Chap 34

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Xin chào tôi họ La."

Anh như vậy, giống như không thể tùy tiện tiết lộ họ tên. Không nghĩ tới Từ Tân cười rộ lên, giống như đã biết anh - "Là bạn học cấp ba của Tony đúng không? Trước đây thường nghe Tony nhắc đến anh, hân hạnh được gặp."

La Nhất Châu lúc này mới chú ý tới lời của đối phương - "Hai người là... bạn học cũ?"

"Đúng, ở Canada cùng học thiết kế trang sức, hai chúng tôi là bạn học. Còn là bạn cùng phòng nữa, khi đó lớp học chỉ có hai chúng tôi là người Trung Quốc, ngày nào cũng ở cùng nhau."

Dư Cảnh Thiên cười nhàn nhạt - "Uổng công cậu còn nhớ, tôi đã quên mất rồi."

Cậu lùi về sau một bước, làm ra tư thế phải đi, đồng thời thoáng nhìn dáng người uyển chuyển của Trịnh Gia Mỹ cách đó không xa, giống như nói giỡn - "Nhanh chóng về với bạn gái cậu đi, chúng tôi cũng phải đi rồi."

Rời khỏi công ty, La Nhất Châu chạy hết cả con đường, không hề lên tiếng, ngón tay trỏ như có như không gõ lên vô lăng. Bạn học, bạn cùng phòng, cả ngày đều ở cùng nhau, mấy cái từ này cứ xoay quanh trong đầu, có chút hỗn loạn.

Người kia hỏi về ba mẹ Dư Cảnh Thiên, chứng tỏ khi đó đã gặp phụ huynh rồi, đã tới nhà rồi sao?

Dư Cảnh Thiên ngồi ghế phó lái, phong cảnh ngoài cửa sổ vùn vụt, cậu nhìn ngắm, cả người rất thả lỏng, mãi lâu sau mới phát giác bên trong buồng xe quá yên tĩnh. "Có âm nhạc không?" Cậu phá vỡ bầu không khí ảm đạm.

La Nhất Châu giơ tay nhấn nút, âm nhạc vang lên, là một giọng nam trầm, tiếng đệm nhạc xen lẫn một giọng nữ u buồn, lúc này bầu không khí càng vắng lặng.

Dư Cảnh Thiên vươn tay nhấn tắt - "Quá ảm đạm rồi."

La Nhất Châu nhịn một lúc lâu, buông lỏng thần kinh - "Vậy em muốn nghe cái gì? Anh hát cho em nghe."

"Ai thèm nghe anh hát." Dư Cảnh Thiên nắm lấy dây an toàn cười khúc khích, "Buổi tối đến nhà em có được không? Lỡ như ba mẹ em gọi video cho em, tốt xấu gì em cũng không chạy loạn."

"Ba mẹ mới vừa đi em đã dẫn đàn ông về nhà, em có biết xấu hổ không vậy?"

"Vì ba mẹ không đi thì đâu cách nào dẫn về đâu, ngủ không được mà."

La Nhất Châu bị ghẹo cho chẳng còn cách nào, khuỷu tay trái tựa lên cửa xe, bàn tay che khuất nửa mặt, cứ huênh hoang như vậy mà lái đi. Mua xong đồ ăn về đến nhà, Dư Cảnh Thiên nấu cơm nấu canh, La Nhất Châu chơi game.

Ban đêm chen ở trên ghế sô pha xem ti vi, La Nhất Châu nằm nghiêng, gối lên đùi Dư Cảnh Thiên - "Trong ấn tượng của anh, hai chúng ta hình như là lần đầu tiên cùng xem ti vi."

"... Thật luôn đó. Chúng ta trước đây đều giảng đề, làm bài tập. Làm xong còn lấy sách tham khảo ra làm, học học học, chỉ biết học."

"Em đi học chẳng lẽ không làm bài tập? Lúc học cùng em là còn nhẹ nhàng, lúc học với Đoàn Tinh Tinh ở Cambridge mỗi ngày đều sống như đi thi, chẳng lẽ lúc em đi du học không học bài à?"

"Học chứ, em còn vẽ nữa."

"Hôm nay gặp phải người bạn học kia, họ Từ, em với cậu ta ai thành tích tốt hơn?"

Từ khi rời khỏi Astro nhịn đến bây giờ, rốt cuộc cũng phải đề cập, Dư Cảnh Thiên rũ mi mắt - "Nhiều môn học lắm, không nhớ rõ."

Trọng điểm của La Nhất Châu căn bản không liên quan gì đến thành tích - "Em và cậu ta thực sự là bạn cùng phòng?"

"Ừm."

La Nhất Châu đột nhiên ngồi dậy - "Cả ngày đều ở cùng nhau?"

"Cùng nhau gì chứ, sau đó em học thiết kế thời trang mà." Dư Cảnh Thiên đứng dậy muốn chạy, "Em ghét nó lắm, nó mấy ngày không rửa chân, ai thèm làm bạn cùng phòng với nó."

La Nhất Châu túm cậu lại, bắt Dư Cảnh Thiên ngồi trên đùi - "Em chạy cái gì? Chột dạ à?"

"Em hư thận đấy." Dư Cảnh Thiên hất mặt qua một bên.

"Cậu ta từng đến nhà em, gặp ba mẹ em rồi?"

"Gặp rồi —— "

Âm cuối còn không chưa dừng, La Nhất Châu xoay mặt Dư Cảnh Thiên - "Nhìn mặt anh mà trả lời, em và cậu ta, không có gì chứ?"

Dư Cảnh Thiên trừng hai mắt - "Không có!"

"Em trừng cái gì? Lúc trước gạt anh thay lòng, anh hoài nghi em không thay lòng, vất vả lắm mới thừa nhận, anh tin, hôm nay lại mọc ra một tên bạn học cũ."

Dư Cảnh Thiên giơ tay víu vai La Nhất Châu - "Ai biết cậu ta sẽ tới đâu... Còn là người của Trịnh Gia Mỹ..." Cậu quên mất cái này, lập tức nói, "Cậu ta có bạn gái rồi."

La Nhất Châu rốt cuộc hài lòng, vòng qua eo cậu, ôm Dư Cảnh Thiên lên lầu, lên từng bậc, Dư Cảnh Thiên ôm chặt lấy anh, cái trán dụi dụi bên tóc mai anh.

"Xin lỗi." Dư Cảnh Thiên nhẹ giọng nói.

La Nhất Châu biết, cậu xin lỗi vì vẫn giấu chuyện xưa, anh không hỏi tiếp nữa, trên tay liền tăng thêm lực đạo, cũng tránh đáp lại - "Hôm nay cưỡi ngựa rất mệt, xoa bóp cho anh nhé?"

Đi vào phòng ngủ, căn phòng rất sạch sẽ, sư tử bông đặt ở giữa hai cái gối. La Nhất Châu nằm úp sấp, Dư Cảnh Thiên ngồi ở trên lưng anh, bóp vai đấm lưng cho anh.

"Thoải mái không La tiên sinh?"

"Thoải mái." La Nhất Châu nhớ tới cái gì, "Để anh cho em nghe cái này"

Anh mở ra một file trong điện thoại, là một bài hát. Giọng nam trầm bổng vang lên. Nghe được một nửa anh hứng thú hỏi - "Em thấy sao bài hát này là của Trương Cảnh Quân."

Cậu đánh giá thật uyển chuyển, "Cảm giác âm sắc không giống cậu ấy lắm... Nghe cứ kì kì."

"Đâu chỉ âm sắc, mà chỗ nào cũng nát." Anh đột nhiên vươn mình, đẩy ngã Dư Cảnh Thiên ôm lấy cậu, "Năm ấy cậu ta đến Thành Đô tìm anh, chúng ta đi biển chơi, lúc trở về viết trên xe lửa, hai hôm trước nó phát hiện trong laptop của anh."

Dư Cảnh Thiên nằm úp sấp trong lồng ngực kia 

"Bài hát này không truyền ra ngoài, đặc biệt là không thể để cho Lưu Tuyển nghe thấy. Trương Cảnh Quân nói, lúc trước nó sáng tác dựa trên góc nhìn của Lưu Tuyển, em và anh là một đôi, Lưu Tuyển dùng thân phận bạn bè thầm mến em,..."

"..."

"Khi đó nó còn cảnh cáo Lưu Tuyển, là em và anh ấy chỉ có thể là bạn, bây giờ người yêu của người ta là minh tinh đang hot, nó ở tuyến 18, mỗi lần nhìn thấy đối phương là khó chịu."

Dư Cảnh Thiên cười đến hoảng loạn, La Nhất Châu nói cái gì cậu cũng đều thích nghe, trước kia là giảng toán học vật lý, bây giờ kể chuyện của bạn thân, nghe xong Trương Cảnh Quân còn chưa đủ, cậu tò mò - "Kể về Đoàn Tinh Tinh đi, anh và cậu ấy ai thành tích tốt hơn?"

"Không kém nhau bao nhiêu. Nhưng con người nó không thể so với anh được, nó khôn khéo tàn nhẫn, kéo theo anh làm dân công tài chính, đến nay còn không chịu giải thoát cho anh."

Dư Cảnh Thiên nghe thấy rất thú vị, cũng rất cổ vũ, nhích người lên hôn La Nhất Châu một cái - "Không ai có thể so với anh, em đi khắp nơi, mà không thấy người đàn ông nào tốt hơn anh."

La Nhất Châu nhận lấy viên đạn bọc đường này, anh mơ hồ nhớ tới, lần trước xem vòng bạn bè của Dư Cảnh Thiên, không có một tấm ảnh nào cùng bạn bè và đồng nghiệp. "Em thì sao? Mấy năm này ở bên ngoài, có chuyện gì khó quên với bạn bè không?"

Dư Cảnh Thiên xoay mặt đi, cậu không nhìn anh, trả lời - "Em muốn nghe anh kể."

Khép chặt đôi mắt, bên tai là nhịp tim mạnh mẽ của La Nhất Châu, Dư Cảnh Thiên giống như được ngâm trong nước nóng, tay chân ấm áp.

Bọn họ nằm cùng một cái gối mà ngủ.

Đêm đen, vừa dài vừa yên tĩnh.

Bụng La Nhất Châu hơi phập phồng, hô hấp rất vững vàng, cánh tay ôm Dư Cảnh Thiên dần dần chìm trong giấc ngủ. Ba giờ sáng, Dư Cảnh Thiên mở hai mắt ra, yên lặng rời khỏi giường, rón rén sang phòng bên làm việc.

Cậu vặn ra đèn bàn, gục ở trên bàn, hai cánh tay chống nửa khuôn mặt, năm phút, mười phút, một tiếng, hai tiếng, cậu trừng trừng nhìn không khí, giây phút tích tắc trôi qua.

Dư Cảnh Thiên hoàn toàn không ngủ, ngủ không được.

Bình tĩnh sau khi bị gọi lại ở đại sảnh công ty, thoải mái giương lên khóe miệng trong buồng xe, tự tin ứng đối trước lời chất vấn của La Nhất Châu... Cậu sức cùng lực kiệt.

Trời dần dần sáng, hai mắt Dư Cảnh Thiên đỏ lừ, giống như đã trôi qua rất nhiều buổi tối rồi.

Đồng hồ báo thức vang lên, La Nhất Châu tỉnh lại bên người trống không, anh không có thói quen bám giường, lim dim rời giường xuống lầu. Bên cạnh bàn ăn, tạp dề Dư Cảnh Thiên vẫn chưa tháo xuống, bưng một đĩa trứng mới vừa rán xong - "Dậy rồi à, uống cà phê hay là sữa đậu nành?"

"Cà phê. Mấy giờ em dậy?"

"Trước anh nửa tiếng." - "Ngủ ngon không?"

"Rất ngon."

Anh ngáp một cái đi đánh răng rửa mặt, lúc đi qua phòng làm việc liếc mắt một cái. Anh chưa nói, tối hôm qua trước khi ngủ có lẽ nói quá nhiều, nửa đêm khát nước tỉnh dậy, cũng là đúng ba giờ khi Dư Cảnh Thiên vừa dậy bước ra khỏi phòng.

Dư Cảnh Thiên ăn xong, lau miệng hỏi - "Hôm nay anh có sắp xếp gì không?"

"Về nhà một chuyến, từ đêm giao thừa tới giờ vẫn chưa lộ mặt, đến nhà dỗ dành hai vị trưởng bối." La Nhất Châu uống hết ly cà phê, "Ngày mai chính thức đi làm liền bận rộn, buổi chiều đón em nữa nhé?"

Dư Cảnh Thiên lắc đầu, buổi chiều hẹn gặp mặt chuyên gia trang điểm, không biết mấy giờ mới kết thúc. La Nhất Châu "Ừm" một tiếng, không để lại chút dấu vết, hỏi - "Vậy thay quần áo đi, anh chở em đến công ty."

"Không cần, em đón xe là được, anh về sớm với hai ông đi."

Đáp án này dường như nằm trong dự liệu, La Nhất Châu không nhiều lời, lên lầu thay quần áo xong. Hai người cùng nhau rời khỏi nhà, chia tay ở lề đường, La Nhất Châu đi xe, Dư Cảnh Thiên vẫy taxi đến công ty.

Astro vẫn vắng vẻ như cũ, đến bộ phận thiết kế mới náo nhiệt một chút, Dư Cảnh Thiên trực tiếp đi vào phòng may mẫu đẩy nhanh tốc độ, đợi vài thợ mẫu đến, Lưu Ninh cũng tới, mọi người đứng ngồi hỗn loạn ở sau bàn vừa tán gẫu vừa làm.

Dư Cảnh Thiên - "Chuẩn bị show thời trang vất vả rồi, sau khi kết thúc liên hoan đi, tôi khao."

Mọi người không che giấu được niềm vui - "Ngày hôm qua thiết kế Từ mới tới rủ mọi người liên hoan, chả ăn được bao nhiêu, tổng giám Dư nhất định phải mời chúng tôi ăn một bữa sảng khoái đấy."

"Không thành vấn đề, địa điểm tùy mọi người chọn."

Lưu Ninh không nhịn được hỏi - "Vậy là ý gì, thiết kế Từ kia keo kiệt lắm à?"

"Không phải keo kiệt." Một vị thợ họ Triệu nói, "Mới tới cũng không quen, gò bó, huống hồ đó là người Trịnh tổng tìm tới, Lưu tổng và tổng giám Dư đều không đi, mọi người cũng chỉ là đi góp mặt thôi."

Tám ngày càng xa, Dư Cảnh Thiên im lặng nghe, thỉnh thoảng cũng cười theo, chớp mắt đã bận đến mười giờ rưỡi, trợ lý của Lưu Tuyển đến thông báo mở cuộc họp.

Dư Cảnh Thiên vội vã đi qua, túi kim chỉ đeo trên cổ tay cũng chưa lấy xuống, phòng hội nghị mở rộng cửa, cậu vừa bước vào liền nhìn thấy hai khuôn mặt mới, bên cạnh là Trịnh Gia Mỹ và Từ Tân, trưởng phòng tài vụ cũng có mặt.

Cậu ngồi sát bên Lưu Tuyển, trên bàn đặt một ly Americano, Lưu Tuyển nghiêng người qua chỗ cậu - "Tối hôm qua thức đêm à? Hai vành mắt em thâm đen rồi kìa."

Dư Cảnh Thiên uống một hớp lớn - "Cảm ơn anh, em đang buồn ngủ."

Hai người bọn họ kề tai nói nhỏ, người đã đông đủ, Trịnh Gia Mỹ chủ trì hội nghị - "Trước tiên giới thiệu một chút ba nhà thiết kế bên cạnh tôi, Từ Tân, nhận chức tổ trưởng tổ thiết kế trang sức, kia là Trần Lôi, Hồng Bân, đều là những nhà thiết kế trang sức vô cùng ưu tú."

Lưu Tuyển - "Mọi người trước đó đều quen biết nhau à?"

Từ Tân - "Phải, lúc trước tôi mở văn phòng thiết kế ở Thượng Hải, hai vị này lúc đó đã đi theo tôi, chúng tôi trên phương diện công việc rất ăn ý."

"Hóa ra là như vậy." Lưu Tuyển liền dò hỏi, "Một mình làm ông chủ rất tự do, tại sao lại bằng lòng gia nhập Astro? Dù sao tổ thiết kế trang sức trước mắt chỉ là thử nghiệm, có thể phát triển hay không vẫn chưa biết được."

Từ Tân - "Làm ông chủ phải bận tâm quá nhiều thứ, tôi chỉ học thiết kế, kinh doanh lâu có chút phiền lòng." Nói xong nhìn Trịnh Gia Mỹ một chút, "Hơn nữa Tiểu Gia, à không phải, Trình tổng nói đang cần nhà thiết kế trang sức, cô ấy lên tiếng thì tôi không thể từ chối."

Trịnh Gia Mỹ có chút thẹn thùng - "Anh Tuyển, anh không cần phải hỏi rõ ràng như vậy đâu."

Lưu Tuyển - "Được rồi, vậy tôi không hỏi nữa."

Cái tổ này là Trịnh Gia Mỹ lập nên, hạ màn hình xuống, cô định giới thiệu các tác phẩm thiết kế gần đây của ba nhà thiết kế, phong cách cá nhân và phong cách của Astro có ăn nhập hay không, muốn cho Lưu Tuyển xem qua.

Dư Cảnh Thiên từ đầu đến cuối đều im lặng, cũng không ngẩng đầu lên, cậu nhổ một cây kim, cắm vào, rút ra rồi cắm vào, cứ chơi đùa như vậy nhiều lần.

Bỗng nhiên, Lưu Tuyển tới gần cậu, rỉ tai cậu - "Phong cách của tên Từ Tân này khá giống phong cách của em trước đây."

Dư Cảnh Thiên vuốt vuốt cây kim, ánh mắt nhấc khỏi mũi kim, đảo qua mép bàn, rơi vào ánh sáng phản chiếu trên mặt bàn, lan tràn về phía trước, mí mắt lay động, tầm mắt tiếp xúc đến mép màn hình, một giây sau là sẽ thấy tác phẩm đang trình chiếu.

Xoay mình, vào thời khắc cuối cùng cậu rũ mắt xuống, dùng sức đâm kim vào.

Dư Cảnh Thiên ngẩng đầu lên, đầu dựa vào lưng ghế, cứ như vậy nửa trợn tròn mắt nhìn về phía Từ Tân, trong phòng tối tăm mông lung, ánh mắt của cậu rất xa xôi, lạnh lùng.

Từ Tân nhận ra được, xoay mặt nhìn lại cậu, bình tĩnh mà tự đắc, nhìn lại cậu, không mảy may né tránh.

Đèn vừa mở lên, Dư Cảnh Thiên dời ánh mắt, chó mất chủ cũng chỉ như thế. Cậu động khóe môi, không biết là tâm tình gì, nở nụ cười, tràn ngập cụt hứng.

Trịnh Gia Mỹ hỏi - "Anh Tuyển, anh cảm thấy thế nào?"

"Rất tốt. Về phong cách thì cần phải điều chỉnh một chút, về tổ trang sức trước tiên phối hợp với quần áo thiết kế đi, cũng là mượn quần áo đẩy mạnh, sau đó rồi ra thiết kế độc lập."

Trịnh Gia Mỹ - "Em biết rồi, trước đó cũng đã nói rõ với tổ trưởng Từ rồi." Cô mở ra một phần tư liệu đưa cho Lưu Tuyển, "Sắp đến show thời trang, phụ kiện của show coi như là nhiệm vụ đầu tiên của tổ trang sức đi."

Dư Cảnh Thiên liếc nhìn phần tài liệu kia, căn cứ vào trang phục của show thời trang, Từ Tân đã làm ra vài kiểu trang sức thích hợp, cậu liếc sơ qua liền mở miệng -"Tôi từ chối."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro