Chap 44 - End

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đầu tháng năm đến cuối tháng bảy, La Nhất Châu đi công tác hai lần, cảm giác thời gian trôi qua vẫn không tính là quá chậm, chỉ là sau trận phong ba kia có chút phiền phức, thường thường tình cờ gặp phóng viên đào xới tin tức.

Khôi hài nhất là một lần, truyền thông nhận lầm xe, vây chặt La Bình. So với La Nhất Châu, La Bình ở trong giới kinh doanh có địa vị cao hơn, truyền thông tất nhiên theo sát không nghỉ, hỏi - "Đối với tình yêu của con trai ông thấy thế nào?"

La Bình rất lạnh lùng - "Tôi mặc kệ nó."

Phóng viên lại hỏi - "Con trai ngài mấy tháng trước công khai huyên náo, ngài có tiếp nhận không?"

La Bình cố ý ra vẻ - "Tôi cảm thấy cũng không tính là quá huyên náo."

Phóng viên còn hỏi - "Là một người cha, ngài có cái gì muốn nói không?"

La Bình trả lời - "Kiến nghị phỏng vấn người trong cuộc, tôi làm cha chủ yếu phụ trách kiếm tiền nuôi gia đình, không quá quan tâm những chuyện khác."

Đưa tin vừa ra, La Nhất Châu vui vẻ mấy ngày, ở công ty gặp nhau cũng không nhịn được cợt nhả, hỏi La Bình, trình độ như nào mới tính là huyên náo? La Bình cực kỳ thấy anh phiền hà, nói mập mờ, trên mạng khuấy được động tĩnh lớn, nhưng thực tế bên trong không yên ổn, đó chính là giả tạo.

La Nhất Châu thoáng chốc đã hiểu, đang thúc giục đây mà, muốn gặp mặt, muốn bền vững.

Tất cả thủ tục nhập học đã làm ổn thỏa,  Dư Cảnh Thiên gửi thông tin chuyến bay. La Nhất Châu đêm đó về nhà họ La ngủ, vừa khéo hôm sau là cuối tuần, ngủ thẳng thẳng một giấc, sau khi thức dậy chuẩn bị ra sân bay đón người.

Thời tiết khá nóng, La Nhất Châu tắm không sấy tóc, cầm chìa khóa xe từ trong nhà đi ra, đi qua nhà chính, La Bảo Châu đứng ở trên bậc thang nhìn anh - "Anh ăn mặc như vậy á hả?"

La Nhất Châu mặc áo thun quần bò đen, giày bata, anh chú ý đến con nhóc kia, vậy mà ăn mặc như nữ cảnh sát, tóc dài xoăn tít, giày cao gót và váy, đeo khuyên tai tinh xảo. Anh hỏi ngược lại - "Em muốn đi xem mắt à?"

La Bảo Châu chạy xuống - "Em muốn cùng anh ra sân bay!"

"Thôi đi cô." La Nhất Châu vô lực nói, nhưng biết vô dụng, chưa đi đến ga ra liền bị kéo lại cánh tay, "Anh nhắc nhở em trước, hôm nay ba mẹ Tiểu Thiên cũng trở về, trên danh nghĩa là hai nhà chính thức gặp mặt, em phải ngoan ngoãn cho anh."

La Bảo Châu - "Em cũng có làm gì đâu."

Lên xe, La Nhất Châu khởi động động cơ - "Thận trọng một chút, đừng cứ như fan gặp thần tượng, em giả làm tiểu thư khuê các một ngày, xong việc anh sẽ lì xì, ngoan."

La Bảo Châu khịt mũi coi thường - "Ai thèm tiền đó của anh? Keo kiệt muốn chết."

Một đường đến sân bay nhanh như chớp, kỳ nghỉ hè nhiều người, cổng đón rất đông, đợi không bao lâu, Dư Cảnh Thiên kẹp ở trong một đám hành khách xuất hiện, áo thun trắng quần bò đen, giày bata, có tâm linh tương thông mặc trang phục tình nhân với La Nhất Châu.

Hai ba tháng không gặp, nhớ muốn chết luôn, La Nhất Châu dang hai tay ra, ai ngờ La Bảo Châu đẩy anh ra, vọt tới - "Anh Tiểu Thiên! Đã lâu không gặp!"

Mẹ nó cái lời thoại tình nhân tương phùng gì đây, La Nhất Châu quả thực đau đầu, đành phải đi cầm hành lý cho Dư Cảnh Minh và Lý Cầm, mãi đến khi lên xe về, anh vẫn chưa nói chuyện cùng Dư Cảnh Thiên.

Trở lại nhà họ La, từ cổng lớn lái vào, thảm cỏ hai bên đường xanh biếc hoa nở rực rỡ, La Bảo Châu dẻo mồm nói - "Anh Tiểu Thiên, hoa cỏ cắt tỉa gọn gàng, thế nhưng không có cách nào so với vườn hoa trước đây của nhà anh, anh còn nhớ hai chậu hoa anh tặng cho em không?"

"Nhớ chứ. Bảo Châu, em thành cô gái lớn rồi, khi đó em còn nhỏ xíu à."

La Bảo Châu - "Tuy rằng em lớn rồi, nhưng mà em vẫn còn nhớ đến anh."

Tuýt, La Nhất Châu đập một cái vào còi ô tô, trong vườn hoa chẳng có xe nào khác ngoài xe mình. Tắt máy xuống xe trước nhà chính, La Bình và Tô Mạn cũng đứng ở đó, anh thừa dịp nắm bộ tóc đẹp của La Bảo Châu khẽ mắng một trận.

Ngoại trừ ba mẹ, La Chính và Tô Đạt Anh cũng có mặt, hai nhà đều đến đông đủ, ngồi vây quanh bàn tròn, La Nhất Châu và Dư Cảnh Thiên ngồi sát nhau, ở dưới bàn lặng lẽ nắm tay.

"Khoảng thời gian này thế nào?"

"Ngoại trừ nhớ anh ra thì đều ổn." Dư Cảnh Thiên thấp giọng nói, trên mặt cậu hào phóng, thật ra hồi hộp muốn chết luôn, khi Tô Mạn gọi cậu thậm chí cậu còn bật dậy khỏi ghế.

Tô Mạn sững sờ, hoài nghi mình có phải là hơi không dịu dàng không - "... Mau ngồi xuống, con uống nước đi."

Mặt Dư Cảnh Thiên đỏ rần, cậu có thể cảm giác được, ba mẹ và ông nội La Nhất Châu đều đang nhìn cậu, Tô Đạt Anh càng nhìn, cùng ba mẹ cậu nói chuyện cũ xong càng thân thiết nhìn cậu. Một bàn đồ ăn lên chỉnh tề, mọi người tụ lại cùng nhau ăn bữa cơm đoàn viên.

La Chính là trưởng bối lớn tuổi nhất, mỗi lần đều phải nói chuyện trước, ông nhìn La Nhất Châu và Dư Cảnh Thiên, không nói câu từ hoa mĩ, chỉ thân thiết nhẹ nhàng nói - "Tiểu Thiên, chúng ta hôm nay mới gặp mặt, chậm rất nhiều năm so với kế hoạch của La Nhất Châu,"

Dư Cảnh Thiên nhìn La Nhất Châu một chút, lại nhìn phía ông cụ. La Chính  - "Năm nó lớp 11 về tham gia cuộc thi, tìm tới ông, nói cho ông biết nó có người thích, ông còn vừa mắt cháu trai hơn cả con trai ông, người cháu ngoan của ông thích nhất định cũng là vạn người chọn một. Ông mới chờ đợi, tuổi tác này rồi hàng năm đều quên rất nhiều chuyện, chỉ có nhớ mỗi chuyện này, hôm nay rốt cuộc cũng gặp được con rồi."

Dư Cảnh Thiên không biết là cảm giác gì, ngay cả lời cũng không nói ra được. La Nhất Châu từ sau vỗ eo cậu, cười, vừa thẹn thùng vừa thẳng thắn giải vây - "Ông nội, ông đã được sự đồng ý của con chưa mà đã nói rồi?"

"À... vậy xin lỗi cháu trai."

Cả bàn cười vang, sự khách khí mới quen đã hòa tan, về quan hệ của La Nhất Châu và Dư Cảnh Thiên, cha mẹ hai bên đều không có thảo luận gì, không cần bàn bạc chính thức, hóa ra tất cả đều đã tán thành, bữa cơm này giống như chỉ là một lần tương phùng tới muộn.

Bên trong đĩa đặt một miếng pizza, Dư Cảnh Thiên ngẩng đầu, phát hiện là Tô Đạt Anh cho cậu. "Ông ngoại." Cậu sửa miệng, nghe được La Nhất Châu ở bên cạnh không thể nhịn được cười.

Tô Đạt Anh - "Ông nướng đấy, nếm thử tay nghề có kém đi không."

Dư Cảnh Thiên rất bất ngờ, trước đây cậu rất thích ăn pizza Tô Đạt Anh nướng, không ngờ đối phương còn nhớ. Cậu cắn một miếng lớn - "Ngon lắm ạ"

Tô Đạt Anh nhìn cậu - "Mấy năm qua ông thường xuyên nghĩ, những lời năm đó nói với con, có phải là hại con rồi không."

Dư Cảnh Thiên lắc đầu - "Ông đừng nói như vậy..."

"Nói cái gì cũng đã muộn rồi." Tô Đạt Anh vỗ vai cậu, "Cuối tháng, ông và Nhất Châu cùng đến Canada, đại diện trong nhà đi thăm bà nội con."

Lần gặp gỡ cũng rất hợp ý, cha mẹ hai bên nói chuyện mãi chưa dừng, Dư Cảnh Thiên ăn no rồi, nửa đường bị La Nhất Châu dẫn ra ngoài tản bộ, RouRou nóng đến le lưỡi đi đằng sau.

Dư Cảnh Thiên từ khi vào cửa đã kìm nén không hỏi - "Nhà anh thật sự có hồ phun nước á."

La Nhất Châu phối hợp nói - "Lúc thường không phun, có khách quý đến mới phun, em xem hôm nay phun mãnh liệt chưa kìa." Anh kéo Dư Cảnh Thiên xuyên qua vườn hoa, "Đi xem chỗ anh ở đi."

Một biệt thự ba tầng, cửa thủy tinh mở toang, bên trong đặt một cái ghế sô pha màu đậm. Đi tới cửa, La Nhất Châu nói - "Có lúc trời mưa, ngồi ở đó thay giày nhìn màn mưa bên ngoài, thay xong cũng không động đậy, thấy nhớ em."

Dư Cảnh Thiên tưởng tượng được cảnh tượng kia, bị La Nhất Châu kéo đi tiếp, đi tới vườn, đi qua nhà kính trồng hoa, còn có một mảnh vườn đá phản chiếu ánh nắng. Cậu nhìn ngắm từng hàng cây ngọn cỏ viên gạch xung quanh La Nhất Châu, hấp dẫn cậu, liền tiếc nuối không có cách nào lưu lại hình ảnh bản thân mình trong đó.

Đi một vòng lớn, áo thun bị mồ hôi thấm ướt nhẹp, bọn họ đứng ở một lối đi nhỏ hẹp, hai người đều nóng mặt, nhìn nhau thở hổn hển, ánh mắt dịu dàng.

Sau mưa gió, yên bình tươi đẹp đến mức không quá chân thực.

Dư Cảnh Thiên dùng bàn tay đầy mồ hôi nắm túi quần, chà xát qua lại, La Nhất Châu nhìn ra, cũng không hỏi, trực tiếp nắm lấy cái tay không an phận kia.

"Em hoảng loạn cái gì?"

Dư Cảnh Thiên hỏi một đằng trả lời một nẻo - "Cuối tháng chúng ta đi Canada, nếu như đăng ký kết hôn, cũng không phải là không thể..."

La Nhất Châu hơi cứng người, giống như bị hỏi đến ngốc ra.

Dư Cảnh Thiên rút tay ra, móc ra một cái hộp nhỏ, cậu mở ra, hồi hộp đến nỗi mồ hôi đầm đìa - "Ngoại trừ đồng hồ em còn có này đôi nhẫn này, là ông nội em thiết kế, là quà kết hôn ông tặng em và nửa kia."

La Nhất Châu nhìn cậu chằm chằm, bình tĩnh hô hấp - "Em đang cầu hôn anh đó hả?"

Dư Cảnh Thiên thành kính đến gần như đỏ mắt - "Hôn nhân là một tòa thành vây người, em muốn cùng anh cả đời nhốt ở bên trong, anh có đồng ý cho em cơ hội này không?"

Lòng cậu hoảng loạn muốn chết, không chờ La Nhất Châu trả lời liền cầm lấy tay đối phương, cầm nhẫn run run đeo lên, đẩy vào ngón tay đeo nhẫn, lập tức, La Nhất Châu nắm chặt lấy cậu.

"Anh đồng ý."

Ở dưới tàng cây, La Nhất Châu và Dư Cảnh Thiên cùng nhau đeo nhẫn, mồ hôi chảy đầy hai tay, ánh nắng tươi sáng, gió nhẹ vu vơ, hai trái tim đã chờ đợi suốt bao năm tháng dài đằng đẵng.

Quen biết, chia tay, tình yêu cháy bỏng vẫn chưa từng thay đổi.

Từ giây phút này, cũng chỉ còn lại mùa hè tháng tám.

_ Chính văn hoàn_

______________________

Tâm sự cùng Au:

//Người yêu cũ muốn quay lại với tôi // cuối cùng cũng kết thúc. Cảm ơn mọi người đã luôn theo dõi và ủng hộ tôi. Tôi cùng La Nhất Châu và Dư Cảnh Thiên từ lúc bắt đầu viết fic cho 2 bé đến giờ cũng đã gần 1 năm rồi, tôi cũng không ngờ bản thân lại có sự kiên trì như vậy. Từ oneshot, shortfic, longfic đã rất nhiều ý tưởng ra đời, từ sơ sài đến đầu tư mỗi một cung bậc cảm xúc đều vô cùng quý giá.  Còn có sự ủng hộ của mọi người tạo cho tôi vô số niềm vui. 

Rất tiếc khi phải nói là sau fic này sẽ rất lâu hoặc có thể sẽ không có fic mới, bởi vì cuộc sống đưa đẩy vùi dập tôi quá không thể dành thời gian để viết tiếp được. Nhưng tình cảm tôi dành cho 2 bé sẽ không dừng lại tôi sẽ luôn theo dõi và ủng hộ 2 bé.

Nếu một ngày đẹp trời 2 bé gặp lại nhau lúc đó có lẽ tôi sẽ thức đêm tung fic tri ân, haha. 

Rất cảm ơn mọi người!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro