Chương 14: Tù Long Đàm (p2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tù Long Đàm. Đáy đầm.

Từng trận khí âm u tức truyền đến, gió lạnh lại quanh quẩn dưới đáy đầm, âm sâm sâm bạch cốt, đầu lâu ở khắp nơi. Tựa là thân ảnh u linh trắng bệch tung bay,  thanh âm nghẹn ngào, đứt quãng. Một cảm giác chết chóc.

Ở kia, một nữ hài lười biếng dựa vào 'ngai vàng' sang trọng, hai chân bắt chéo, đôi mắt màu đỏ tràn ngập thoả mãn, lông mi nhẹ nháy, khóe miệng nàng cười mỉm , hai tay nhẹ nhàng nâng chung trà lên, ngửi ngửi hương trà nhàn nhạt, nàng nhẹ nhàng mân trước một hơi.

Bên tai một thân ảnh màu trắng xanh nhạt nhạt, đôi mắt nhỏ vụng trộm liếc nhìn một cái, tiếp theo tay cầm cây quạt vì nữ hài quạt gió, nữ hài say mê nhắm mắt lại, mệnh lệnh nói: " Ân, bên trái."

"Xin mời dùng!" Một tiểu thân ảnh khác có chút mất tự nhiên bưng một bàn hoa quả, mắt nhỏ trong lúc lơ đãng liếc, nữ hài có chút khiêu mi, hài lòng nhận lấy .

Hình ảnh quay tới, nữ hài trước mặt thân ảnh màu trắng, khoảng chừng mấy chục đạo, lúc này bọn hắn đều chớp con mắt màu xanh lam nho nhỏ, yếu ớt cầu xin tha thứ.

"Tỷ tỷ, bọn đệ có mắt như mù , bỏ qua cho chúng ta lần này đi."

Cô bé này chính là Phong Luyến Vãn tù nhân của tù Long Đàm, nàng Xùy~~ cười một tiếng, ngón tay như có như không chỉ vào đáy đầm khắp nơi đều là xương người, "Hừ, nếu lá gan của ta nhỏ, chẳng phải là ta sẽ trúng chiêu, theo chân bọn ư?"

"Oan uổng nha! Chúng ta chỉ hù dọa bọn người kia một chút thôi, bọn hắn bị tâm ma đại trận làm hại cùng, chúng đâu có liên quan gì đến bọn đệ đâu!" Vật nhỏ kia ủy khuất chu miệng, vội vàng biện minh cho mình . Nhưng trong lòng lệ đã rơi đầy mặt, bọn hắn có mắt như mắt mù chọc lộn bà chằn này . . .

Tiểu tinh quái hồi tưởng lại cảnh thê thảm mấy giờ trước ---- ----

"Ta chết thật oan!"

"Ngươi đi theo chúng ta đi!"

"Đẫ đi vào thì đừng đi ra!"

". . ."

Từng tiếng kêu của oan hồn âm trầm vang vọng đáy đầm, trên gương mặt vặn vẹo đầy tơ máu,  làn da trắng bệch, huyết dịch* bắn ra , màu đỏ thẫm chảy dài trên mặt. Mà vẻ mặt Phong Luyến Vãn vẫn bình tĩnh lẳng lặng đứng ở đó, đột nhiên một đạo Quỷ Hồn âm thanh lệ khiếu, "Ta muốn ăn ngươi, để cái mạng này ở lại đi!"

*máu

Phong Luyến Vãn âm trầm, nàng đã sớm tích nổi giận trong bụng! Khóe miệng cười lạnh, ngay sau đó một nắm đấm liền hoan nghênh đón tiếp. Bụp! Quỷ hồn kia miệng sùi bọt mép, bay thẳng ra ngoà , chân tay Phong Luyến Vãn đấm đá lung tung, trong miệng cắn răng nghiến lợi bĩu môi trách móc"Con cọp à, đừng tưởng ta là con mèo bệnh !""Cái lề gì thốn! Đều dám ăn hiếp ta? Không hảo hảo giáo huấn ngươi, đám kia cũng không biết sợ là gì !"". . ."Phong Luyến Vãn vung mấy cái quyền đấm cước đá , tiểu tinh quái liền lần lượt khôi phục nguyên hình , những khuôn mặt nhỏ nhắn hoảng sợ , lập tức chạy loạn dưới đáy đầm." Tỷ tỷ tha mạng!Bọn đệ không dám nháo nữa !"

"Chạy đi đâu !"

Phong Luyến Vãn tức giận quát, nắm đấm lập tức duỗi ra đuổi tới. Nếu như có người tại đây, thì hắn có thể chứng kiến một tiếu thân ảnh yêu kiều đang rất tức giận rất không thục nữ đuổi theo mười mấy cái thân ảnh màu trắng.

Hồi tưởng chấm dứt.

Phong Luyến Vãn nghe vậy , tay trái sờ lên đầu của tiểu tinh quái, thân thể hắn lập tức giật mình cứng ngắc , nàng thấy thế , khóe môi khẽ nhếch , hỏi " Tâm ma đại trận là cái gì? Nói ta nghe một chút . . ."

Tù Long Đàm-bên ngoài.

"Khai mở!" Nữ đệ tử y phục lam sắc khẽ quát một tiếng, tinh thạch phát sáng theo nhan sắc kịch biến, con ngươi màu nâu hiện lên một tia tàn khốc, ngữ khí âm lãnh lầm bầm lầu bầu "Đừng trách ta ác độc, muốn trách thì trách ngươi dám làm hại Hàn sư huynh !"

Làn nước thanh tịnh gợn tại tinh thạch hiện lên vàng sáng màu đỏ, một cổ linh khí khổng lồ ở xhung quanh xoay tròn bất định, thạch động âm u từ từ mở ra, lộ ra tia ánh sang mang chói mắt .

Tâm ma đại trận, bắt đầu khởi động!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro