Chap 38

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dư Cảnh Thiên nhắm mắt lại mất đi ý thức, nhưng lần này, La Nhất Châu chạy tới ôm chặt cậu vào lòng.

Trong phòng bệnh cao cấp, Dư Cảnh Thiên nằm ở trên giường bệnh, hoàng hôn dần xuống nhuộm túi nước biển thành màu cam. Cậu đang ngủ say, mồ hôi lạnh từng giọt thấm trên trán, chảy ướt thái dương.

Trong lúc cấp cứu cậu có tỉnh một lần, mở hé mắt, thoáng qua liền khép chặt, cậu là do mệt nhọc quá độ thêm vào đột nhiên bị kích thích dẫn đến ngất xỉu, huyết áp và đường huyết đều rất thấp, kèm theo phản ứng khiếp đảm mạnh.

Bên giường, La Nhất Châu nhìn chằm chằm gương mặt kia, tiều tụy, tái nhợt, giống như đụng nhẹ vào liền sẽ nát tan. Anh dùng khăn giấy lau mồ hôi cho Dư Cảnh Thiên, lau thế nào cũng không hết, chỉ có tờ giấy khô ráo bị ướt nhăn nhúm.

Cửa đẩy ra, Trương Cảnh Quân từ trung tâm triển lãm tới, vẫn chưa tháo trang sức, rón rén đi tới bên giường. La Nhất Châu hỏi - "Show thời trang tình hình thế nào rồi?"

"Cực kì loạn."

Chuyện này xảy ra quá đột ngột, các minh tinh đều sợ liên luỵ, có thể đi đều lập tức đi, các người mẫu vốn chờ cùng nhà thiết kế chào cám ơn, đều tụ ở phía hậu đài nghị luận, có hai đại ngôn của Astro yêu cầu giải trừ hợp đồng tại chỗ, còn có đám phóng viên kia...

"Lưu Tuyển là ông chủ, đang ứng phó.  Anh ấy nói hết bận sẽ tới ngay."

Sau khi nghe xong, La Nhất Châu đứng dậy - "Giúp tao trông em ấy, tao đi gọi điện thoại."

Anh đi tới hành lang ngoài phòng bệnh, gọi cho người phụ trách quan hệ xã hội của FD, dặn dò đối phương trao đổi với Astro một chút, cùng nhau xử lý phiền phức.

Người phụ trách trả lời, Tô tổng đã phân phó rồi.

La Nhất Châu nhìn về phía phòng nghỉ đối diện, Tô Mạn cầm điện thoại đi ra, nhìn anh, nói - "Mẹ đã liên lạc rồi, mau chóng làm nguội thảo luận trên mạng, trước tiên giữ yên lặng, làm sáng tỏ hay là thừa nhận chờ Tiểu Thiên tỉnh rồi nói sau."

La Nhất Châu - "Đây không phải là thật sự."

"Nếu như, mẹ nói là nếu như." Tô Mạn rất bình tĩnh, rất khách quan, đã nghĩ kỹ bất kỳ khả năng nào, "Nhất Châu, chuyện này là thật, cho dù con có yêu nó cách mấy cũng phải chia tay với nó, nó không xứng."

La Nhất Châu cực kỳ bình tĩnh - "Không có kiểu nếu như đó."

"Được, nếu Tiểu Thiên là bị đổ oan, không cần biết tiêu hao bao nhiêu nhân lực và tài lực, nhất định phải đòi lại công bằng cho nó."

"Con biết rồi."

"Thông báo cho ba mẹ Tiểu Thiên chưa?"

"Vẫn chưa." La Nhất Châu có hơi lo lắng, Dư Cảnh Minh và Lý Cầm đang đi du lịch, còn dẫn theo một người già, đột nhiên báo cho bọn họ sợ vội vội vàng vàng ở trên đường xảy ra chuyện gì.

"Tin tức trên mạng sao mà giấu nổi, chắc sẽ nhanh chóng biết thôi. Đừng bao giờ nghĩ cha mẹ yếu đuối như thế, cho dù có già rồi, cũng có thể bảo vệ các con."

Bà hiếm khi cúi đầu ủ rũ, lúc này lại than thở một tiếng, đặc sắc như vậy, một show thời trang trút xuống bao nhiêu là tâm huyết, ai có thể ngờ tới vào thời khắc cuối cùng nước chảy về biển đông. Nghĩ lại bà liền mỉm cười, vỗ vai La Nhất Châu - "Thử thách sớm muộn cũng phải vượt qua, rồi sẽ tốt lên thôi, ít nhất bây giờ con có thể ở bên cạnh nó."

"Cảm ơn mẹ."

Tô Mạn khép khép áo khoác anh lại, chuẩn bị đi, khôi phục thành dáng dấp giải quyết việc chung - "FD là tập đoàn tài trợ, con phụ trách, nếu xử lý không tốt thì trở về công ty nhận xử lý kỷ luật."

Trở về phòng bệnh, La Nhất Châu thay Trương Cảnh Quân, hai người không nói lời nào, không động đậy mà nhìn chằm chằm mặt Dư Cảnh Thiên, hồi lâu, Trương Cảnh Quân quay đầu ra, trước tiên không nén được giận mà mắng một tiếng - "Con mẹ nó!"

La Nhất Châu móc ra chìa khóa nhà - "Được rồi, giúp tao về nhà lấy ít đồ, quần áo, khăn mặt, bàn chải đánh răng này nọ."

Trương Cảnh Quân nhận lấy, không nói nhảm nhiều liền đi ra ngoài, đi một nửa dừng lại - "Chuyện trước mắt bề bộn, mày cần giúp đỡ thì cứ gọi tao... Lưu Tuyển mặc dù là bạn của Tiểu Thiên, nhưng công ty kia đổ hết lên đầu anh ta, chắc sẽ không còn sức đâu."

"Tao biết, mày đi đi."

Hoàng hôn dần xuống ngoài cửa sổ, nhìn thân thể trên giường bệnh,  không biết đã chịu bao nhiêu khổ sở.

Điện thoại không ngừng rung, trong nhà, La Bảo Châu và Tô Đạt Anh luân phiên gọi tới, trong công ty, phó tổng và bộ phận quảng cáo cũng không yên tĩnh, còn có Dương Hạo Minh và Đoàn Tinh Tinh sau khi nhìn thấy tin tức, thậm chí là Lý Chính ở tận Thành Đô...

Trời đã tối, rút kim ra, La Nhất Châu nắm tay Dư Cảnh Thiên, chườm nóng làn da lạnh lẽo ấy. Bác sĩ nói, Dư Cảnh Thiên đã vào giấc ngủ rồi, cậu quá mệt mỏi, đồng thời cũng cảm thấy bài xích và sợ hãi đối với trạng thái tỉnh táo.

Lưu Tuyển đến, phong trần mệt mỏi, từ sau show thời trang vẫn luôn gồng sức. Anh nhào tới bên giường nhìn Dư Cảnh Thiên ngủ, không dám cao giọng hỏi - "Bác sĩ nói thế nào?"

La Nhất Châu đưa một ly nước - "Truyền dịch ba ngày, em ấy cần phải tĩnh dưỡng."

"Đột nhiên ngất là bởi vì chuyện hôm nay... đúng không?" Anh sợ La Nhất Châu không hiểu, giải thích một câu, "Không phải bệnh cũ tái phát gì đó chứ?"

La Nhất Châu lập tức nhăn mày - "Là sao?"

"Tiểu Thiên có một hai năm cắt đứt liên lạc với anh, sau đó nói cho anh là bị bệnh, mà anh không biết cụ thể là bệnh gì, hôm nay kiểm tra bác sĩ có nhắc tới không?"

La Nhất Châu trong đầu lập tức trống rỗng - "Đoạn thời gian đó, có phải là một hai năm sau khi ra nước ngoài?"

"... Phải... Chỉ mong nó chỉ là không muốn đối mặt với bạn bè, chứ không phải thật sự bị bệnh gì."

Đang nói chuyện, Trương Cảnh Quân mang theo một cái túi trở về, thấy Lưu Tuyển cũng có mặt, ngây ngốc phất phất tay. Quang cảnh này vốn là tình cảnh bi thảm, Lưu Tuyển lại mua vui mà nở nụ cười, mắng - "Cậu đúng là kẻ xui xẻo."

"Tôi cũng bình thường thôi. Đúng rồi, có mấy tên phóng viên ở cửa bệnh viện đấy."

"Tôi biết rồi, cứ đi theo tôi suốt."

"Lưu Tuyển, trước tiên nói việc công, trước khi show thời trang tổ chứcThiên Nhi có ký giấy cam đoan, chuyện này tạo thành tổn thất cho Astro em thay em ấy chịu tránh nhiệm, anh cũng dễ có một câu trả lời với công ty."

"Không sao, anh có thể giúp nó."

"Không được, anh không thể giúp em ấy. Chuyện này đã làm lớn lắm rồi, không nên dùng thân phận bạn tốt mà giúp em ấy nữa, anh phải giải quyết việc chung, sau đó, đối với những người khác mới không nể mặt mũi công bằng xử lý."

"Những người khác" chỉ ai không nói cũng hiểu, Lưu Tuyển đã hiểu.

"Nghe nói Từ Tân là bạn trai Trịnh Gia Mỹ, hắn và Trịnh Gia Mỹ em đều sẽ điều tra." La Nhất Châu quang minh chính đại mà thông báo, tỏ thái độ quân tử phong độ, "Em không quen biết Kingston, nhưng nếu như để anh kẹp ở giữa, em phải xin lỗi anh."

Lưu Tuyển dứt khoát nói - "Không có gì phải xin lỗi, cần giúp đỡ cứ mở miệng."

Việc công tạm thời nói xong, La Nhất Châu quả thật có một thỉnh cầu - "Việc này giấu không được bao lâu, ba mẹ Thiên Nhi sau khi biết chắc sẽ liên hệ anh đầu tiên, anh cứ nói có em chăm sóc, bảo bọn họ trên đường đừng quá sốt ruột."

Thu xếp từng chuyện ổn thỏa, Trương Cảnh Quân nghe - "Này, vậy tao làm gì?"

Không còn sớm, La Nhất Châu nói - "Mày đưa Lưu Tuyển về đi, cắt đuôi những phóng viên kia không thành vấn đề chứ?"

Chuyện nhỏ , Trương Cảnh Quân cùng Lưu Tuyển rời đi. Bên trong phòng lại yên tĩnh, La Nhất Châu tìm bác sĩ nói chuyện, anh không biết lịch sử bệnh tật mấy năm nay của Dư Cảnh Thiên, hi vọng ngày mai kiểm tra sức khỏe tỉ mỉ.

Đến đêm, La Nhất Châu tắm xong bò lên giường, dùng thân thể bốc hơi nóng cung cấp nhiệt cho Dư Cảnh Thiên, hai tay hai chân cậu lạnh như băng, được anh nắm chặt, dán sát vào, ôm vào trong lòng hà hơi.

Anh không thể nào tưởng tượng được, cũng không dám tưởng tượng, đôi tay vẽ vời này sao có thể cố ý hại người được chứ?

Đằng sau cuộc điện thoại năm đó, Dư Cảnh Thiên đã tuyệt vọng ra sao?

Cơ thể trong lòng hơi động đậy, Dư Cảnh Thiên chảy quá nhiều mồ hôi lạnh, mơ hồ đòi nước uống, La Nhất Châu ngậm một cái, cúi đầu in lên môi cậu.

"Còn muốn cái gì nữa?"

Dư Cảnh Thiên dường như đang nói mê, đứt quãng gọi tên La Nhất Châu.

La Nhất Châu mỗi một câu đều đáp, vén tóc Dư Cảnh Thiên lên, vuốt nhẹ đuôi mắt đối phương. "Em..." Dư Cảnh Thiên nhắm chặt hai chắt, tiếng nhẹ như không, "Em... không xong rồi."

"Cái gì?" La Nhất Châu dỗ cậu, "Em không có sao hết."

Dư Cảnh Thiên ngập ngừng nói - "Em... không đợi được... anh rồi."

"Anh đến rồi, anh đang ở bên cạnh em."

"Không đợi được..." Ý thức Dư Cảnh Thiên hoàn toàn hỗn loạn, không ở hôm nay, mà là nhiều năm trước, "Em... muốn..."

La Nhất Châu trong lòng kinh hoàng, anh suy đoán Dư Cảnh Thiên đang nói là chuyện đã từng xảy ra, anh khàn giọng mà tìm tòi - "Thiên Nhi, em muốn nói gì?"

Anh bao phủ thân thể này, hết sức chăm chú mà nghe, đôi môi Dư Cảnh Thiên run rẩy dưới ánh đèn màu hổ phách, mồm miệng dính nhớp, lẩm bẩm ra một câu trả lời.

Đột nhiên, La Nhất Châu nghe rõ.

Dư Cảnh Thiên nói là, em muốn chết.

Tim La Nhất Châu bị cào rất mạnh, ở trên giường cứng người, mãi một lúc sau mới ôm Dư Cảnh Thiên lại, anh xoa xoa lưng Dư Cảnh Thiên, bàn tay ma sát nóng lên, Dư Cảnh Thiên rốt cuộc chôn trong hõm vai anh ngủ say.

Mười giờ rưỡi, điện thoại bắt đầu rung, cuộc gọi kéo đến liên hoàn, Lưu Tuyển, Tô Mạn, bộ phận xã giao... La Nhất Châu nghĩ hình như đã xảy ra chuyện gì, lấy điện thoại đi phòng vệ sinh gọi lại.

Anh lên mạng nhìn, bộ phận xã giao động tác nhanh mà thành thạo, bài công bố của Từ Tân đã bớt hot một chút rồi.

Nhưng một tiếng trước, một tài khoản xa lạ công bố ra một video từ camera, trong hình là hai đàn ông, mặt hướng về ống kính chính là Dư Cảnh Thiên, người đưa lưng lại không thấy rõ, nhưng anh biết đó là mình.

Là một buổi tăng ca muộn nào đó, La Nhất Châu đến Astro tìm Dư Cảnh Thiên, ở phòng may mẫu, anh mặc thử áo sơ mi sau đó chủ động hôn Dư Cảnh Thiên. Video bị chỉnh sửa, đầu tiên là hôn môi, rồi là lúc anh cởi quần áo, đằng sau liền đứt đoạn.

Chỉ ám chỉ vậy thôi người người đều hiểu, bên trong bình luận đã tràn ngập ngôn ngữ ô uế, gay, thân mật, trong thời gian ngắn gây được sự chú ý rất lớn. Tận dụng mọi thời cơ, tài khoản kia nửa tiếng sau ban bố đoạn video thứ hai, rất ngắn, là Dư Cảnh Thiên ở trong phòng họp ra tay với Từ Tân.

Hai video nhanh chóng hot, cùng nhau lên hot search, nếu như công bố của Từ Tân chỉ là gây nên náo động trong ngành thời trang và thiết kế, nhưng video kia hoàn toàn chiếm cứ tầm mắt đại chúng.

Vẫn chưa kết thúc, một tài khoản trên mạng lấy tên thật, nghe nói là người phụ trách của xưởng quần áo nào đó ở Tứ Xuyên, tuyên bố bị Dư Cảnh Thiên bội ước, tổn thất rất lớn, là một công bố lên án đầy máu.

La Nhất Châu lúc này dặn dò bộ phận xã giao, đừng để ý đến, lúc này càng đè càng loạn.

Trưởng phòng bộ phận xã giao hỏi - "Vậy thì tùy ý để ngôn luận bành trướng sao?"

"Bây giờ đi thăm dò mấy tài khoản này, còn có tất cả các ký giả truyền thông trong show thời trang hôm nay, cả những người có liên quan trên mạng, toàn bộ đều phải điều tra. Tất cả nội dung trực tiếp gửi bộ phận pháp vụ chỉnh lý."

Giao phó xong, anh gọi cho Lưu Tuyển, bảo đối phương mau chóng tìm người của phòng quản lí trong Astro xác định lại, có ghi chép là có vật chứng, có người là có nhân chứng.

La Nhất Châu chưa bao giờ bình tĩnh như vậy, phải tìm được nguồn gốc thì mới có thể phản ngược lại, nếu không khống chế được mà bành trướng chỉ chờ giây phút đổ vỡ, mười năm cũng đã qua rồi, một hai ngày thăng trầm này anh chẳng sợ chút nào.

Anh trở về trên giường, ôm lấy cơ thể đang co cụm của Dư Cảnh Thiên, cảm nhận được sự chân thật của đối phương.

Nửa đêm mưa rơi, hơn tám giờ sáng trời vẫn còn tối, La Nhất Châu rửa mặt xong ngồi ở trên ghế sô pha xem văn kiện buổi sáng Châu Anh đưa tới, vừa xem vừa chờ Dư Cảnh Thiên tỉnh ngủ.

Y tá gõ mở cửa - "La tiên sinh, có vị Dư tiên sinh đến thăm bệnh, nói là ba của bệnh nhân."

La Nhất Châu bỏ văn kiện xuống, đứng dậy đi ra ngoài, ở khu đăng ký nhìn thấy Dư Cảnh Minh và Lý Cầm, hai người kéo valy, hiển nhiên là từ sân bay trực tiếp tới đây.

"Chú, dì." La Nhất Châu vô cùng áy náy, "Con đã không chăm sóc tốt cho Thiên Nhi."

Dư Cảnh Minh - "May mà có con ở bên nó." Ông cảm kích vỗ vỗ cánh tay La Nhất Châu, "Tiểu Thiên ở trong phòng bệnh à? Để chú dì vào xem nó."

La Nhất Châu dẫn Dư Cảnh Minh và Lý Cầm trở về phòng bệnh, không nhịn được hỏi - "Chuyện trên mạng..."

Lý Cầm trả lời - "Chú dì đều xem cả rồi."

Tối hôm qua, Dư Cảnh Minh và Lý Cầm còn ở Nam Kinh, sau khi biết được tin tức đặt chuyến bay sớm nhất trở về, lúc Lưu Tuyển đón giáo sư Bùi nói cho bọn họ biết địa chỉ bệnh viện, liền vội vàng chạy đến.

Hai người trông coi ở bên giường, ánh mắt thân thiết, Lý Cầm đau lòng đến đỏ cả vành mắt.

La Nhất Châu không đành lòng quấy rầy, cầm valy, chủ động nói - "Chú dì, hai người trông em ấy nhé, con về nhà lấy ít đồ cho em ấy, thuận tiện cất hành lý."

Dư Cảnh Minh - "Được, được, làm phiền con rồi."

La Nhất Châu rời khỏi bệnh viện, việc đã đến nước này, dò hỏi Dư Cảnh Minh và Lý Cầm thì sẽ biết tình huống năm đó, nhưng anh sợ, có thể thong dong đối mặt phiền phức trước mắt, nhưng đối diện với chân tướng lại có hơi sợ sệt.

Đi xe đến nhà, trong nhà tất cả vẫn như thường, trên ghế sô pha còn ném áo khoác của Dư Cảnh Thiên, La Nhất Châu xách valy lên lầu, đặt ở bên tường, tiến vào phòng tắm lấy đồ rửa mặt.

Gom lại một túi nhỏ, anh vào phòng ngủ lấy quần áo, mở ra tủ quần áo, lấy vài món. Anh ngồi xổm xuống kéo ngăn dưới tủ, ngăn thứ nhất là tất, lấy ba đôi.

Ngăn thứ hai là cà vạt, La Nhất Châu mở ra ngăn cuối cùng, bên trong nhét mấy cái khăn quàng cổ, anh tiện tay lật qua lật lại, một lọ nhỏ quấn ở bên trong lăn ra, lăn đến bên chân anh.

La Nhất Châu nhặt lên, thấy rõ là một lọ thuốc viên.

"Sao lại đặt trong tủ quần áo." Anh nói thầm, nhấc túi đồ đi ra ngoài, vừa móc ra điện thoại.

Đi tới trước cầu thang, La Nhất Châu dừng lại, tra được, đây là một lọ thuốc chống trầm cảm.

Lưu Tuyển nói... Dư Cảnh Thiên bị bệnh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro