Chap 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dư Cảnh Thiên về nhà thay quần áo xong cũng không vội đến sớm, thành công tránh né quấy rầy của phòng tài vụ, sau khi đến công ty bắt đầu một vòng bức thúc nhà máy, buổi chiều họp với thợ rập và thợ vật liệu, đem thiết kế chuẩn bị chọn để thẩm tra thay đổi quyết định.

Thiết kế Lâm đến một chuyến, ở văn phòng mặt đối mặt, Dư Cảnh Thiên lướt lướt ghi chép trò chuyện với chủ xưởng. Hôm qua tình thế cấp bách, lúc này cậu cũng bình tĩnh hơn - "Chuyện này mặc dù là sơ sẩy của cô, nhưng bên nhà xưởng cũng phải chịu trách nhiệm, xác định vật liệu xong rồi còn đòi hỏi thay đổi, 80% là bọn họ xảy ra vấn đề."

"Nhưng mà tôi đã đồng ý, còn có thể truy cứu bọn họ không?"

"Cô đồng ý trên phần mềm trò chuyện, hợp đồng lại không thay đổi, tôi cũng không gật đầu, nếu thật sự muốn nói ai có lý thì còn chưa chắc chắn."

"Vậy..."

"Bỏ qua chuyện truy cứu trách nhiệm, trước tiên phải giải quyết vấn đề. Nhà xưởng ở tận Tứ Xuyên, nhất định phải có người qua giao thiệp giám sát, mấy ngày nay mau chóng chuẩn bị."

"Tổng giám, tôi thật sự không đi được. Lần này đi công tác không biết đi mấy ngày, mẹ tôi vẫn chưa thoát khỏi nguy hiểm."

"Tôi biết rồi. Cô không cần đi." - "Gọi cô tới là nói cô chăm sóc người nhà cho tốt, chuyện này giao cho người khác xử lý. Sau khi mọi chuyện qua đi sẽ tiến hành xử phạt công bằng, bởi vì cô tạo thành tổn thất cho công ty. Hiểu không?"

Thiết kế Lâm gật gật đầu - "Cảm ơn tổng giám."

"Đi làm việc đi, gọi Lưu Ninh vào đây."

Lưu Ninh nhanh chóng tới, vừa lo lắng công sự, cũng hiếu kì việc tư, ánh mắt nhìn chằm chằm Dư Cảnh Thiên sáng rỡ. Dư Cảnh Thiên phiền đến nỗi quăng một cây bút - "Đặt vé máy bay cho tôi đi Tứ Xuyên, còn cả khách sạn, xe đến nhà xưởng sau khi xuống máy bay, đặt hết một lần đi."

Lưu Ninh hoàn hồn - "Tổng giám anh đi à? Chuyện của xưởng tại sao anh lại đích thân đi?"

"Tôi còn phải giải thích với cậu à? Đi ra ngoài đi, đừng làm phiền tôi."

Cửa đóng lại, Dư Cảnh Thiên nắm tóc, cậu quả thật không cần tự mình bôn ba, nhưng cậu đi là thích hợp nhất. Khiếu nại, cậu là tổng giám, bớt đi thời gian phê duyệt báo cáo có thể trực tiếp quyết định. Còn về giám công, thiết kế, cắt quần áo, chuẩn bị vật liệu, cậu có thể một mình ôm lấy mọi việc không cần những người khác hỗ trợ.

_________________________________________

La Nhất Châu khôi phục tinh thần, buổi chiều đến công ty mở cuộc họp, xử lý sạch sẽ hết chuyện còn tồn đọng. Phó tổng tới  thương lượng với anh về chút biến động nhỏ trong hạng mục hải đảo.

"Có phải là đi công tác đúng không? Tôi nhớ cuối tháng trước có đề cập tới."

"Vâng... Đi cùng Trương tổng của Diệu Khách."

Đối phương có chút chần chờ, La Nhất Châu hỏi - "Làm sao, không tiện à?"

"Vốn là thế, nhưng công trình ở Nhã An lại khởi công sớm."

"Tôi sẽ đến đó, cậu cứ yên tâm đi hải đảo."

"Bệnh mới vừa khỏe, anh có chịu nổi không?"

"Cảm vặt thôi. Bên kia ấm áp, coi như đi an dưỡng."

Sau khi phó tổng rời đi, La Nhất Châu đọc văn kiện không khỏi thất thần, hoa cỏ miền nam, một khuôn mặt tươi cười, dồn dập ở trước mắt.

Cũng cách Thành Đô rất gần...

La Nhất Châu không thể mặt dày sai khiến thư ký nữa, anh tự mình đặt vé máy bay đi Nhã An.

_____________________________

Chuyến bay đầu tiên sáng sớm, máy bay xé gió xuyên mây, vượt nghìn dặm xa xôi đáp xuống Thành Đô.

Dư Cảnh Thiên lấy laptop ra, theo dõi sản xuất trang phục thu đông, lập kế hoạch thiết kế trang phục mùa xuân, không thể lười không thể loạn, mỗi một khâu nhất định phải chuẩn xác.

Tốc độ trượt bánh giảm bớt, cậu rốt cuộc cũng rảnh rỗi liếc mắt nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ. Quê hương xa cách mười năm, không có rơi lệ, cũng không cảm khái than vãn, Dư Cảnh Thiên chỉ cảm thấy đôi mắt vì nhìn laptop lâu nên hơi khô khốc, liếc mắt nhìn một cái lại lấy thuốc nhỏ mắt ra, nhỏ hai giọt.

Sau khi mở khoang máy bay liền theo làn người bước xuống, bước nhanh rời khỏi sân bay. Tất cả đều đã đặt trước, xe, tài xế, rất thuận lợi đặt chân đến khách sạn.

Dư Cảnh Thiên cũng không kịp ngồi giường khách sạn, cất hành lý xong liền đi, chạy tới nhà xưởng ở ngoại ô. Tài xế theo thói quen tán gẫu - "Cậu tới chơi, hay là đi công tác?"

"Đi công tác." Dư Cảnh Thiên cúi đầu bấm điện thoại, không có hứng thú gì mà trả lời.

Tài xế ngược lại vô cùng hứng thú - "Thuận tiện đi chơi một chút, phong cảnh Thành Đô rất đẹp, đi dạo một vòng, nếm thử chút đặc sản ở đây."

Dư Cảnh Thiên đáp lại qua loa, có con phố nào có tiệm mỳ ngon không, hết bận sẽ đến ăn mỳ. Tài xế suy nghĩ một chút, gõ lên vô-lăng nói cho cậu biết, nơi nào còn có tiệm mỳ thì nơi đó đã sắp thành cao ốc, cực kì phồn hoa.

"Vậy sao." Cậu cười cười, cất điện thoại, xoay mặt nhìn chăm chú làn xe bên kia.

Mười năm, những con phố cũ bị nhựa đường mới đè ép, cao ốc mọc lên, làm cây đa bên đường có chút thấp bé.

Tài xế nghĩ nghĩ - "Nghe cậu nói như vậy, trước đây cậu từng tới Thành Đô rồi à?"

"Đâu chỉ từng tới, tôi từng sống ở đây mấy năm." Cậu nhìn gương chiếu hậu nhíu mày, không cười, bởi vậy có một khí chất bướng bỉnh lạnh lùng, "Chỉ có điều đã nhiều năm không trở lại."

"Vậy chuyến này ở thêm mấy ngày đi, cậu đi đâu cứ gọi tôi, đặt xe của tôi!"

Dư Cảnh Thiên nhợt nhạt đáp lại, lực chú ý bị bảng hiệu lấp lóe bên đường hấp dẫn, đường rộng thênh thang, một dãy các cửa hàng nhỏ lướt qua trước mắt. Bánh bạch tuộc, văn phòng phẩm SkySky, gà rán hamburger... Tất cả cậu đều đã đi qua, trước đây mỗi ngày cậu đều đạp xe đi tới đây.

Phía trước, là Đại Xưởng. Dư Cảnh Thiên rướn cổ lên quan sát - "Đó là trường cũ của tôi, cấp ba tôi đã học ở Đại Xưởng."

"Thế hả!" Tài xế từ gương chiếu hậu nhìn cậu - "Có muốn dừng xuống xem một chút không?"

Công việc đầy đầu, nhiệt tình đành phải để nguội - "Không cần."  Nhưng tầm mắt nhìn mãi không dời, xe chạy qua cổng trường, cậu cứ nhìn đau đáu vào trong.

Mấy giây đã đi qua, cậu vội vàng nhìn sang đối diện đường, không thấy rõ MIT có còn mở hay không.

Tài xế tiếp tục bắt chuyện -"Đại Xưởng rất lợi hại, càng ngày càng khó vào, thành tích cấp hai của con gái tôi đứng top 10 mà cũng không vào nổi. Vừa nhìn cũng biết cậu rất giỏi, tốt nghiệp Đại Xưởng cậu vào đại học nào?"

"Tôi ra nước ngoài." Sắp chạy khỏi con đường này, "Khu chung cư đằng sau mấy cửa hàng này vẫn chưa bị dẹp chứ, cũng rất nhiều năm rồi."

"Tuy rằng tồi tàn, nhưng mà sát Đại Xưởng, giá nhà cao lắm."

Dư Cảnh Thiên không nhịn được cười, Lý Chính từng ở đây, bạn cùng bàn của cậu, suốt ngày mang trà sữa bánh ngọt cho cậu, tối nào cũng đòi đáp án tiếng Anh của cậu. Đã qua nhiều năm như vậy, đối phương sống thế nào rồi?

Cậu suy nghĩ mãi đến khi chạy khỏi nội thành, nhắm mắt nghỉ ngơi. Cùng lúc đó, một chiếc máy bay đáp xuống sân bay quốc tế, La Nhất Châu một mình tới Nhã An.

Đều là đi công tác, cùng ở Tứ Xuyên, đãi ngộ lại một trời một vực. Dư Cảnh Thiên ngồi taxi chạy ra ngoại ô, La Nhất Châu sau khi đáp mặt đất được quản lý cấp cao của công ty đến đón, cười tươi vui vẻ, giúp anh mở cửa xe, xe thương vụ rộng rãi sạch sẽ, giấy in tài liệu cầm trong tay vô cùng trắng.

Vừa đến ngoại ô, Dư Cảnh Thiên liên hệ người phụ trách công xưởng ông chủ Đổng, gặp mặt, đối phương là một người đàn ông trung niên bụng bia, nhưng diện mạo rất có tinh thần, cũng khôn khéo, là một kẻ nghiện thuốc lá, trong lúc chào hỏi đã hút hết một điếu thuốc.

Dư Cảnh Thiên hút khói bị động thấy không thoải mái lắm, cảm giác mặt cũng ô uế, làn khói chưa tan hết, đối phương đã móc ra điếu thứ hai - "Cho tôi xin một điếu." Cậu nhấc hai ngón tay lên, dứt khoát nói.

Ông chủ Đổng đưa cho cậu - "Thuốc của tôi rẻ tiền, ông chủ Dư hút tạm nhé." Giúp cậu bật lửa, nói lời khách sáo - "Vất vả cho anh quá, còn đích thân bay đến đây, chuyện thành như vậy tôi cũng lấy làm xấu hổ, thực sự rất xấu hổ!"

Dư Cảnh Thiên ngậm miệng hút thuốc, mặc kệ đối phương chốc lát, thuốc lá này không có mùi vị như lần trước, nhưng càng khiến người ta khó chịu, từ từ phun ra, mới nói - "Không vất vả, tôi lớn lên ở Thành Đô, thuận tiện trở về thăm người thân."

Ông chủ Đổng nghe hiểu, thời gian dư dả, không giải quyết người cũng sẽ không đi - "Vậy anh ở thêm mấy ngày, tôi bảo nhân viên đặt xe, còn về chỗ ở, anh ở đâu?" So với tài xế thuê còn nhiệt tình hơn - "Gần trưa rồi, chúng ta ăn cơm trưa trước đi, nhà hàng tôi cũng đã đặt xong rồi!"

Dư Cảnh Thiên không nói gì, ném thuốc vào thùng rác ven đường, đưa ra ý kiến muốn đi vào xưởng xem thử trước. Mất vài phút, đến xưởng quần áo, lớn hơn trong tưởng tượng, mấy tầng lầu đều có thể nghe thấy tiếng cơ khí cùng lúc vang lên.

Dư Cảnh Thiên yêu cầu đến khu làm việc, ông chủ Đổng muốn ngăn, khuyên cậu bên trong rất ồn, mùi cũng khó ngửi. Không ngăn được, liền đổi giọng nói nhà máy có quy định, khu làm việc người ngoài không được phép vào.

"Ông đừng nói đùa, làm quần áo thôi mà, chế tên lửa chắc? Chỉ là xưởng quần áo, ông tưởng đây là trung tâm phóng vệ tinh sao?"

Ông chủ Đổng không ngăn được, cũng không muốn đắc tội, chỉ có thể lấy hộp thuốc lá ra. Dư Cảnh Thiên vươn tay giằng lấy - "Nhà máy không quy định nơi làm việc cấm hút thuốc sao? Ông không sợ cháy nhưng tôi còn muốn sống thêm mấy năm nữa."

Tiến vào bên trong, một lượng lớn mùi vải mới xộc vào đầu cậu, bịt kín miệng và mũi đi một vòng, nhìn thấy đống váy in hoa bằng vải lụa. Ông chủ Đổng ở bên cạnh khuyên bảo, vải lụa rất tốt, loại màu đen dùng vải lụa càng dễ bán hơn.

Bộ phận thiết kế kiểm tra thay đổi năm lần mới chọn ra được vật liệu, ông thì biết cái gì! Dư Cảnh Thiên thầm mắng, mắng xong nở nụ cười "thương mại" - "Nhưng hợp đồng đã ký là satin, nếu xưởng của ông bồi thường đủ tiền, thì chúng tôi dùng vải lụa cũng không phải không được."

Ông chủ Đổng biến sắc, chọn thiết kế Lâm, ý đồ đem trách nhiệm đổ lên đầu Astro, Dư Cảnh Thiên ngoài miệng tiếp chiêu, bước chân không ngừng đi lại. Tranh chấp, giằng co, ai cũng vì lợi riêng, ai cũng đầy mùi tiền.

Dư Cảnh Thiên hành nghề mấy năm lần đầu tiên làm chuyện thô thiển như thế, may mà cậu chiếm lý, nếu không chắc bỏ gánh giữa đường. Đôi giày bata trắng đã bẩn, cậu nhặt miếng vải ở trên bàn lau giày, bông rời rạc, nhung quá dày, lụa trắng không treo móc, tìm tới tìm lui được một miếng vải đen, xoa xoa.

Lau xong nắm vải - "Miếng satin này cũng không tệ, màu sắc xem ra cũng chuẩn."

Ông chủ Đổng giải thích - "Đây là vải cũ còn lại của năm trước, không thể dùng được, hơn nữa đến cả mười mét cũng không có."

"Thật sự không có satin?"

"Không có thật." Ông chủ Đổng nói rất chân thành tha thiết, "Chúng tôi cũng khó khăn thật, không còn cách nào khác!"

Dư Cảnh Thiên vuốt vuốt tấm vải kia, đến gần, trong tạp âm của máy móc nhẹ giọng hỏi, học giọng điệu của đối phương - "Vậy lúc ký hợp đồng tại sao không nói?"

Ánh mắt của cậu quá yên tĩnh, hoàn toàn không hợp với tiếng động chói tai trong khu làm việc, ông chủ Đổng nghẹn cứng, gã hất mặt về phía lối đi an toàn. Tay vịn cầu thang rất bẩn, cậu còn dùng mảnh vải kia lau một chút, dựa vào, chờ đối phương đi theo, ở trong cái nơi chật chội này cậu nói trắng ra.

"Ông chủ, ông không cần phải kéo theo nhà thiết kế của tôi, ông lén lút tìm cô ấy vốn đã không đúng quy trình, hợp đồng cũng không thay đổi, không có giấy tờ gì hết, làm sao giữ lời?"

"Tôi cũng không phải chất vấn ông, bởi vì chuyện quan trọng nhất là phải sản xuất hàng, không thì tôi mắc gì phải đích thân tới đây? Tôi thèm cái mùi nồng nặc chết người ở chỗ ông chắc?"

"Kỳ hạn giao hàng trên hợp đồng là giấy trắng mực đen, không thể làm lỡ, không có vải, các người có đan thì cũng phải đan ra cho tôi."

"Ông chủ Dư, anh nói cũng vô ích, không có satin tôi đâu còn cách nào khác."

"Nhà máy nếu dám ký hợp đồng, có nghĩa là vật liệu cần thiết đều phải có, bây giờ ông còn không nói dối được nên hồn, tôi làm sao mà tin?"

Giọng cậu rất nhẹ nhàng - "Nhà máy có satin, đã chuẩn bị xong rồi, nhưng sau đó có đơn hàng khác với giá cao hơn, cho nên không muốn cho chúng tôi dùng."

"Sao anh lại nói thế, tuyệt đối không có, không có chuyện đó."

"Ông dám đổi ý, là bởi vì từng gây chuyện một lần nhưng không bị truy cứu."

Dư Cảnh Thiên mới vừa nhậm chức đã xem tư liệu thiết kế, mùa thu năm trước có một thiết kế áo khoác và vải thực có điểm không phù hợp, cậu có hỏi tổ trưởng Lý, tình huống lúc đó giống y như bây giờ. Cũng là khi Lưu Tuyển không có mặt, là Trịnh Gia Mỹ phê duyệt thay đổi vật liệu.

"Chúng tôi và Trịnh tổng hợp tác nhiều năm, không có làm chuyện xằng bậy, chuyện này anh có thể hỏi Trịnh tổng."

Dư Cảnh Thiên chớp chớp lông mi, Trịnh Gia Mỹ bao che, đối phương cũng lấy Trịnh Gia Mỹ ra làm bia đỡ đạn, cũng vừa khéo nhà họ Trịnh trước đây cũng ở Thành Đô. Cậu không rảnh suy đoán quan hệ trong đó - "Làm trái hợp đồng là sự thật, ông có thể hỏi Trịnh tổng, tôi cũng có thể hỏi luật sư. Trịnh tổng với ông là tư tình, luật sư chỉ có thể nói pháp luật, tư tình với pháp luật bên nào nặng bên nào nhẹ?"

"Đương nhiên là pháp luật nặng rồi... Ây da ông chủ Dư, chúng ta thương lượng một chút đi."

"Không cần, trước chín giờ cho tôi câu trả lời." Dư Cảnh Thiên đặt chuông báo nhắc nhở, "Mau chóng kiếm vật liệu tập trung sản xuất, không thì tôi chỉ có thể kiện cáo, lúc đó cả cái hãng này của ông đều phải đình công."

"Lương công nhân, phí bồi thường vi phạm hợp đồng, tiền bồi thường khách hàng khác, phí luật sư... Ông tìm kế toán mà tính đi." Dư Cảnh Thiên đứng thẳng, vỗ vỗ quần xuống lầu, "Ở Tứ Xuyên còn nhiều nhà máy tốt mà, tôi đi dạo chung quanh, không hợp tác được với ông thì tôi sẽ kiếm chỗ khác."

Ông chủ Đổng đưa Dư Cảnh Thiên xuống, cười làm lành cầu xin, nhưng mà không có cơ hội cứu vãn. Dư Cảnh Thiên lên xe rời đi, chuyện có thể làm đều làm cả rồi, lúc này mới gọi điện thoại nói cho Lưu Tuyển, để tránh làm đối phương lo lắng.

Trở về nội thành hơn ba giờ, Dư Cảnh Thiên cảm giác quần áo dính đầy mùi, về khách sạn tắm rửa xong mới ra đường lấp bụng.

____________________________

Bận quá bận không thể đúng hẹn mỗi ngày 1 chap nên khi nào tôi rãnh sẽ up luôn cho các cô nhé! Viết cuốn chiếu luôn nên có lỗi gì thì các cô thông cảm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro