Chap 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Lần sau là khi nào?"

Bước chân La Nhất Châu dừng lại, quay đầu nhìn, lồng ngực người kia phập phồng, lấy xuống mũ bảo hộ, lộ ra gương mặt chảy đầy mồ hôi, là Dư Cảnh Thiên.

Kích động lúc này không nhỏ hơn hôm qua, La Nhất Châu nhìn Dư Cảnh Thiên từ đầu đến chân, lúc này mới xác nhận - "Sao em lại ở đây?"

Dư Cảnh Thiên giơ tay lau mồ hôi, chạm mặt, nhịn đau giữ nguyên nụ cười - "Tìm trên mạng, sau khi làm việc muốn vận động một chút, nên tới đây."

Cậu bước nhanh tới bên cạnh La Nhất Châu - "Thế nào, kỹ thuật của em ổn chứ?"

"... Ừm." La Nhất Châu cố gắng bình tĩnh, "Bị anh hành hạ không giơ nổi tay, khỏi cần hỏi."

Dư Cảnh Thiên "chậc" một tiếng - "Em đấu với người khác vẫn thường thắng đấy." Chảy mồ hôi quá nhiều, miệng khô lưỡi khô nên dễ dàng nói nhầm, "Là bởi vì nhìn thấy anh nên hoảng loạn, cho nên mới thua."

La Nhất Châu đâm lao phải theo lao - "Tại sao nhìn thấy anh lại hoảng loạn?"

Bọn họ cùng đứng bất động, nhìn đối phương, ánh đèn trên đỉnh đầu giống như ngọn đèn đường trong ngõ cụt, ngồi trên tảng đá xanh.

Không biết là ai hoàn hồn trước, cười cho qua chuyện, mỗi người đều uống hết một ly nước lạnh.

Phòng thay quần áo của La Nhất Châu là phòng đơn, tắm xong còn có xoa bóp thả lỏng cơ, tốn tận bốn mươi phút, chờ anh tinh thần sảng khoái đi ra, nhìn thấy Dư Cảnh Thiên đang ngủ ở trên ghế sô pha.

Ở hành lang đã nói "tạm biệt" rồi, anh đi đến vỗ vỗ - "Sao em còn chưa đi?"

Dư Cảnh Thiên mở mắt ra, đứng lên.
"Muốn chờ tóc khô mới đi, không sẽ bị cảm."

"Máy sấy tóc để làm gì?"

"Hỏng rồi, không thổi ra gió."

Là nói dối, La Nhất Châu không vạch trần, đi thẳng đến thang máy, Dư Cảnh Thiên đi theo sau, cũng không lên tiếng, chờ cửa thang máy mở ra, lầu mười sáu, con số bắt đầu đếm ngược.

Dư Cảnh Thiên nhếch miệng, người cậu nhớ nhung cả ngày đang đứng ở bên cạnh, chẳng mấy chốc nữa thôi sẽ thành mỗi người một ngả. Lòng cậu hoảng loạn, thấp thỏm, biết rõ không nên mặt dày vô liêm sỉ dây dưa nữa, nhưng mà không cách nào khống chế.

Rất nhanh sẽ tới lầu một.

Cậu chịu rồi, La Nhất Châu tiếp theo có đánh cậu một trận cũng không sao cả.

"Chuyện là..." - "...Có thể cho em cách liên lạc với anh không."

La Nhất Châu nghiêng người nhìn Dư Cảnh Thiên - "Không cần thiết đâu, sau này có người mới lại xóa, rất phiền phức."

Đến lầu một, cửa thang máy mở ra, La Nhất Châu sải bước đi ra ngoài.

Anh đi qua từng hàng ô tô tìm xe của mình, không quay đầu lại, Dư Cảnh Thiên có biểu cảm gì, phản ứng thế nào, đều ném ra phía sau. Anh chỉ nhớ rõ khoảnh khắc anh tìm không ra đối phương, như một kẻ ngốc đầu óc trống rỗng, tê liệt ngồi khóc trên ghế.

Điện thoại rung đã lâu La Nhất Châu mới cảm giác được, không thèm nhìn đã nhận - "Mau nói."

"Tao." Là Dương Hạo Minh, "Anh em à, có một việc, tao xoắn xuýt 24 tiếng rồi, vốn không định nói cho mày, nhưng mà tao không thể tự kiềm chế đến khi nghẹn chết đúng không?"

La Nhất Châu không có hứng thú nghe, cũng không nói tiếp.

"Vậy tao nói đó nha! Dư Cảnh Thiên về nước rồi!"

La Nhất Châu ấn chìa khóa xe - "Ừ."

"Ừ?" Dương Hạo Minh sợ anh không tin, "Thật đó! Đang ở Diamond này! Đêm hôm qua có một người khách quỳ trên hành lang tìm thẻ mở cửa phòng, khóc rất dữ dội, xong lại còn tự cho mình một bạt tai, sau đó tra thử hóa ra là Dư Cảnh Thiên!"

La Nhất Châu cúp điện thoại.

Anh đứng ở trước cửa xe không nhúc nhích, cứ đứng như vậy.

Nghe thấy tiếng bước chân, La Nhất Châu quay người nhìn thấy Dư Cảnh Thiên đi tới, cách nhau nửa mét thì dừng lại, trước khi đối phương nói gì đó anh đã chặn họng trước - "Thấy có lỗi với anh à?"

"Phải."

"Chỉ nói thôi chưa đủ." - "Ngày hôm qua anh nói muốn tát em một cái."

Dư Cảnh Thiên giơ tay định đánh, La Nhất Châu nắm lấy, lại nói - "Lòng bàn tay cũng còn nhẹ, anh thật sự muốn đánh em một đấm."

Dư Cảnh Thiên ngửa mặt lên - "Anh đánh đi."

Gò má kia thật sự sưng tấy lên rồi, La Nhất Châu nhìn, bỗng nhiên giơ tay lên.

Dư Cảnh Thiên nhắm hai mắt lại, nhưng mà nắm đấm lại không hạ xuống, từ phía sau lưng bị đẩy mạnh một cái. Lảo đảo vài bước, cậu mới vừa đứng vững, La Nhất Châu đã lên xe nổ máy chạy đi, cậu đuổi theo một đoạn, cuối cùng đứng nguyên chỗ cũ. Lúc này từ áo khoác rơi xuống thứ gì đó, nhặt lên xem, mặt trên in Tổng giám đốc tập đoàn FD, La Nhất Châu, mặt sau là số điện thoại.

Giống như giấc mộng vậy, là danh thiếp của La Nhất Châu.

______________________

La Nhất Châu liên tiếp mấy ngày đều gọi tài xế đưa đón, hôm nay tăng ca muộn, thuận tiện đưa thư ký về một đoạn đường. Thư ký tên Châu Anh, là một người đẹp thanh tú chân dài, La Nhất Châu đến nay vẫn không hiểu nổi ba anh đang nghĩ cái gì.

"Tổng giám đốc, lịch trình chủ nhật tôi đã gửi cho anh."

La Nhất Châu đặt laptop trên đùi, mở ra, chờ thời gian đèn đỏ nhìn thử một lần. Anh dặn dò - "Gửi cho các nhân viên có mặt hôm đó, sau đó mau chóng liên hệ với người của Diệu Khách.

FD và tập đoàn Diệu Khách sắp tiến hành một cuộc hợp tác lớn, nghi thức ký kết xác định vào sáng chủ nhật tuần này. La Nhất Châu cảm giác như chủ nhật còn có chuyện gì đó, không nhớ ra được, hỏi - "Ngày đó còn có lịch trình gì nữa không?"

"Buổi trưa có tiệc khánh công."

La Nhất Châu nhớ tới tiệc khánh công, không phải cái này, tài xế là người làm trong nhà mười mấy năm, nói - "Ngày đó ba con đi công tác trở về, mấy ngày trước hai người trò chuyện có đề cập tới."

"Vậy chủ nhật chú đến khách sạn đón con nhé, buổi chiều con về nhà một chuyến."

Sắp xếp xong xuôi, La Nhất Châu gập laptop lại để qua một bên, dựa vào lưng ghế nhắm mắt nghỉ ngơi. Trên đường, thư ký về đến nhà xuống xe, buồng xe thiếu một người càng yên tĩnh hơn.

Trên đường phố rợp sắc thu, những cành cây run rẩy, lá vàng cuốn theo cơn gió rơi đầy trên mặt đất, La Nhất Châu chợt nhớ đến mùa thu ở một thành phố khác. Anh xoa xoa ấn đường, muốn phá tan buồn bực ngưng tụ.

Về đến nhà, còn yên tĩnh hơn cả không có ai nói chuyện trên xe.

La Nhất Châu đã thành thói quen, tắm xong lên giường, nằm xuống chuẩn bị ngủ, điện thoại lại hiện ra mấy tin nhắn. Mở ra xem, là nhóm chat bốn người. Thời gian thấm thoát qua bao nhiêu năm, chiếc nhóm chat này vẫn vững bền không thể phá vỡ, bốn người vui thì cười giận thì mắng. La Nhất Châu mở ra, tin đầu tiên là Dương Hạo Minh gửi - Dư Cảnh Thiên về nước rồi.

Không thể hi vọng mấy tên này ngưng nhiều chuyện.

Đoàn Tinh Tinh gửi tin nhắn thoại - "Chờ tao viết xong bản kế hoạch lập tức gia nhập cuộc trò chuyện này."

Dương Hạo Minh - "Đã về nước hơn một tuần rồi, đang ở Diamond." - "Tao tưởng là trở về công tác, nhưng hình như cậu ấy đến làm luôn hay sao đó, không phải đã định cư rồi sao?"

Đoàn Tinh Tinh - "Chờ đã."  - "Nhất Châu, có đó không, tụi tao có thể bàn về chuyện này không? Có kích thích mày không?"

La Nhất Châu dựa vào đầu giường - "Có."

Đoàn Tinh Tinh - "Kích thích một chút cường thân hoạt huyết, Hạo Minh nói tiếp đi."

Dương Hạo Minh - "Nói gì nữa, nói xong rồi." - "Dư Cảnh Thiên lúc trước đá La Nhất Châu, lại còn yêu người khác, sao bây giờ lại về?"

Đoàn Tinh Tinh - "Có khi nào trở về vì Nhất Châu không?"

Dương Hạo Minh - "Ờ, cũng đúng."  - "Cậu ta thay đổi nhiều lắm, ban đầu chỉ đơn thuần là một mỹ thiếu niên, bây giờ hào quang tài hoa rất có khí chất, làm nhân viên khách sạn tao suốt ngày ngóng nhìn."

La Nhất Châu yên lặng nhìn màn hình, hai người kia thật sự coi như anh không tồn tại, trò chuyện hứng thú.

Dương Hạo Minh - "Sau khi tao phát hiện ra cậu ta liền bí mật quan sát, tao thấy, có vẻ như cậu ta không phải độc thân."

Đoàn Tinh Tinh - "Làm sao mày biết?"

Dương Hạo Minh - "Mỗi ngày đều ra ngoài đúng giờ, mà trở về cực kỳ muộn, hơn nữa đi làm là đặt xe tới đón, ban đêm lại chuyển thành xe ô tô chở về, lại còn ở khách sạn ăn hai bữa với chủ xe."

Đoàn Tinh Tinh - "Chắc là tan làm hẹn hò rồi."

Dương Hạo Minh - "Ừm, tao cũng cảm thấy như vậy."  - "Giờ đang rạng sáng này, mới vừa về, vẫn là chiếc xe kia đưa về, trọng điểm là... tư thế đi đứng cực kỳ thiếu tự nhiên."

Đoàn Tinh Tinh - "Châu, kích thích không?"

La Nhất Châu cầm điện thoại, rất ôn hòa - "Kích thích." Sau câu nói này thì ngừng một lát, soạn tin, "Đã rạng sáng rồi, hai vị còn chưa ngủ sao?"

Lòng người cách màn hình, Dương Hạo Minh và Đoàn Tinh Tinh không muốn phỏng đoán thêm, sợ là bình yên trước bão táp. Thừa dịp nói "Ngủ ngon", Đoàn Tinh Tinh nhiều lời một câu - "Trương Cảnh Quân, mày không chui ra đây thì tự rời khỏi nhóm đi, đừng để tao đá mày."

Yên tâm, La Nhất Châu nằm ngủ.

Tấm danh thiếp ném đi một tuần, mà như đá ném xuống biển, không tạo ra được làn sóng nào. Thật ra anh cũng đã ngờ tới kết quả này, người trưởng thành mà, xin số điện thoại chỉ là một khâu trong giao tiếp, không bình thường không có nghĩa là xảy ra chuyện.

Anh quấn lấy chăn, phiền muộn trằn trọc.
__________________

Tiếng nước phòng tắm kết thúc, Dư Cảnh Thiên bọc áo choàng tắm khập khễnh đi ra, tìm thuốc mỡ, bôi một ít lên bàn chân tróc vẩy.

Mấy ngày qua cậu đi đường quá nhiều, mỗi ngày tan sở đều cùng người môi giới xem nhà, cực kỳ phiền phức, khu vực, kết cấu, một buổi tối xem ba, bốn căn, sau khi trở lại đau chân váng đầu, ê ẩm cả người.

Dư Cảnh Thiên từ từ bò vào chăn, chống đỡ một chút tinh thần cuối cùng mở điện thoại ra, người môi giới gửi cho cậu mười mấy tấm ảnh nhà ở, bỏ qua, nhìn chằm chằm danh bạ không nhúc nhích. Nói một cách chính xác là nhìn chằm chằm ảnh đại diện của La Nhất Châu không nhúc nhích.

Trước đây cậu xóa La Nhất Châu, rất nhiều năm sau đó, nhìn chằm chằm màn hình ngẩn người nghiễm nhiên trở thành một loại thói quen.

Màn hình cuối cùng rồi cũng tối đi, Dư Cảnh Thiên cứ cầm điện thoại như vậy mà ngủ.
__________________

Buổi sáng chủ nhật, nghi thức ký kết của tập đoàn FD cùng tập đoàn Diệu Khách tiến hành đúng giờ, La Nhất Châu mặc tây trang đen xuất hiện, tóc tai gọn gàng, thần thái sáng láng không lấn át được bản sắc trầm ổn.

Chủ tịch Lưu của tập đoàn Diệu Khách đích thân tới, La Nhất Châu toàn bộ hành trình đều bầu bạn, chuyện trò vui vẻ, khi đối mặt với ống kính truyền thông thì phối hợp với nhau, ông khen tôi tuổi trẻ tài cao, tôi kính ông đức cao vọng trọng, nói chung viên mãn không một chút kẽ hở.

Tất cả tiến hành dựa theo quy trình, xem như thư thái thuận lợi, sau đó cũng là trò chuyện nhiệt tình. Buổi trưa hai tập đoàn làm tiệc khánh công, La Nhất Châu cùng chủ tịch Lưu ngồi ghế trên, bàn luận về hạng mục, bình phẩm rượu ngon, hoàn toàn không chạm qua đũa.

Đến lúc náo nhiệt nhất, chủ tịch Lưu vỗ nhẹ cánh tay La Nhất Châu.

"Tiểu Ninh nhà chú không gây thêm phiền phức cho con chứ?"

"Sao lại thế được ạ." Thật ra còn chưa từng gặp mặt.

"Chuyện của thanh niên các con thì tùy các con vậy, dù thế nào cũng không sao. Mà Nhất Châu này, hai nhà chúng ta hợp tác rồi, con dẫn dắt Tiểu Ninh nhiều một chút nhé."

"Không thành vấn đề." - "Chẳng qua là cậu ấy học thiết kế, đối với chuyện của công ty có hứng thú hay không thôi?"

"Nhiều ít cũng phải hiểu một chút, chú và chị của nó quản không nổi, cho nên tìm con giúp đỡ."

"Chú yên tâm, con biết rồi."

Một bữa tiệc rượu đến sau giờ trưa mới kết thúc, La Nhất Châu uống không ít, không có say, nhưng mùi rượu khá nồng, sau khi lên xe mở cửa sổ xe về nhà họ La.

La Bình đi công tác trở về, La Bảo Châu cuối tuần ở nhà, người một nhà hiếm khi đông đủ.

Canh giải rượu để trên bàn ăn không lạnh không nóng, La Nhất Châu ngửi một cái, không thèm đụng tới, nói dì bảo mẫu nấu bát mì. Trong lúc chờ mì, anh nói về chuyện ký kết hôm nay với La Bình và Tô Mạn, nói xong, khóe mắt nhếch nhếch nhìn Tô Mạn.

"Chuyện gì?" - "Ánh mắt con là sao?"

"Tôn kính." Mì gà nấu gừng bưng tới, anh gắp một đũa thổi nguội rồi cho vào miệng, như là bổ sung bình luận cho tô mì này, "Gừng càng già càng cay, mì vẫn là dì bảo mẫu nấu ngon nhất."

Tô Mạn không nhịn được cười - "Con say rồi sao? Mẹ cay con hồi nào?"

La Nhất Châu cũng muốn cười - "Trước mẹ khuyến khích con đi xem mắt, tuy rằng hoang đường, nhưng mà con nghĩ mẹ thực sự là quan tâm đến cuộc sống tình cảm của con, chưa tới hai ngày Diệu Khách đưa tới phương án hợp tác, con mới hiểu được mẹ vẫn là mẹ con, không hề thay đổi."

Tô Mạn lúc trước có gặp mặt vợ chồng chủ tịch Lưu, mục đích chủ yếu chính là thương lượng chuyện hợp tác, tiện thể cân nhắc tới chuyện con cái, còn sắp xếp gặp mặt gì đó, do chủ tịch Lưu đề xuất, bà chỉ thuận theo mà đồng ý.

Nhưng hiểu con không ai bằng mẹ, Tô Mạn biết rõ La Nhất Châu, điều kiện khách quan là bận rộn chân không chạm đất, điều kiện chủ quan là mắt cao hơn đầu, nếu không ép không thúc, sợ là còn chẳng thèm bớt chút thì giờ hợp tác với con trai nhà bên kia. Vì vậy tiện thể thu xếp gặp mặt, để La Nhất Châu đừng qua loa như vậy.

"Thế nào?" Tô Mạn rất có hứng thú, "Thấy sao? Nếu như thấy ổn, đây chẳng phải là vẹn toàn đôi bên hay sao?"

"Thật ngại quá, vẫn chưa gặp."

"Tại sao còn chưa gặp? Con đã đồng ý với người ta, cũng đồng ý với mẹ rồi mà, đừng có nổi hứng như vậy được không hả?"

"Con vâng lời mà, nhưng người ta cho con leo cây."

"Cho nên?" - "Con không vui?"

La Nhất Châu nói trong lòng, cho nên anh chưa gặp được Lưu Ninh, lại gặp được Dư Cảnh Thiên đi nhầm phòng, bị anh đuổi ra ngoài, rồi mặt dày trở lại, không biết xấu hổ không biết ngượng mà ngồi xuống, cùng anh ăn cơm, uống trà, còn đi ké xe của anh về.

Hôm sau anh từ chối lời mời của Lưu Ninh, không nghĩ tới lại gặp phải Dư Cảnh Thiên, không nghĩ tới Dư Cảnh Thiên lúc trước đi học còn người ta bắt nạt bây giờ vậy mà bây giờ đã có thể cùng anh lưu loát đấu một trận.

Tự học sao? Học bao lâu rồi? Lúc học có suy nghĩ gì?

... Còn đòi số điện thoại của anh.

La Nhất Châu biết rõ, mối quan hệ này kết thúc nhiều năm rồi, làm bạn bè bình thường còn khó xử. Đối với Dư Cảnh Thiên anh hiểu rõ hơn, từ trước đến giờ đều bị động nhút nhát, cho dù xin số điện thoại cũng sẽ không chủ động liên hệ, huống hồ năm đó thay lòng, thời gian qua đi nhiều năm càng không đáng nói.

"Anh?" La Bảo Châu đẩy đẩy tay anh, "Điện thoại anh đang rung kìa."

La Nhất Châu lấy lại tinh thần, tâm tư lơ đãng bay xa, từ lâu anh đã quên mất đang nói chuyện gì với Tô Mạn. Cầm điện thoại lên, màn hình hiển thị số lạ.

"Alo?" - "Ai vậy?"

"Em là Dư Cảnh Thiên."

Sao không giống như dự đoán vậy...

_______________________

Mấy ngày nay tui bận chuyển nhà không up chap mới được. Hôm nay up bù chương dài dài tí. Yêu cả nhà!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro