhặt sư tử bông ở dưới đất lên - "Lỡ đạp mày xuống, xin lỗi."

Vừa mở miệng, cổ họng đã khàn đục, Dư Cảnh Thiên dùng sức dụi dụi mắt, ký ức quay lại, hình ảnh buổi tối hôm qua toàn bộ kéo tới. Cậu nhận lỗi với La Nhất Châu, tuyên bố muốn theo đuổi lại La Nhất Châu.

Trọng điểm là La Nhất Châu chịu cho cậu theo đuổi!

Dư Cảnh Thiên cầm sư tử bông bắt đầu cười, còn sau đó say thành một tên ngốc, cậu hoàn toàn không có ấn tượng. Khóe mắt thoáng nhìn đầu giường, áo khoác của La Nhất Châu quăng ở đằng kia, bị dằn vặt nhăn nhúm.

A... Dư Cảnh Thiên bình tĩnh lại, chẳng lẽ tối hôm qua, là La Nhất Châu đưa cậu về?

Bọn họ... lên giường rồi sao?

Dư Cảnh Thiên thót tim đứng dậy đi thử, thảo nào cậu thấy đau cả người, vén áo ngủ và quần lên, phát hiện cánh tay, xương hông, đằng sau đều có vết bầm nhàn nhạt, là bị nhéo sao?

Nhất là hai đầu gối, xanh tím, còn hơi trầy, hiển nhiên là quỳ rất lâu. Nhớ tới khung cảnh trong phòng vệ sinh, cho nên đêm qua cậu thật sự cho La Nhất Châu... ăn?

Dư Cảnh Thiên giơ tay chạm môi, khóe môi hơi sưng,...?

Cậu dường như tự nóng người, ném sư tử bông đi chạy vào phòng tắm, soi gương một cái, vết trang điểm trên mặt loang lổ, tóc tai ngổn ngang, trên người xanh tím to to nhỏ nhỏ. Mở vòi nước nóng, chui vào bồn ngâm mình, mặt nước nóng hổi cũng không nóng bằng lòng cậu lúc này.

Ngâm mình xong, Dư Cảnh Thiên thay drap trải giường, giặt quần áo, làm xong hết mới miễn cưỡng bình tĩnh tâm tình. Điện thoại hết pin tự tắt, cậu ngồi xổm bên cạnh ổ cắm mở ra, nhìn ngày tháng, hôm nay vậy mà đã là ngày 23.

"Mình ngủ lâu như vậy sao?"

Dư Cảnh Thiên hơi kinh ngạc, vừa suy tư, sắc mặt chầm chậm đỏ lên, có phải là lâu rồi chưa làm, La Nhất Châu chơi đùa với cậu quá tàn nhẫn? Nhất định là vậy rồi.

Vừa khéo hôm nay là ngày nghỉ, Dư Cảnh Thiên vững tâm ấn số, vài tiếng sau bắt máy, tay cầm điện thoại hồi hộp chảy cả mồ hôi - "Nhất Châu, là em."

La Nhất Châu ở bệnh viện thú y, đang làm kiểm tra sức khoẻ cho Rourou, đáp - "Ừm, tỉnh rượu rồi à?"

"Tỉnh rồi, em..." Ngượng đến hoảng loạn, không biết nên bắt chuyện từ chỗ nào, "Những lời buổi tối hôm ấy nói với anh đều là nghiêm túc, đêm đó cùng anh... Em cũng rất vui."

La Nhất Châu không hiểu nửa câu sau cho lắm - "Sau này uống ít thôi."

"Sau này em sẽ không uống nhiều nữa." Dư Cảnh Thiên nói gì nghe đấy, nghĩ lại, có phải là do mình say không còn ý thức, chỉ có bản thân thoải mái mà đối phương lại không tận hứng?

Cậu không thèm đến xỉa, hỏi - "Đêm đó, anh cảm thấy vẫn được chứ?"

La Nhất Châu hoài nghi Dư Cảnh Thiên vẫn còn say, chứ không làm sao cậu nói đều là tiếng Trung, nhưng anh nghe chẳng hiểu gì. Bác sĩ gọi anh đi xem phim chụp, anh không nghĩ nhiều nữa - "Vẫn được."

Dư Cảnh Thiên bật thốt lên - "Lần sau, lần sau sẽ tốt hơn."

Cúp, Dư Cảnh Thiên giống như được uống thuốc trợ tim, cả người sảng khoái phấn khởi, xắn tay áo bắt đầu dọn phòng. Đã chuyển đến mấy ngày mãi vẫn như thế, một đống thùng đồ chuyển phát nhanh còn xếp ở phòng khách không có chỗ đặt chân.

Cậu xem phòng ngủ là phòng làm việc, liền với ban công nhỏ, hoa hoa cỏ cỏ, dụng cụ vẽ tranh, máy may, đều để hết bên trong. Làm đến khí thế ngất trời, chuông cửa vang lên, cậu lau mồ hôi chạy xuống mở cửa, là Lưu Tuyển.

"Tinh thần tốt phết nhỉ." Lưu Tuyển mang theo một hộp pizza.

"Cái này gọi là người gặp việc vui tinh thần thoải mái." Sức lực vẫn chưa hết, nhỏ giọng một chút, "Cả người cũng rất sảng khoái."

Lưu Tuyển giống như nhìn chuyện lạ - "Em sảng khoái cái gì? Say rượu không khó chịu sao?"

Dư Cảnh Thiên ôm một cái lò nướng nhỏ đến nhà bếp, chuyện tư mật không nên nói, mà chung quy không nhịn được ám chỉ - "Đêm đó tuy rằng em uống say, nhưng mà La Nhất Châu đưa em về, tụi em... dù sao em cũng rất vui."

Lưu Tuyển không hiểu nổi - "Đại ca ơi, hôm đó là tôi đưa anh về?"

Dư Cảnh Thiên nắm tóc sững sờ, sao có thể chứ? Nhưng mà Lưu Tuyển kể lại hết cho cậu nghe, mất bao công sức mới đón được xe, trên đường mượn rượu làm càn ra sao, đến nhà, vác cậu lên lầu hai mệt gần chết.

"Nhưng mà áo khoác của La Nhất Châu để ở đây mà." Cậu không tin.

"Cậu ta rất dịu dàng, sợ em lạnh nên khoác cho em."

Dư Cảnh Thiên vén quần áo lên - "Vậy, vậy những vết bầm trên người em là ở đâu ra?"

"Những thứ này..." Lưu Tuyển không đành lòng nói, "Em say quá rồi, anh không giữ chắc, em lăn từ trên cầu thang xuống."

Thảo nào đau hết cả người, Dư Cảnh Thiên bướng bỉnh hỏi - "Khóe miệng em làm sao mà bị nứt?"

"Uống nhiều rượu như vậy, ngủ một ngày một đêm không uống nước, nóng trong người chứ sao."

Dư Cảnh Thiên hai mắt tối sầm lại, mất công cậu não bổ đến củi khô lửa bốc, hóa ra là còn chưa nhóm lửa. Mới vừa rồi còn gọi điện thoại ăn nói linh tinh với La Nhất Châu, gì mà em rất vui vẻ, anh thấy vẫn được chứ...

La Nhất Châu đã từ bệnh viện thú y đi ra, tuy rằng không hiểu Hán ngữ của Dư Cảnh Thiên, nhưng lời của bác sĩ rất rõ ràng, tất cả các chỉ tiêu cơ thể của RouRou đều bình thường.

Anh lái xe, RouRou nằm ở phía sau, không có chuyện gì cũng há mõm rên.

"Chúng ta khoan trở về nhà, đi đến công ty đã." Người nuôi chó đều thói quen này, La Nhất Châu cũng không ngoại lệ, nói chuyện với chó, "Hôm nay lấy máu, buổi trưa bồi bổ cho mày."

Husky hừ hừ, lại gần dùng đầu dụi vào vai anh - "Qua hết năm nay là mày mười hai tuổi rồi, còn nhớ lần đầu tiên gặp mày, thật ra tao chẳng hề muốn nuôi."

La Nhất Châu nói rồi cười rộ lên - "Thấy bề ngoài của mày cũng coi như là uy mãnh, nên nuôi tạm." Đèn đỏ, anh dừng xe quay đầu lại, "Tao lúc đó còn đặt mã số cảnh khuyển cho mày, PC bao nhiêu ấy nhỉ?"

Bởi vì có người nào đó cứ mãi không nhớ được, nên đổi thành RouRou. La Nhất Châu xoay trở lại, husky đưa đầu cọ lên cổ anh, anh không biết là mắng người hay là mắng chó, nhẹ giọng nói câu "Oan gia".

Đèn đỏ nhảy sang màu xanh, đường đi rộng thoáng, đến FD, La Nhất Châu mặc một thân quần áo thể thao nhẹ nhàng, dắt con husky, tiến vào công ty.

Ngày nghỉ không có bao nhiêu người, chỉ có Châu Anh dù gió dù mưa cũng không bao giờ vắng mặt.

La Nhất Châu đến văn phòng, ngượng ngùng nói - "Cuối tuần còn bảo cô đến, không ghét tôi chứ?"

Châu Anh cười cười - "Hai cái hợp đồng cần gấp, anh không phải cũng tới sao."

La Nhất Châu thả dây dắt chó, một mình đi vào trong phòng làm việc, xem xong hợp đồng ký lên tên, bàn giao - "Đưa cho phó tổng xong rồi thì về nghỉ đi, vất vả rồi."

"Đúng rồi..." - "Tư liệu anh bảo em điều tra em đã sắp xếp lại rồi, nhưng mà thời gian đã quá lâu, có một vài thông tin đã không còn cách nào kiểm chứng."

La Nhất Châu gật gật đầu, đợi Châu Anh rời đi, anh cầm một phần văn kiện trên bàn lên. Nửa đêm dặn dò, hiệu suất rất cao, nhanh như vậy đã điều tra xong xuôi rồi.

Chỉ vài tờ giấy, lại có cảm giác nặng trịch.

Gỡ phong bì, tờ đầu tiên là giới thiệu tóm tắt nhân vật, họ tên - Dư Cảnh Thiên.

La Nhất Châu đọc từng chữ một, không tốn bao nhiêu thời gian đã xem xong. Anh khép lại túi văn kiện lại rồi bỏ xuống, dựa vào lưng ghế, rút ra một điếu thuốc từ trong hộp ngậm lên, bật lửa rồi bắt đầu nhả khói.

Giấy trắng mực đen trong tài liệu anh nhớ rất rõ ràng, nửa năm sau khi Dư Cảnh Thiên định cư đã vào một học viện dạy thiết kế, chuyên ngành thiết kế trang sức, rất tương xứng với kế hoạch và ước mơ của cậu.

Nhưng vẻn vẹn một năm sau, mùa hè năm ấy, ông nội Dư Cảnh Thiên qua đời.

Công ty trang sức chuyển sang cho Dư Cảnh Minh xử lý, chỉ sau nửa năm khi ông cụ mất, công ty liền bị thu mua bởi một công ty khác.

Năm thứ hai, trong tài liệu không có ghi chép gì, nói cách khác, Dư Cảnh Thiên ở Canada năm thứ hai không đi học. Đến năm thứ ba, Dư Cảnh Thiên mới tiếp tục đi học, sang Mỹ học thiết kế thời trang.

Nội dung phía sau từ từ tỉ mỉ xác thực hơn, Dư Cảnh Thiên trong lúc học đại học có tham dự hoạt động và thi đấu thiết kế rất phong phú, dùng thành tích ưu tú sau khi tốt nghiệp vừa làm việc vừa biên soạn lịch sử nghệ thuật nước Mỹ.

Về phần công việc, Dư Cảnh Thiên làm nhà thiết kế cho ba công ty thời trang, càng chạy càng cao, sự nghiệp thành công. Về phương diện người nhà, Dư Cảnh Minh  sau đó mở một phòng triễn lãm ở Canada, Lý Cầm vẫn tiếp tục làm thiết kế nội thất.

Năm tháng thật sự rất dài, huống hồ cách xa trùng dương, chỉ có thể tra được một ít về học tập, làm việc, và những biến động bên ngoài.

Ngón tay chợt có cảm giác nóng cháy, La Nhất Châu mới phát giác điếu thuốc đã cháy đến phần cuối, bỏ vào gạt tàn, anh gập ngón tay thon dài gõ gõ mặt bàn, để tránh không kìm lòng được lại đốt một điếu nữa.

Anh nghĩ, có lẽ ông nội qua đời là nguyên do?

Dư Cảnh Thiên gặp đả kích, nghỉ học một năm, sau khi công ty trang sức bị thu mua, cậu không thể hoàn thành ý nguyện của ông. Giấc mộng vốn có cũng trở thành nỗi đau, tiếp tục thì khó tránh khỏi phải chịu đựng chênh lệch hiện thực, bởi vậy từ bỏ việc học thiết kế trang sức.

Tất cả những thứ này cũng chỉ là suy đoán của La Nhất Châu, anh không thể xác định, thành thật mà nói, anh thậm chí có chút không thể nào tiếp thu được. Ông nội Dư Cảnh Thiên chỉ chống đỡ được một năm, chỉ một năm sau khi Dư Cảnh Thiên đi đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, mới mười bảy mười tám tuổi, tính cách lại ngây thơ, lúc đó làm sao có thể chịu được chứ?

La Nhất Châu càng nghĩ càng sâu, không khỏi nghĩ đến cuộc gọi cuối cùng của bọn họ vào tháng tám năm ấy, Dư Cảnh Thiên nói thích một bạn học, bọn họ ở bên nhau. Tính toán thời gian, vậy hẳn là là ông cụ mất không lâu.

Liệu có khi nào lúc đó quá dày vò,  người kia săn sóc bầu bạn với Dư Cảnh Thiên, cùng cậu chia sẻ buồn phiền, vượt qua khó khăn, cho nên vì cảm kích mà động lòng?
Là thật là giả không biết được, La Nhất Châu nhìn chằm chằm mặt bàn ngẩn người, từ khi gặp lại tới nay thời gian bọn họ mỗi lần gặp mặt chẳng hề dài, Dư Cảnh Thiên xin lỗi anh, mà hoàn toàn chưa đề cập những chuyện sau khi định cư.

Là chưa kịp, hay là căn bản không muốn nói?

La Nhất Châu cũng không định hỏi, ít nhất hiện tại không hỏi. Dù như thế nào thì giai đoạn đó cũng là chỗ đau của Dư Cảnh Thiên, nếu như sau này thân mật hơn rồi, Dư Cảnh Thiên bằng lòng nói ra, anh sẽ sẵn lòng lắng nghe.

La Nhất Châu bất đắc dĩ cười rộ lên, đã từng là người thân cận nhất, cách mười năm chưa từng liên lạc, biến thành hai người xa lạ, lòng người chìm nổi, sao có thể dễ dàng quay trở lại như lúc trước.

Đã ngồi bất động hồi lâu, anh đứng lên - "RouRou, đi thôi."

Vừa dứt lời, màn hình điện thoại sáng lên, hiển thị là "Lưu Ninh".

La Nhất Châu đã quên mất cậu nhóc này, nói đến cũng buồn cười, vốn muốn cùng nhau đối phó việc kết thân, tùy tiện tâm sự, kết quả cũng không biết anh câu nào hợp ý quá, Lưu Ninh càng có hảo cảm với anh.

Sau bữa cơm chiều hôm ấy, Lưu Ninh chủ động thăm dò thái độ của anh, anh luôn không thích dây dưa dài dòng, liền không khách khí mà từ chối thẳng thừng.

Anh dắt RouRou đi ra ngoài, bắt máy - "Alo? Tiểu Ninh."

"Anh Nhất Châu." Lưu Ninh đi thẳng vào vấn đề, chắc là nhịn không nổi - "Có phải là anh và tổng giám Dư từng hẹn hò không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro