Chap 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Xin chào, tôi là La Nhất Châu."

Lưu Ninh bị giọng nói trầm ấm này gọi hồn về, từ một loại căng thẳng này chuyển sang loại căng thẳng khác, khi tự giới thiệu bản thân thì ăn nói hơi vụng về - "À, anh, anh Nhất Châu, em là Lưu Ninh."

Hai người nói vài câu, ngày càng lúng túng, trong điện thoại có tiếng cười nhẹ, nhàn nhạt, chắc là cảm thấy bất đắc dĩ và hoang đường quá. Lưu Ninh cầm tay lái - "Anh Nhất Châu, nếu anh không có thời gian thì thôi..."

"Buổi tối mấy ngày này, cậu rảnh ngày nào?"

"Ngày nào em cũng rảnh...Buổi tối ngày mai có được không?"

"Được." La Nhất Châu đồng ý, "Khi nào đặt chỗ xong sẽ báo cho cậu."

Hẹn việc tư xong, La Nhất Châu cầm áo khoác đi làm việc công, FD ban đầu làm bất động sản, sau đó đầu tư trên nhiều phương diện, kinh tế ngày càng lớn mạnh, bạn bè cùng ngành cũng nhiều, luôn có những chuyện bàn mãi không xong.

Hai năm qua, La Nhất Châu đã hiểu được La Bình và Tô Mạn trước giờ làm việc không dễ dàng gì, rất nhiều trường hợp quả thật không thể tránh mặt được, rất nhiều công việc không có cách nào trì hoãn. Ví dụ như việc uống rượu, anh cũng không thích uống, nhưng những cuộc xã giao đều không thể thiếu.

Tan cuộc đã là rạng sáng, La Nhất Châu không thông báo cho Lưu Ninh nữa, quá muộn.

--------------------------------
Dư Cảnh Thiên vẫn  chưa ngủ, ôm laptop xem tư liệu xong, trong đầu đủ loại thông tin lộn xộn hòa vào nhau, dính thành một mớ. Cậu nằm vật xuống, tùy ý mở ra một cái website cho thuê nhà, không thể cứ ở khách sạn mãi được, phải mau chóng thuê một căn.

Người kiệt sức, tay chuột rút, điện thoại đập trên mặt, hình như đập trúng nút lệnh, nhắm mắt lại tự động tắt máy, còn không quên mò lấy sư tử bông ôm vào lòng.

Dư Cảnh Thiên đặt trước đưa đón phục vụ một tuần, sáng sớm đỡ mất công. Cậu đến Astro, mọi người trong bộ phận thiết kế cũng nhiệt tình hơn rất nhiều, trông thấy một chỗ trống, trợ lý của cậu còn chưa tới.

Dư Cảnh Thiên nhận hạng mục trong tay Lưu Tuyển, đang chỉnh sửa, Lưu Ninh đến muộn mười phút mà vẫn khoan thai, gõ cửa chủ động nhận việc - "Tổng giám, có dặn dò gì không ạ?"

"Đưa tài liệu đến này phòng nhân sự."

Lưu Ninh lấy tài liệu rời đi, đến phòng nhân sự xong xuôi, vừa ra thang máy nhận được điện thoại của La Nhất Châu. Không có chút ý thức của một viên chức nhỏ bé, vừa nghe vừa đi vào bộ phận thiết kế, trở về chỗ ngồi, hoàn toàn không phát hiện trưởng phòng lườm mình một cái.

"Anh Nhất Châu?" - "Em mới vừa đi làm."

"Tìm được việc làm rồi à?"

"Vâng, thực tập." Lưu Ninh chợt hứng thú, muốn nói cho La Nhất Châu biết mình đi làm ở Astro, còn muốn cùng người ta tâm sự về công ty thời trang mình yêu thích này.

Nhưng mà La Nhất Châu không nhận ra, câu tiếp theo liền nói - "Bảy giờ rưỡi tối, nhà hàng Kim Đỉnh phòng ăn số 6037."

Lưu Ninh xé một tờ giấy note ghi lại, vai bị người ta vỗ một cái, xoay mặt nhìn thấy là Dư Cảnh Thiên, lúc này La Nhất Châu đã nói "Tạm biệt" trong điện thoại.

"Bye bye." kết thúc trò chuyện, "Tổng giám, anh gọi em?"

Dư Cảnh Thiên phát hiện thiếu một phần báo cáo vật liệu phụ, tổ trưởng tổ trang phục mẫu phụ trách, đi công tác, cậu đã liên lạc, buổi chiểu sẽ bay về. Cậu dự định trực tiếp cùng đối phương ăn bữa cơm, ngoại trừ báo cáo, còn có những vấn đề khác muốn tâm sự một chút

Mà vừa đến đây không thông hiểu, Dư Cảnh Thiên hỏi - "Có nhà hàng nào ổn không?"

Lưu Ninh nhất thời não trống rỗng, trôi chảy đáp - "Nhà hàng Kim Đỉnh."

"Đặt chỗ đi, bảy giờ rưỡi tối."

Lưu Ninh  gọi điện thoại đặt chỗ, lại xé một tờ note, 6073.

Còn chưa đưa cho Dư Cảnh Thiên, một nhà thiết kế đã gọi, phân công một vài việc thiết kế, nói là ý của tổng giám Dư. Lưu Ninh vô cùng vui mừng, không nghĩ tới nhanh như vậy đã có thể bắt tay vào làm thiết kế, đã không nhịn được ảo tưởng trang phục do chính mình thiết kế sẽ đính tên nhãn hàng mà mình yêu thích.

Kích động đến nửa ngày, sau mười phút Lưu Ninh đẩy cửa phòng Dư Cảnh Thiên - "Tổng giám, cà phê của anh." - "Cảm ơn tổng giám đã chiếu cố em, cho em cơ hội này."

Dư Cảnh Thiên từ đầu đến cuối đều im lặng, cũng không phải là chiếu cố, chỉ là cảm ơn tối hôm qua cho cậu quá giang thôi. Cà phê bốc hơi nóng, cậu gỡ tờ giấy note trên ly, trên đó viết, nhà hàng Kim Đỉnh phòng 6037.

Cả ngày nay đều chưa được thở một hơi nào, lúc nghỉ trưa Dư Cảnh Thiên gọi video cho Lưu Tuyển, nói chuyện thiết kế. Cả buổi trưa cũng không nhúc nhích, đúng giờ tan làm Trịnh Gia Mĩ đến, muốn làm tiệc chào đón cho cậu.

Dư Cảnh Thiên tất nhiên là từ chối, sáu giờ rưỡi rời đi, trên đường đến nhà hàng tắc đường, may là chuyến bay của tổ trưởng Lý đến muộn một chút.

La Nhất Châu đã đậu xe xong, nhà hàng là thư ký đặt, anh chưa từng thử, sau khi đi lên mới phát hiện là trang trí kiểu Tân Trung Quốc. Bên trong gian phòng có  đèn lồng bằng vải lụa, một bức bình phong sơn thủy (*), bàn ghế thiết kế rất trang nhã.

Vừa kéo ghế ra, Lưu Ninh gọi tới, bị nhà thiết kế giữ lại tăng ca, tạm thời không đi được. Ngành thiết kế tăng ca là chuyện thường, La Nhất Châu không nói gì, đáy lòng mơ hồ còn có chút thả lỏng.

Trước tiên anh gọi một bình trà, chuyển qua ghế sô pha nhìn ván cờ trên khay trà. Anh ở trong phòng loanh quanh một vòng, hi vọng Lưu Ninh tới trễ một chút.

Cửa mở, người phục vụ bưng tới hai khay trà bánh, đặt xuống rồi lui ra.

Cửa mới vừa đóng lại, có vẻ như lại mở.

La Nhất Châu nhìn ra phía cửa, nhìn không rõ, phía sau bức bình phong mơ hồ có bóng người đi tới.

Dư Cảnh Thiên được dẫn đến phòng 6037, vừa vào cửa đập vào mắt là bức bình phong sơn thủy. Cậu vốn tưởng rằng đồng nghiệp chưa tới, đi kèm với ánh đèn, lại trông thấy bên trong phòng có một người.

Dư Cảnh Thiên bước vào, vòng qua bức bình phong, thấy rõ khuôn mặt người bên trong.

La Nhất Châu cũng đã ngước mắt, đối diện với đôi mắt người kia.

Vạn vật xung quanh như ngừng lại.

Bọn họ cùng choáng váng, trong mùi trà thanh đạm, mười năm, hơn ba ngàn ngày đêm, yêu hận dĩ vãng niêm phong dưới đáy lòng... Trong khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau toàn bộ đều thức tỉnh.

Dư Cảnh Thiên giống như đạp lên cây đinh, không thể động đậy, một luồng đau đớn từ bàn chân truyền tới đỉnh đầu, cắt đứt kinh mạch của cậu, đập nát nội tạng của cậu. Đèn vàng chói sáng, tất cả đều bại lộ, ngạc nhiên, hoang mang, hay là sắc mặt dần tái nhợt, toàn bộ đều bại lộ ra bên ngoài.

Không hề có một chút dự liệu và chuẩn bị nào, cậu gặp lại La Nhất Châu.

Dư Cảnh Thiên đờ ra bên cạnh bức bình phong, ánh mắt dường như muốn xuyên thủng La Nhất Châu, đồng nghiệp gì, tổ trưởng Lý gì, muốn bàn bạc chuyện gì, cậu hoàn toàn không biết, chỉ đứng ở đó chăm chăm nhìn La Nhất Châu.

Mà La Nhất Châu cũng thế.

Anh chưa từng nghĩ tới sẽ gặp lại Dư Cảnh Thiên. Không, anh có nghĩ tới, đứng ở đầu đường ảo tưởng Dư Cảnh Thiên bỗng nhiên xuất hiện, khi đi làm ảo tưởng Dư Cảnh Thiên phá cửa vào, đi máy bay ảo tưởng Dư Cảnh Thiên ngồi ở bên cạnh... Anh giống như mê muội, nghĩ cả một ngày một đêm, cứ như vậy qua hết nửa năm, một năm, hoặc là lâu hơn nữa.

Dần dần, theo thời gian, anh nhận rõ hiện thực, không bao giờ ôm một tia ảo tưởng nào nữa. Nhưng mà vào lúc này, ở trong nước, ở thành phố nơi anh sinh sống, ở một buổi tối tầm thường như thế này, Dư Cảnh Thiên xông vào trong tầm mắt anh, đột ngột không kịp chuẩn bị.

Hai người giằng co như vậy, rất khó hoàn hồn, thứ vắt ngang giữa bọn họ không phải bàn vuông ghế bành, mà là khoảng trống mười năm.

Cứ như vậy qua một lúc lâu, đợi tâm tình dần bình tĩnh, nắm đấm La Nhất Châu nắm chặt dưới bàn dần buông lỏng ra, ánh mắt cũng từ đậm chuyển sang nhạt.

Anh rốt cuộc đánh vỡ im lặng - "Thật bất ngờ, lâu rồi không gặp."

Dư Cảnh Thiên chưa trả lời, người phục vụ gõ cửa tiến vào, dò hỏi - "Làm phiền một chút, hai vị đã đến đủ, bây giờ có gọi món chưa ạ?"

La Nhất Châu - "Vị này đi nhầm phòng."

Giọng nói kia bình tĩnh không dao động, giống như người đi nhầm là một người xa lạ nào đó. Dư Cảnh Thiên hơi hoảng, khó trách, hóa ra là cậu đi nhầm, cậu vẫn nhìn chăm chú vào La Nhất Châu, đối phương cụp mắt uống trà, đã không thèm nhìn cậu nữa rồi.

"... Thật xin lỗi." Cậu nói xin lỗi, quay người đi ra ngoài.

Dư Cảnh Thiên quay về sau tấm bình phong, dừng lại, bám vào khung bình phong thở đều đặn, cách tấm lụa trắng nhìn hình bóng mông lung của La Nhất Châu. Người phục vụ gọi cậu, hỏi cậu phòng mấy, cậu nhìn chằm chằm không chớp mắt, ngây ngốc nói - "6037, tôi đặt 6037 mà."

Người phục vụ khổ sở nói - "Căn phòng này đúng là La tiên sinh đặt, có phải anh nhớ nhầm không ạ?"

Dư Cảnh Thiên vẫn không đi - "Không có nhớ nhầm, là 6037 mà."

La Nhất Châu cưỡng ép bản thân không đi nghe tiếng vang sau tấm bình phong, mà bên trong phòng rất yên tĩnh, chỉ có tiếng đối thoại linh tinh của Dư Cảnh Thiên và người phục vụ. Bên kia còn đang dây dưa, điện thoại đột nhiên rung lên, anh nghe - "Alo? Lưu Ninh?"

"Anh Nhất Châu, em xin lỗi." - "Việc ban ngày em chưa làm xong, không biết mấy giờ mới tới được."

"Không sao, công việc quan trọng hơn."

Núp sau tấm bình phong, Dư Cảnh Thiên nghe rất rõ ràng, Lưu Ninh? Là trợ lý Lưu Ninh? La Nhất Châu và Lưu Ninh quen biết nhau? Cậu không chắc chắn lắm, buông tay ra, đang bị người phục vụ uyển chuyển thúc giục rời khỏi phòng.

La Nhất Châu bị tiếng đóng cửa chấn động, xoay mặt nhìn chằm chằm bức bình phong.

Thật ra người còn chưa đi, Dư Cảnh Thiên dán vào tường đứng ở trên hành lang, đầu óc rối như tơ vò, không nhận rõ lợi hay hại nặng hay nhẹ, muốn làm như thế nào toàn bộ xuất phát từ bản năng mãnh liệt.

Cậu lấy điện thoại ấn số, sau đó kề lên tai - "Tổ trưởng Lý phải không? Tôi là Dư Cảnh Thiên. Mới vừa xuống máy bay à... Vậy thì vừa khéo, tôi gọi xe cho anh, về nhà nghỉ ngơi cho khỏe, ngày khác chúng ta gặp."

Gọi xong, Dư Cảnh Thiên dựa vào tường hít sâu, đúng lúc gặp người phục vụ cầm giấy đi tới. Cậu ngăn cản - "Làm gì thế?"

Người phục vụ đáp - "Khách bên trong muốn thanh toán."

"Còn chưa ăn, thanh toán cái gì?" Dư Cảnh Thiên đuổi người đi.

Cậu chỉnh lại vạt áo, sửa lại tóc tai, đẩy cửa ra, dùng hết toàn bộ dũng khí để đi vào. Oán hận hay cáu giận, cậu chỉ đến nhận sai, cục diện lúng túng ra sao cũng được. Cậu chỉ muốn đi vào, nhìn thêm một chút.

Lần này đi vòng qua bức bình phong vẫn chưa dừng lại, Dư Cảnh Thiên đi thẳng đến trước bàn, kéo ghế ra ngồi xuống, La Nhất Châu lần thứ hai ngước mắt lên, cách một cái bàn dưới ánh đèn, nhìn đối phương, hơi run.

Dư Cảnh Thiên nói câu mở màn - "Vừa nãy anh bắt chuyện với em, em còn chưa kịp đáp lời ". Cậu nhìn vào hai mắt La Nhất Châu, tựa như giấu ánh sao, đen láy mà sáng ngời - "Thoáng một cái đã nhiều năm như vậy, lâu rồi không gặp."


_____________________________

Cho bạn nào chưa biết hoặc chưa hình tượng ra.

(*) Bình phong tranh sơn thủy

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro