__Hạ__

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Đoản: 🌟Phong Hoa Tuyết Nguyệt🌟
Thể loại: Ngược.
Author: Miêu [ Mèo Mun Màu Mực ]
[Hạ]

Trong Phủ Vương Gia, một người đàn ông rảo bước trong vườn đào, từng bước từng bước toát lên khí chất hiên ngang.

Ngài thong dong bình thản, vừa đi vừa ngắm những nụ đào sắp hé nở. Ngờ đâu, ngài có phước... Chạm mặt công chúa đã trốn binh lính.

Lương Vương Gia từng nghĩ, có lẽ nàng cô đơn quá nên vừa gặp đã ngỏ lời kết nghĩa huynh muội. Ngờ đâu, càng tiếp xúc, ngài càng nhận ra mình muốn bảo vệ, yêu thương và che chở cho tiểu nha đầu này biết nhường nào.

Nỗi lòng khó nói, ngày hỉ nhanh chóng diễn ra, trong lòng ngài tràn ngập niềm hạnh phúc khôn tả. Chu Tiểu Ngọc xinh xắn đáng yêu, không những giỏi cầm cung cưỡi ngựa mà tinh thông cả cầm kì thi hoạ. Lấy được nàng làm nương tử, ngài quả thực rất may mắn.

Nhưng trời lại giáng cho ngài một gáo nước lạnh. Vừa mở cửa phòng tân hôn, cảnh tượng đập vào mắt ngài là nữ nhân của mình đang tay trong tay với một người đàn ông khác.

Không nói cũng biết, ngài vô cùng tức giận. Sự tức giận cứ dần dồn thành nỗi ghen ghét, dường như tâm trí ngài quên một điều rằng, ngài chưa bao giờ để nương tử của mình giải thích, dù là trước kia hay bây giờ.

Hai hôm sau, không hiểu sao ngài lại muón đi hỏi tội nương tử, vừa đi ngang qua vườn đào đã nghe thấy giọng của gã đàn ông hôm nọ. Khó trách trong lòng ngài dâng lên một cơn thịnh nộ. Nhưng, vừa đi được hai bước, ngài đã dừng chân.

Chu Tiểu Ngọc lạnh lùng nhìn gã đàn ông ấy, trong cử chỉ, lời nói chẳng có chút tình nghĩa gì cho cam. Gần đây hắn có đến vài lần, mỗi lần như vậy đề bực tức bỏ về. Mấy hôm trước nữa, Đại Vương gửi một a hoàn theo hầu hạ Chu Tiểu Ngọc. Nha đầu ấy thông minh lanh lợi, vừa trông thấy ngài thì đã ra hiệu cho gã kia mau mau rời đi.

Ngài có gặng hỏi, chỉ nhận được mấy chữ: "Ngài ấy là trúc mã của tiểu thư.". Không nói cũng biết, ta cần ngươi nói sao?

Lúc ấy, nàng đã nói...

« Huynh điên à? Đây là đêm tân hôn của ta, nói thẳng ra là đêm động phòng hoa chúc của ta đấy! Sao huynh lại ở đây chứ? Mau về đi!!!»

Bây giờ, cũng với gã, nàng vô cảm thốt ra những lời vô cùng làm ngài ấm lòng.

«.... Hắc Lãnh, huynh có đến bao nhiêu lần nữa ta cũng không đổi ý. Ta được gả tới Đại Lương này, sống là nương tử của Mặc Phong, chết cũng nguyện ở bên . Đời này kiếp này, là ta tự nguyện yêu chàng, nhất quyết không thay lòng đổi dạ. Huynh đi đi.»

Trong lòng nàng, chỉ có ngài. Vậy, trong lòng ngài, có bóng dáng của nàng không?

Mới vài giây trước, ngài hẳn sẽ ngần ngại. Nhưng bây giờ, ngài có thể vô cùng tự tin mà tuyên bố:

« Chu Tiểu Ngọc, nàng mãi mãi là nương tử của ta. Mãi mãi là một nửa, là cả cuộc sống của ta.»

Nhưng ngài không thể nói...

Tại sao? Nàng cam tâm tình nguyện nhẫn nhịn, ngài đã không cho, nàng lại tuyệt nhiên không giải thích. Có lẽ, nàng tôn trọng ngài. Cũng có lẽ, cỉ là một màn kịch, do chính nàng sắp đặt?

Kết quả, Thái Hoàng Thái Hậu đa nghi chu đáo, ngài lại đa nghi hơn. Vừa hồi phủ, ngài đã đi thẳng đến gian Bắc, gây sự với Chu Tiểu Ngọc.

Nhưng...

Hoá ra, nàng nhịn, không phải vì diễn kịch...

Mà là vì ba lí do...

Lí do thứ nhất: Nàng bật lại, xảy ra xô xát, ngài càng nổi cơn tam bành. Nếu có việc gì, quan hệ giữa cha nàng và Hoàng Thượng khó mà không rạn nứt.

Lí do thứ hai: Nàng cố gắng giải thích trong hoàn cảnh này, liệu ngài có tin? Thực ra nàng rất thông minh, một điều nhịn chín điều lành, nàng nghĩ mình cam chịu một chút cũng tốt.

Lí do thứ ba: Nàng thực lòng yêu ngài. Tình yêu nàng dành cho ngài đâu thể kể hết bằng lời? Đâu thể dễ dàng bày tỏ trong ngày một ngày hai?

Nhưng nàng như vậy, ngài càng cảm thấy mình quá ích kỉ, hẹp hòi... Rốt cục, vẫn không hề nói chuyện hoà giải với nàng.

Trong lòng Lương Vương Gia xưa nay kiêu ngạo, chỉ có duy nhất một người con gái: Chu Tiểu Ngọc.

Ngài yêu nàng tha thiết, càng yêu, ngài càng hận mình. Tại sao? Tại sao một lời xin lỗi lại khó nói như thế? Ngài cảm thấy, mình không xứng để nói lời xin lỗi với nàng.

Bức tường vô hình cứ thế ngăn cách đôi nam nữ trong một thời gian dài.

Ba tháng sau, nàng nhiễm phong hàn.

Lúc ấy cũng là lúc Hoàng Thượng, Vương Gia và tất cả quan lại trong triều đều đã ra ngoài săn bắn, chỉ có nàng và những thuộc hạ cam chịu ở lại chốn Vương Phủ lạnh lẽo này.

Lúc đầu, bệnh tình chuyển biến khá trển vọng, song lại đột ngột trở nặng. Thái y nói, tâm bất ổn, khó tránh bệnh tình nặng thêm.

A Độ xin bẩm báo bệnh tình của nàng với Lương Vương Gia, nàng lắc đầu.

« Đừng nói, cứ để chàng thưởng thức cuộc săn.»

Hai hôm sau, nàng nằm trên giường, sắc mặt tái nhợt.

«Tiểu Thư! Mau gọi Vương Gia thôi!»

A Độ lo lắng nắm chặt bàn tay của nàng, bàn tay ấy trắng muốt, nhợt nhạt và gầy gò, nóng ran.

Chu Tiểu Ngọc lặng thinh. Gọi làm gì? Tình đã cạn... Dù mình có chết, chàng quan tâm sao? Hay cứ mặc phận, nàng sống cũng đủ rồi, nếm cũng đủ vị rồi... Đâu còn gì nuối tiếc kia chứ...

Nuối tiếc ư? Có lẽ, điều hối tiếc duy nhất của nàng là mình quá ngu ngốc. Tại sao lại không giải thích rõ với chàng khi còn cơ hội? Bây giờ, nàng chẳng còn gì níu kéo nữa rồi... Có nói, âu cũng chỉ nhận được sự thương hại lạnh lẽo.

Tuy sắc mặt nhợt nhạt, song dung nhan của nàng vẫn không hề lay chuyển. Nàng vẫn rất đẹp, vẫn rất ung dung, nhẹ nhàng mỉm cười, làn mi dài dần dần nặng nề khép chặt.

Sáng sớm hôm sau, có người đưa tin cho đoàn săn của Hoàng Thượng, Chu Công Chúa đã bị bệnh mà chết.

Nghe tin chẳng khác sét đánh ngang tai, mọi người đều hoảng hốt hồi kinh.

Tang lễ của nàng thật trang trọng, Thái Hoàng Thái Hậu khóc đến tiều tuỵ. Hoàng Thượng u sầu, mặt khác lại lo lắng cho mối quan hệ của hai bên. Trong triều, tất cả nét mặ của mọi người đều hiện rõ nỗi xót xa, thầm tiếc cho Chu Tiểu Ngọc "Hồng nhan bạc phận".

Nào ai biết được, người đau lòng nhất, suy sụp nhất là con người vô tâm một cách tình cờ kia...

Sau khi chôn cất Chu Tiểu Ngọc ở quê hương của nàng, Lương Vương Gia như người mất hồn, thất thiểu rảo bước trong hội chợ.

Mọi người vẫn còn luyến tiếc, trên đầu vẫn đeo khăn tang Chu Công Chúa. Lòng Lương Vương Gia nặng trĩu, ghé vào một tửu lầu từ khi nào.

Mọi người trong tửu lầu đã hơi thấm men say, song vẫn rất tỉnh táo, họ cười đùa, hát những khúc dân ca lâu đời. Chợt nhớ đến điều gì đó, Vương Gia đứng dậy, cung kính hỏi họ.

« Ta từ Đại Lương đến đây, học được một từ, nhưng vẫn không hiểu nghĩa của nó... Cho hỏi có vị hiền tài nào giải nghĩa giúp tại hạ không?»

Ngài vừa dứt lời, mọi người có mặt trong tửu lầu đều hướng ánh mắt đến, gật gù.

«Ngươi nói xem?»

«Là từ này đây: " Phong, Hoa, Tuyết, Nguyệt" »

«Haha.. Có gì khó đâu?»

« Gió xuyên qua núi lướt trên nước mà đến. Hoa rơi man mác chẳng muốn lìa cành. Tuyết là ánh mặt trời trên mái hiên còn sót. Ánh trăng nghìn xưa xa tận chân trời gần ngay trước mặt... Núi cao sừng sững du ngoạn chân trời. Người đến vội vã, bước đi chẳng ngại. Ngày rồi lại đêm lẫn lộn khó phân. Khi gần khi xa lúc tỉnh lúc cuồng. Người đi gian khổ mới biết cảm thương. Thiên địa tuần hoàn sao mới thịnh vượng. Nhớ đừng quên đừng quên. Gió khi ngừng khi thổi căng phồng tay áo...»

Một vị khách ngâm nga những câu nói đã quen thuộc. Ngài bỗng cảm thấy xót xa, khi hai người ngồi hàn huyên dưới ánh trăng thanh đêm ấy, nàng đã nói những lời này, vừa nghe, ngài vừa nhẩm theo. Trong lòng ngập nỗi niềm khó tả.

Vị khách kia xoay xoay bình rượu đang cầm trên tay, tiếp tục.
« Hoa là sắc ngọc lay động, bám áo không rơi
Tuyết là mái tóc phai sương vương trên đầu mày
Nguyệt là trời đêm tịch mịch vắng sao ẩn mây
Phong là tiếng hát trong trẻo không ngừng vang, hủy đài cao
Hoa là chiết nhánh trang hoàng ba trăm vần thơ
Tuyết là lọng trướng che trời quang, là dây cung chưa bắn
Nguyệt là vẻ đẹp tĩnh mịch đêm nay khó lòng trở lại
Thiên hạ làm cha, ta làm mẹ
Núi sông là phòng cưới, sao trời làm nến
Năm sau hóa thành vạn cốt khô
Sáng lập lòe hòa vào không trung
Phong Hoa Tuyết Nguyệt, chính là ta muốn nói với ngươi chuyện yêu đương.
Thiên hạ rộng lớn, buồn vui man mác
Gần núi cao lại nhớ sông dài
Cùng ý khác đường, đi ngày càng xa
Phong hoa tuyết nguyệt, được mấy đợt
Phong là giữ chặt khiên trước khói lửa vây quanh
Hoa là máu phun ra năm bước, giẫm xác đạp xương
Tuyết là da ngựa dày phủ lắp quan tài
Nguyệt là tâm tư khó đoán của quan chép sử ít nói
Phong là như lúc mới gặp, trầm ngâm bồi hồi
Hoa là nhân gian tháng tư, say tựa rêu xanh
Tuyết là nhiễm bụi hồng trần, số mệnh chia đôi
Nguyệt là khi tròn khi khuyết, bóng ảnh không đổi
Thiên hạ làm cha, ta làm mẹ
Núi sông là phòng cưới, sao trời làm nến
Năm sau hóa thành vạn cốt khô
Sáng lập lòe hòa vào không trung
Phong hoa tuyết nguyệt, chính là ta muốn cùng thiên hạ nói chuyện yêu đương.» Ngừng một lát « Dám hỏi... Phải chăng một nữ nhân nào đó đã nói từ này với ngươi...?»

Ngài lẳng lặng gật đầu.

«Phong Hoa Tuyết Nguyệt... Chậc... Chính là nữ nhân này muốn bàn chuyện yêu đương với ngươi!»

Dứt lời, không khí được bồi thêm mấy tràng pháo tay nồng nhiệt.

Nán lại được một lát, ngài đã nhanh chóng cáo từ. Không quên trả tiền rượu cho những vị khách ban nãy đã giải nghĩa giúp.

Hôm nay, trời có mưa.

Hôm nay, ngài lặng lẽ độc bước dưới làn mưa buồn bã.

Những giọt nước mưa lạnh ngắt tạt vào mặt, hoà vào hai dòng nước mắt nóng hổi trên gương mặt ngài.

Chu Tiểu Ngọc, nương tử của ta...

Tại sao ta không nhận ra sớm hơn?

Nàng đã ngỏ ý ngay từ lần đầu đôi ta gặp nhau...

Vậy mà... Vì ta đùa cợt... Có lẽ nàng đã rất ngượng ngùng...

Chu Tiểu Ngọc... Trong mắt ta... Nàng là đẹp nhất.

Dẫu có mười năm, trăm năm, nghìn năm hay vạn năm nữa...

Dẫu có phải đón nhận nhiều kiếp nạn đến nhường nào...

Chỉ cần gặp lại được nàng...

Ta thề... Ta sẽ bù đắp cho nàng tất cả... Rồi nàng sẽ lại là nương tử của ta...

Chu Tiểu Ngọc... Nàng có nghe không?

Hôm nay, trời không có trăng.

Hôm nay, trời mưa tầm tã.

Hôm nay, không có hoa, không có tuyết.

Hôm nay, chỉ mình ngài độc bước.

Hôm nay, trời mưa tầm tã, mưa như trút nước, như để diễn tả nỗi đau khổ tột cùng của ai đó...

Hôm nay, một người đàn ông khuỵ gối dưới mưa, gào khóc thảm thiết, gọi tên người con gái mình yêu một cách thê lương.

Hôm nay, ngày mưa của nỗi hối hận.

Ta đến từ Đại Lương
Mới học được một từ,
Nhưng vẫn không hiểu nghĩa của nó
Chẳng hay vị hiền tài đây
Có thể giải thích giúp ta một chút không?
Từ này là...Phong, Hoa, Tuyết, Nguyệt.
Việc này có gì khó?
Phong là xuyên qua núi, lướt nhẹ qua mặt nước mà đến
Hoa là rụng xuống bùn nhơ lại chẳng nhơ bẩn
Tuyết là ánh trắng tan trên mái hiên khi mặt trời mọc
Nguyệt là gần nhau trong gang tấc mà biển trời cách mặt, ngàn thu vạn năm
Núi cao sừng sững, du ngoạn chân trời
Người tới ung dung, bước đi chẳng trở ngại
Ngày nối tiếp đêm, lẫn lộn khó phân
Lúc gần lúc xa, khi tỉnh khi điên
Nước trong vực sâu, khi đầy khi cạn
Người khổ nhiều mới biết bi thương
Thiên địa tuần hoàn, sao mới hưng thịnh
Phải nhớ đừng quên, đừng quên
Phong là khi ngừng khi thổi căng phồng tay áo
Hoa là sắc ngọc lay động, bám áo không rơi
Tuyết là mái tóc phai sương vương trên đầu mày
Nguyệt là trời đêm tịch mịch vắng sao ẩn mây
Phong là tiếng hát trong trẻo không ngừng vang, hủy đài cao
Hoa là chiết nhánh trang hoàng ba trăm vần thơ
Tuyết là lọng trướng che trời quang, là dây cung chưa bắn
Nguyệt là vẻ đẹp tĩnh mịch đêm nay khó lòng trở lại
Thiên hạ làm cha, ta làm mẹ
Núi sông là phòng cưới, sao trời làm nến
Năm sau hóa thành vạn cốt khô
Sáng lập lòe hòa vào không trung
Phong Hoa Tuyết Nguyệt, chính là ta muốn nói với ngươi chuyện yêu đương.
Thiên hạ rộng lớn, buồn vui man mác
Gần núi cao lại nhớ sông dài
Cùng ý khác đường, đi ngày càng xa
Phong hoa tuyết nguyệt, được mấy đợt
Phong là giữ chặt khiên trước khói lửa vây quanh
Hoa là máu phun ra năm bước, giẫm xác đạp xương
Tuyết là da ngựa dày phủ lắp quan tài
Nguyệt là tâm tư khó đoán của quan chép sử ít nói
Phong là như lúc mới gặp, trầm ngâm bồi hồi
Hoa là nhân gian tháng tư, say tựa rêu xanh
Tuyết là nhiễm bụi hồng trần, số mệnh chia đôi
Nguyệt là khi tròn khi khuyết, bóng ảnh không đổi
Thiên hạ làm cha, ta làm mẹ
Núi sông là phòng cưới, sao trời làm nến
Năm sau hóa thành vạn cốt khô
Sáng lập lòe hòa vào không trung
Phong hoa tuyết nguyệt, chính là ta muốn cùng thiên hạ nói chuyện yêu đương.

________Hết________

.

Kể ta nghe? Đã cảm thấy cay mũi chưa?
Thế nhé~.
_Miêu_
#MèoMunMàuMực

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro