Chap 42

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

La Nhất Châu bị trình độ đổi chủ đề này làm cho sặc, vừa ho khan vừa cười, nước mắt cũng chợt hiện, Dư Cảnh Thiên nhẹ nhàng xoa xoa cho anh, lại nghĩ tới nước mắt Lưu Tuyển - "Chuyện của em trước tiên đừng nói cho những người khác, bệnh trầm cảm, tự sát cái gì đó, mọi người đã đủ lo lắng rồi, chờ chân tướng bại lộ rồi nói sau."

"Được, nghe lời em. Nhưng mà... Anh đã nói cho Trương Cảnh Quân rồi."

Trở lại phòng ngủ, vẫn là cái giường vừa mềm vừa rộng, rèm cửa sổ khép hờ, tia sáng mờ mịt, Dư Cảnh Thiên chui vào chăn, nằm lên gối, trong đầu lại đúng lúc bốc lên tàn ảnh đêm giao thừa.

La Nhất Châu nắm tay cậu - "Sau này đi tắm đi ngủ thì gỡ đồng hồ ra, được không?"

Dư Cảnh Thiên nắm tay thành nắm đấm, thu về trong chăn, trong cái nhìn chăm chú của La Nhất Châu làm một phiên đấu tranh tư tưởng. Một lúc sau, cậu chậm rãi thò tay ra, giống như giao phó cái gì đó, đặt cổ tay vào lòng bàn tay La Nhất Châu.

Đồng hồ đeo tay bị lấy xuống, cổ tay bị che đến tái nhợt nhất thời thả lỏng, như dỡ xuống gông xiềng nặng ngàn cân, Dư Cảnh Thiên có chút bừng tỉnh đến cả hô hấp cũng mờ mịt lúc ẩn lúc hiện mà nhẹ hơn.

"Anh sẽ giúp em thoát khỏi bóng ma từng chút một."

"Không cần..." Dư Cảnh Thiên bướng bỉnh nói, "Em đã ổn rồi."

"Em tháo đồng hồ là bước thứ nhất, anh sẽ ở bên em, làm em không còn mất ngủ nữa, không cần uống thuốc ngủ, không còn cảnh dao động cảm xúc nữa, thậm chí..."

"Cái gì?"

"Khi em đối mặt với thiết kế trang sức, chỉ còn yêu thích và vui vẻ em đã từng có."

Cho nên khi Lưu Tuyển đưa ra ý kiến chuyển nhượng cổ phần, anh không để cho Dư Cảnh Thiên lập tức trả lời, dưới cái nhìn của anh, Dư Cảnh Thiên có thứ quan trọng hơn phải làm.

Tất cả chứng cứ đều đã tập trung đâu vào đấy, chỉ cần kiên trì chờ đợi, không bao lâu nữa là có thể phản kích. La Nhất Châu ngồi ở bên giường, mãi cho đến khi Dư Cảnh Thiên ngủ.

Anh tắt đèn, về phòng khách sắp xếp chứng cứ trước mắt đang nắm giữ, ghi chép của ngân hàng, đoạn phim camera, bức ảnh mười năm trước, cấp dưới cũng gửi tới tư liệu tra được, liên quan đến Từ Tân, Trịnh Gia Mỹ và chủ xưởng quần áo, phóng viên đã thu xếp xong, những dính líu đến các văn bản trên mạng... Một cái cũng không thiếu.

Sau khi tổng hợp, La Nhất Châu gửi luật sư một phần, bất tri bất giác trao đổi đến đêm khuya.

Không cẩn thận mở ra xem ghi chép lên mạng, laptop này đặt ở nhà để dự sẵn mà thôi, rất ít khi dùng, ngoại trừ hôm nay lên mạng xem, các ghi chép đều là từ mùng hai.

La Nhất Châu cảm thấy rất xa lạ, mở ra, là một trang web nước ngoài phải vượt tường lửa, anh nhớ ra, hình như ngày đó Dư Cảnh Thiên có dùng qua laptop này. Mật mã rất đơn giản, 08210316, sinh nhật của họ.

Đăng nhập thành công, hóa ra hình thức cũng giống như blog, La Nhất Châu nhìn thấy nội dung của bài đầu tiên, là hôm mùng hai Dư Cảnh Thiên đăng lên, chỉ có một câu nói —— Tôi đã thật sự phục sinh rồi.

Đó là ngày bọn họ quay lại.

La Nhất Châu nhìn xuống phía dưới, anh rất nóng ruột, lướt thấy rất dài, mà ngày hiển thị chính là bảy, tám năm trước.

Anh không ngừng được, vẫn lướt xuống, đã đến những ngày Dư Cảnh Thiên nằm viện trị liệu bệnh trầm cảm, dường như mỗi ngày đều có một bài đăng, mà mỗi một câu nói đều đăng vào lúc nửa đêm.

La Nhất Châu lướt xem, tim thình thịch gõ vào khoang ngực.

"Tôi muốn chết."

Nhìn thấy ba chữ này, bàn tay che ở trên bàn phím phút chốc nắm lại, đêm xảy ra sự cố, ở trên giường bệnh, Dư Cảnh Thiên nói mê chính là câu nói này.

Bên trong blog, sau khi Dư Cảnh Thiên xuất ngoại, trước khi xảy ra chuyện vẫn duy trì đăng bài mới ổn định, cậu thường xuyên đăng tải ảnh luyện tập phác thảo và vẽ vật thực.

Ngoài ra, Dư Cảnh Thiên còn ghi chép một chút về quá trình trị liệu của ông nội, mỗi lần đi tái khám đều phải mua hotdog ăn trên đường, xoa bóp thân thể cho ông, bắp tay ngày càng to, đẩy xe lăn lên dốc thì tiến ba lui hai, mệt đến nỗi bản thân cũng bị bệnh tim. Không có chút oán giận tiêu cực nào, cái cậu trải nghiệm là khổ cực, nhưng biểu đạt lại là lạc quan, Dư Cảnh Thiên khoảng thời gian đó thu hoạch được rất nhiều người theo dõi.

Mỗi một bài đăng cũng có rất nhiều lời nói, mọi người thích xem cậu chia sẻ nghệ thuật và tài hoa, cũng thích ghi chép sinh hoạt sinh động thoải mái của cậu.

Tháng sáu năm đó, La Nhất Châu kết thúc lớp 11, đầu tháng tám, Dư Cảnh Thiên sắp bắt đầu cuộc sống đại học, cậu dùng tiếng Trung viết một câu nói —— Năm ngoái vào lúc này, tôi quen được người con trai tốt nhất thế giới.

Có chút lập dị, có chút tầm thường, nhưng trong từng câu chữ đều lộ ra sự yêu thích.

Sau khi vào đại học, Dư Cảnh Thiên chia sẻ về thiết kế trang sức càng thêm chuyên nghiệp, phong phú, nhật ký mỗi một bài đăng đều được rất nhiều lượt xem, đoạn thời gian đó cậu rất được hoan nghênh, cũng được nhiều người theo dõi nhất.

Vượt qua một năm học, tới gần cuối kỳ, Dư Cảnh Thiên từ ngày nào đó đã ngưng đăng bài nữa, dường như biến mất khỏi thế gian. La Nhất Châu biết, khi đó đã xảy ra vấn đề rồi, có rất nhiều bình luận quan tâm đến cậu, giục cậu trở về, dần dần cũng có người phát biểu bất mãn, cho là cậu không chịu trách nhiệm với những người theo dõi.

Mãi đến tận ngày 17 tháng 7, tất cả đã tạm lắng xuống, Dư Cảnh Thiên đột nhiên đăng một tấm ảnh.

Đó là một bức tranh sơn dầu, một mảnh vườn hoa, mười hai đứa trẻ ngồi ở trước bàn dài, biểu cảm dại ra, trên bàn ngổn ngang đổ vỡ, khăn trải bàn buông xuống một góc bị chó dữ gặm nhấm. Xung quanh vườn, hoa cỏ héo úa, bùn đất lấm lem. 

Nhiều bình luận nói thẳng là họ ghét bức họa này, có người hỏi, đây là cái gì lung ta lung tung vậy? Dư Cảnh Thiên chỉ trả lời đúng bình luận đó, cậu nói, đây chính là cuộc sống của tôi.

Lại là hơn nửa tháng trống không, từ đó người theo dõi cũng giảm hơn một nưa, La Nhất Châu suy tính thời gian, Dư Cảnh Thiên chắc là đang nằm viện trị liệu.

Lần này Dư Cảnh Thiên đăng câu "Tôi muốn chết". Sau đó, mỗi một bài đăng của cậu đều vào lúc ba đến năm giờ sáng, lại không có liên quan với tranh vẽ, nghệ thuật, thiết kế trang sức, chỉ đăng ở chế độ riêng tư, như đang viết nhật kí. 

"Trời mưa, rất lạnh, tôi nằm úp sấp trong chăn không dám nhúc nhích. Bác sĩ hôm nay luyện tập với tôi, đánh rơi một cây bút, tôi lén lút giấu đi để vẽ hoa quả, vẽ nghiêng nghiêng vẹo vẹo, thật là kỳ quái, năm bốn tuổi tôi vẽ tay rất vững."

"Tôi giả vờ ngủ, chờ ba đi mới mở mắt ra, tôi giống như chẳng biết cái gì, chỉ biết giả vờ ngủ, nhưng mà rất phiền, tôi không muốn giả vờ, tôi thật sự muốn ngủ thiếp đi không bao giờ tỉnh lại nữa."

"Lại đến lễ giáng sinh, bên ngoài nhất định rất náo nhiệt, thế nhưng nơi này không có ai nói giáng sinh vui vẻ, bởi vì nơi này không có ai vui vẻ. Tôi trốn ra khỏi phòng bệnh chạy đến hoa viên, ở góc tường, nơi ấy chỉ có một chiếc đèn, rất mờ, y tá tìm được liều mạng dỗ tôi quay về. Tôi không thể đi được, tôi đang chờ một người, tôi cả ngày vẫn chưa ăn gì, muốn ăn bánh ngọt anh ấy mua cho tôi... Tôi bị đuổi về phòng bệnh, tôi chẳng có gì nữa."

"Anh ấy đang học ở đâu, không biết là có cố gắng giống như trước đây không nhỉ, tôi thường nghĩ, sao anh ấy lại thích học như vậy chứ, có lúc bận làm bài tập cũng không liếc mắt nhìn tôi một cái, nhưng có lúc lên lớp lại không nghe giảng, cứ nhìn chằm chằm tôi, tôi đều biết cả."

"Cắt cổ tay tự sát, thất bại."

"Anh ấy chắc là nghỉ đông rồi nhỉ, ăn tết có mập hơn chút nào không? Có cao lớn lên không? Hôm nay bác sĩ cổ vũ tôi ước điều ước năm mới, nhìn ra được ông ấy không mong đợi tôi sẽ phối hợp, thế nhưng tôi nghiêm túc ước nguyện. Tôi hi vọng La Nhất Châu bình an vui vẻ, quen được một người con trai tốt hơn, ưu tú khỏe mạnh nhiệt tình chân thành, toàn tâm toàn ý yêu anh. Chứ không phải là tôi, người tôi đầy mùi thuốc, còn mang sẹo, cả đêm không ngủ, tôi không xứng."

"Chứng trầm cảm nặng, tôi cũng không quan tâm chẩn đoán của bác sĩ, tôi chỉ nhớ anh ấy, có thể nhớ cả ngày, ngủ một giấc lại nhớ cả ngày."

...

Tầm mắt trở nên mông lung, La Nhất Châu vươn tay lau màn hình, vẫn không thấy rõ hơn, mới phát giác trong mắt anh là sương mù. Dư Cảnh Thiên từng ở trong vô số đêm đen gõ xuống những câu chữ này, bằng đôi tay vẽ vời kia.

"Dì Vương lại đến thăm tôi, dì coi chỉ tay cho tôi, nói đường sinh mệnh của tôi rất dài, nhất định sẽ bình phục xuất viện. Tôi không tin lắm, tôi đã quen ở nơi này, đi ra ngoài cũng không có gì muốn làm. Sau đó là đường sự nghiệp, dì ấy nói không quá thuận lợi, chứng tỏ người làm nghệ thuật chẳng phải ổn định. Điều này ngược lại là rất đúng, ba tôi cũng là như vậy đấy. Cuối cùng là đường tình duyên, dì nói có một phân nhánh lớn, nhưng sau trắc trở nhất định sẽ có tình yêu mĩ mãn. Tôi hoàn toàn không tin."

"Lời dì Vương nói cứ luôn quấy nhiễu tôi, tôi thấy rất phiền, muốn ăn khoai lát, hiếm khi có lúc muốn ăn gì đó, mẹ tôi mua vài gói đặt ở trong tủ, bảo tôi muốn ăn thì ăn. Tôi ăn một hơi hết bốn gói, cằm trên và đầu lưỡi tê dại, no đến mức lăn lộn, nhưng loại cảm giác ăn điên cuồng này có thể làm cho tôi tạm thời quên đi buồn đau."

"Dì Vương tặng tôi một cái bùa bình an, tôi bị dì cảm hoá đến mê tín, tôi cũng muốn làm bùa, tôi muốn làm bùa cho La Nhất Châu."

"Ba mẹ nói nếu tôi khỏe hơn, có thể về nước gặp La Nhất Châu, tôi hoài nghi mình đang nằm mơ."

"Hai ngày chưa chợp mắt, hỏi rất nhiều người, không phải đang nằm mơ."

"Rất không chân thực... Tôi muốn khỏe lại."

"Bắt đầu từ hôm nay trở đi, tôi sẽ có một ngày thật sự được phục sinh hay sao?"

...

La Nhất Châu nắm tay chống trán, đọc từng bài từng bài một, lục phủ ngũ tạng đều muốn nát bấy, gấp laptop lại, anh từ phòng khách đi về phòng ngủ, từng bước một cực kỳ gian nan và nặng nề.

Trên giường, Dư Cảnh Thiên nằm nghiêng uốn cong, hô hấp đều đều, đồng hồ tháo xuống đặt ở trên gối. La Nhất Châu vén chăn vào nằm cùng Dư Cảnh Thiên mặt đối mặt, chỉ mấy giây, Dư Cảnh Thiên liền mơ màng lấn qua.

La Nhất Châu vòng hai tay ôm lấy cơ thể cậu.

Chỉ mới qua một ngày kể từ khi chuyện ở show thời trang xảy ra, lại giống như trải qua biến cố nửa đời người, hôm sau, La Nhất Châu ở nhà thức dậy làm điểm tâm, hôn chào buổi sáng với Dư Cảnh Thiên, không nói một chữ nào về việc nhìn thấy cái blog đó.

Bánh mì nướng thơm giòn, Dư Cảnh Thiên cầm một góc lại mất tập trung, liên tục liếc trộm điện thoại bên cạnh, La Nhất Châu chú ý tới cậu - "Đừng nóng vội, anh bảo bọn họ tám giờ trả lời, còn kém năm phút nữa thôi."

Dư Cảnh Thiên đổi thành nhìn đồng hồ, như học sinh sốt ruột đợi tan học, năm phút vừa qua, điện thoại đúng giờ vang lên, La Nhất Châu ấn loa ngoài - "Alo? Thế nào rồi?"

"La tiên sinh, xưởng chế tác cũ bảy năm trước đã chuyển chỗ, tối hôm qua tìm tới, nhưng đã không phải là ông chủ năm đó nữa, hiện tại là học trò trước đây của ông chủ cũ, anh ta nhận ra túi của xưởng."

"Còn hình scan thì sao, mỗi một tấm đều đánh số, chữ cái mở đầu có một chữ Z, vậy là sao?"

"Tôi có hỏi, Z là bởi vì người thợ năm đó họ Chu, một mình ông ấy phụ trách cho nên dùng ký hiệu này. Đã tra được người thợ già kia đang ở một viện dưỡng lão, buổi sáng liên hệ với người nhà của ông ấy, cần có người nhà cùng đi mới có thể gặp."

"Được rồi, cố gắng nắm bắt... Hỏi chủ xưởng chế tác có lưu giữ thiết kế những năm qua không, kết toán biên lai định mức cái gì đó, có thể tìm thì cứ cố gắng tìm hết."

Bỗng nhiên vang lên tiếng Lý Chính - "Mấy thứ này đúng là quá sức!"

Dư Cảnh Thiên cúi người - "Bạn cùng bàn?"

"A, là tao đây, tao dẫn đường. Đừng có gấp, buổi chiều chờ điện thoại của tao!"

Trò chuyện kết thúc, tình huống trước mắt coi như cũng khá tốt, Dư Cảnh Thiên nhìn lại chứng cứ trong tay - "Chỉ mới một ngày sau khi chuyện này bị tung ra, ngày hôm qua Lưu Tuyển và Trương Cảnh Quân đăng bài đã đẩy cao độ quan tâm của sự việc, phe chúng ta tốt nhất hôm nay phải phản ứng, anh thấy thế nào?"

"ừm... Tổng hợp tất cả chứng cứ xong, buổi chiều Thành Đô có tin liền thêm vào, nếu như không có thì bổ sung sau, đêm nay sẽ chính thức đáp lại."

"Là tìm truyền thông, hay là thế nào?"

"Từ Tân không phải đăng văn bản sao, chúng ta cũng đăng văn bản, bên truyền thông anh bảo Châu Anh chuẩn bị rồi. Chuyện này đã đủ nóng, không cần tăng cường tài khoản mạng nào nhúng tay nữa, chờ xem đi."

Buổi sáng, La Nhất Châu và Dư Cảnh Thiên ra ngoài, gặp mặt luật sư. Luật sư Tôn giỏi nhất các loại án kiện hình sự trong thành phố, cũng là học trò Tô Đạt Anh đắc ý nhất.

Hai bên hẹn nhau ở phòng hội nghị tư nhân trong Diamond, sau khi trao đổi tất cả chứng cứ, bắt đầu quy trình khởi tố, tất cả các nhân viên và người có liên quan, từng tên một đều có phần.

Châu Anh đưa tới tư liệu đã sửa sang xong, báo cáo - "Tổng giám đốc, chủ xưởng quần áo, có quan hệ thân thích với nhà họ Trịnh, âm thầm đổi vải từng bội ước một lần, trong hồ sơ bộ phận thiết kế của tổng giám Dư có ghi chép."

Một khi khởi tố là phải điều tra khoản tiền thu được, Trịnh Gia Mỹ những năm này ăn tiền không dối gạt được. La Nhất Châu ghi nhớ - "Nói về Từ Tân đi."

Châu Anh - "Công ty ở Thượng Hải của Từ Tân kinh doanh bết bát, hai nhà thiết kế hợp tác với hắn sớm có bất mãn, trước khi gia nhập Astro hắn có cam kết sẽ dẫn theo hai người kia. Còn có, trước mắt hắn đang ở khách sạn."

Ngoài ra, tất cả những phóng viên được dàn xếp ở show thời trang, nhân viên phòng quản lí giúp Trịnh Gia Mỹ lấy video, tất cả nhân viên liên quan đều đồng ý chuyển thành nhân chứng, bằng không sẽ phải đối mặt với khởi tố.

"Tất cả văn kiện đã điều tra đều được dự phòng sẵn, đã gửi vào mail cho anh và luật sư." Châu Anh dứt lời, đặt một chiếc túi to lên mặt bàn, "Đây là Tô tổng bảo em chuyển giao."

La Nhất Châu dò xét một chút, có vẻ như là thuốc bổ, thực phẩm dinh dưỡng này nọ, không đợi nói, Châu Anh giải thích - "Những thứ này là cho tổng giám Dư, Tô tổng biết được hoàn cảnh của anh, bà ấy nói không hiểu rõ tình hình sức khỏe của anh lắm, bảo anh hãy chuyên tâm điều trị cho tốt."

Dư Cảnh Thiên không nghĩ tới là cho cậu, hơn nữa còn là Tô Mạn cho cậu, ngẩn người, được thương mà sợ - "Thay tôi cảm ơn dì." Cậu nhận túi, bên trong có một lọ thuốc an thần, ở trên kẹp một tấm giấy note, là nét chữ mạnh mẽ của Tô Mạn - Con trai, kiên cường lên.

Tay được nắm lấy, Dư Cảnh Thiên ngước mắt, là La Nhất Châu cười cười ghé sát vào - "Bà Tô có lúc không được lắm, nhưng có lúc vẫn được."

Từ phòng họp đi ra, vừa mở cửa, Dương Hạo Minh đứng ở bên ngoài đợi đã lâu, hỏi có thể giúp đỡ được gì hay không. La Nhất Châu không khách khí - "Tạm thời không có, chỉ cần đừng có chuyện gì cũng kể cho La Bảo Châu là được."

"Trách tao được hả? Em ấy cứ quấn lấy tao hỏi hỏi quài, tao đâu còn cách nào."

Ba người vào thang máy xuống lầu, nói lời từ biệt ở cửa, La Nhất Châu và Dư Cảnh Thiên về nhà. Sau giờ trưa không động tĩnh gì, mãi đến tận hoàng hôn, điện thoại Lý Chính rốt cuộc đã tới.

Bọn họ ở Thành Đô gặp được người thợ kia, đối phương hơn 60 tuổi, nhưng vẫn còn nhớ bản scan vương miện sỏi biển. May mắn là ông thợ nhớ ra, thứ nhất xưởng chủ yếu làm vòng làm nhẫn, qua mười năm cũng chỉ có một mình Dư Cảnh Thiên tới làm vương miện. Thứ hai những người khác là đặt làm riêng, Dư Cảnh Thiên là tìm bọn họ làm trợ thủ, có ký ức sâu sắc. Thứ ba thì là ông xác nhận đánh số trên bản scan là bút tích của mình.

Tất cả chứng cứ thu thập xong xuôi, La Nhất Châu và Dư Cảnh Thiên chuẩn bị viết văn bản.

Dư Cảnh Thiên chỉnh ảnh, đánh dấu thứ tự, sắp chữ, La Nhất Châu ở bên cạnh nghĩ văn bản, chia làm mấy phần, mỗi phần nội dung sắp xếp như thế nào.

Dựa theo bàn bạc, văn bản này là La Nhất Châu đăng, video gây nên sóng lớn, phần lớn điểm chú ý của mọi người đã chệch đường từ lâu, chỉ có mình Dư Cảnh Thiên người công khai lộ diện là không đủ. Bởi vậy La Nhất Châu phải làm bước này, sau đó dù là khởi tố hay lên tòa án đều cần Dư Cảnh Thiên là người trong cuộc đi ứng đối.

Tám giờ tối, một tài khoản tên là "LYZ" đăng văn bản, thông báo đáp trả.

Mở đầu lời ít ý nhiều chỉ bốn chữ - Chứng cứ như sau.

(*) Note xíu - bạn nào hay đu idol chắc biết cái kiểu này, trên weibo mỗi lần thanh minh thanh nga, tuyên bố cái gì nó chính thức, hoặc là vạch trần cái gì đó, viết cái gì đó dài dài thường hay đăng một tấm ảnh dài, vừa chữ vừa ảnh ghép chung vào một tấm, đọc như đọc văn bản. Nên ở dưới ghi "ảnh dài" thì các bạn hiểu là cái này nhe, còn bốn chữ "Chứng cứ như sau" là caption của bài đăng.

Tấm ảnh dài đầu tiên, đập vào mắt là bức ảnh đầu tiên ghép hai hình so sánh, bên trái là vương miện sỏi biển, bên phải là thiết kế năm đó của Từ Tân, cũng phụ thêm ba, bốn tấm ảnh nhỏ chi tiết. Những chi tiết nhỏ của hai tác phẩm, vật liệu khác nhau, nhưng điểm tương đồng rất cao có thể nhìn thấy bằng mắt thường, chứng tỏ có sao chép.

Dòng đầu tiên rất ngắn gọn, ngày tháng năm của tác phẩm Từ Tân, ngày tháng năm của vương miện sỏi biển. Người trước so với người sau đã hơn gần một năm. Kế tiếp là chứng cứ tồn tại của sỏi biển, ghi chép gửi ngân hàng, trên vật phẩm đều ghi rõ tên La Nhất Châu. Vương miện sỏi biển là Dư Cảnh Thiên thiết kế chế tác, sau đó tặng cho La Nhất Châu.

163 bức phác thảo, 21 tấm ảnh scan, căn cứ chính xác từ ông chủ xưởng chế tác và ông thợ năm xưa, từng cái từng cái bày ra hết. Sau đó là ảnh của La Nhất Châu và Dư Cảnh Thiên, quan hệ người yêu, bức ảnh nhặt sỏi biển, bày ra chứng cứ và động cơ rõ ràng.

Công bố sao chép của Từ Tân triệt để bị lật đổ. Nhưng làm sáng tỏ vẫn chưa kết thúc, liên quan đến video, tấm ảnh dài thứ hai nói rõ tường tận, có người chuyên nghiệp giám định, ảnh cắt video gốc, căn cứ chính xác từ người phụ trách phòng quản lí. Tấm ảnh cuối cùng, trực tiếp đề ra Trịnh Gia Mỹ lén lút chỉnh sửa ảnh, thuận thế nói rõ có quan hệ lợi ích với chủ xưởng quần áo, cũng đưa ra chứng cứ ông ta bội ước.

Tất cả chứng cứ đều đã trình tòa án.

Vài tấm ảnh dài không một câu phí lời, toàn bộ là bằng chứng chân thật, vượt qua tất cả tâm tình kích động mà biện bạch. 

Tấm ảnh dài thứ ba mới là giải thích văn tự, tiêu đề viết "Sự việc từ đầu đến cuối".

Trong đó giảng giải từng ân oán của Dư Cảnh Thiên và Từ Tân, dựa theo tuyến thời gian, sao chép, đuổi học, cố ý gây mưu sát, ông nội qua đời, tự sát, trị liệu bệnh trầm cảm... Toàn văn không có than thở khóc lóc, cũng không vung tay hô to, chỉ có ghi chép rõ rõ ràng ràng, giấy khai tử, bệnh án trị liệu, hội tụ thành chân tướng ai thấy cũng giật mình.

Không cần liệt ra tội danh, thế nhưng ai lòng mang ác ý, đố kị vặn vẹo, cướp đoạt vu hại, vừa xem đã hiểu ngay.

Cuối cùng, anh tỏ rõ thân phận - "Tôi là người còn lại trong video. La Nhất Châu, bạn trai của Dư Cảnh Thiên tiên sinh, chúng tôi là quan hệ yêu đương. Dư tiên sinh sức khỏe không tốt, tôi phát biểu thay, tiếp sau đó Dư tiên sinh sẽ đích thân bảo vệ quyền lợi của mình."

Bài đăng này sau khi truyền ra, dân mạng sôi trào một ngày lần thứ hai, một số người phẫn nộ sau khi bị lừa gạt chỉ có thể càng thêm phẫn nộ, tình thế cấp tốc xoay chuyển, trong vòng mười phút làm nổ chủ đề.

Lưu Tuyển và Trương Cảnh Quân cùng chia sẻ, hai người bị mắng thảm phút chốc trở mình. Ngay sau đó, tập đoàn FD cùng Astro đồng thời tuyên bố thông cáo, truy cứu trách nhiệm pháp luật với Từ Tân, bồi thường danh dự và tổn thất kinh tế cho hai công ty

Hai người Từ Tân và Trịnh Gia Mỹ lúc trước dàn xếp truyền thông, đa số đều nhờ dân mạng đẩy tay, La Nhất Châu học theo, sau khi bài vạch trần, sắp xếp mấy tài khoản tin tức dồn dập chia sẻ, đẩy chuyện này lên một phương diện khác.

Nhìn bàn luận chật ních, kịch liệt, Dư Cảnh Thiên cảm thấy rất không chân thực. Rửa sạch nỗi oan, chân tướng bại lộ, cậu từ lâu đã không còn nghĩ tới cái ngày này nữa rồi, bây giờ lại không dám tin mình thật sự đợi được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro