Chap 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Con người đều sẽ thay đổi, đều đang thay đổi.

Hai người chia tay ở cửa khách sạn, Dư Cảnh Thiên lên xe, ở trên đường xem tư liệu của Astro một lần nữa, đến Astro đã mười giờ đúng, bên ngoài là đoạn phim quảng cáo bộ sưu tập mới của mùa này, người mẫu lúc thi đấu ở LonDon cậu đã từng thấy, chợt có cảm giác lệch múi giờ ập tới.

Xe taxi đang muốn dừng bên cạnh, một chiếc xe thể thao Mercedes Benz từ bên cạnh nhanh chóng chạy qua.

Dư Cảnh Thiên tiến vào tòa nhà, quẹt thẻ của Lưu Tuyển, sau ba phút xuất hiện ở bộ phận thiết kế của Astro. Cậu không để ý tới cô gái quầy lễ tân, đi thẳng vào trong, nhìn thấy phòng làm việc Lưu Tuyển chuẩn bị cho cậu, liền đẩy cửa đi vào.

Dư Cảnh Thiên cố ý không đóng cửa, nhân viên cấp cao, nhà thiết kế, tầng này thuộc về cấp quản lý, dù bận cậu vẫn ung dung ngồi ở trên ghế.

Một trưởng phòng hỏi - "Anh là Dư lão sư phải không ạ?"

Tối hôm qua bị nữ tiếp viên hàng không gọi là bạn, hôm nay lại thành lão sư, Dư Cảnh Thiên gật đầu, đợi cà phê bưng tới, một dáng người quyến rũ xinh đẹp cũng bước vào.

Trịnh Gia Mĩ để tóc xoăn, mang theo một nhóm trưởng phòng tới, đến gần, đưa tay ra chào, sớm đã nghe anh Tuyển đề cập tới, mà không biết hôm nào anh về nước, tiếp đãi không chu đáo.

Dư Cảnh Thiên giơ tay nắm lại, cũng không nói câu khách sáo nào, chỉ cười, nghe đối phương giới thiệu từng trưởng phòng một, cậu không muốn nghe nữa liền ra lệnh tiễn khách - "Nhiều người không khí ngột ngạt, tôi muốn tự xem."

Trịnh Gia Mĩ nở nụ cười thân thiện, lúc này sắp xếp trợ lý, không thể bảo là không chu đáo.

Người vừa đi, chỉ còn lại cậu trợ lý đứng ở trước bàn, Dư Cảnh Thiên phất tay tản đi mùi nước hoa, mở ra một quyển văn kiện trên bàn lật xem, thuận miệng hỏi - "Lúc vào nhìn thấy bản đồ, phòng cắt và phòng may mẫu là ở hành lang phía tây à?"

Trợ lý đứng im ở trước bàn - "Hình như là vậy..."

"Cái gì mà hình như là vậy?" Dư Cảnh Thiên mắt cũng không thèm nhấc, "Trước buổi trưa đem danh sách nhân viên bộ phận thiết kế lại đây cho tôi."

"Hả?" - "Tất cả mọi người sao?"

"Cậu nghe không hiểu tiếng Trung à?" - "Còn nữa, chỉnh lý tất cả tư liệu thiết kế trong vòng ba năm cho tôi."

"Xin lỗi, em không hiểu chỉnh lý là như thế nào..."

Dư Cảnh Thiên vẫn luôn không nhìn thẳng đối phương, lúc này không khỏi ngẩng đầu, chỉ thấy đối phương là một cậu chàng trẻ tuổi, da trắng mịn màng khá tuấn tú, nhưng có chút rụt rè lúng túng.

Dư Cảnh Thiên nhíu mày lại - "Cậu mới tới?"

Đối phương gật đầu - "Thực tập ngày thứ ba."

Dư Cảnh Thiên đột nhiên nở nụ cười, cái cô Trịnh Gia Mĩ này, được lắm. "Cậu tên gì?"

"Em tên Lưu Ninh."

------------------------------

Dư Cảnh Thiên ở Astro đi dạo một vòng, làm quen hoàn cảnh, thuận tiện đến phòng nhân sự lấy danh sách đầy đủ, trên đường nhận được điện thoại của Lưu Tuyển, đối phương mới vừa xuống máy bay, không quá yên tâm về cậu.

"Không có chuyện gì đâu, anh cứ lo chuyện của mình đi." - "Đúng rồi, gửi địa chỉ nhà anh cho em đi, bà ngoại ở nhà một mình có chuyện gì thì em còn qua giúp được."

Nói điện thoại xong, Dư Cảnh Thiên quay lại bộ phận thiết kế, khoảng cách từ cửa đến văn phòng, cậu cảm giác từ đầu đến chân đều đang bị người ta đánh giá. Mọi người lặng lẽ để ý đến cậu, dáng dóc, thái độ, biểu cảm, thậm chí muốn xuyên thấu qua lớp da để xem bụng cậu chứa cái gì, có bản lĩnh đến đâu, tài cán được bao nhiêu.

Cửa phòng làm việc đóng lại, yên tĩnh. Dư Cảnh Thiên uống hơn nửa ly nước, thời tiết quá khô cậu thấy có chút không khỏe.

Trưởng phòng gõ cửa tiến vào, ôm một xấp văn kiện - "Tổng giám Dư, đây là tư liệu anh cần, những gì có trên giấy đều ở chỗ này, những cái khác em đã gửi đến mail của anh."

"Cảm ơn." - "Chút chuyện này mà còn làm phiền cậu, cực khổ rồi."

Cậu có ý riêng, những việc này cần phải trợ lý làm, nhưng đáng tiếc trợ lý chưa thành thục. Trưởng phòng nghe được rõ ràng, đến gần hai bước nói - "Trợ lý của anh là thực tập sinh, chẳng biết cái gì cả, hay là em sắp xếp cho anh một người khác nhé?"

Thân là trưởng phòng lại phụ trách mấy chuyện này, trực tiếp đổi người rồi đưa tới là được rồi, nhưng bởi vì đây là thực tập sinh của Trịnh Gia Mĩ sắp xếp, cho nên hắn không dám tự tiện chủ trương. Mà Dư Cảnh Thiên là người ông chủ Lưu Tuyển tìm tới, cũng không tiện đắc tội, vì vậy muốn hỏi ý Dư Cảnh Thiên, để cậu quyết định.

"Không sao, cậu nhóc kia rất tốt."

"Vậy thì tốt rồi, Lưu Ninh cũng là dân học thiết kế, con người rất tốt." - "Vậy em ra ngoài, anh có cần gì thì cứ gọi em."

Nhìn một bàn chất đầy văn kiện, Dư Cảnh Thiên nghĩ, lúc trước nhất thời mềm lòng đồng ý Lưu Tuyển rốt cuộc có đúng đắn hay không?

Mặc dù đau đầu, nhưng cũng không đến nỗi hối hận.

Bạn bè quan trọng hơn, những năm này cũng có thói quen xê dịch khắp nơi, còn có thành phố này, sớm đã muốn đến xem thử. Dư Cảnh Thiên bỏ qua suy nghĩ trong đầu, lao vào xem đống văn kiện.

Bộ phận tài vụ lo sổ sách, bộ phận tiêu thụ lo xuất hàng, bộ phận quảng cáo phụ trách tuyên truyền, chức năng đều tương đối thống nhất. Mà bộ phận hạt nhân của công ty thời trang là bộ phận thiết kế, nhân viên khá phức tạp, nhà thiết kế, trợ lý thiết kế, thợ may, nhân viên vật liệu, nhân viên phân loại... Bảy, tám loại đều ở đây, là những người đứng đằng sau mỗi bộ quần áo.

Dư Cảnh Thiên ngồi thẳng lưng, lúc này muốn an tâm làm việc.

Cậu tỉ mỉ xem mọi phương diện, giới thiệu bề ngoài vẫn chưa đủ, cậu đối chiếu tác phẩm của mỗi nhà thiết kế để xem phong cách, lấy sổ ghi chép ra, ghi lại hiệu suất làm việc của mỗi nhà thiết kế, thậm chí lấy ra đơn hàng vật liệu mấy tháng để xem thay đổi của các nhân viên vật liệu.

Không để ý đã gần bốn giờ, bữa trưa cũng quên ăn, Dư Cảnh Thiên quên đi bụng đói cồn cào, chỉ cảm thấy mắt cay cay. Cậu lấy thuốc nhỏ mắt thường mang theo bên người ra, ngửa mặt nhỏ một giọt, nhắm mắt một lát rồi nhấn đường dây nội bộ.

Nhóc thực tập sinh kia tên gì nhỉ? Cậu quên mất - "Đến đây chút đi."

Lưu Ninh tiến vào, sau khi đối mặt với Dư Cảnh Thiên không khỏi bị mê hoặc, đôi mắt ướt át, từng đường nét đều động lòng người, chậm nửa nhịp mới lên tiếng - "Tổng giám, anh tìm em?" 

"Đếm nhân số, gọi chút đồ ăn nhẹ mời các đồng nghiệp." Cậu nói xong lấy bóp tiền ra, kết quả cạch một tiếng, tên nhóc kia đã đóng cửa lại đi ra ngoài.

Con nít bây giờ đều thế à, Dư Cảnh Thiên lấy CV của Lưu Ninh ra, không ổn thì nhanh chóng cho kết thúc kỳ thực tập, để cho người khác thăng chức. Vừa nhìn, cũng khá lắm, từ tiểu học đã học vẽ, ở Pháp học thiết kế thời trang, tác phẩm mặc dù không nhiều, nhưng mà mới vừa tốt nghiệp cũng xem là không tệ.

Chờ đồ ăn đưa tới, nhân viên cũng tập trung bên ngoài, Dư Cảnh Thiên ra ngoài cùng mọi người ăn. Cậu mời khách, cảm giác căng thẳng bí mật quan sát của mọi người tản đi, cười cười nói nói, bầu không khí trở nên thoải mái.

Giúp đỡ mọi người là phương thức lôi kéo người sơ cấp nhất, Dư Cảnh Thiên thật ra không có ý đó, chủ yếu là muốn tìm lý do để tất cả cùng ngồi xuống để cậu nhớ xem ai là ai.

Lấp đầy bụng xong, Dư Cảnh Thiên về văn phòng sắp xếp tài liệu, cậu mới đến, tất cả mọi chuyện vừa nhiều vừa hỗn tạp, khi đậy nắp bút lại thì trời đã tối đen như mực.

Hôm nay không làm được chuyện gì thực chất, mà lại vô cùng cực nhọc, Dư Cảnh Thiên trước khi đi quên gọi xe, rời khỏi tòa nhà Astro đứng ở ven đường vẫy tay.

Đang giờ bận rộn, hầu như không nhìn thấy xe trống, đúng lúc gặp một tiếng động cơ quen tai, là xe thể thao Mercedes Benz buổi sáng nhìn thấy, từ trước mặt đi qua, phanh lại.

Cửa sổ xe hạ xuống, Lưu Ninh ngồi ở ghế lái ló đầu ra - "Tổng giám, anh có người đón hay gọi xe?"

Dư Cảnh Thiên chợt cảm thấy kì dị, kinh tế nước mình phát triển nhanh như vậy sao? Sinh viên mới tốt nghiệp đã lái xe thể thao rồi à? Hơi cúi người, cậu trả lời - "Gọi xe."

"Giờ cao điểm khó gọi lắm. Em chở anh về."

Dư Cảnh Thiên đã mệt nhừ không còn hơi sức để khách sáo nữa, lên xe, mới vừa thắt chặt dây an toàn, chiếc xe thể thao đã dùng tốc độ cực kỳ mãnh liệt lao đi.

"Tổng giám, anh về đâu?"

"Khách sạn Diamond."

"À... Vậy em phải quay đầu xe." Lưu Ninh nhìn phía trước, ở ngã tư đánh lái chuyển hướng.

Dư Cảnh Thiên phát hiện đối phương không khác gì ban ngày, không tự tin lắm, dù cho xe lao nhanh nhưng cũng mím chặt môi, có vẻ như là người mới vừa lấy bằng lái.

"Lấy bằng được mấy năm rồi?"

"Ba năm." Lưu Ninh nhanh chóng nhìn cậu một cái, "Sao thế tổng giám?"

"Không sao, cậu căng thẳng cái gì?"

"Em hơi sợ anh." Lưu Ninh nhỏ giọng nói.

Dư Cảnh Thiên đại khái cũng hiểu, hôm nay cậu kiêu căng làm nổi bật hình ảnh, thậm chí có chút xốc nổi, cho nên làm người ta cảm giác rất khó ở chung. Cậu cố ý, ông nội cậu từng nói, người có thể lãnh đạo người khác hay không, đều dựa vào khí chất có lợi hại hay không, cùng với những tài năng khác, chuyển thành "uy nghiêm".

Huống hồ, sau này cậu còn giúp Lưu Tuyển cùng quản lý bộ phận thiết kế, chung quy phải có mặt mũi trước đã không phải sao?

Thấy Dư Cảnh Thiên không lên tiếng, Lưu Ninh càng thấp thỏm - "Tổng giám, hôm nay anh hỏi gì em cũng không biết... Anh có cho em qua thời gian thử việc không?"

Dư Cảnh Thiên cũng quay đầu nhanh chóng nhìn Lưu Ninh một chút, không biết sao, cậu chợt nhìn thấy bản thân mình nhiều năm về trước, lề mề, nhát gan, nói nhỏ, đều rất giống.

Cậu không có trả lời câu hỏi của đối phương, có thể ở lại hay không thì phải xem biểu hiện, thích hợp thì ở lại, không hợp thì về nhà tìm ba mẹ đòi an ủi đi.

Nhớ tới tờ CV kia - "Cậu học thiết kế thời trang, trường học cũng danh giá, sao lại vào làm trợ lý phổ thông như vậy?"

"Lúc em nhận lời mời thì là trợ lý thiết kế, mà không hiểu sắp xếp thế nào, lại thành như thư ký."

Dư Cảnh Thiên bật cười, đứa nhỏ trước mặt đầy vẻ được nuông chiều, lái xe xịn, mặc hàng hiệu, mua đồ ăn nhẹ cho đồng nghiệp cũng tốn mấy ngàn tệ, điển hình tiểu thiếu gia con nhà giàu. Cậu không khỏi bồn chồn, nếu đã quen sống trong nhung lụa, dù thành trợ lý phổ thông cũng sẽ cam tâm tình nguyện làm tiếp ư?

"Lúc em đi học đã cực kỳ thích Astro, quần áo mỗi một quý của Astro, thiết kế của thầy Lưu em đều mua. Hơn nữa, em cũng không để ý tiền lương nhiều hay ít, dù gì cũng không đủ bảo dưỡng xe." Nói chuyện phiếm vài câu đến khách sạn Diamond.

"Không cần lái vào, dừng xe bên đường là được."

Lưu Ninh làm theo, sau khi dừng lại khéo léo cười - "Tổng giám, ngày mai gặp."

Dư Cảnh Thiên cởi dây an toàn, cả đoạn đường phóng xe như bay làm cậu có hơi say xe muốn ói, khi mở cửa còn hơi buồn nôn chỉ ném lại một câu, bye bye, đi đường chậm một chút.

Cửa xe mới vừa đóng lại, điện thoại Lưu Ninh vang lên tiếng chuông, dãy số xa lạ, vừa nghe vừa cách kính chắn gió phất phất tay với Dư Cảnh Thiên.

"Xin chào, ai vậy?"

"Xin chào, tôi là La Nhất Châu."

_________________________

Au có lời muốn nói:

Fic này viết theo kiểu song song 2 nhân vật nên là mọi người có thấy khó hiểu thì góp ý cho tui nha!  Phân cách giữa 2 nhân vật hay viết về người này xong rồi viết về người kia.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro