Chap 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sao không giống như dự đoán vậy...

La Nhất Châu ngẩn ra chốc lát - "Tìm anh có chuyện gì?"

"Muốn biết anh có rảnh không? Em muốn mời anh ăn cơm."

La Nhất Châu đẩy La Bảo Châu đang ghé vào nghe lén, lảng tránh ánh mắt của La Bình và Tô Mạn, đứng dậy ra bên ngoài - "Không rảnh, hẹn Tiểu Ninh rồi."

La Nhất Châu quả thật có hẹn với Lưu Ninh.

Trong tiệc khánh công chủ tịch Lưu tự mình mở miệng, nếu anh đã đồng ý rồi thì nhất định phải làm được, vì vậy bữa tiệc chưa tan đã gọi điện thoại cho Lưu Ninh, hẹn vào buổi tối ngày mai.

Nói xong câu này, yên tĩnh trong điện thoại ngắn ngủi đến mức có thể không tính tới một giây, Dư Cảnh Thiên lập tức cười nói - "Vậy à, ngày mai bảo đảm Tiểu Ninh tan sở đúng giờ, anh yên tâm."

La Nhất Châu không có bất kỳ điều gì không yên lòng, thậm chí còn không thèm cân nhắc đối phương liệu có tăng ca hay không, nhưng anh vẫn "Ừ" một tiếng.

"Được, vậy anh yên tâm rồi."

Trò chuyện kết thúc, anh đứng lặng bên cửa sổ, sau đó lưu số của Dư Cảnh Thiên vào danh bạ. Lại quay về phòng ăn, những người khác nhìn anh, không biết là hiếu kỳ cuộc gọi vừa rồi, hay là chờ tiếp tục đề tài vừa nãy.

La Nhất Châu không để ý tới, cũng không để ba mẹ biết những chuyện liên quan đến Dư Cảnh Thiên, bằng không sẽ lại lải nhải. La Bảo Châu càng không được nói.

"Ba..." La Nhất Châu nói sang chuyện khác, "Chuyến công tác lần này thế nào rồi?"

La Bình đứng dậy - "Vào phòng sách rồi nói."

La Nhất Châu cắt đứt đề tài lúc nãy, tiến vào phòng sách, cùng La Bình bàn bạc về biến động chính sách.
 _________________________

Kết thúc cuộc điện thoại kia, Dư Cảnh Thiên ở trên giường khách sạn vẫn còn nằm, suy tư, La Nhất Châu nói thật hay giả. Có phải là thật ra không hẹn với Lưu Ninh, đang gạt cậu, chỉ là không muốn nhận lời mời của cậu? Hay là có hẹn thật nhỉ, mà... đã qua lâu như vậy chắc chắn là đã từng hẹn rồi, định ngày gặp mặt thứ hai có phải chứng tỏ là đang phát triển quan hệ không?

Dư Cảnh Thiên suy tư đến nỗi đại não muốn tê liệt, thế nhưng cũng không cách nào kiềm chế, khó có thể kiềm chế.

Buổi chiều chủ nhật trở nên dày vò, Dư Cảnh Thiên ép bản thân tìm chút chuyện làm, cậu nhắn tin cho người môi giới đang đợi cậu 24/24 - Có đó không, xem nhà.

Lại là một hôm bôn ba, đi đến phồng rộp cả chân, Dư Cảnh Thiên đi tới bốn năm khu, nhớ căn hộ nhỏ ở Mỹ, cũng nhớ căn nhà lớn ở Vancouver, tâm tư mờ mịt sâu xa, nhớ nhất là biệt thự hai tầng trong hẻm cũ ở Thành Đô.

Màn đêm thăm thẳm trở lại khách sạn, trước khi ngủ Dư Cảnh Thiên kiểm tra mail một lần, tổng giám Vương của bộ phận quảng cáo gửi cho cậu một kịch bản phỏng vấn, những câu hỏi có liên quan đến buổi phỏng vấn với tạp chí ngày mai.  Cậu không xem kỹ, mơ màng ngủ.

Sáng sớm hôm sau, Dư Cảnh Thiên đúng giờ quẹt thẻ đi làm, tiến vào thang máy liếc mắt nhìn thấy Lưu Ninh, đối phương mua cà phê cho cậu.

"Tổng giám, chào buổi sáng."

"Chào buổi sáng." Dư Cảnh Thiên nhận lấy, "Hôm nay có tinh thần quá nhỉ."

Chiếc xe thể thao Mercedes Benz kia quá nổi bật, những ngày qua trên dưới các bộ phận đều biết Lưu Ninh là con nhà giàu, cả nửa giới thời trang đều là người ham danh lợi, nhất thời tăng độ thân thiết, những người khác dồn dập thay đổi thái độ.

Trưởng phòng - "Ăn mặc đẹp như vậy, tan làm định đi thả lỏng à?"

"Có hẹn ạ."

"Hẹn với người đẹp à?" Trưởng phòng cố ý trêu chọc, "Có phải là bạn gái không?"

"Haha, em là gay."

Không biết ai hỏi - "Vậy là hẹn bạn trai à?"

"Một anh trai thôi."

Anh trai, danh xưng này rất quân tử rất lễ độ, cũng có thể xem là tình thú ám muội, tuy rằng giọng điệu Lưu Ninh hào phóng, không biết làm sao người khác nghe vào tâm tư không thuần khiết, nhất thời vây quanh cậu ta ồn ào.

Thần sắc Dư Cảnh Thiên vẫn nhàn nhạt, lưng thẳng, yên tĩnh đứng ở trong đám người, cửa thang máy mở ra, cậu là người đầu tiên bước ra khỏi trận huyên náo này.

Chưa tới hai phút, Lưu Ninh gõ cửa phòng làm việc của cậu - "Tổng giám, hôm nay có gì cần làm anh cứ phân phó đi ạ."

"Lát nữa có cuộc họp hằng tuần, chuẩn bị đi." Liếc mắt nhìm thấy đối phương đang lấy tài liệu Dư Cảnh Thiên thêm một câu -"Sao hôm nay chịu khó thế?"

"Buổi tối có hẹn, em sợ làm không xong tăng ca lại để người ta leo cây."

Dư Cảnh Thiên biết rõ còn hỏi - "Lại là anh đẹp trai lần trước sao?"

"Vâng." Lưu Ninh chưa từng gặp La Nhất Châu, nhưng hôm qua ký kết có nhìn thấy hình chụp chung của ba mình với La Nhất Châu, lúc này cảm thán thêm một câu - "Rất rất đẹp trai."

Dư Cảnh Thiên sau khi nghe xong, chỉ xem là hai người từng gặp mặt, ấn tượng cũng tốt. Cậu cầm cây bút nắm trong lòng bàn tay, nắm đến nỗi móng tay trắng bệch, lại cười nhẹ như gió - "Làm không xong cũng không sao, cho phép cậu kéo dài một ngày."

Lưu Ninh kinh ngạc, ôm một xấp tài liệu hí hửng rời đi, tới cửa liền quay đầu lại - "Tổng giám, anh biết em là gay mà không kinh ngạc chút nào sao?"

Dư Cảnh Thiên nghĩ thầm, ngay cả chuyện cậu xem mắt mối tình đầu của tôi tôi còn biết, cậu không phải gay tôi mới kinh ngạc.

Cửa đóng lại, đầu ngón tay buông lỏng, cây bút rơi trên sàn nhà lăn vài vòng.

Cuộc họp kết thúc, nhóm tạp chí thời trang tới phỏng vấn, ở phòng làm việc Dư Cảnh Thiên đang dựa bàn cắt quần áo, trong tay cậu còn cầm một tấm vải lụa.

Phỏng vấn tạp chí là một khâu trong kế hoạch quảng cáo. Dư Cảnh Thiên vốn cũng không coi trọng việc này, cũng không thu xếp phòng hội nghị, trực tiếp tại tiến hành bên cạnh máy may.

Vài câu hỏi đầu là liên quan tới chuyên môn, giải thưởng của cậu, như phỏng vấn công ty.

"Tổng giám Dư, anh ở London mới vừa lấy giải thưởng thiết kế, ChuanYu số 2, anh định nghĩa và đánh giá nó như thế nào?"

"Đầu tiên là định nghĩa, chủ yếu lấy cảm hứng từ eo biển Địa Trung Hải, về sắc thái và kiểu dáng là một loại thử nghiệm của tôi." Ngôn từ rành mạch, khá thoải mái, "Về phần đánh giá, lấy được giải thưởng chứng tỏ cũng không tệ lắm phải không, kết quả thử nghiệm này coi như là thành công."

"Chứng tỏ anh rất hài lòng?"

"Hài lòng."

"Vậy nhìn lại những thiết kế trước đây, anh có cảm thấy không đủ, có ý định làm lại một lần nữa không?"

"Tôi lãng phí thời gian như vậy làm gì?" - "Dốc hết toàn lực để thiết kế sản phẩm, xứng đáng với mỗi một đường kim mũi chỉ, sau đó có ý nghĩ tốt hơn thì làm cái mới, quá khứ đã qua rồi."

"Cho nên anh là một người chỉ nhìn về phía trước, có thể dễ dàng buông bỏ sao?"

Dư Cảnh Thiên bỗng nhiên bị nghẹn, rũ mắt chớp nhiều lần - "Chắc là tùy tình huống." 

Cậu có thể qua loa một câu, dù sao cũng không có ai truy cứu thật giả, nhưng cậu lại nghiêm mặt - "Đối với những chuyện chưa dốc hết toàn lực, để lại nhiều tiếc nuối, tôi sẽ không nhịn được quay đầu lại, cũng không dễ buông bỏ."

Biên tập là một cô gái trẻ, nghe xong gật gật đầu, bị vẻ mặt nghiêm túc của cậu làm cho có chút gò bó, vội vàng tán gẫu về thiết kế - "ChuanYu số 2 nghe có vẻ không giống như một bộ quần áo, tại sao anh lại đặt tên này?"

"ChuanYu số 2 phù hợp với linh cảm và chủ đề thiết kế, cho nên cứ đặt như vậy thôi."

"Thì ra là như vậy." - "Là vì trong tên của anh có chữ Dư, đồng âm với chữ Yu trong ChuanYu "

Dư Cảnh Thiên thẳng thắn ngắt lời - "Tôi không có quê mùa như vậy đâu."

Cô gái lộ vẻ lúng túng, chuyển đề tài khác, triển khai câu hỏi quay chung quanh vấn đề Dư Cảnh Thiên gia nhập Astro, chờ nói xong nội dung trọng điểm, phần cuối còn lại hai câu hỏi về đời tư.

"Hồi niên thiếu anh là người duy nhất đạt giải thưởng DA của tổ thiết kế trang sức, tại sao sau này lại chọn học thiết kế thời trang?"

"Tôi phát hiện mình thích thiết kế thời trang hơn."

Loại phỏng vấn này đều giống nhau, đều muốn viên mãn và tích cực, biên tập nghe xong đáp án của cậu, lập tức truy hỏi - "Cho nên trở thành nhà thiết kế thời trang là giấc mộng của anh, đồng thời anh đã thực hiện được giấc mộng đó, đúng không?"

"Đúng."

Một cuộc phỏng vấn chiếm  gần hai tiếng, tạm thời coi như thuận lợi, tiễn nhóm tạp chí đi, Dư Cảnh Thiên ngồi ở bên cạnh bàn làm việc không động đậy, hồi lâu, tấm lụa mềm mại bị cậu nắm nhăn nhúm.

Cậu ngồi trong phòng thiết kế cả ngày.

Giờ tan làm cũng không về, Dư Cảnh Thiên đi rửa mặt, trước khi tăng ca định ăn chút gì đó. Lúc thường đều là Lưu Ninh đặt thức ăn ngoài, liếc mắt đến vị trí của đối phương, trống không, đã tan làm đi hẹn hò rồi.

Dư Cảnh Thiên cầm bóp tiền xuống lầu, cậu rất đói, chuẩn bị đến quán ăn gần đó mua đồ cho buổi tối, đến sảnh lầu một, cậu thoáng nhìn thấy Lưu Ninh ngồi ở trên ghế sô pha trong khu tiếp khách.

... Lẽ nào hẹn hò thất bại rồi?

Dư Cảnh Thiên vờ không nhìn thấy, đi ra ngoài, khi vừa ngước mắt lên nhìn thấy bóng người quen thuộc trong cửa xoay - La Nhất Châu chân dài sải bước, mặt không hề cảm xúc, đút tay vào túi áo đi vào trong đại sảnh.

Trốn cũng không kịp, La Nhất Châu đối diện với phương hướng của cậu, nhìn thấy đối phương, anh dừng bước lại, nhất thời nhìn Dư Cảnh Thiên không dời mắt. Người ngay trước mặt khiến lòng anh hơi hoảng hốt.

Một giọng nói kéo La Nhất Châu về hiện thực, Lưu Ninh chạy tới - "Anh Nhất Châu phải không? Em là Lưu Ninh!"

La Nhất Châu theo tiếng nói quay đầu, nhìn thấy khuôn mặt đầy phấn khởi của Lưu Ninh. "Xin chào." Anh lịch sự nở một nụ cười máy móc - "Chờ lâu lắm rồi phải không?"

"Không có, mới vừa tan làm thôi ạ." Lưu Ninh ngượng ngùng - "Hôm nay em rất đúng giờ, anh nói tới đón em, nên em xuống sớm mấy phút."

Dư Cảnh Thiên đang muốn rút lui, kết quả lại làm Lưu Ninh chú ý - "Tổng giám, anh lại tăng ca ạ?" Lưu Ninh nhìn về phía cậu, "Em đặt cơm giúp anh nhé?"

"Tôi đến quán ăn, cậu có hẹn thì mau đi đi."

Lưu Ninh nhớ tới cái gì - "Đúng rồi, em còn chưa giới thiệu, anh Nhất Châu, đây là tổng giám của bộ phận em Dư Cảnh Thiên. Tổng giám, đây là La Nhất Châu." - "Hai người từng gặp nhau rồi đấy."

"Quả thật đã từng gặp rồi." La Nhất Châu nhìn Dư Cảnh Thiên đáp lời.

Dư Cảnh Thiên dường như nghe hiểu ý, hai cánh môi nhẹ nhàng mím lại, nhưng trong lòng không nhịn được tiếp lời, quả thật từng gặp, cũng không chỉ là từng gặp. Cậu biết sở thích, biết nguyên tắc của đối phương, thậm chí là người nhà, bạn bè, chó, cậu đều biết.

Trên cơ thể chỗ nào có nốt ruồi, chỗ nào mẫn cảm, cũng nhớ rất rõ ràng.

Người trưởng thành thật biết giả vờ giả vịt, tim Dư Cảnh Thiên chua đến độ có thể vắt ra được cả một thùng giấm, nhưng ánh mắt vẫn điềm đạm, khóe môi khẽ giương lên, vẫy tay - "Bye bye, đi chơi vui vẻ."

La Nhất Châu cùng Lưu Ninh quay đi, bóng lưng họ đi cạnh nhau, thật sự rất xứng đôi!

Dư Cảnh Thiên cầm bóp tiền đi dạo một vòng, đã cảm thấy không đói bụng nữa rồi, bữa tối và bữa khuya gộp lại làm một, ở cửa hàng tiện lợi một lúc, lúc đi ra trên tay còn cầm một gói khoai tây lát.

Nói tới cũng rất dốc lòng, cậu đã bảy, tám năm chưa ăn khoai tây lát rồi.

Cai nghiện rất thành công, mà lúc này, muốn ăn lại một lần.

Dư Cảnh Thiên thậm chí không kiên trì về đến công ty, trực tiếp xé ra, đầu tiên là ăn một hai lát, sau đó nhét hết miếng này đến miếng khác, khoảng cách chỉ vài bước mà đã ăn sạch  không còn chút nào.

_________________________

Lên cầu kẹt xe, bên trong  xe đầy lúng túng, La Nhất Châu hạ cửa sổ xe xuống để hai bên đỡ nghẹt thở. Đi hơn nửa tiếng rồi mà anh chỉ nhắc tới mỗi chuyện hợp tác ký kết, Lưu Ninh chỉ cười cười, chắc là nghe không hiểu.

"Anh Nhất Châu." Lưu Ninh cố gắng gợi chuyện - "Anh biết thương hiệu Astro này không?"

La Nhất Châu từng nghe qua, mà không hiểu nhiều lắm. - "Rất nổi tiếng, hình như ông chủ là minh tinh?"

"Một người đúng là minh tinh, không quản lý chuyện gì khác, còn một ông chủ khác xuất thân là nhà thiết kế, cực kỳ lợi hại." - "Tổng giám Dư bây giờ đang dẫn dắt em, cũng vô cùng lợi hại."

Dòng xe cộ giãn ra một ít, La Nhất Châu đáp - "Ồ."

Có lẽ là thái độ quá lạnh nhạt, Lưu Ninh cho là anh không tin, nói thêm - "Thật đó, tổng giám từng đạt rất nhiều giải thưởng, tác phẩm tiêu biểu cũng rất nhiều, hôm nay tạp chí còn tới phỏng vấn anh ấy nữa đó."

"Cậu sùng bái người đó lắm à?"

"Cũng không kém sùng bái là bao." - "Mà anh ấy lạnh lùng lắm, chẳng bao giờ nhìn thẳng vào người khác, nhưng mà anh ấy đối xử với em rất tốt, hôm nay còn duyệt cho em không cần tăng ca."

Nửa câu sau không chú ý nghe, La Nhất Châu cầm tay lái bồn chồn mà nở nụ cười, tư duy dừng lại ở nửa câu đầu - "Tổng giám kia của cậu... lạnh lùng ư?"

Lưu Ninh xác nhận lại - "Phải đó ---"

Ô tô xuống cầu, La Nhất Châu tăng tốc chạy băng băng, ấn còi xe chặn câu nói dang dở của Lưu Ninh. Mãi lâu sau, đường thông thoáng, La Nhất Châu mới nói - "Ba cậu bảo tôi dẫn cậu tìm hiểu chuyện công ty, có hứng thú không?"

"Không có hứng thú." - "Em chỉ muốn làm một nhà thiết kế thời trang ưu tú, đây là ước mơ của em."

La Nhất Châu nhìn con đường phía trước - "Ưu tú như thế nào?"

Lưu Ninh không biết giải thích làm sao, lấy từ trong túi ra vài bản thiết kế. - "Đây là thiết kế nhận được giải thưởng ở London, nếu như em có thể thiết kế ra tác phẩm như thế này, vậy có thể gọi là ưu tú."

La Nhất Châu xoay mặt liếc mắt nhìn, chưa tới hai giây, sau khi chạy hết hai con đường vào tới hầm giữ xe, anh tìm một chỗ trống dừng xe tắt máy, bản thiết kế kia vẫn còn giữ lại trong đầu, bắt mắt, bắt cả người.

Anh hiểu định nghĩa về ưu tú, lúc cởi dây an toàn hỏi - "Đó là do ai thiết kế?"

"Tổng giám Dư."

"Sao lại thế." La Nhất Châu theo bản năng mà bật thốt lên, "Cậu ấy học thiết kế trang sức mà."

Lưu Ninh nhìn anh - "Tổng giám Dư học thiết kế thời trang, hôm nay nhận phỏng vấn, anh ấy chính miệng nói trở thành nhà thiết kế thời trang là ước mơ của anh ấy."

La Nhất Châu nhất thời kinh ngạc, chẳng lẽ anh mất trí nhớ hay sao? Dư Cảnh Thiên lúc trước tham gia thi đấu thiết kế trang sức, mỗi đêm đều nghe chương trình học thiết kế trang sức, định cư không trở về mà kế thừa công ty trang sức, ước mơ đó chính là một trong những nguyên nhân cậu rời đi.

Anh chưa hết kinh ngạc.

Lúc này Lưu Ninh hỏi - "Sao anh biết tổng giám Dư từng học thiết kế trang sức?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro