Chap 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong lòng của Dư Cảnh Thiên là một mớ hỗn loạn.

Cậu biết bản thân mình đã phải lòng La Nhất Châu. Có thể là vì anh giỏi tán tỉnh, cũng có thể cậu cảm động vì anh đã cứu mình vài lần, nhất là liều cả mạng để kéo con ngựa đang nổi điên lúc chiều... Khoảnh khắc đó, cậu chợt nhận ra là mình sợ mất anh đến mức nào.

Dù người ta thỉnh thoảng có hơi "mặt dày", hơi "thô bỉ" một chút, nhưng không phủ nhận được bản thân cậu cũng không hề bài xích, thậm chí có phần thích thích...

Tuy vậy, cậu không phải là người của thế giới này. Cậu không phải là Dư Cảnh Thiên của cái xã hội loạn lạc này, người có tiền nắm quyền, vì tranh giành lãnh thổ cùng quyền lực, cha con, anh em hoàn toàn có thể trở mặt với nhau. Trong lịch sử cũng đã từng viết rất nhiều về những trận nội chiến liên miên ở thời kỳ này.

Năm nay là năm 1926, nếu nhớ không lầm thì chiến tranh lại sắp diễn ra rồi.

Cậu muốn về nhà.

Thế nhưng... Liệu có thể yêu không?

Dư Cảnh Thiên mở to mắt, ngắm nhìn người con trai mà chỉ còn vài ngày nữa sẽ thành chồng mình đang ngủ say. Trên gương mặt đẹp trai có cả vết thương vì cứu cậu, anh đã không màn nguy hiểm đến tính mạng của mình.

Người con trai này... có thể nương tựa cuộc đời được đúng không?

Mặc dù không biết bản thân sẽ mắc kẹt ở thế giới này bao lâu, nhưng cậu vẫn muốn một lần yêu và được yêu, cậu không muốn bỏ lỡ...

Dư Cảnh Thiên đưa tay lên, dùng ngón trỏ vẽ lại đường nét gương mặt của La Nhất Châu dựa trên người thật. Cho đến khi di chuyển đến miệng, ngón trỏ bị người ta đột ngột ngậm lấy, cậu giật mình hét lên một tiếng. La Nhất Châu mở mắt ra, phì cười:

"Bắt quả tang, đêm hôm không ngủ mà nằm ngắm anh nhé! Thấy người ta đẹp trai quá không kiềm lòng được đúng không?"

"Hứ! Đồ tự mãn!". Dư Cảnh Thiên mắng xong thì xoay người quay mặt vào trong, trên miệng treo lên nụ cười mà ngay cả bản thân cậu cũng không nhìn ra.

La Nhất Châu đưa cánh tay đang bị băng bó ôm nhẹ lấy hông, vùi mặt vào gáy mèo con, hít hà:

"Em thơm thật đấy..."

Dư Cảnh Thiên bị nhột rụt cổ lại, cười khúc khích.

"Quay mặt qua đây nào!"

"Anh đang bị đau, đừng bắt anh phải cử động nhiều chứ!".

"Em không thương anh à?"

Cậu quay qua phát một, lườm lườm:

"Đồ dẻo miệng! Không biết đã nói ngon nói ngọt với bao nhiêu người rồi!"

La Nhất Châu hôn vào chiếc mũi của cậu, thì thầm:

"Chỉ với em thôi! Vợ!"

Một tiếng "vợ" hoàn toàn đánh gục Dư Cảnh Thiên. Cậu vùi vào người La Nhất Châu, cẩn thận tránh chỗ bị thương, dang tay nhẹ nhàng ôm lấy anh.

Cứ nằm ôm nhau như vậy, ai cũng nghĩ đối phương ngủ rồi, nhưng một lát nhận ra La Nhất Châu vẫn chưa ngủ, cậu ngẩng đầu lên nhìn anh:

"Em nghe các bạn của anh nói ngày mai xuống núi, không còn hứng thú để chơi nữa. Chúng ta thì sao? Anh đang bị đau, liệu có ngồi xe lâu được không?"

"Ý em thế nào?". La Nhất Châu không trả lời mà hỏi lại.

"Uhm... Anh đi đâu thì em theo đó!".

Dư Cảnh Thiên nghe được một tiếng cười trầm thấp vang lên trên đỉnh đầu kèm một nụ hôn lên trên mái tóc của mình.

"Ngoan! Chúng ta ở lại thêm vài ngày nhé! Lâu rồi mới có thời gian bên nhau, cho bọn họ về trước đi!"

"Anh... có được không đó?". Cậu ngập ngừng.

"Cái gì không-được?". Đường đường là đàn ông con trai chân chính, nghe chữ "không được" có hơi khó chịu.

"...". Ngơ ngác.

"Dám nghi ngờ anh không được???". La Nhất Châu híp mắt.

Ba giây sau có người lờ mờ hiểu ra, dùng hai ngón tau bấm anh một cái:

"Hâm à? Ý em là anh đang bị thương, ở lại đây có ổn không? Sao anh không nghiêm chỉnh chút nào vậy?"

"Anh đang rất nghiêm chỉnh. Chỉ có ai đó trong lòng không đứng đắn mới nghĩ anh không đứng đắn thôi".

Dư Cảnh Thiên xấu hổ chồm lên cắn vào môi La Nhất Châu. Chỉ chờ có vậy, anh chớp lấy thời cơ, hôn tới.

Một tia giảo hoạt hiện lên trong mắt họ Dư.

Cậu đưa tay sờ lên ngực, xuống bụng, mơn trớn khắp nơi với mục đích đốt lửa trên người La Nhất Châu. Dư Cảnh Thiên còn chủ động đưa lưỡi mình vờn lấy lưỡi của anh, khuấy đảo trong khoang miệng cả hai.

Môi lưỡi quấn quít. Một lúc sau, con mèo tinh nghịch còn cố tình đưa chân lên đụng vào bên dưới của anh, cảm nhận rõ có một vật nhỏ đã cương lên căng cứng.

"Tiểu Thiên! Là em cố tình?". La Nhất Châu nghiến răng.

Dư Cảnh Thiên mím môi cười nhìn anh thách thức.

"Cố tình gì chứ? Ngủ thôi!". Còn giả ngu xoay người vào trong, làm bộ đi ngủ.

Cậu cố tình khiêu khích trêu đùa vì nghĩ rằng anh đang bị thương, sẽ không làm gì được mình. Nhưng thật sự họ Dư đã đánh giá thấp họ La rồi.

"Nhóc con! Em đang đùa với lửa đấy!".

La Nhất Châu nhếch mép. Anh ngồi dậy, lật người Dư Cảnh Thiên lại, còn dùng hai chân đè lấy cậu. Trong lúc họ Dư còn đang ngơ ngác, anh đã đưa hai cánh tay đang băng bó của mình lên, xé một cái, áo ngủ của Dư Cảnh Thiên đã tách làm đôi, những chiếc cúc áo văng xuống giường tạo nên tiếng động như những hạt châu rơi xuống gương đồng.

"Anh... ưm...ưm...".

Dư Cảnh Thiên chưa hết ngơ ngác, La Nhất Châu đã cúi đầu hôn xuống. Cái hôn mạnh mẽ đầy tính chiếm hữu như muốn nuốt luôn đối phương vào bụng. Cậu đưa tay lên ngực đẩy anh ra, nhưng người nọ dường như đang phát điên lên, cúi đầu hôn ngấu nghiến. Dư Cảnh Thiên không dám mạnh tay vì nhớ tới vết thương trên người anh, nhưng người mà cậu đang lo lắng dường như không hề biết đau.

La Nhất Châu di chuyển nụ hôn, anh vùi mặt vào hõm cổ của cậu, vừa hôn, vừa mút, vừa liếm, lại còn cảm thán:

"Bảo bối... Em thật thơm..."

"Anh! Không được...". Chưa kịp dứt lời thì môi miệng lại bị bịt kín.

Dư Cảnh Thiên thành công đốt lửa trên người La Nhất Châu, và hiện tại đang không ngừng hối hận.

Cứ thế này, vết thương của anh có bị nứt toác ra cũng không hề bất ngờ.

Vậy nên Dư Cảnh Thiên không dám giãy dụa, không dám động mạnh vì sợ động đến thương tích, gần như để anh muốn làm gì thì làm, chỉ còn lại cái miệng than thở...

"Đừng... đừng mà!"

"Tiểu Thiên! Cơ thể của em cũng rất nhớ anh đấy, xem phản ứng của em này, lại còn dối lòng...".

Dư Cảnh Thiên đưa tay bịt cái miệng hư hỏng của La Nhất Châu lại, nhưng người nọ chỉ bật cười hôn luôn vào lòng bàn tay cậu.

"La Nhất Châu! Đồ biến thái! Anh đang bị thương đấy! Anh không biết đau à?". Người ta bị đau không sợ, còn cậu thì cứ lo lắng không yên.

"Mẫu đơn hoa hạ tử, tố quỷ dã phong lưu".

La Nhất Châu thành công cởi luôn quần ngủ của người nằm bên dưới, vì tay đang bị bó lại nên anh đã dùng miệng của mình đi một đường từ trên ngực, xuống bụng, rồi bụng dưới, hôn lên nốt ruồi son...

Dư Cảnh Thiên đầu hàng. Cậu thở hắc ra, bàn tay luồn vào mái tóc của anh. La Nhất Châu và cơ thể này đã làm tình không ít lần nên anh hiểu rõ những điểm nhạy cảm, dễ kích thích cậu.

Còn đối với cậu, đây lại là lần đầu tiên của mình.

Giây phút anh đi vào, cảm xúc thật là... khó tả. Có một chút trướng, một chút đau, nhưng cũng rất thích.

La Nhất Châu cảm nhận từng vết thương trên người mình đang nứt ra, đương nhiên anh biết đau, nhưng cơ thể mê người bên dưới khiến anh không từ chối được. La Nhất Châu bắt đầu luật động, mỗi lần đâm rút là con mèo nhỏ lại rên lên một tiếng càng làm anh càng thêm phấn khích.

"Ưm... ưm... hức..."

La Nhất Châu cúi đầu hôn lên miệng Dư Cảnh Thiên, nuốt tất cả những tiếng rên rỉ ấy vào bụng.

Sau một hồi lâu, anh chạy nước rút và bắn tất cả vào trong cơ thể cậu.

Dư Cảnh Thiên thở dốc, mồ hôi nhễ nhại sau cơn kích tình. La Nhất Châu nằm bên trên vùi mặt vào hõm cổ của mèo con, thở hổn hển. Vì bị đè nặng nên cậu đẩy người dậy, tay vẫn sờ lên ngực anh, đột nhiên cảm nhận tay mình dính dính, cứ ngỡ lại là mồ hôi nhưng nhìn kỹ thì mới tá hoả:

"M...Máu! Nhất Châu! Vết thương của anh bị rách ra rồi!"

..............................................

Sáng sớm người hầu phải đi đón bác sĩ vì vết thương của La nhị thiếu gia đột nhiên "trở nặng".

La Nhất Châu ngồi im để bác sĩ bôi thuốc cùng băng bó, mắt vẫn không rời khỏi Dư Cảnh Thiên một giây nào làm người nọ xấu hổ chỉ biết cúi gằm mặt xuống đất.

Vị Bác sĩ chỉ biết thở dài. Ông là người từng trải, thừa biết có chuyện gì xảy ra.

"Nhị thiếu gia! Có lẽ ngài không muốn nghe nhưng tôi phải nói với cương vị là bác sĩ..."

"Ông cứ nói!"

"Tôi biết tuổi trẻ khí thịnh, nhưng sức khoẻ vẫn hơn. Hiện tại cậu nên kiêng cữ chuyện phòng the, nếu không vết thương sẽ không lành được đâu".

Bác sĩ nói thẳng làm Dư Cảnh Thiên đứng một bên như muốn đào cái lỗ để chui xuống. Họ La kia lại còn nhếch mép hùa theo:

"Tiểu Thiên! Em nghe bác sĩ nói chưa?"

"Anh...". Tức chết đi được.

Một mình tôi thì làm nên chuyện chắc?

Nhưng ngại bác sĩ còn ngồi đó, cậu nhịn.

Nhìn con mèo nhỏ xù lông nhưng không làm gì được, tâm trạng của La Nhất Châu tự nhiên vui vẻ hẳn, đúng là trêu nhóc con này thật sự rất thú vị.

..........................................,....

"Cạch!". Dư Cảnh Thiên đặt chén thuốc lên bàn, ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường, múc một muỗng thuốc lên thổi rồi đưa tận miệng La Nhất Châu.

Giận thì giận, nhưng lo thì vẫn lo.

"Còn không há miệng ra! Em mỏi tay lắm!". Cậu chu mỏ càu nhàu, mày nhíu lại bực bội.

La Nhất Châu cảm nhận người nọ hình như giận thật nên không dám nhây nữa, ngoan ngoãn uống hết chén thuốc.

"Chúng ta sẽ ngủ riêng cho đến khi anh khỏi hẳn!". Cậu buông một câu sau khi muỗng thuốc cuối cùng đã đút xong.

"Dẹp! Ngủ chung!". Đương nhiên La Nhất Châu bác ngay.

"Em nói ngủ riêng!"

"Anh không thích!"

"Vậy em cũng không thích ngủ chung đấy!"

"Còn cãi?"

"Không thì em sẽ về Đại Xưởng trước, mặc kệ anh!"

Dư Cảnh Thiên nói xong là bê chén thuốc đi ra ngoài, mặc kệ thật, không thèm liếc anh lấy một cái.

.........................................

"Anh Nhất Châu! Về Đại Xưởng đi! Ở đây làm sao mà dưỡng thương được?". La Nhất Nguyên càu nhàu khi nghe tin anh mình muốn ở lại núi Yên Sơn.

"Em cùng mọi người về trước đi! Ở đây vẫn có bác sĩ, lo gì?". La Nhất Châu lạnh nhạt đáp lại.

"Nhưng mà..."

Anh cắt ngang:

"Nhất Nguyên! Càng ngày em càng muốn quản chuyện của anh nhỉ?"

"Em... em lo cho anh thôi!". Cậu ta ấp úng.

La Nhất Châu đưa mắt lên nhìn em trai mình, rồi rũ mắt xuống lại:

"Anh ổn, thương thế cũng không quá nặng".

"Vậy em cũng ở lại".

"Không cần, có Tiểu Thiên rồi".

Lại là Tiểu Thiên! Tiểu Thiên!!!!!

La Nhất Nguyên nghe đến tên người kia là bắt đầu thấy bực mình. Chưa kịp trả lời thì La Nhất Châu đã lên tiếng trước:

"Nhất Nguyên! Đừng có động đến Tiểu Thiên!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro