Chap 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Có phải là anh và tổng giám Dư từng hẹn hò không?"

"Nói như thế nào đây, ..."

"Tổng giám nói anh ấy thích anh, còn nói muốn cạnh tranh công bằng với em." Về nhà suy nghĩ hai ngày - "Hai người là bạn học cấp ba, anh ấy cũng học hội họa, em càng nghĩ càng thấy sai, thật ra anh ấy chính là mối tình đầu của anh đúng không?"

La Nhất Châu vừa không thừa nhận, cũng không phủ nhận, hỏi ngược lại - "Cậu có ý kiến gì sao?"

Giọng điệu Lưu Ninh mất tự nhiên - "Nếu anh ấy thật sự là mối tình đầu của anh, vậy thì em chịu thua." Tướng mạo, năng lực, cơ sở tình cảm, cậu không thể hơn được, hơn nữa, thua còn rất phục.

"Nhưng mà hai người quá kì cục? Anh ấy thích anh, chắc anh cũng biết tâm tư của anh ấy, còn giả bộ làm bạn học bình thường, hai người là đang đùa giỡn em đấy."

La Nhất Châu lấy xe - "Vậy tôi xin lỗi cậu nhé?"

"Xin lỗi có ích lợi gì, đáp ứng một yêu cầu của em."

"Hợp đồng hai nhà đã ký, không thể làm gì hơn được, hơn nữa công là công tư là tư."

"Ai nói anh là chuyện đó chứ!" Lưu Ninh khịt mũi coi thường, sau đó thương lượng, "Tổng giám không phải thích anh sao, anh giúp em hỏi một chút, thời gian thử việc kết thúc em có thể chuyển chính thức không?"

La Nhất Châu bật cười - "Lỡ không thể thì sao?"

Lưu Ninh cất giọng căm hận nói - "Chúc hai người mọc sừng đầy đầu!"

La Nhất Châu giận không chỗ phát tiết, đạp mạnh ga chạy đi.
____________________________

Sau giờ trưa trời nắng chang chang, giá cắm hoa Dư Cảnh Thiên mua trên mạng mới vừa đưa tới, rời rạc, cậu ngồi trên sàn nhà tự lắp ráp. Lưu Tuyển ngồi ở trên ghế tắm nắng - "Đầu gối không đau à, dọn cả ngày không chịu nghỉ ngơi."

Đau, nhưng có thể chịu được. Dư Cảnh Thiên muốn mau chóng dọn dẹp cho xong, ít nhất cũng phải đầy đủ đồ đạc như một căn nhà, như vậy mới có thể mở miệng mời khách. Cậu dự định mời La Nhất Châu tới, thứ nhất là cám ơn anh giúp cậu tìm phòng ở, thứ hai là tìm cơ hội ở cùng nhau gia tăng tình cảm.

"Thật sự muốn nối lại tiền duyên à?"

"Em sẽ theo đuổi anh ấy. Anh, anh biết mà, em vẫn luôn không dám về nước tìm anh ấy, em luôn muốn bản thân tốt lên một chút, lại tốt hơn một chút nữa, luôn sợ vẫn còn chưa đủ tốt. Lần này dựa vào cơ hội anh cho em mà trở về, gặp được anh ấy, có đủ tốt hay chưa em không biết, nhưng mà em không nhịn được nữa rồi."

"Vậy..." Lưu Tuyển hỏi một vấn đề rất lý trí rất hiện thực, "Nếu như không theo đuổi được thì sao?"

Thời gian đã trôi qua quá lâu rồi, tình yêu có kỳ hạn bảo đảm chất lượng, thẩm mỹ yêu thích của con người cũng sẽ thay đổi, không phải ai cũng hoài cổ.

"Không theo đuổi được thì em sẽ chúc phúc cho anh ấy, thật lòng."

"Vậy còn em thì sao?"

"Em?" Dư Cảnh Thiên cúi đầu bóc một túi linh kiện - "Em cảm thấy bị thiếu mấy cây đinh rồi, cần phải tìm người bán nói chuyện hoặc là gửi bình luận phàn nàn mới được."

Cậu tránh câu hỏi của Lưu Tuyển, không biết đáp thế nào, khi đó thật sự là làm liều không cân nhắc thất bại sẽ phải làm sao.

Vặn chặt đinh, Dư Cảnh Thiên nói chuyện khác - "Em đổi bằng lái nội địa xong rồi, hay là mua một chiếc xe ha? Mỗi ngày đều thuê xe tốn tiền quá."

"Lái xe của anh đi, sẵn tiện buổi tối chở anh ra sân bay." Xin nghỉ trở về mấy ngày, bên đoàn phim giục ba bốn lần, không quay lại thì không có đạo đức nghề nghiệp.

Hoàng hôn, Dư Cảnh Thiên thay quần áo khác đưa Lưu Tuyển ra sân bay, lâu rồi không lái xe, đường cũng không quen, mở hướng dẫn còn chạy sai mấy vòng. Lưng cậu chảy mồ hôi, đến sân bay vừa tắt máy xe, nằm úp sấp trên tay lái thở hổn hển.

Lưu Tuyển bị dằn vặt muốn ói - "Em có ổn không đó?"

"Yên tâm." Dư Cảnh Thiên bảo đảm, bảo đảm xong liền không có dũng cảm - "Xe có bảo hiểm mà phải không?"

Lưu Tuyển thở dài kéo hành lý đi, trong lòng không khỏi thấp thỏm lo cho an nguy chiếc xe yêu quý. Dư Cảnh Thiên đi ở phía sau tiến vào sảnh, đưa đến cửa kiểm tra an ninh, phất tay một cái, chờ người đi vào, cậu ở trong đại sảnh tìm một chỗ trống ngồi xuống.

Không vội, lái đến nỗi thân thể mệt rã rời.

Dư Cảnh Thiên chơi điện thoại hồi sức, mở ra danh sách trò chuyện, lúc trước mở tiệc có lưu liên lạc với vài người, bố trí sân khấu, kỹ thuật viên âm thanh, chủ cửa hàng bán hoa... Cậu chọn lựa để xóa, xóa xong nhìn ảnh đại diện của La Nhất Châu, kiếm chuyện.

Mở ra, cậu soạn tin - "Nhà em đã dọn dẹp đàng hoàng rồi, nếu không phải anh giúp em, có khi đến giờ vẫn chưa tìm được chỗ thích hợp."

Gửi xong lập tức tắt máy, tắt xong lại mở ra, trả lời, chưa trả lời, khóa máy cất vào túi, lấy ra xem, trả lời, vẫn chưa trả lời. Dư Cảnh Thiên cứ như vậy nhiều lần, sau năm phút, ting, La Nhất Châu trả lời rồi - "Lưu Ninh hôm nay gọi cho anh."

Cái gì? Thằng nhóc kia muốn gì? La Nhất Châu nói cho cậu biết là có ý gì?

Dư Cảnh Thiên trực tiếp gọi sang, ngồi không yên, đứng dậy đi lòng vòng trong sảnh, vừa bắt máy cậu lập tức hỏi - "Lưu Ninh gọi cho anh nói cái gì? Cậu ta muốn theo đuổi anh hả?"

"Cậu ta cảm thấy chúng ta đang đùa giỡn cậu ta, có hơi cáu."

"Em sẽ xin lỗi cậu ta, dỗ dành cậu ta, làm gì cũng được hết." Dư Cảnh Thiên nói như vậy, lại hoảng tới cực điểm - "Ý của anh thì sao, có phải anh thay đổi chủ ý muốn thử tiến tới với cậu ta không?"

"Cũng không phải không được."

Dư Cảnh Thiên bất tri bất giác đi tới gần quầy thông tin, cánh tay đặt trên quầy, nắm điện thoại nằm sấp xuống. Lúc này nhân viên mặt đất mở phát thanh, chuyến bay đi New York vì nguyên nhân thời tiết...

"Dư Cảnh Thiên?" Giọng La Nhất Châu đã thay đổi dường như có chút gấp gáp.

"Em đang ở đâu đấy?"

"Ở sân bay."

"Ở sân bay làm gì?" La Nhất Châu như là ép cung, "Em định đi đâu?"

"Em không có đi, em đến tiễn Lưu Tuyển." Cậu có thể phát hiện cảm xúc La Nhất Châu thay đổi, căng thẳng, tức giận, dường như còn có một chút mẫn cảm từng trải.

Cậu vừa đau lòng vừa áy náy, lập tức quay người chạy ra khỏi sảnh, bên ngoài chỉ còn lại tiếng gió - "Em về nhà ngay đây."

Trong điện thoại im lặng một lúc thật lâu, nếu không phải nghe thấy tiếng hô hấp, cậu còn tưởng rằng đã cúp rồi. Một lúc lâu, La Nhất Châu mới nói - "Lưu Ninh nhờ anh hỏi chuyện cậu ta có thể chuyển lên nhân viên chính thức hay không."

Dư Cảnh Thiên chạy khỏi sân bay, về đến nhà đã kiệt sức, không biết đơn thuần là do lái xe mệt, hay là bởi vì cảm xúc của La Nhất Châu chọc vào thần kinh của cậu.

Sao cậu lại có cảm giác không chạm được tới đối phương?

Từ trước đều là La Nhất Châu dỗ cậu, bây giờ cậu muốn dỗ dành đối phương.

Buổi sáng thứ hai là bận rộn nhất, Dư Cảnh Thiên vừa đến công ty đã mở cuộc họp định kỳ, lại về bộ phận mở cuộc họp nhỏ, khóe miệng mới vừa bớt sưng thiếu chút nữa đã bốc lửa cấp độ 2.

Thực tập sinh không có tư cách tham dự, Dư Cảnh Thiên vẫn chưa chạm mặt Lưu Ninh, chờ tất cả hạng mục công việc sắp xếp xong, trước khi tiến vào văn phòng cậu liếc nhìn vị trí của đối phương. Có lẽ là ánh mắt của cậu mang lưỡi câu, Lưu Ninh giống như có cảm giác liền ngẩng mặt nhìn, nở nụ cười.

Dư Cảnh Thiên ngoắc ngoắc ngón tay, làm nụ cười của cậu nhóc biến mất.

Tiến vào văn phòng đóng cửa lại, cách mặt bàn bốn mắt nhìn nhau, Dư Cảnh Thiên cười rộ lên - "Cậu căng thẳng cái gì, tôi cũng không làm khó dễ cậu, đó giờ vẫn rất chăm sóc cậu đúng không?"

Lưu Ninh nói quanh co không đáp, Dư Cảnh Thiên liền tiếp tục nói - "Thật ra với gia thế của cậu, hà tất phải đi làm công, tự mở thương hiệu của mình dễ hơn người bình thường rất nhiều."

"Em không muốn như vậy." Lưu Ninh lên tiếng, "Em đã dính không ít đến gia đình rồi, nếu đã không lo ăn mặc, nên về mặt công việc em muốn thử dựa vào chính mình, để xem bản thân rốt cuộc có thể làm được tới đâu."

Lời này rất thật, Dư Cảnh Thiên hỏi ngược lại - "Nếu dựa vào chính mình, mắc gì phải bảo La Nhất Châu hỏi tôi?"

"... Hỏi một chút cũng không được à." Lưu Ninh chột dạ. "Không cho hỏi thì thôi."

"Kỳ thực tập vẫn chưa kết thúc, hiện giờ bận tâm có thể chuyển chính thức hay không vẫn còn quá sớm, chỉ cần cậu không làm trái với quy định công ty, cố gắng làm việc, công ty không có lý do gì không giữ lại cậu."

Lưu Ninh vui lên một chút - "Gần đây em rất cố gắng."

"Tiểu Ninh, nếu như cậu thích, sau này tôi có thể dẫn dắt cậu." Không phải vì việc tư, bọn họ đều là người mới đến, Trịnh Gia Mỹ chọn thực tập sinh làm trợ lý cho cậu, thật ra cũng tốt, vừa vào công ty liền theo cậu trái lại càng thân.

"Thật sao ạ?"

Có tổng giám nào mà thèm để ý tới mấy trợ lý nhỏ, làm không tốt thì vứt, nhưng dẫn dắt thì khác, khi thiết kế sẽ chỉ bảo, đi công tác cũng dẫn theo, như quan hệ thầy trò.

Dư Cảnh Thiên gật đầu - "Nhưng cũng phải xem cậu có bằng lòng hay không."

"Em bằng lòng! Em đương nhiên bằng lòng!" Lưu Ninh kích động đứng lên, hai tay chống lên mặt bàn, "Cảm ơn tổng giám, không phải, cảm ơn sư phụ!"

"Gọi chức vụ là được rồi." Cậu cũng đứng lên, cầm lấy một xấp phác thảo trên bàn, "Tôi đã xem qua thiết kế của cậu, cũng sửa xong rồi, đến phòng cắt tỉ thí thử không?"

Dư Cảnh Thiên đẩy Lưu Ninh đi ra ngoài, nhích lại gần, Lưu Ninh vui vẻ nhìn cậu. Cậu cười dịu dàng, hạ giọng nói - "Gọi là sư phụ rồi, sau này đừng nhớ thương sư mẫu nữa."

Lưu Ninh giật mình - "Nhanh như vậy đã làm lành rồi sao?"

"Tôi vừa ra tay, chắc chắn tám chín phần."

_________________________________

La Nhất Châu từ văn phòng La Bình về lại tầng phòng mình, sau khi tiến vào phát hiện cấp dưới đều lặng lẽ nhìn anh, anh đi bước chậm lại hoài nghi trên mặt mình có phải dính gì đó.

Đi tới phòng làm việc, Châu Anh đứng ở cửa phòng - "Tổng giám đốc, có hoa của anh, phòng thường trực ký nhận xong vừa đưa tới."

La Nhất Châu cau mày - "Cái gì của tôi? Hoa ư?"

Anh đẩy cửa ra, trông thấy giữa bàn làm việc rộng lớn, một bó hoa hồng siêu to đặt ở trên, đỏ rực, cả phòng ngập hương hoa, tổng cộng chín mươi chín đóa.

Lại quay đầu, một đám nhân viên cười đến mặt mày hớn hở, đùa giỡn nói thầm.

Sắc mặt La Nhất Châu lúc đỏ lúc trắng, đi vào đạp cửa, nhanh chân đi đến bàn. Giữa đám hoa hồng cắm một tấm thiệp, bên ngoài viết người nhận là La Nhất Châu, là chữ viết của Dư Cảnh Thiên.

Anh lấy xuống, không đoán được bên trong viết cái gì, mà chín mươi chín đóa hoa hồng đỏ cũng đã tặng, chắc là mấy câu tình yêu sến súa gì đó.

Dù gì cũng là Hoa kiều về nước, sao lại tầm thường như vậy chứ, thời đại nào rồi còn chơi trò này.

La Nhất Châu suy nghĩ một hồi, rốt cuộc nín thở mở ra, bên trong chỉ có một hàng chữ nhỏ -- Chúc anh ngày mới tốt lành!

Buổi tối không có xã giao, vốn có một cuộc gặp mặt nhưng vì mẹ đối phương đột nhiên phát bệnh nặng, hủy bỏ. La Nhất Châu trấn an vài câu, sau khi cúp máy, thu dọn đồ đạc chuẩn bị tan làm, tiện tay nhấn phím nội bộ.

Châu Anh tiến vào - "Tổng giám đốc, có chuyện gì ạ?"

La Nhất Châu dặn dò - "Mẹ Mạnh tổng bị bệnh, đặt mua giỏ trái cây và mấy loại thực phẩm dinh dưỡng." - "Xong rồi thì tan làm đi."

Châu Anh ghi nhớ, trước khi đi ra nhắc nhở - "Tổng giám đốc, đừng quên mang hoa về."

La Nhất Châu dừng động tác, bó hoa hồng đỏ ở trên bàn trà cả một ngày, lúc này vẫn còn đỏ chói. La Nhất Châu đứng dậy lấy áo khoác, thu dọn cặp táp, không đi, chờ đến khi các nhân viên về gần hết, mới dám ôm hoa ra về.

Anh đường đường là một tổng giám đốc tập đoàn, nhờ phúc của Dư Cảnh Thiên mà giờ phải làm ăn trộm.

La Nhất Châu một tay ôm chín mươi chín đóa hoa hồng đỏ chờ thang máy, quanh thân tràn ngập hương hoa, đợi cửa thang máy từ từ mở ra, La Bình đứng ở bên trong.

Hai cha con một trong một ngoài, nhìn nhau mấy giây, khi cửa thang máy sắp đóng lại, La Bình lên tiếng - "Vào đi chứ."

La Nhất Châu kiên trì đi vào, lùi về sau chút dựa vào tường. Anh liếc mắt nhìn La Bình một cái, phát hiện ông cũng đang nhíu mày nhìn anh, nhìn ra anh đang lúng túng và xấu hổ.

"Muốn hỏi cứ hỏi đi." La Nhất Châu không chịu nổi - "Mẹ Mạnh tổng đột ngột xuất huyết não, ba cũng đừng để nghẹn lên tới đầu."

La Bình liếc anh, chửi một câu "Không biết lớn nhỏ", sau đó nhìn chằm chằm bó hoa hồng hỏi - "Đây là con tặng cho người khác, hay là người khác tặng con?"

"Tặng con."

"Ồ..." Câu này ý tứ sâu xa, sau đó chợt nhớ tới cái gì đó nói tiếp - "Thằng nhóc nhà họ Lưu tặng à?"

"Không phải." La Nhất Châu thông báo một tiếng, "Không có chuyện gì với cậu nhóc đấy cả, sau này chỉ làm em trai thôi."

Anh hiểu tính nết La Bình, đường hoàng nghiêm túc, chắc chắn sẽ không lãng phí thời gian nghiên cứu mấy chuyện phong hoa tuyết nguyệt, cho nên sẽ không truy hỏi anh hoa này là ai tặng. Quả nhiên, La Bình chỉ gật gật đầu, không hỏi nhiều, nhưng khẽ nở nụ cười.

Hai cha con điểm này cực giống nhau, nhẹ nhàng nhếch môi, trêu chọc không giấu được. La Nhất Châu nhất thời không thoải mái - "Ba cười cái gì?"

"Ba vui cho con chứ sao. Con cũng rất có thị trường."

Nào có ông bố nào nói con trai như vậy, La Nhất Châu vừa định cãi thì đã đến lầu một, sau khi cửa mở La Bình bước ra ngoài, trước khi đi quay lại nghiêm nghị - "Nhưng công ty là chỗ làm việc, không phải nơi để đùa giỡn lãng mạn."

"Lần sau sẽ không như vậy nữa."

Anh đi thẳng xuống bãi đậu xe, lúc lấy chìa khóa xe thì cũng rút ra tấm thiệp kia, Ngày mới tốt lành!

Gì mà lãng mạn chứ, quê mùa muốn chết! Nghĩ vậy nhưng khóe môi vẫn không khống chế được mà câu lên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro