Chap 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Gần đó có một quán cà phê, Dư Cảnh Thiên ôm laptop ngồi trên ghế sô pha, gõ lạch cạch tiếp tục làm kế hoạch hàng mẫu, tia sáng chiếu qua cửa sổ, từng tia nắng từ trắng thành đỏ, vừa đúng là hoàng hôn.

"Anh đẹp trai sắp tan làm chưa ta." Dư Cảnh Thiên nói thầm, đeo tai nghe, ấn số, vài tiếng sau có người bắt máy, màn hình laptop phản chiếu khóe miệng tươi cười của cậu, "Khỏi bệnh chưa?"

La Nhất Châu đã không còn giọng mũi nữa rồi - "Khỏi rồi." Anh ở trong phòng khách sạn, hội nghị khởi công mới vừa kết thúc, thay quần áo khác chuẩn bị buổi tối xã giao.

"Nhớ ăn cơm đúng giờ, à... Uống nhiều nước ấm." Chính cậu còn bữa đói bữa no, sức lực không đủ, "Mấy ngày nay không có cách nào đưa canh cho anh."

La Nhất Châu biết bộ phận của Dư Cảnh Thiên đang gặp khó khăn, đêm đó còn không ngủ, chắc bận đến nỗi hận không thể phân thân - "Chỗ em thế nào rồi?"

Dư Cảnh Thiên giả ngốc - "Chỗ nào của em cơ? Trong lòng em á, nhớ anh lắm đó." Ỷ vào âm sắc trong trẻo, miệng lưỡi trơn tru cũng êm tai hơn người khác, "Còn thân thể, cũng có hơi nhớ anh."

Không kịp phòng bị, La Nhất Châu hít một hơi sâu - "Lúc em thả thính anh chả khác nào đứa ngốc."

Ngữ điệu bình tĩnh, không nghe ra khắc chế, cực kỳ giống như đánh giá thật lòng, "... Ò." Dư Cảnh Thiên biết sai liền thay đổi đồng thời đổi kiểu gan dạ khác, "Vậy lần sau em sẽ giả bộ thuần khiết."

Nói chuyện ba, bốn câu, Dư Cảnh Thiên tự nhận là khá ung dung, nhưng trong lòng lẫn bàn tay lại không nghe lời, bất tri bất giác gõ xuống đoạn văn chẳng khớp gì với câu trước. Xóa đi, ngón tay để bên cạnh bàn phím, trước tiên chuyên tâm trò chuyện cùng La Nhất Châu.

"Em đi công tác, xử lý chuyện công ty, cho nên không thể nấu canh cho anh."

"Đích thân em đi công tác?"

"Đúng rồi, không mang theo người hầu đâu."

La Nhất Châu giơ tay xoa huyệt thái dương, mười năm trôi qua, Dư Cảnh Thiên vừa về nước không quen thuộc, một mình đi công tác có luống cuống cập rập hay không? Anh dùng câu hỏi che giấu sự lo lắng - "Em có đi được không đó?"

"Sao lại không được?" - "Rất thuận lợi là đằng khác, hơn nữa ở đây em rất quen thuộc, hết bận em còn muốn đi dạo chung quanh nữa đó."

La Nhất Châu nghi hoặc - "Đi đâu vậy?"

"Thành Đô." - "Trùng hợp không, buổi sáng em còn đi ngang cổng Đại Xưởng, văn phòng phẩm SkySky vẫn còn mở, khi đó anh nói vở ở đó quê mùa muốn chết. Trời sắp tối rồi, buổi tối em còn định đi ăn mỳ bò viên..."

La Nhất Châu lắng nghe Dư Cảnh Thiên lầm bầm, sao lại trùng hợp như vậy chứ, anh đang ở cách đó không xa, đã đặt xong vé tàu đi tới Thành Đô, vốn định lặng lẽ đi xem thử, đối phương lại đi trước anh một bước.

Dư Cảnh Thiên làm nũng - "Nếu như anh cũng tới thì tốt quá."

"Anh đâu có rảnh." La Nhất Châu giả vờ, "Anh đang bận lắm."

Cấp dưới tới gõ cửa, nhắc nhở thời gian sắp tới rồi. La Nhất Châu gật đầu.

"Anh có xã giao, không nói nữa."

"Vậy anh uống ít rượu thôi nhé."

Cậu ở quán cà phê làm xong kế hoạch, hết bận thì cả người nhẹ nhàng, đêm đen đã tới, Dư Cảnh Thiên đeo balo đi dạo. Khi về khách sạn đã gần nửa đêm, cậu cầm một ly trà sữa lớn vừa đi vừa hút, bên cạnh hộp phòng cháy chữa cháy ở góc đường gặp phải một con mèo nhỏ,
Dư Cảnh Thiên mua một cây xúc xích xông khói, ngồi xổm xoa xoa lưng mèo, đèn đường ánh vàng ấm áp, gió cũng rất dịu dàng, sau khi mèo nhỏ ăn no chủ động cọ lòng bàn tay cậu.

Cậu lấy điện thoại ra chụp ảnh, chụp xong mở ra vòng bạn bè, nhìn thấy một tấm ảnh do La Nhất Châu hiếm khi lại đăng. Là một nơi đặt trưng ở Nhã An.

Dư Cảnh Thiên giật mình bình luận - "Anh đang ở Nhã An?!"

La Nhất Châu sau đó trả lời - "Đi công tác."

Dư Cảnh Thiên lập tức nhắn - "Có đến Thành Đô không?...Đến đây đi đến đây đi, em chờ anh, đến nhé, hết bận anh đến nhé!"

La Nhất Châu - "Vậy cũng được."

Dư Cảnh Thiên gửi một chuỗi emo vỗ tay.

Đánh chết cậu cũng không nghĩ ra, La Nhất Châu sau khi kết thúc bữa tiệc, trên đường về khách sạn, suy nghĩ như một thương gia, nghĩ nửa tiếng mới nghĩ ra chiêu này, còn bảo tài xế lái một vòng mấy khu đặc trưng ở Nhã An.

Lúc này trả lời xong, nhấn tắt điện thoại.

Cửa sổ xe phản chiếu nụ cười nhẹ, La Nhất Châu tự mắng bản thân - "Thật không có tiền đồ."

Dư Cảnh Thiên không đợi được ông chủ Đổng trả lời, nhưng nhận được điện thoại của Trịnh Gia Mỹ.

Trời còn chưa sáng hẳn, sớm thật đấy, màn hình điện thoại hiện lên một lúc sau, Dư Cảnh Thiên mới nằm úp sấp ở trên gối bắt máy - "Alo, Trịnh tổng?" Giọng điệu miễn cưỡng mệt mỏi.

Cậu đại khái có thể đoán được, ông chủ Đổng liên hệ Trịnh Gia Mỹ nhờ biện hộ giùm, không nói được thì lấy thân phận tổng giám đốc ép một chút cũng được. Cậu gập cổ tay, điện thoại cách lỗ tai 5 centimet, giọng của Trịnh Gia Mỹ không rõ ràng lắm.

Hơi yên tĩnh, Trịnh Gia Mỹ lộ ra một chút cảm xúc bị ngó lơ - "Anh Thiên, anh có đang nghe không?" Từ lần đầu gặp đây là lần đầu tiên Trịnh Gia Mỹ gọi cậu như vậy, đúng là có việc nhờ giọng điệu liền thay đổi.

"Tôi đây, tôi vẫn đang nghe." Cậu ra vẻ nhiệt tình, "Trịnh tổng, cô sinh năm bao nhiêu ấy nhỉ?"

Trịnh Gia Mỹ trả lời. Dư Cảnh Thiên vui vẻ nói - "Vậy chúng ta cùng năm rồi, cô sinh tháng mấy?"

"Tháng tư." Trịnh Gia Mỹ có chút không kiên nhẫn, "Anh Thiên —— "

"Đừng gọi tôi là anh, tôi sinh tháng tám, tôi phải gọi cô bằng chị mới phải." Cậu chôn mặt vào gối cười, "Chị Gia Mỹ, chị nói rất có lý, hôm qua thái độ của em với ông chủ Đổng quả thật không tốt lắm, nói chuyện cũng hơi nặng lời."

Dừng lại, cậu khôi phục thái độ không sợ - "Chị, nhưng mà em đã báo với Lưu Tuyển rồi, anh ấy đồng ý, anh ấy là ông chủ mà, đương nhiên em phải nghe theo. Chị, em xử lý như vậy tất cả đều lấy lợi ích công ty làm trọng, hợp lý hợp tình, em không thẹn với lương tâm. Chị, nói thật, hôm qua em có liên lạc với một văn phòng luật sư ở Thành Đô, để phòng ông chủ Đổng không đồng ý, hôm nay em sẽ mang luật sư đến tìm đó."

Ba tiếng "chị" làm cho Trịnh Gia Mỹ choáng váng, Dư Cảnh Thiên không giấu giếm, nói rõ hết ra, dựa theo căn cứ, còn có khí khái.

Một hồi sau, Trịnh Gia Mỹ hỏi - "Cậu không cho chút mặt mũi nào sao?"

"Chị, chị mở miệng, em đương nhiên là cho rồi, hôm nay nhất định sẽ khách khí với ông chủ Đổng."

Thấy không xoay chuyển được, Trịnh Gia Mỹ hờn giận nói - "Anh Tuyển tìm cậu hỗ trợ, thực sự là tìm đúng người rồi."

"Chị." Dư Cảnh Thiên không ngừng trêu chọc, "Vậy em ngủ tiếp một lát nhé?"

Cúp máy! Dư Cảnh Thiên vươn mình nằm ngửa, rèm cửa sổ không che kín, một tia sáng rọi vào chăn, cậu nhắm mắt, trong đầu có rất nhiều thứ. Hẹn luật sư Ngô, thẻ ăn sáng của khách sạn đặt ở trên bàn TV... Sau quá trình sàng lọc, giữ lại cái quan trọng, là sáng mai La Nhất Châu đến Thành Đô.

Cậu không còn buồn ngủ, ngồi dậy rửa mặt, thay quần áo, ra ngoài.

Lại một lần nữa đến nhà xưởng ngoại ô, không vào khu làm việc, ở văn phòng gặp mặt ông chủ Đổng. Dư Cảnh Thiên mang theo luật sư, vẫn dáng vẻ lịch sự cao ngạo như cũ, ngại mùi khói thuốc khó ngửi, ngại giày cọ bẩn, đối với lời giải thích của đối phương không mấy để tâm, Dư Cảnh Thiên chỉ toàn tâm muốn đúng hẹn sản xuất.

Tiếng chuông chói tai vang vọng trong nhà xưởng, là chuông cho công nhân nghỉ ngơi, trong tiếng chuông này, ông chủ Đổng rốt cuộc từ bỏ giằng co, chấp nhận sản xuất váy đen satin.

Thông báo truyền đến chủ nhiệm khu làm việc, điều phối, khởi công, thêm mấy ngày tăng ca đuổi kịp tiến độ.

Dư Cảnh Thiên kêu tài xế chở luật sư về, cậu không đi, ở bếp ăn nhà máy ăn đại cho qua bữa, nhân viên kiểm định chất lượng của công ty sáng mai đến, trước khi bàn giao cậu muốn đích thân giám công.

Bịt tai đeo khẩu trang, Dư Cảnh Thiên vẫn bị tạp âm của cơ khí và mùi vải vóc xộc vào não, ban đêm rời khỏi nhà máy có hơi ù tai, nhịp tim đập nhanh, suýt nữa đỡ cột điện nôn hết ra.

Ở ngoại ô cấp tốc tìm nhà trọ, điều kiện thiếu thốn, phòng tắm bằng cửa thủy tinh trong suốt, Dư Cảnh Thiên khó chịu không còn sức lực, mặc quần áo liền ngủ.

Cậu nghĩ đến La Nhất Châu sắp tới rồi, trời chưa sáng hẳn đã tỉnh, quay lại nhà xưởng giám công, chín giờ nhân viên kiểm định chất lượng đến, Dư Cảnh Thiên nói chuyện xong, cũng giao phó xong, vô cùng lo lắng mà chạy về nội thành, thời gian thực sự không đủ, cậu bảo tài xế trực tiếp đến trạm tàu. May mà không có kẹt xe, khi đến nơi chỉ còn có mười phút.

Thở một hơi, cậu gửi tin nhắn cho La Nhất Châu - "Em tới đón anh đó."

Một đoàn tàu cao tốc vào ga, La Nhất Châu đọc xong chưa trả lời, xuống tàu, ở sân ga dừng một chút, dưới chân đã là địa phận Thành Đô, không khí trong lành, màu xanh lục kéo dài bất tận, giống như trước đây.

La Nhất Châu di chuyển theo chỉ dẫn, bước nhanh, từ rất xa, anh trông thấy dòng người hỗn tạp ở cổng. Đến gần một chút, anh nhìn thấy một gương mặt ngểnh cổ ngóng chờ, thanh tú đẹp đẽ, nhưng tóc tai hơi loạn.

Dư Cảnh Thiên cũng nhìn thấy anh, phất tay, dùng sức chen tới, rõ ràng chỉ mới mấy ngày không gặp thôi, lại giống như anh là người đàn ông đi làm việc bên ngoài cuối năm về nhà, Dư Cảnh Thiên là người già cô đơn, là con anh, hay là... cô dâu nhỏ đang nhớ anh nhớ đến phát điên.

"Này, này, anh trai tránh đường chút đi!" Dư Cảnh Thiên đẩy người phía trước La Nhất Châu ra, cách hai người, càng gần người thương càng sợ không dám bước tới. Quần áo của cậu có rất nhiều sợi vải, có mùi rất khó chịu, dính bẩn thỉu của nhà xưởng, sợ đối phương ghét bỏ.

Cậu sợ sệt đứng ngây ra ở giữa biển người, cười đến chân thành - "Đến khách sạn nhé."

La Nhất Châu thấy rõ dáng dấp chật vật của Dư Cảnh Thiên, trong lòng đoán được đại khái, đi tới hỏi - "Chuyện công ty thế nào rồi?"

"Làm xong rồi." Dư Cảnh Thiên né tránh một bước, yên lặng phủi sợi vải, "Đã bắt đầu sản xuất."

Trên đường đến khách sạn, La Nhất Châu ngắm đường phố lướt qua, vừa có quen biết thân thiết, cũng có xa lạ đã lâu không gặp. Lần công tác này đi xe quá nhiều, anh nóng lòng hoạt động gân cốt - "Lát nữa đi dạo đi."

"Được thôi." Dư Cảnh Thiên dán vào cửa xe, tâm tình tươi sáng hơn cả ánh nắng, "May mà tối hôm qua anh đăng trên vòng bạn bè, không thì em cũng không biết anh đang ở Nhã An."

La Nhất Châu cười khẽ, khóe miệng chỉ động một chút, chột dạ, còn đắc ý. Sau khi đến khách sạn, giải quyết thủ tục, phòng của anh cùng tầng với phòng của Dư Cảnh Thiên, đối diện hơi lệch một chút.

"Tối hôm qua em ở ngoại ô không về, muốn tắm." Cậu nói giống như sẽ không quá lâu, "Anh thu dọn một chút rồi tới tìm em nhé."

"Được, cho em hai mươi phút."

Dư Cảnh Thiên trở về phòng, đạp rơi giày bata, cởi áo khoác, ném quần áo bẩn vào giỏ giặt quần áo, mới vừa cởi khuy quần, trưởng phòng gọi cho cậu, dò hỏi tình hình ở bên này như thế nào.

Cậu vừa trả lời vừa mở laptop ra, gửi email hóa đơn cho công ty, hai nhà thiết kế nổi tiếng đến đòi nói chuyện, cậu đành phải mở mic, cùng đối phương bàn bạc về kế hoạch hàng mẫu.

Một lúc lâu mới nói xong, lúc gập laptop lại có người gõ cửa, tiêu rồi. Mở cửa, La Nhất Châu đã đổi sang một bộ đồ thể thao thoải mái, đứng ở bên ngoài.

Tay áo sơ mi cuốn lên, quần bò dính sợi vải, La Nhất Châu cau mày - "Em vẫn chưa tắm?"

"Tắm ngay đây! Anh xem ti vi trước đi!" Dư Cảnh Thiên kéo anh vào trong, không dám làm lỡ nữa, chui ngay vào phòng tắm.

La Nhất Châu đi đến cuối giường, trên giường vứt quần áo lung tung, còn có vài tờ giấy nháp viết kế hoạch, anh ngồi xuống, lấy một quả cam ngọt bóc ra ăn.

Tiếng nước trong phòng tắm truyền tới, rất vang, làm cho không ai có thể làm lơ, nước bắn tung toé, lướt trên làn da trắng như sứ, đến cổ, đến vai, đến lồng ngực, mơn trớn eo nhỏ, cái bụng bằng phẳng, xương sống chạy thẳng tắp, dừng lại ở ngay eo.

Bóc quả cam ra, tách ra một múi bỏ vào miệng, anh nhai, rất ngọt.

Tiếng nước im bặt, Dư Cảnh Thiên tắm xong.

La Nhất Châu lấy điện thoại ra, không biết phải làm cái gì, mở danh sách ra xóa mấy tin nhắn không cần thiết, thật ra vẫn nhìn thời gian trên đầu màn hình, một phút, hai phút, tổng cộng bốn phút trôi qua.

Tiếng dép lê lạch bạch vang lên, Dư Cảnh Thiên từ phòng tắm đi ra, không mặc quần áo, bên hông chỉ quấn một cái khăn tắm, kéo dài tới đầu gối, eo và cẳng chân trắng đến chói mắt.

Nước đã được lau, nhưng lau rất sơ sài, những giọt nước trơn trượt trên da ẩn hiện không rõ ràng.

Dư Cảnh Thiên đứng ở trước bàn TV, đối diện với La Nhất Châu, cậu rót nước uống, ngẫu nhiên mở miệng có hơi khàn khàn hỏi - "Anh uống nước không?"

"Không uống."

Anh đã xóa bốn mươi ba cái tin nhắn, cúi đầu, Dư Cảnh Thiên dừng lại trong khóe mắt anh, để trần nửa thân trên, che giấu nửa người dưới, ra vẻ thanh thuần, tay nâng ly nước bĩu môi nhâm nhi.

Dư Cảnh Thiên đặt ly nước xuống, thoáng nhìn bên cạnh còn lại mấy múi cam. Cậu cầm lên ăn, từ cổ đến mặt, có hơi lạnh, nhưng ánh mắt nhìn lén La Nhất Châu lại nóng.

Uống hết cũng ăn xong rồi, Dư Cảnh Thiên đứng ở mép tủ do dự. Nhìn lén biến thành nhìn thẳng, cậu nhìn La Nhất Châu, sốt ruột chờ đợi La Nhất Châu cũng nhìn mình.

Xác nhận xóa? Xác nhận.

La Nhất Châu đã xóa hết tám mươi tin nhắn.

Tách, một giọt nước cuối sợi tóc rơi ở đầu vai - "A, tóc ướt quá đi..." Cậu tiến vào phòng tắm lấy một cái khăn lông đi ra, "Em lau thêm chút nữa." Vừa lau, vừa giải thích thừa thãi.

Cậu đứng ở góc giường, cách La Nhất Châu càng gần hơn, chốc chốc lại lau tóc, đâu còn nước nữa, lớp tóc phía ngoài cùng thậm chí đã hơi khô.

Dư Cảnh Thiên giả bộ lau lau, cố ý không mặc quần áo. Cậu đánh cược cái mặt mũi này, bỏ đi xấu hổ, chờ La Nhất Châu nhìn mình, nhìn da thịt trắng như tuyết của cậu, nhìn hình xăm ở xương quai xanh.

La Nhất Châu mãi vẫn cúi đầu nghịch điện thoại, lông mày cũng không thèm nhấc.

Một chút can đảm đã mất hết, tâm tình hạ xuống thấp nhất, Dư Cảnh Thiên từ bỏ, cậu vòng tới bên giường mặc quần áo, ngồi xuống, ủ rũ cúi đầu nhìn khăn tắm quấn hông.

Cậu bỗng thấy lòng chua xót, xót đến nỗi tim cũng phải nát, cậu không có lực hấp dẫn với La Nhất Châu. Cậu cảm thấy khủng hoảng, cầm một bộ quần áo lúc mặc vào hai tay cũng hơi run rẩy.

La Nhất Châu ở sau lưng nhắc nhở - "Mặc ngược rồi."

Ò... Mặc ngược, Dư Cảnh Thiên đã không để ý tới lúng túng, chụp áo trên cổ xoay một vòng, lấy ra ống tay áo. Cái gì... Động tác lập tức ngừng lại, không nhìn cậu, làm sao biết cậu mặc ngược?

Nhìn...

Nhìn lén!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro