Chap 43

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một tháng sau, mở phiên toà.

La Nhất Châu ôm lưng Dư Cảnh Thiên, lần thứ hai gặp được Từ Tân, đối phương gầy xộc uể oải, trong mắt bần thần không nhìn ra tâm tình. Dư Cảnh Thiên không có chửi rủa nửa chữ, không có căm tức, chỉ bình tĩnh mà dời ánh mắt.

Bạn bè đều tới, La Nhất Châu đi cùng mấy người bạn thân nói chuyện, Lưu Tuyển ngồi bên cạnh Dư Cảnh Thiên. Ngoại trừ Từ Tân, người bị khởi tố còn có Trịnh Gia Mỹ, gương mặt xinh đẹp kiêu ngạo ngày xưa trở nên tiều tụy, như là thay đổi thành một người khác.

Trịnh Gia Mỹ đỏ vành mắt - "Tôi là bị Từ Tân lừa gạt, video tôi cũng chủ động giao ra rồi, có thể tha thứ cho sự hồ đồ của tôi không?"

Dư Cảnh Thiên chưa từng thấy phụ nữ nào như vậy, im lặng, Trịnh Gia Mỹ chuyển sang cầu xin Lưu Tuyển - "Anh Tuyển, anh nể tình anh của em, anh giúp em một chút đi."

Lưu Tuyển - "Tôi đã nể mặt anh cô quá nhiều rồi, nếu như lần này tôi còn giúp cô, vậy sau này tôi cùng họ Trịnh các người thật sự không còn gì để nói nữa."

Moi người tiến vào tòa án, Dư Cảnh Thiên một mình đi về phía bàn nguyên cáo, bỗng nhiên, La Nhất Châu từ phía sau lưng đuổi theo, dắt tay cậu. Lòng bàn tay kia dán vào cậu, rất ấm áp, ngón tay cái vuốt nhẹ đường vân tay mịn màng của cậu.

"Dì Vương nói đúng." La Nhất Châu nhẹ giọng nói.

Dư Cảnh Thiên kinh ngạc ngẩng đầu - "Cái gì..."

"Sau trắc trở, nhất định sẽ mĩ mãn."

Dư luận xôn xao dần dần bình tĩnh lại, một tháng sau đó, mở phiên toà, cùng ngày tuyên án, dân mạng điên cuồng, drama lần thứ hai xông vào tầm nhìn công chúng.

Cho đến hôm nay, văn bản La Nhất Châu tuyên bố đã được truyền thông đăng lại hơn nghìn lần, mà bị cáo Từ Tân, không nghi ngờ chút nào mà trở thành chuột chạy qua đường trong thế giới giả lập, người người đều muốn đạp một cái.

Cũng trong thực tế, danh tiếng của Từ Tân ở trong giới hoàn toàn tiêu tùng, tên hắn, ảnh của hắn, thân phận của hắn, tất cả đều bị đẩy ra ánh sáng, chín năm trước hắn đẩy Dư Cảnh Thiên vô tội vào vực sâu, bây giờ chính hắn rốt cuộc cũng phải chịu tội.

Xâm phạm quyền sở hữu tri thức, tung tin đồn ác ý, bao nhiêu tội danh chồng chất. Cá nhân Dư Cảnh Thiên và La Nhất Châu, hai công ty Astro và FD, truy kích và tiêu diệt toàn diện, thậm chí liên lạc đến nhà tổ chức cuộc thi năm đó ở Canada, cùng với những bên liên quan kiếm lời từ tác phẩm sao chép của Từ Tân những năm qua.

Thẩm phán kết án, phán xử ba năm tù.

Dư Cảnh Thiên đứng ở vị trí nguyên cáo, một thân tây trang đen, thái độ nghiêm túc nhắm hai mắt lại, màu đen trước mắt nồng đậm, như lớp mực dày đặc, bôi lên những năm tháng thê thảm của cậu. Chỉ hai ba giây, cậu từ từ mở mắt ra, ánh đèn sáng ngời phá vỡ một mảnh tăm tối, chói đến nỗi khóe mắt cậu ướt át, trong tiếng kết án của quan tòa lăn xuống một giọt nước mắt.

Bụi bặm lắng xuống, là báo ứng, cũng là chính nghĩa tới trễ.
Dư Cảnh Thiên quay đầu lại, phía dưới, ba mẹ cậu cũng đã lã chã nước mắt, ác mộng dằn vặt cả gia đình rốt cuộc tan thành mây khói. Cậu nắm chặt cổ tay trái, lòng bàn tay chườm nóng mặt đồng hồ, cậu rốt cuộc có thể an ủi ông nội ở trên trời rồi.

Mãi đến khi rời khỏi tòa án, Dư Cảnh Thiên chưa từng liếc mắt nhìn Từ Tân, đối phương có tội phải bị trừng phạt, cực khổ sắp bắt đầu, hậu quả xấu hắn đã gieo trồng sẽ bám riết lấy nửa đời sau. Cậu không có ý trào phúng, hay là bước lên đấm đá, cậu chỉ muốn rời xa, cứu lấy bản thân đã từng sa vào đau khổ, từ đây bắt đầu cuộc sống hoàn toàn mới.

Đi ra khỏi tòa án, ánh nắng rực rỡ trên đỉnh đầu.

Dư Cảnh Thiên hai má lấp lánh nước, ướt nhẹp, La Nhất Châu lấy khăn ra lau cho cậu - "Em cứ khóc mãi, chú với dì cũng khóc theo."

Nhưng Dư Cảnh Thiên không nhịn được, càng khó có thể hình dung tâm tư lúc này, cậu không phải đơn thuần vui vẻ, sảng khoái, mà từ đầu đến chân đều có cảm giác được giải thoát.

Ở ngoài tòa án trang nghiêm, có cha mẹ bạn bè và ký giả truyền thông, cậu nên lau nước mắt rời đi, nhưng cậu lại run rẩy dang hai tay ra ôm La Nhất Châu.

Dư Cảnh Thiên ngẩng mặt tì lên vai phải La Nhất Châu - "Em được giải thoát rồi."

La Nhất Châu siết chặt thân thể Dư Cảnh Thiên - "Sau này sẽ chỉ còn lại chuyện tốt, cho dù có trắc trở, cũng có anh bên em."

"Cám ơn anh đã cùng em đánh xong một trận."

La Nhất Châu chỉ cười, không hé răng, anh có thể làm thần bảo hộ che chở cho Dư Cảnh Thiên, mà càng muốn trở thành người yêu cùng Dư Cảnh Thiên kề vai chiến đấu, bởi vì Dư Cảnh Thiên dũng cảm, anh toại nguyện trở thành hậu phương.

Một nhóm truyền thông chờ đợi đã lâu, bọn họ vừa lộ diện liền tranh tới, câu hỏi đa dạng, ngoại trừ nhằm vào sự kiện hạ màn, còn hỏi sắp xếp sau này của Dư Cảnh Thiên, thậm chí còn hỏi chuyện tình yêu của hai người bọn họ.

Tài xế cản bước, bên trong xe, Dư Cảnh Minh và Lý Cầm đã ngồi sẵn, La Nhất Châu và Dư Cảnh Thiên lên xe liền rời đi. Một nhà ba người đều có chút kích động, không làm dịu được, nhìn nhau một hồi lại muốn rơi lệ.

La Nhất Châu vội vàng nói - "Chú dì, đừng như vậy mà, chúng ta cần phải chúc mừng chứ."

"Đúng, Tiểu Châu nói không sai." Dư Cảnh Minh hít hít cái mũi, hai tay chia ra nắm tay con trai và vợ, "Phải vui vẻ mới đúng."

Lý Cầm gật gật đầu - "Tiểu Thiên, về nhà gọi điện thoại nói cho bà nội nhé."

Dư Cảnh Thiên "Dạ" một tiếng, nghiêng mặt qua một bên nhìn ngoài cửa sổ, đã là tận cuối tháng tư, ven đường phương bắc cây đại thụ xanh um tươi tốt, cậu như là đang lầm bầm, giọng rất nhỏ - "Con còn muốn nói cho ông nội."

La Nhất Châu nghe được, nhìn vào mắt cậu, nhưng im lặng không nói gì. Trở về nhà, đang buổi trưa, Lưu Tuyển dẫn giáo sư Bùi đến, hai nhà muốn đoàn tụ chúc mừng.

Bên trong phòng làm việc trên lầu hai, Dư Cảnh Thiên và Lưu Tuyển cũng ngồi ở trước bàn nói chuyện, trước mặt đặt hai chén trà và một gói khoai lát.

"Không phải em bỏ rồi sao?"

"La Nhất Châu nói không cần phải bỏ, thích ăn thì ăn, cứ bình thường mà ăn thì mới thật sự là đã ổn." Cậu lấy một lát nhét vào trong miệng, "Em có thể kiềm chế được."

Lưu Tuyển nhìn cậu - "Em trai của anh thực sự là chịu khổ rồi."

"Đừng có sến súa như vậy." Dư Cảnh Thiên cười rộ lên. Tất cả mọi chuyện hầu như đã kết thúc, Từ Tân chịu hình phạt, nhưng Trịnh Gia Mỹ chịu tội hơi nhẹ, sau khi thực hiện xử phạt liền được thả ra, cậu hỏi - "Sau này cô ta làm sao?"

"Không biết, thanh danh đã tiêu tùng rồi, chắc là sẽ được mang về nhà nghỉ ngơi một khoảng thời gian." Anh thở ra một tiếng thở dài, "Astro cũng cần phải khôi phục, tạm thời chỉnh đốn lại một trận."

Dư Cảnh Thiên ôm bả vai Lưu Tuyển lắc lắc - "Mệt muốn chết rồi phải không?"

"Cũng không hẳn." Lưu Tuyển nhếch đuôi mắt, "Em bảo vệ quyền lợi, anh cũng phải làm tròn trách nhiệm, Astro em không thể không lo, đến khi nào mới cùng anh quản lý đây hả?"

Dư Cảnh Thiên còn chưa kịp trả lời, cửa mở, La Nhất Châu gặm lê đi tới, tay áo sơ mi xắn lên, một tay đút túi quần, nhàn nhã như ở nhà mình.

Anh không đến chỗ cậu và Lưu Tuyển, rẽ về máy may ở góc tường, Dư Cảnh Thiên quay đầu nhìn anh, người tình trong mắt chuyện vặt vãnh cũng phải quan tâm - "Chút xíu nữa là ăn cơm rồi, giờ anh còn ăn lê làm gì."

La Nhất Châu ngồi ở trên ghế - "Lót dạ chút." Anh nghịch trục giữ chỉ trên máy may, thuận theo đường chỉ mò tới kim ở phía dưới, chân đạp bàn đạp.

"Anh đừng có phá, cẩn thận đâm vào tay đấy!"

Lưu Tuyển đứng dậy theo, cầm ly trà lên, một lời chọc thủng chân tướng - "Cậu ta chưa bị đâm vào tay mà anh đã biến thành bóng đèn tự đốt rồi đây." Nói xong đi ra khỏi phòng, xuống lầu xem ti vi.

Bên trong phòng làm việc chỉ còn hai người, Dư Cảnh Thiên bước thong thả tới gần, chọc mấy cái, uốn eo ngồi ở trên đùi La Nhất Châu. Cậu ngồi thẳng lưng, lấy hai mảnh vải vụn nhét vào dưới kim, ấn công tắc, chân đạp bàn đạp lưu lại một đường chỉ, ghép hai mảnh vải thành một.

Cậu nói liên miên - "Máy may này là chạy bằng điện, đơn giản dễ thao tác, lúc học thiết kế thời trang trong nhà có một máy may kiểu cũ, của bà nội em, mỗi lần muốn làm cái gì cũng mệt muốn chết, còn thường xảy ra vấn đề."

La Nhất Châu nghiêm túc nghe - "Em thích thiết kế thời trang không?"

"Thích." Dư Cảnh Thiên không chút nghĩ ngợi, "Vừa bắt đầu thì không hứng thú lắm, nhưng học rồi thì thích."

La Nhất Châu lại hỏi - "Thích cái nào hơn?"

Dư Cảnh Thiên biết, là hỏi cậu thiết kế thời trang và thiết kế trang sức, thích cái nào hơn. Cậu cầm lấy mảnh vải kia, ánh mắt rầu rĩ nhìn chằm chằm mũi kim, La Nhất Châu giục cậu - "Hả? Nói anh nghe đi."

Dư Cảnh Thiên rốt cuộc mở miệng - "Cho dù có thích, cũng không cách nào so với ước mơ được." Cậu xoay nửa vòng, nghiêng người dựa vào lòng La Nhất Châu, "Nhưng mà em..."

"Em đã không cần uống thuốc chống trầm cảm nữa rồi, trước khi ngủ sẽ tự mình tháo đồng hồ, còn có khoai lát, ăn rất có chừng mực, có đúng không?"

"Em còn có thể làm tốt hơn nữa sao?"

"Đương nhiên, anh tin em." La Nhất Châu ngẩng đầu, chóp mũi đụng vào má Dư Cảnh Thiên, "Tất cả trở ngại đều đã tan biến, hãy đi làm chuyện mà em muốn hoàn thành nhất, em thích nhất, như khi em mười sáu, mười bảy tuổi. Không phải sợ gì cả, ước mơ bị ép từ bỏ mười năm, có khi nó vẫn đang ở đó chờ em."

Dư Cảnh Thiên chấn động, cậu ngột ngạt trong ý thức sâu xa La Nhất Châu đều hiểu, càng hiểu nỗi sợ của cậu, cho nên khi cậu chần chừ không tiến lên anh muốn kéo cậu bước ra.

Cậu ngây ngốc mà phản ứng lại, khi Lưu Tuyển hỏi cậu gia nhập Astro, La Nhất Châu đều nghe được, bởi vậy nên mới chen vào ngắt cuộc đối thoại, để cậu suy nghĩ thật kỹ, nghe theo ý nguyện chân chính từ đáy lòng mình.

"Em quyết định rồi, em muốn học cho xong thiết kế trang sức."

"Anh ủng hộ em." La Nhất Châu giữ gáy Dư Cảnh Thiên, hôn, rất dịu dàng, giống như một áng mây lướt qua ánh mặt trời - "Từ nay về sau, chỉ làm chuyện vui vẻ thôi nhé."

Dư Cảnh Thiên không dám nói gì, sắc mặt ửng đỏ động lòng người. Cậu nhìn chằm chằm La Nhất Châu, có chút ngây dại, giống như hạnh phúc đến nỗi không biết nên yêu người đàn ông này bao nhiêu cho đủ.

"Nhưng mà về Canada đi học, em không nỡ rời xa anh."

"Anh và em không còn là vị thành niên không có cách nào tự quyết định, mỗi cuối tuần anh bay qua, hoặc là em bay về, lúc thường điện thoại, video, đến kỳ nghỉ thì về nước, biết chưa?"

Dư Cảnh Thiên gật đầu, dường như có bóng tối - "Sẽ không gặp lại một tên ngu ngốc như Từ Tân nữa chứ?"

La Nhất Châu vui vẻ - "Em có thể trông mong chuyện gì tốt một chút được không?" Anh bấm vào đùi người ta, tay không đứng đắn - "Đừng có nghĩ tới những chuyện đã qua, cứ chủ động, đừng lo lắng gì hết mà đi kết bạn, trên thế giới này vẫn có nhiều người tốt. Nếu như lại gặp phải một tên ngu ngốc nữa, báo cho anh, anh đi trải nghiệm thử coi có phải là phong thuỷ ở Canada quá tệ hay không."

Một phen giáo huấn chọc cho Dư Cảnh Thiên cười khúc khích, cơm nấu xong, Lý Cầm gọi bọn họ xuống lầu. Bàn ăn ngồi đầy bốn phía, không đề cập tới chuyện xưa, chỉ chờ mong tương lai, mọi người hân hoan mà chúc mừng.

Dư Cảnh Thiên tuyên bố kế hoạch của mình, cậu muốn quay lại thiết kế trang sức, hoàn thành việc học, thực hiện ước mơ đã bỏ lỡ rất nhiều năm. Đồng thời nói tiếng xin lỗi với Lưu Tuyển, sợ là mình tạm thời không có cách nào trở lại Astro hỗ trợ.

Không ngờ Lưu Tuyển rất kích động - "Anh đương nhiên ủng hộ, nhưng mà em gia nhập Astro cũng có thể đi học mà, bây giờ hiện đại như vậy, ở đất khách cũng có thể giao lưu công việc, hoặc là em học xong trở về làm việc, đều được hết."

Dư Cảnh Thiên cân nhắc nói - "Ý của anh là để em giữ cổ phần, vừa học vừa làm, học xong đi thẳng về làm việc với anh?"

La Nhất Châu - "Anh cảm thấy rất ổn đấy. Hồi đi học anh cũng cùng Đoàn Tinh Tinh mở công ty, tuy rằng bận một chút, thế nhưng nếu cảm thấy hứng thú sẽ rất phong phú, tùy ý em."

Lưu Tuyển - "Nếu em không thể bận tâm được, thì trước hết làm đầu tư, thế nào?"

Không dao động là giả, Dư Cảnh Thiên nhìn về phía Dư Cảnh Minh và Lý Cầm, hai vị kia chỉ mỉm cười, đối với tình cảm và sự nghiệp của cậu từ trước đến giờ đều không can thiệp. Cậu quyết tâm, giơ ly rượu lên chạm ly với Lưu Tuyển, đồng ý - "Anh, cụng ly vì Astro."

Từ sau khi xảy ra chuyện, Dư Cảnh Thiên vẫn chưa tới công ty, sau khi các thủ tục chuyển nhượng cổ phần làm xong xuôi, sáng sớm, cậu và Lưu Tuyển cùng xuất hiện ở bộ phận thiết kế của Astro.

Mới vừa lộ diện, tất cả đồng nghiệp như ong vỡ tổ mà xông lại vây nhốt bọn họ, Dư Cảnh Thiên không nhịn được thấp thỏm, tất cả việc riêng tư của cậu đã bị mọi người biết được, đáng thương, tuyệt vọng, bao gồm cả tính hướng và tình cảm. Cậu khẽ cúi đầu, chỉ mấy tháng có thể làm thần tượng trong khoảng thời gian ngắn lại trở nên lúng túng.

Nhiệt tình bao vây lấy cậu, thợ mẫu reo lên - "Tổng giám Dư, trước show anh có nói mời chúng tôi ăn một bữa no nê, còn tính không đó?"

"Đúng rồi đúng rồi!" Mấy nhà thiết kế nổi tiếng cũng dồn dập vào ồn ào, "Chúng tôi ngày nào cũng ngóng trông đây này!"

Dư Cảnh Thiên kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn mọi người, không có ai bóc ra vết thương của cậu, cũng không có ai biểu đạt thương hại, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì, show thời trang kết thúc mĩ mãn, các đồng nghiệp phấn khởi chiến đấu ồn ào đòi phần thưởng.

Cậu nhếch môi, không được tự nhiên, có chút ngốc nghếch, vui mừng nói - "Hôm nay tôi khao, địa điểm mọi người tùy ý chọn."

Cả đám người gào lên woa woa, Lưu Tuyển thậm chí đi đầu - "Tuyệt đối không được khách khí, tổng giám Dư đã là ông chủ thứ hai của Astro rồi, mọi người phải chặt chém cậu ấy hết sức đấy!"

Dư Cảnh Thiên bị trận náo nhiệt thiêu đốt ra mồ hôi đầy trán, vòng qua đám người đang điên cuồng, ở cửa phòng làm việc nhìn thấy Lưu Ninh, đứa nhóc kia đứng ở đó, ánh mắt tha thiết, vành mắt ửng hồng giống như là muốn khóc.

"Gì thế?" Dư Cảnh Thiên bước tới, "Hơn hai tháng không gặp, cũng không hoan nghênh anh à?"

Mới vừa nói xong, Lưu Ninh ôm lấy cậu như ôm gấu, giống như em trai tủi thân ôm lấy anh trai. "Tổng giám, nghe nói anh phải về Canada. Em không nỡ rời xa anh, anh đi rồi, em làm trợ lý cho ai đây."

"Thiên hạ có bữa tiệc nào không tàn, huống hồ anh học xong sẽ quay về mà." Cậu kéo Lưu Ninh ra, "Cậu có nhớ anh đã từng dặn cậu, sau này phải nghe lời Lưu tổng, giúp anh ấy làm việc không."

Lưu Ninh càng khổ sở hơn - "Sau khi xảy ra chuyện em mới hiểu, khi đó anh đã dự định đi rồi, đúng không?"

"Sau này cho dù có trở về, anh cũng là nhà thiết kế trang sức, cậu phải chăm chỉ một chút, quan sát Lưu tổng nhiều vào, học theo anh ấy, có khi đến lúc anh về cậu đã trở thành nhà thiết kế rồi."

Lưu Ninh bảo đảm nói - "Em nhất định sẽ cố gắng làm việc, không làm anh mất mặt."

Dư Cảnh Thiên không có gì muốn thông báo, đi vào văn phòng, dọn một vài đồ riêng tư, chính thức tạm biệt vùng đất này.

Tiệc chia tay,  ngoại trừ tin tức Dư Cảnh Thiên nhập cổ phần Astro, Lưu Tuyển sau này không làm thợ tạo hình nữa, chuyên tâm làm một nhà thiết kế nổi tiếng. Mới đầu thì cười ha hả, đến cuối thì khóc, ly rượu không ngừng đổ đầy, mọi người cuối cùng nâng ly tiễn, chúc Dư Cảnh Thiên vạn sự như ý.

Hai ngày sau, sân bay quốc tế, Dư Cảnh Minh và Lý Cầm đi gửi hành lý vận chuyển, đi vào trong dòng người, La Nhất Châu và Dư Cảnh Thiên mặt đối mặt tạm biệt. Quang cảnh này nhìn nhiều quen mắt, sân bay Thành Đô năm ấy, cũng là La Nhất Châu một mình đến tiễn một nhà ba người Dư Cảnh Thiên.

"Đã liên lạc với trường học rồi, sau khi về sẽ nhanh chóng làm thủ tục. Khai giảng học kỳ mới, lúc đó em sẽ trở thành tân sinh viên đại học."

La Nhất Châu tính toán - "Trước khi nhà trường cho nghỉ hè thì phải làm xong xuôi, nghỉ hè phải quay về."

"Được." Chỉ một chữ, lại nôn đến rất chậm, như là do dự, "Khoảng thời gian trước anh trễ nãi không ít công việc, chờ hết bận, lúc em khai giảng anh có thể đến Canada một chuyến không?"

La Nhất Châu dường như đoán được, nhưng vẫn quen giả ngốc - "Cùng em nhập học á?"

Dư Cảnh Thiên không kịp chờ đợi mà thẳng thắn - "Em muốn dẫn anh đến gặp bà nội em, còn có... ông nội em."

La Nhất Châu yên lòng nghe theo, vào lúc tạm biệt ở ngay sân bay quang minh chính đại ôm ấp, cách đó không xa, Dư Cảnh Minh và Lý Cầm đang đi về phía bên này, anh vẫn không buông ra, bám vào bên tai Dư Cảnh Thiên.

"Sao thế?" Dư Cảnh Thiên hỏi.

"Không có gì, nhớ tới năm đó ở sân bay tiễn em. Em vừa khóc vừa nhào tới hôn anh, bây giờ so sánh, cảm giác đúng là yên bình quá."

Dư Cảnh Thiên dở khóc dở cười, thời gian không còn sớm, cậu phải qua cửa kiểm tra an ninh, nhưng tay ôm chặt vòng eo La Nhất Châu không buông. Cậu cũng dán sát vào tai anh - "Còn có một chuyện em vẫn chưa nói với anh."

"Cái gì?"

"Vương miện sỏi biển, em vẫn chưa có đặt tên, sau tất cả mọi chuyện, em đã nghĩ ra."

"Tên gì?"

"Phong Dư Đồng Châu." (*)

(*) Mưa gió vẫn chung thuyền, trải qua bao nhiêu sóng gió vẫn ở bên nhau.

Hạ qua đông đến, cậu rốt cuộc vẫn chưa từng động lòng với ai, buông tay ra, nhìn biểu cảm ngơ ngác của La Nhất Châu, cậu ngửa đầu lên hôn một cái rồi lùi về sau phất phất tay.

Máy bay xuất phát, biến mất bên trong sắc trời xanh thẳm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro