Chap 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dư Cảnh Thiên mím môi không vạch trần, không phải đau đầu, mà chính là không tin lời giải thích của cậu. Tắt máy xuống xe, cậu vòng qua đầu xe đi tới bên người La Nhất Châu, kéo lại cánh tay kia, song song đi.

Bọn họ đi về nhà, Dư Cảnh Thiên nhân cơ hội đụng vào tay La Nhất Châu, bàn tay của cậu hơi lạnh, nhưng La Nhất Châu bởi vì sốt nên người nóng rực. Nhớ tới ngày đó La Nhất Châu tránh ra không cho cậu nắm tay, giờ nhận được hồi đáp, bàn tay cậu được bao bọc lại.

"Chỉ làm ấm cho em về cổng chung cư thôi đấy."

Dư Cảnh Thiên cong mắt cười, đáp - "Được".

Khó trách anh nói chỉ làm ấm đến cổng chung cư, trong chung cư đèn sáng choang, hai người trực ban ánh mắt lấp lánh, đợi La Nhất Châu vừa lộ diện, lập tức chỉnh tề chào hỏi - Chào La tiên sinh!

Mệt mỏi của Dư Cảnh Thiên cũng bị doạ lui ba phần, rút tay về, đút tay vào túi mình, tiến vào thang máy, cậu xấu tính cười - "Sao anh bảnh quá vậy?"

"Dù gì cũng là tổng giám đốc tập đoàn mà." - "Còn làm phiền được tổng giám công ty thời trang đưa canh. Ồ, canh gì đây?"

Dư Cảnh Thiên mở ghi chép trong điện thoại ra, bảy tám loại, không nhớ kỹ, liệt kê ra vài loại - "Là loại ôn bổ, nhưng anh sốt là do cảm lạnh hay là do cơ thể bị viêm? Bị viêm thì đừng uống."

Đang nói cửa thang máy mở ra, La Nhất Châu giơ tay chặn lại phía sau lưng Dư Cảnh Thiên, rất tự nhiên, chưa thèm suy nghĩ mà đẩy người ta vào. Trực tiếp đi vào nhà, Dư Cảnh Thiên đứng ngẩn người, có chút không biết làm sao.

Cậu nhận ra, La Nhất Châu muốn cậu dìu về nhà, nếu về đến nhà rồi, vậy cậu có phải là nên đi không? Quay người lại, La Nhất Châu lại đặt xuống một đôi dép lê. "Cái này..." giọng điệu của cậu nghiêm túc như mở cuộc họp - "Là anh bảo em vào nhà anh, không phải em quấn lấy anh đòi tới đâu."

La Nhất Châu không làm rõ được trọng điểm - "Có quan trọng không?"

Dư Cảnh Thiên đổi dép lê - "Quan trọng chứ, tuy rằng em theo đuổi anh, nhưng mà em có nguyên tắc." Cậu đi theo sau La Nhất Châu, nói liên miên, "Em muốn gặp anh, cho nên mới mời anh đến nhà em, mà nếu như nhất định phải đến nhà anh, liền trở thành em xâm phạm không gian riêng tư của anh."

La Nhất Châu đi vào phòng ngủ - "Hôm đó em cưỡng ôm anh thì gọi là cái gì?"

"Em cường bạo anh?" Dư Cảnh Thiên đỏ mặt trước, đầu óc mới chuyển hướng, nhưng sự kiêu ngạo khó tan, "Bởi vì đó là địa bàn của em, cho nên em ngông cuồng một chút."

Vẻ u buồn hút thuốc lá trên xe lúc nãy, mới vừa sưởi ấm tay một chút thôi mà sao tinh thần đã lên như mê sảng vậy? La Nhất Châu còn chưa cãi lại, cúi đầu xuống, ngã rầm ở bên giường. Dư Cảnh Thiên bước xa tới, ngồi xổm xuống, lại là bộ dạng lo lắng khẩn thiết - "Anh sao thế? Hay là chúng ta đi bệnh viện nhé?"

La Nhất Châu mở miệng đầy giọng mũi - "Anh thật sự bị đau đầu."

Dư Cảnh Thiên nhấc tay nắm chặt dây kéo, cởi áo khoác của La Nhất Châu ra, đặt đối phương lên gối nằm đàng hoàng. Cậu đi hâm canh, bưng tới, đút từng muỗng cho La Nhất Châu.

Không hỏi có ngon hay không, chỉ nói, thêm một chén nữa.

Trong lúc Dư Cảnh Thiên nhận điện thoại, đi khỏi phòng, có vẻ như là người của bộ phận tiêu thụ gọi tới, nghe nói có lỗi nghiêm trọng, dò hỏi có thể cung cấp hàng đúng hẹn hay không. La Nhất Châu cách cửa nghe câu được câu mất, mơ hồ, nghe thấy câu cuối cùng của Dư Cảnh Thiên trước khi cúp máy, đêm nay đừng làm phiền tôi, quấy rầy người nhà tôi ngủ.

Sau khi cúp máy, Dư Cảnh Thiên thở ra một hơi - "Nhất Châu, em mượn phòng vệ sinh rửa mặt."

"Phòng thứ hai bên tay phải."

Dư Cảnh Thiên đi, phòng vệ sinh rộng rãi còn có nến hương thư giãn, thần kinh cũng được thả lỏng, cậu xốc nước lạnh rửa mặt, rửa xong chuyển điện thoại sang chế độ rung, mang theo gương mặt đầy nước trở về phòng ngủ.

La Nhất Châu không ngủ, mắt mở hờ chống đỡ tinh thần, Dư Cảnh Thiên bước chậm tới gần, ngồi lại bên giường, trong ánh nhìn xa xôi của La Nhất Châu nín thở.

Cậu không ngốc, La Nhất Châu cách cửa sổ xe nhìn cậu, chủ động gọi cậu tới, đáy lòng liền biết được đối phương có chuyện muốn hỏi. Cho dù không hỏi, cũng để ở trong lòng.

"Ăn canh nữa không?" Dư Cảnh Thiên đánh vỡ bầu không khí im lặng.

"No rồi." La Nhất Châu cầm bát không trong tay đặt lên tủ đầu giường. Trên mặt tủ đã hết chỗ trống, hộp khăn giấy, ly nước, một túi thuốc hạ sốt, còn có một xấp đơn thuốc.

Dư Cảnh Thiên vươn tay - "Để em dọn cho." Cậu lấy hộp thuốc không cầm lên, mấy tờ phiếu nhỏ cũng cầm lên theo, cậu lấy tờ phía dưới cùng ra, dò hỏi - "Đây là cái gì, còn dùng nữa không?"

La Nhất Châu không lên tiếng.

Dư Cảnh Thiên nhanh chóng nhìn ra, là phiếu đậu xe, địa điểm là bệnh viện, thời gian là chiều tối ngày 3 tháng 9. Cậu hiểu rồi, cuộc điện thoại khi đó, lúc gõ tin nhắn nhưng không gửi, lời quan tâm trên xe, và sự im lặng của La Nhất Châu lúc này.

"Hôm đó, anh nhìn thấy em à?"

La Nhất Châu "Ừ" một tiếng - "Anh đi thăm một trưởng bối, lúc đi ra thì thấy."

Dư Cảnh Thiên sờ lỗ tai một chút - "Em sợ anh suy nghĩ nhiều, cho nên không nói thật. Mới vừa dọn nhà, mua chút thuốc đề phòng thôi."

"Chỉ vậy thôi?"

"Nghề này của bọn em thường xuyên thức đêm, đau dạ dày, đi khám, bác sĩ nói ăn cơm đàng hoàng là được." Cậu mỉm cười, "... Thật sự không sao đâu, không phải em đang chăm sóc anh đây sao?"

La Nhất Châu chưa yên tâm lắm, cho dù không tin cũng không thể nghi vấn. Đồng hồ ở phòng khách vừa vang lên, đúng lúc nửa đêm, Dư Cảnh Thiên nhân lúc tiếng chuông chưa hết muốn tránh đi, định nói tạm biệt, nhưng lại cứ sợ La Nhất Châu ở một mình không có ai chăm sóc.

Cậu vuốt vuốt chăn - "Đã nói rõ ràng rồi, anh muốn em ở lại hay là... nếu không muốn, thì em về nhà."

Vấn đề này giống như miễn cưỡng ép buộc, thật ra lại vô cùng giảo hoạt, bảo cậu đi, giống như kéo cậu tới đây chỉ vì một câu hỏi, bảo cậu ở lại, thì chứng tỏ mình để tâm cậu đến cỡ nào. Dù là đầu óc thông minh của La Nhất Châu cũng bí, suy nghĩ hồi lâu, lại hỏi một câu chẳng liên quan - "Em mới mua xe à?"

"Là xe của Lưu Tuyển." - "A... Em đậu ở đó có bị phạt không? Em phải đi thôi!"

La Nhất Châu lập tức ngồi thẳng người - "Ở đó được phép đậu xe."

Dư Cảnh Thiên hơi nhếch miệng - "Ò."

La Nhất Châu trúng kế, Dư Cảnh Thiên không hề nhích mông đi, rõ ràng là đang lừa anh. Anh chán nản dựa về, quay mắt đi, cảm giác hai má nóng lên, mất hết mặt mũi.

Dư Cảnh Thiên cũng không đắc ý lắm, từ từ tiến lên phía trước cọ cọ, rất hiểu ý mà cho vị bệnh nhân này một bậc thang - "Nếu được phép đậu, trời cũng tối em lại quên kính ở công ty, vậy em ở lại đây một đêm, được không?"

Cách nhau rất gần, La Nhất Châu nghe thấy hơi thở Dư Cảnh Thiên phả tới, mang theo mùi bạc hà, lẫn cùng mùi thuốc lá nhàn nhạt. Anh quay mặt lại, không biết với quan hệ hiện giờ để đối phương ở lại có thích hợp hay không, nhưng không hiểu sao lại thấy thoải mái, những mệt mỏi từ khi bị cảm tới giờ cũng tiêu tan.

Dư Cảnh Thiên thì vui mừng, ở lại qua đêm là một bước tiến triển rất dài luôn đó, nếu như ở xã hội cũ, hai người bọn họ hôm sau sẽ phải kết hôn rồi.

Nhưng cậu cũng mệt mỏi thật sự, về cả thân thể, và tình ý bên trong, không nói được một câu lưu luyến ám muội đòi ôm ấp âu yếm, chỉ ra vào phòng ba lần, rót nước đắp chăn, xoa trán La Nhất Châu, rồi nhẹ nhàng nói một tiếng "Ngủ ngon".

La Nhất Châu ngủ trong cơn sốt nhẹ, hô hấp nặng nề, hẳn là khó chịu, nhưng mặt mày không hề nhăn nhó khó chịu. Ngày Dư Cảnh Thiên ra nước ngoài anh phát sốt, sốt hẳn một tuần, lúc đó hay có ảo giác, thấy Dư Cảnh Thiên ở bên giường chăm sóc anh, mỗi khi mở mắt ra đều chỉ thấy khoảng không trống rỗng.

Đêm nay, Dư Cảnh Thiên yên lặng ngồi bên cạnh, chờ La Nhất Châu ngủ say, cậu lấy can đảm đưa tay ra. Đầu ngón tay rơi vào giữa trán La Nhất Châu, cậu khẽ vuốt hàng lông mày, sống mũi, sau đó là đuôi mắt, gò má, sờ tới quai hàm. Cậu mê muội nhìn gương mặt lạnh lùng anh tuấn của anh, nhưng đối với cậu lại dịu dàng vô cùng, nhìn một lúc, cuối cùng cũng có chút dũng cảm về tương lai không mấy tin tưởng.

Mãi đến tận hơn một giờ, dạ dày nhói đau, điện thoại cũng thêm phiền cứ rung mãi, Dư Cảnh Thiên rời khỏi phòng ngủ trốn ở ban công bắt máy. Suốt đêm hỏi thăm các nhà xưởng khác, có thể cung cấp được bao nhiêu vải satin, lúc này mới vừa thống kê ra con số báo cho cậu.

"Biết rồi, anh vất vả rồi." Nói xong, Dư Cảnh Thiên chuyển lời cho tổ trưởng vật liệu, chiều mai mở cuộc họp. Đã thu xếp xong, cậu ôm bụng vào nhà bếp, muốn tìm ít đồ ăn.

Ai mà ngờ, dù gì cũng là tổng giám đốc tập đoàn, trong tủ lạnh không có gì. Dư Cảnh Thiên uống hết nửa bát canh còn lại, khoác áo ngồi ở trên thảm trải sàn phòng khách, lấy giấy bút ra.

Sau nửa đêm, La Nhất Châu khát nước tỉnh dậy, uống sạch một ly nước ở đầu giường vẫn cảm thấy không đủ, đứng dậy rời khỏi phòng ngủ, thấy phòng ngủ bên cạnh trống không, đi rồi sao?

Anh bước chậm đến phòng khách, đèn còn sáng, Dư Cảnh Thiên ăn mặc chỉnh ngồi ở bàn trà phòng khách, đang vẽ, nghe thấy tiếng bước chân của anh, Dư Cảnh Thiên ngẩng đầu lộ ra đôi mắt đỏ au.

"Dậy rồi hả?" Dư Cảnh Thiên nói xong ngáp một cái, "Thấy khỏe hơn chút nào không?"

La Nhất Châu đi tới rót nước, ngồi trên ghế sô pha, một bên chân đụng tới cánh tay của đối phương - "Hạ sốt rồi. Em thức đêm làm việc đấy à?"

"Đồng nghiệp sơ sẩy mắc lỗi." -  "Trong thời hạn có thể thu thập đủ vải là tốt nhất, dù sao đã ký hợp đồng, phí bồi thường vi phạm hợp đồng là chuyện nhỏ, danh dự là quan trọng nhất."

"Bây giờ đang vẽ cái gì?"

"Bản phác thảo thiết kế. Phải có kế hoạch B chứ, thực sự không có cách nào thì chỉ có thể đổi thiết kế."

Anh cúi đầu nhìn bản phác thảo, cổ áo sơ mi của Dư Cảnh Thiên mở ra một nút khiến anh hơi phân tán, cái gáy trắng lộ ra bên ngoài, dưới ánh đèn nhìn rất quyến rũ. La Nhất Châu cụp mắt nhìn lén, cố gắng kiềm chế không giơ tay sờ, chỉ có thể ghìm chặt ly nước, vuốt nhẹ lớp sứ trắng mịn.

"Hay là...Đừng chỉ giới hạn trong những nhà xưởng mà công ty em hợp tác, mua khẩn cấp từ bên ngoài thì sao?"

"Em đã nghĩ rồi, cũng đang liên hệ, nhưng tình huống khẩn cấp nhất định giá cả sẽ tăng vọt, bên phòng tài vụ phải tính lại sổ sách, rồi đợi phê duyệt, chỉ sợ cũng sẽ làm lỡ thời gian giao hàng."

La Nhất Châu rốt cuộc không nhịn được, nắm cổ áo Dư Cảnh Thiên nhấc lên, điển hình của người không làm nổi quý ông, mà còn trách người ta mặc hở hang. Dư Cảnh Thiên hơi giật mình, giống như nhận được tín hiệu, xoay người qua, thăm dò níu lấy đùi La Nhất Châu, nghiêng đầu tựa lên đầu gối La Nhất Châu.

La Nhất Châu búng trán cậu - "Sao chuyện này lại để em làm?"

"Em có năng lực mà, em làm lãnh đạo á nha." Dư Cảnh Thiên vẫn còn có tâm tình nói giỡn, nhưng mà chút sức lực đã tiêu hao hết rồi, cậu biến thành đống bùn nhão, dựa vào đối phương không nhúc nhích.

Chỉ hai, ba phút, khi gần ngủ tới nơi thì tỉnh lại, ngả lên bàn nằm sấp xuống. Đổi tư thế quá đột nhiên, đầu gối ấm áp đột nhiên không còn trọng lượng, La Nhất Châu mượn danh nghĩa nghiêng người rót nước, thoáng nhìn, thấy Dư Cảnh Thiên chau mày.

"Làm sao?"

"Đói bụng."

La Nhất Châu vừa muốn cười, nhớ tới cái gì đó - "Đau dạ dày à?"

Dư Cảnh Thiên cắn răng chịu đựng một lát, sau khi cơn đau giảm bớt lại muốn ôm chân La Nhất Châu, nhào vào khoảng không, La Nhất Châu đi thẳng về phòng ngủ. Thật nhẫn tâm quá đi, không thương hoa tiếc ngọc chút nào, cậu vẽ xong bản thảo liền trèo lên ghế sô pha, mới vừa nằm xuống là ngủ ngay.

Sắc trời mới sáng được một chút, La Nhất Châu trở về phòng gọi cho thư ký, còn giả ý lịch sự - "Không quấy rầy cô nghỉ ngơi chứ?"

Châu Anh không thèm chấp - "Anh khách khí rồi ạ, em đã thức dậy rồi."

"Vậy hôm nay nhanh chóng đến đây đi." Anh ở nhà dưỡng bệnh, Châu Anh sáng đưa văn kiện cho anh, "Trên đường mua thêm đồ ăn, thanh đạm một chút, đừng có socola, khoai sọ và nấm."

La Nhất Châu quay lại phòng khách, thấy Dư Cảnh Thiên ngủ say. Cậu co ro trên ghế sô pha thở từng hơi, dưới mắt có màu xanh nhợt nhạt, mí mắt hơi đỏ.

Anh lấy chăn đắp cho Dư Cảnh Thiên, hiểu ra, bộ dạng hốc hác của Dư Cảnh Thiên, lại không phải là đứa trẻ ngày xưa oán giận làm nũng với anh, mà là một người trưởng thành ngày đêm bận rộn tự tìm cách giải quyết, hoặc giận hoặc cười, xứng đáng với câu "Em có thể xử lý được".

Dư Cảnh Thiên ngủ ngon lành, một tiếng sau tiếng chuông cửa vang lên cũng không đánh thức được cậu, sau đó bị điện thoại trên hông rung đến tỉnh lại. Không nhìn là ai, lúc bắt máy vẫn còn bị mệt mỏi bắt cóc - "Chuyện gì?"

"Tổng giám, buổi sáng anh có tới công ty không?" Là Lưu Ninh, "Phòng tài vụ muốn hạch toán giá cả satin, mời anh đến họp."

"Ai rảnh rỗi họp hành với bọn họ." Cậu ngồi dậy, đầu óc choáng váng đi loanh quanh trong phòng khách, tới tới lui lui, lầm bầm chửi một câu "Wtf? Tôi không tìm ra cầu thang nhà tôi nữa rồi."

La Nhất Châu từ phòng tắm đi ra - "Mở mắt ra trước đã."

Dư Cảnh Thiên dụi mắt, trong điện thoại, Lưu Ninh tò mò nói - "Giọng nam vừa nãy là ai thế? Anh Nhất Châu phải không? Ây da tổng giám ơi, công ty nhiều việc lắm đấy, bây giờ không phải là lúc quân vương không lâm triều đâu!"

"Tôi biết rồi." Dư Cảnh Thiên đâm lao phải theo lao, "Nhưng anh ấy quá đẹp trai mà!"

Nói điện thoại xong tỉnh hẳn, Dư Cảnh Thiên đi vào phòng tắm, hơi nước còn chưa tan, nóng hổi. Cậu khom lưng rửa mặt, nước lạnh xốc lại tinh thần, La Nhất Châu chưa đi ra, từ trong tủ quần áo lấy ra một cái bàn chải đánh răng mới.

Tắm sơ qua, Dư Cảnh Thiên ngửi mùi thơm đến phòng ăn an vị, cậu đói bụng lắm rồi, mở ra một phần, lập tức xử lý nhanh gọn, lau miệng - "Em về nhà thay quần áo khác rồi đi làm."

"Ừm, chú ý nghỉ ngơi."

"Anh nhớ phải uống thuốc đấy." Dư Cảnh Thiên đứng dậy, mặc áo khoác thay giày, hai phút ngắn ngủi đã xong. Thang máy mở ra, cậu phất tay - "Em đi đây, bye bye."

Căn phòng lập tức trở nên quạnh quẽ, La Nhất Châu một mình ăn hết cháo, mới vừa đặt bát xuống, Dư Cảnh Thiên gửi cho anh một tin nhắn - một bức ảnh chụp dòng chữ được viết trên cát ở sân chơi dành cho trẻ em dưới lầu, La Nhất Châu, Dư Cảnh Thiên ở giữa còn có một trái tim khổng lồ.

Tim La Nhất Châu đập rất nhanh, lúc gõ "Cái tên quê mùa này" thậm chí có chút run rẩy.

________________________

Các công đoạn làm việc tham khảo quá trình sản xuất của công ty Au, khum hiểu thì khum cần hiểu, chỉ muốn viết cho chuyên nghiệp một chút thôi, haha.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro