Chap 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Sao anh biết tổng giám Dư từng học thiết kế trang sức?"

Tất cả mê man trồi lên, chỉ không chú ý một chút đã bị chọc thủng, xốc lên, ví như bây giờ vậy. La Nhất Châu ngẩn ra một lúc, phản ứng rất nhanh mà trả lời - "Tôi và cậu ấy là bạn học."

Lưu Ninh kinh ngạc - "Thật hay giả vậy?"

Thật. Anh cất chìa khóa xe, đói bụng rồi - "Trước tiên xuống xe đi, vừa ăn vừa nói chuyện."

Hai người tiến vào nhà hàng, trên bàn xếp đầy thức ăn, người phục vụ đóng cửa rời đi, Lưu Ninh lập tức nhìn chằm chằm La Nhất Châu không chớp mắt. Cậu ngạc nhiên, càng hiếu kỳ hơn, cần gấp một lời giải thích tỉ mỉ.

"Thật ra tôi và Dư Cảnh Thiên có quen biết, cấp ba từng làm bạn học."

"Hết rồi sao?"

"Chứ cậu còn muốn gì nữa?"

Anh chỉ tiết lộ đến mức độ này, còn một mối quan hệ khác, anh và Dư Cảnh Thiên đã từng hẹn hò, ngọt ngào bao nhiêu, nguyên nhân chia tay sau đó... tất cả đều thuộc về phạm trù không thể trả lời.

La Nhất Châu biết, anh đối với Lưu Ninh mà nói, anh là một người mà ba mẹ sắp xếp, là con trai của đối tác dù chuyện làm ăn có chán tới đâu cũng không thể từ chối, hơn nữa cũng đã hợp tác xong xuôi rồi.

Mà Lưu Ninh đối với anh mà nói, chẳng qua cũng chỉ là một người mà gia đình sắp xếp, là đối tượng hẹn hò cần phải chiếm lấy thời gian sau tan làm để gặp mặt, ngày đó ký kết cùng chủ tịch Lưu nói chuyện qua mới biết, hóa ra kết thân hay không cũng không quan trọng, chỉ là muốn nhờ cậy anh dẫn Lưu Ninh đi tìm hiểu chút chuyện công ty thôi.

Đã như vậy, anh có nghĩa vụ gì mà phải tiết lộ chuyện tình cảm từng trải của mình chứ?

Huống hồ, La Nhất Châu không có ý định phát triển với Lưu Ninh, sau còn gặp mặt nữa không cũng khó nói, nhưng Lưu Ninh và Dư Cảnh Thiên vậy mà lại là cấp trên cấp dưới cùng công ty. Nếu như anh kể tình hình cụ thể và tỉ mỉ, thứ nhất là lúng túng, thứ hai Lưu Ninh không cẩn thận nói hết ra, Dư Cảnh Thiên cũng tự dưng phải chịu dị nghị.

"Không đúng, hai người nếu như thật sự là bạn học, tại sao cứ như người xa lạ vậy?"

"Chỉ từng làm bạn học một học kỳ, sau mười năm không gặp, khá xa lạ."

Lời này có chút gượng ép, xa lạ thế nào cũng không đến nỗi không quen biết, hơn nữa lúc trước đi nhầm phòng cũng đã gặp mặt. Lưu Ninh cúi đầu uống trà, nước trà đắng chát khiến cậu tỉnh táo hơn, cậu và La Nhất Châu tổng cộng cũng chưa liên lạc được mấy lần, mà mỗi ngày đều gặp mặt Dư Cảnh Thiên, Dư Cảnh Thiên vậy mà vẫn không nói cho cậu biết.

Ngay cả hôm nay ba người gặp nhau, Dư Cảnh Thiên vẫn không tỏ rõ.

Lưu Ninh không hiểu liền hỏi - "Tổng giám tại sao lại gạt em?"

"Là tôi yêu cầu." - "Cậu làm trợ lý của cậu ấy, nếu như biết tôi và cậu ấy là bạn học, sợ cậu ỷ có quan hệ sẽ không làm việc đàng hoàng."

"Em, em không phải loại người như vậy đâu." - "Thảo nào tổng giám chiếu cố em như vậy, cho phép em không tăng ca, trước còn mời em ăn cơm trưa, hóa ra đều là vì anh à."

"Được rồi, mau ăn đi."

"Anh Nhất Châu, anh nói cho em nghe một chút về sở thích của tổng giám đi, anh ấy thích ăn cái gì, thích nghe bài hát gì, em phải tranh thủ lấy lòng để sớm ngày được nhận làm chính thức."

La Nhất Châu đau đầu - "Thôi hay là để tôi kể cho cậu nghe về chuyện hợp tác của Diệu Khách và FD đi."

"Em không muốn nghe mấy thứ đó đâu." Lưu Ninh gắp một đũa thức ăn, ánh mắt thoáng nhìn một góc tài liệu trong cặp - "Cũng đúng, tổng giám học thiết kế thời trang anh cũng không biết, sao mà biết được những chuyện khác."

Lời này khiến La Nhất Châu tỉnh táo, anh vẫn không tin lắm, lại hỏi một lần, nhận được một đáp án vô cùng chắc chắn - Dư Cảnh Thiên học thiết kế thời trang, ở nước ngoài mấy năm cũng là làm nhà thiết kế thời trang, không sai được.

Một bữa cơm ăn cũng coi như vui vẻ, mục đích của La Nhất Châu rất rõ ràng, hoàn thành giao phó của chủ tịch Lưu, giảng cho Lưu Ninh hiểu về hợp tác của hai nhà, còn đối phương có nghe hay không cũng không phải chuyện anh có thể kiểm soát được.

La Nhất Châu đưa Lưu Ninh về nhà, sau khi chạy hơn bốn mươi phút, Lưu Ninh nhận được điện thoại của nhà thiết kế, bảo ngày mai muốn xem phác thảo thiết kế của cậu. Bản thảo chưa hoàn thành đều ở công ty, La Nhất Châu đành phải quay đầu, mất hơn một giờ mới tới Astro.

Gần mười một giờ rưỡi, Dư Cảnh Thiên mới vừa tắt máy  tính, thu dọn giấy tờ trên bàn cho vào ngăn kéo, vừa đứng dậy, cửa phòng làm việc bị người ta đẩy ra, dọa cậu giật thót.

"Tổng giám, anh còn chưa về sao?" Lưu Ninh lộ mặt.

Dư Cảnh Thiên thở ra một hơi - "Sao cậu lại về đây?"

"Em tới lấy bản phác thảo."

Dư Cảnh Thiên không nói gì nữa, đi tới giá áo bên cạnh mặc áo khoác, xoay người thấy Lưu Ninh đứng ở cửa nhìn mình. Ánh mắt kia thân thiết mà khắc chế, như nhìn một người bạn thân, còn có chút phấn khởi, giống như đang chờ cậu đáp lại, muốn cùng cậu nhìn tới khi phát sinh ra một loại mờ ám nào đó.

Dư Cảnh Thiên nhíu mày - "Nhìn tôi làm gì? Còn chưa đi?"

"Em chờ anh cùng đi."

Dư Cảnh Thiên xách cặp rời đi, chờ tiến vào thang máy mặt nhìn gương, cậu đối diện với ánh mắt tha thiết của Lưu Ninh, càng cảm thấy không hiểu ra sao.

Cậu chợt nhớ tới, Lưu Ninh và La Nhất Châu hẹn hò, không lái xe, vậy tới đây thế nào? Nếu như là La Nhất Châu đưa tới, chẳng phải là sẽ lại gặp mặt sao?

Đến lầu một, Dư Cảnh Thiên không muốn ra, nhưng mà không chờ cậu kiếm cớ, Lưu Ninh lập tức kéo cậu đi. Vừa ra khỏi công ty, xe La Nhất Châu đậu ở cửa, đèn sáng, có thể thấy rõ dáng dấp đối phương đang hút thuốc.

"Anh Nhất Châu." - "Tổng giám cũng vừa về, chúng ta đưa anh ấy về nhé?"

La Nhất Châu thở ra một miệng khói, không khỏi lúng túng - "Lên xe đi."

Dư Cảnh Thiên không muốn lên - "Cảm ơn, không cần."

"Đừng giả bộ nữa mà..." Lưu Ninh mở ra cửa sau xe, "Tổng giám, em biết hai người quen nhau rồi."

Dư Cảnh Thiên rùng mình, đứng bên cạnh xe cứng người, nghĩ, Lưu Ninh biết rồi? Biết quan hệ của cậu và La Nhất Châu? Vậy lúc này chỉ sợ không phải đơn thuần tiễn cậu một đoạn, chắc là có lời muốn nói.

Cậu không có cách nào kiên trì nữa, khom người ngồi vào bên trong xe, liếc La Nhất Châu một cái thật nhanh.

Lái xe đi, Dư Cảnh Thiên dựa sát bên cửa xe, không nói một lời chờ đối phương đặt câu hỏi. Sau năm phút, Lưu Ninh ngồi ghế phó lái quay đầu lại nhìn cậu, phá vỡ bầu không khí im lặng - "Tổng giám, hóa ra anh và anh Nhất Châu là bạn học cấp ba à?"

Có lẽ là tăng ca quá mệt mỏi, Dư Cảnh Thiên không có chút biểu cảm nào - "Ừm."

"Em hỏi anh Nhất Châu sở thích của anh là gì, muốn nịnh bợ lãnh đạo một chút." - "Kết quả anh ấy nói hai người chỉ làm bạn học một học kỳ, không thân lắm."

Dư Cảnh Thiên lập tức nhìn ra bên ngoài cửa sổ, dựa theo cách nói này, La Nhất Châu chắc là có giữ bí mật, cậu đáng lẽ  không cần phải lo lắng nữa. Nhưng cậu lại lạnh hết cả người, không nhịn được nghĩ khi La Nhất Châu nói "Không thân lắm" có trạng thái thả lỏng thoải mái như thế nào.

Lưu Ninh nói xong ngồi thẳng, nhét một tờ phác thảo vào trong cặp, nói với La Nhất Châu - "Hôm nay em cùng anh ăn cơm, về nhà còn phải tăng ca, không chừng phải làm việc suốt đêm."

"Người trẻ tuổi thỉnh thoảng thức đêm cũng không sao."

"Em chỉ nhỏ hơn anh có vài tuổi, anh nói cứ như chênh lệch cả thế hệ." Lưu Ninh thắt chặt dây an toàn hơn, "Anh Nhất Châu, anh không thích tuổi trẻ sao?"

Dư Cảnh Thiên gắt gao nhìn chằm chằm cửa sổ, ánh đèn neon chiếu rọi, mặt mũi cậu mơ hồ phản chiếu trên cửa kính, mệt mỏi, cô độc, trên trán dường như có khắc hai chữ - Đáng đời.

Từng tiếng "anh Nhất Châu", thích, không thích, Lưu Ninh làm nũng ngộp cả xe, khiến Dư Cảnh Thiên không thể tránh được. Cậu không bịt nổi lỗ tai, cũng không muốn chịu thua cứ đóng rồi mở mắt, đờ ra, ngồi ở ghế sau làm kì đà cho La Nhất Châu và người khác.

La Nhất Châu ra lệnh một tiếng, bảo Lưu Ninh ngồi đàng hoàng, Lưu Ninh vui cười hai tiếng, trái lại vẫn ngả trái ngả phải trên ghế, đến một chỗ đèn đỏ tạm dừng, cậu đột nhiên hỏi - "Anh Nhất Châu, lúc trước anh từng hẹn hò với bao nhiêu người?"

Dư Cảnh Thiên nhịn không được, lặng lẽ nhìn phía sườn mặt của La Nhất Châu. La Nhất Châu giống như đếm không hết, suy nghĩ một chút - "Bốn lần."

"Lần cuối cùng là khi nào?"

"Ba năm trước."

"Hả? Anh đã độc thân ba năm rồi sao?" - "Có phải là yêu người trước quá sâu nặng, nên anh mới không thoát khỏi ám ảnh không?"

"Đều là tôi lưu lại ám ảnh cho người khác."

Dư Cảnh Thiên như ngồitrên đống lửa,  ngẩng mặt dựa vào lưng ghế, cánh tay đan vào nhau đặt trước bụng, cậu thực sự không biết nên nhìn đi đâu, lại mờ mịt nhìn chằm chằm lưng ghế trước mặt.

"Vậy người yêu cũ của anh làm nghề gì?" Lưu Ninh kiên nhẫn truy hỏi.

"Nghiên cứu sinh học viện mỹ thuật."

"Cũng là học mỹ thuật sao?" - "Vậy đối tượng trước đó nữa làm cái gì?"

La Nhất Châu tàn nhẫn tăng ga vượt qua mấy chiếc xe, ánh mắt từ tình hình giao thông phía trước di chuyển đến đèn giao thông đằng xa, nhích đi một chút, cuối cùng từ trong gương chiếu hậu liếc nhìn Dư Cảnh Thiên - "Đều là nhà thiết kế."

Dư Cảnh Thiên trong nháy mắt nắm chặt nắm đấm, khẽ nâng mí mắt, run rẩy ngóng nhìn thân thể La Nhất Châu, cánh tay cầm tay lái, thân người được âu phục bao bọc, đôi mắt hai mí, sống mũi cao... không quản được nhịp tim dồn dập, chỉ có thể lặng lẽ trộm nhìn.

Lưu Ninh kinh ngạc hồi lâu, cũng tiêu hóa một lúc, khi mở miệng trở lại thì trở nên trầm ổn - "Vậy mối tình đầu là khi nào? Đối phương là kiểu người như thế nào?"

La Nhất Châu vươn tay chạm tới hộp thuốc lá, cuối cùng là thu lại. Anh nhớ lại chuyện cũ - "Mối tình đầu, là năm lớp 11. Đối phương cũng là học hội họa."

"Cho nên..." - "... Các đối tượng sau này của anh đều cùng một loại hình... Là tìm người thế thân cho người đó sao?"

Dư Cảnh Thiên dường như ngừng thở, cậu dần dần thiếu dưỡng khí, mắt không chớp, đồng tử từ từ khô khốc. Giọng La Nhất Châu truyền vào lỗ tai cậu, rất rõ ràng - "Tôi không muốn tìm thế thân của người đó, thật sự không muốn, chỉ là cảm thấy người học hội họa nhiều như vậy, không chỉ có một mình người đó, tôi còn có thể tìm người thích hợp với mình hơn."

Có người quá sâu sắc, từ lâu lập luận đã sắc sảo.

"Cho nên tôi không muốn tìm người thay thế cho người đó." - "Tôi muốn quên người đó."

Dư Cảnh Thiên đột nhiên ngẩng đầu lên, đầu duy trì tư thế tựa vào ghế.  Lưu Ninh liếc La Nhất Châu một cái, hỏi ra một câu hỏi nguy hiểm cuối cùng - "Nếu rất khó quên, vậy có phải người đó cực kỳ tốt không?"

La Nhất Châu nhìn vào gương chiếu hậu chạm mắt Dư Cảnh Thiên. -"Điểm nào cũng tốt, chỉ là không yêu tôi đến vậy."

Dư Cảnh Thiên vô thức nói - "Sao anh chắc chắn thế?"

Cậu im lặng quá lâu, vừa lên tiếng liền khiến cho Lưu Ninh xoay mặt nhìn, Dư Cảnh Thiên nhất thời tỉnh táo, yên lặng ánh mắt chuyển ra bên ngoài cửa xe. Bầu không khí quạnh quẽ mà quỷ dị.

Bảng hiệu khách sạn Diamond đặt phía trước, một đoạn này dài đến nỗi không thể nào tưởng tượng được, Lưu Ninh sờ mũi một cái, chuyển đề tài - "Tổng giám, người đón anh tan làm hai ngày nay không có tới, ngày mai có cần em đặt xe giúp anh không?"

"Không cần, ngày mai sẽ đón."

Tuýt, La Nhất Châu bấm còi, giục chiếc xe phía trước mau đi.

"Vâng." - "Đó là bạn của anh à?"

"Người môi giới nhà đất, tôi đang tìm nhà."

Chiếc xe phía trước lái đi, La Nhất Châu lại tiếp tục lái chầm chậm, vượt qua, ở cửa khách sạn dừng lại.

"Cám ơn đã đưa tôi về." Dư Cảnh Thiên nói xong, lập tức xuống xe, nhanh đến mức như trốn chạy.

Cả một đường cậu đều nhìn về phía trước mà đi, chiếc cằm tinh xảo đều lộ ra vẻ thận trọng, lướt qua trước xe, động cơ phía sau vang lên, La Nhất Châu lái xe biến mất ở trên đường. Cậu rốt cuộc không chịu được nữa giống như buông thõng, như một bộ khung xương nhìn giống con người, gió bắc thổi tới liền lảo đảo - thất bại.

Nhìn về phía cuối đường, trong mắt đầy nuối tiếc, hơi nước mông lung.

La Nhất Châu đêm nay không khác gì tài xế taxi, xăng chạy sắp cạn rồi. Anh liếc mắt nhìn Lưu Ninh ở ghế phó lái, người này biết hỏi hơn cả công tố viên, hỏi đến nỗi người khác thắt tim khó chịu, còn mình thì dựa vào cửa xe ngủ ngon lành.

Một tiếng sau, La Nhất Châu đứng ở cổng một khu dân cư, gọi Lưu Ninh tỉnh - "Xe lạ không cho vào, cậu tự đi vào đi."

Lưu Ninh mơ mơ màng màng mở mắt ra - "Đến rồi à... Nhanh vậy sao."

Lưu Ninh ôm cặp và áo khoác xuống xe - "Tuy rằng tối nay...", cậu nhìn La Nhất Châu định nói gì đó nhưng cuối cùng lại thôi, "... Được quen biết anh em rất vui."

La Nhất Châu trực tiếp đáp lời kết thúc - "Đi ngủ sớm một chút."

"Bye bye." Lưu Ninh nắm cửa xe - "Vậy... anh và mối tình đầu tại sao lại chia tay?"

"Tôi quá tuấn tú, làm cậu ấy lóa mắt."

______________________________

Khi La Nhất Châu về đến nhà đã hai giờ sáng, phóng tầm mắt nhìn vị trí trong gara trống không. Tắt máy, anh hơi nghiêng người, phát hiện dưới ghế phó lái rơi hai tờ giấy, nhặt lên vừa nhìn, là thiết kế của Dư Cảnh Thiên mà Lưu Ninh đã khoe.

Góc trái bên trên ghi tên của giải thưởng, khái niệm thiết kế, còn có tên gọi của tác phẩm, "ChuanYu số 2".

La Nhất Châu gấp hai tờ giấy lại, cất vào túi áo, đóng sầm cửa xe đồng thời lấy điện thoại ra. Anh làm nhà tư bản vạn ác một lần, đêm hôm khuya khoắt gọi điện thoại cho thư ký, còn bỗng nhiên thân mật nói - "Châu Anh, khoan ngủ đã.

_________________________________

Đầu giường đặt một lọ thuốc ngủ, Dư Cảnh Thiên trằn trọc mãi không ngủ nổi, đành phải uống hai viên, cậu nặng nề ngủ đến khi mặt trời lên cao, chuông báo thức mất đi hiệu lực, khi mở mắt thì đã qua giờ làm việc từ lâu.

Cậu với tay tìm điện thoại, mở lên xem,  một tin nhắn chưa đọc, La Nhất Châu gửi lúc sáu giờ sáng.

Tim Dư Cảnh Thiên chộn rộn, La Nhất Châu tại sao lại chủ động gửi tin nhắn cho cậu? Có phải là quyết định phát triển với Lưu Ninh, muốn xác lập quan hệ, gửi tin nhắn cho cậu để thông báo sẽ xóa bỏ liên lạc không?

Báo ứng quả nhiên đến rồi...

Dư Cảnh Thiên do dự mãi mới mở ra, thế mà lại là một tập tin.

Cậu tải xuống xem, bên trong có một cái bảng ghi lại bảy, tám phần tài liệu về nhà ở, tình hình cụ thể, tất cả lợi và hại đều viết rất rõ ràng, còn có số điện thoại của một người môi giới.

Phần tài liệu này được La Nhất Châu kiêu căng mà đặt tên —— Không cần cám ơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro