Chương 15: Tù Long Đàm (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Không xong, tâm ma đại trận đã bị khởi động!" Cái ghế màu vàng lập tức hóa trở về thành một tiểu tử tử, Phong Luyến Vãn sững sờ ngồi dậy, hai tay chống nạnh, trong miệng nghi ngờ lầm bầm , "Đây cũng là thủ đoạn để dọa người sao?"

Gương mặt của mười mấy tiểu tinh quái lộ vẻ sầu khổ, đều kinh hãi nói: "Chạy mau, sắp xuất hiện rồi!"

Nghe vậy, Phong Luyến Vãn tò mò xoay người, lập tức, một cổ âm thanh trầm truyền đến, cái giếng sâu sớm đã khô cạn bỗng nhiên vang lên một hồi thanh âm tê tê, mạnh mà, một đôi tay đầy máu đỏ chống bên thành giếng, tản ra hơi thở âm u, đầu lâu lập tức xuất hiện, mái tóc đen dài rối bù xỏa xuống, cặp mắt trừng lớn tràn ngập màu đỏ tươi, trong miệng thỉnh thoảng phát ra Grừ Grừ

"KYAA.A.A.. ——" đám tiểu tinh quái hoảng hốt thét lên, vội vàng che mặt. Chân Phong Luyến Vãn đạp xuống, huyết nhân lập tức bị đá trở về đáy giếng .

Ừng ực ừng ực ---- ----

Nghe đáy giếng truyền tới tiếng va chạm, tiểu tinh quái đám bọn họ lập tức ngây người, có sự ngu dại nhìn vẻ mặt hờ hững Phong Luyến Vãn .

"Ta thấy cảnh tượng này nhìn rất chi là quen mắt . . ." trong miệng Phong Luyến Vãn lẩm bẩm , tiếp theo bĩu môi khinh thường "Muốn hù ta sợ, không có cửa đâu !"

Phục hồi tinh thần lại , tiểu tinh quái đám bọn họ vẻ mặt sùng bái ngẩng đầu nhìn Phong Luyến Vãn , nữ vương uy vũ khí phách ah ! Sau đó hừ một tiếng , khuôn mặt lộ ra vẻ đắc ý .

"Không xong ! Nó , nó . . . Lại chui ra !" Một tiểu tinh quái kêu to , vừa dứt lời , Phong Luyến Vãn bay lên không, chân đạp một cái , trong miệng phách lối kêu la "Loại vật này, ta cóc sợ!"

Huống hồ , không có âm thanh tựu là thứ cặn bã cặn bã ah !

Quỷ kia Ảnh bị đánh đích sợ , cầu xin Phong Luyến Vãn , sau đó nắm lấy tóc quỷ , lạnh lùng hỏi: " nói ! Ai phái ngươi tới?"

"Đừng giết ta . . . ta chỉ là ăn lương nhà người ta thôi . . ."

"Xấu còn dám mại manh!"

"Ô ô . . . Ngươi khi dễ quỷ . . ."

"..."

"Không phải ngươi rất sợ sao? Ta đã xem qua trí nhớ của ngươi . . ." Quỷ ảnh đột nhiên U U hỏi."Tâm ma đại trận sẽ biến ra ảo ảnh mà trong lòng ngươi sợ nhất"

Thứ Quỷ ảnh kia chỉ là xuất hiện trong lần mà nàng cùng Nhiễm Nhiễm xem phim ma, trong nội tâm Phong Luyến Vãn nghĩ vậy , liền mở miệng nói: " ngươi nói là lần kia hả! Nếu ta không tỏa ra sợ sệt thì Nhiễm Nhiễm đã bắt ta xem hết cái phim nhảm nhí kia rồi ."

"Ta không tin , ngươi đang nói xạo !" Quỷ ảnh trong miệng thì thào , trừng lớn con mắt máu màu đỏ , trong lúc đó liều lĩnh cười to , "Thấy đống bạch cốt kia chưa? Bọn họ đều bị ta hù chết đấy, ha ha ha ! Tâm ma đại trận không có một người phàm nhân nào có thể thoát khỏi !"

Phong Luyến Vãn bĩu môi khinh thường , hai tay ôm ngực ,đôi mắt liếc ả , từng chữ từng chữ một mà nói , "Lúc bọn hắn sống ta còn không sợ, huống chi chết?"

Khí phách a!

Quỷ kia Ảnh lập tức một suy sụp , thân thể biến hóa là một tiểu cô nương khả ái xinh đẹp. Mái tóc dài màu lam đến cổ chân, đôi má trắng trẻo mũm mĩm , lông mi hình lá liễu khẽ cong, đôi mắt màu xanh lam nhộn nhạo một chút hơi nước, đôi môi mềm mại hơi vểnh lên, xẹt qua một đường vòng cung. Thân thể nho nhỏ được bao bởi môkt quầng sáng màu lam, trước ngực thắt lấy một cái nơ con bướm xanh nhạt . Tiểu cô nương kia lấy tay lau nước mắt trên mặt , có chút tức giận lẩm bẩm , "Ta . . . Ta sẽ không dọa ai nữa đâu!"

Lập tức, thân hình nữ hài hóa thành vô số bông tuyết, từ từ tiêu tán . Phong Luyến Vãn có chút ngây người nhìn đám bông tuyết , đôi môi đỏ thắm cũng có chút mở ra .

"Ta xem nhẹ ngươi rồi, ngươi cũng có thể phá được tâm ma đại trận !" Một đạo thanh âm quen thuộc vang lên . Phong Luyến Vãn ngẫng đầu , liền trông thấy một vòng thân ảnh bay xuống, dễ dàng chạm tới đáy đầm , trông thấy khuôn mặt lạnh lùng củaHàn Ảnh Trọng , nội tâm Phong Luyến Vãn kinh ngạc .

Là hắn?!

Hắn sao lại tới đây? Chẳng lẽ , là tới cứu ta?

Thân hình Hàn Ảnh Trọng vững vàng, giương mắt con mắt, nhìn gò má Phong Luyến Vãn hừ một tiếng

Trong nội tâm Phong Luyến Vãn buồn bực: "Ngắm không biết chán à? Lên tiếng đi chứ?"

Lúc này lòng Hàn Ảnh Trọng cũng nghi hoặc: "Chỉ là một phàm nữ bình thường, có cái gì điểm đặc biệt nhỉ?"

Hai người mắt to trừng mắt mắt nhỏ , không chịu yếu thế .

Trong suy nghĩ của Phong Luyến Vãn——

Nhìn cái gì vậy, ngươi cho rằng ta sợ ngươi hả !

. . .

Không hổ là người tu chân , thương thế khỏi nhanh thật!

. . .

U-a..aaa , mỏi mắt quá .

. . .

Rốt cục chịu đựng không được không khí kỳ quái, Phong Luyến Vãn mở miệng , thanh âm lại càng ngày càng nhỏ , "Lần trước cám ơn ngươi , nghe nói ngươi bởi vì ta nên bị thương . . ." Đến cuối cùng , thanh âm nhỏ đến nàng ta cũng không nghe được.

"Ngươi không nên hiểu lầm ." Không chờ nàng nói xong , Hàn Ảnh Trọng liền ngắt lời , "Ta đi Bách Sát Cốc chỉ là vì đột phá , trở nên mạnh mẽ mới là mục đích duy nhất của ta ."

Thoại âm rơi xuống , lòng biết ơn của Phong Luyến Vãn đối với hắn trong nháy mắt tan thành mây khói .

Mới vừa rồi còn đối với hắn có đổi mới . . . Cái này quan tài mặt thật là làm cho người ta tức giận điên rồi !

"Khuyên ngươi một câu , nếu như ngươi muốn sống , phải cố gắng trở thành đệ tử Huyền Tịch." Hàn Ảnh Trọng đột nhiên quay đầu , ngữ khí bình thản , ánh mắt có chút giễu cợt nhìn qua "Bất quá đối với tư chất của ngươi , chỉ là vọng tưởng mà thôi !"

Phong Luyến Vãn lập tức chán nản , cắn răng nhìn hắn chằm chằm , người này đúng là chuyên môn chọc tức nàng?!

Thân thể Hàn Ảnh Trọng thể hơi nghiêng về phía trước , tay phải sờ sờ cái cằm bóng loáng, lộ ra bộ dáng đang suy tính, "Làm tạp vụ cũng được!"

"Đừng xem thường ta!" Phong Luyến Vãn tức giận nói: " ta nhất định sẽ Nhập môn cho ngươi xem !"

"Ba ngày sau Nhập môn khảo thí, ta chờ ngươi !" Lạnh lùng vứt xuống dưới một câu nói kia , thân hình Hàn Ảnh khẽ động , bay lên không, thoát ra khỏi mặt nước dưới đáy đầm đang nhộn nhạo.

"Này ! Đợi đã nào...! Ruốc cuộc, ngươi đến đây để làm gì?" Phong Luyến Vãn càng hoảng sợ , đón lấy khí cấp bại phôi kêu to* , "Đem ta ra ngoài với!"

*em hổng hiểu :3

Mà người kia không có bất kỳ phản ứng gì, nhìn bóng lưng Hàn Ảnh Trọng dần biến mất , Phong Luyến Vãn tức giận cắn răng .

Nàng quả nhiên vẫn rất ghét người này!

Trong nội tâm Phong Luyến Vãn buồn bực: "Ngắm không biết chán à? Lên tiếng đi chứ?"

Lúc này lòng Hàn Ảnh Trọng cũng nghi hoặc: "Chỉ là một phàm nữ bình thường, có cái gì điểm đặc biệt nhỉ?"

Hai người mắt to trừng mắt mắt nhỏ , không chịu yếu thế .

Trong suy nghĩ của Phong Luyến Vãn——

Nhìn cái gì vậy, ngươi cho rằng ta sợ ngươi hả !

. . .

Không hổ là người tu chân , thương thế khỏi nhanh thật!

. . .

U-a..aaa , mỏi mắt quá .

. . .

Rốt cục chịu đựng không được không khí kỳ quái, Phong Luyến Vãn mở miệng , thanh âm lại càng ngày càng nhỏ , "Lần trước cám ơn ngươi , nghe nói ngươi bởi vì ta nên bị thương . . ." Đến cuối cùng , thanh âm nhỏ đến nàng ta cũng không nghe được.

"Ngươi không nên hiểu lầm ." Không chờ nàng nói xong , Hàn Ảnh Trọng liền ngắt lời , "Ta đi Bách Sát Cốc chỉ là vì đột phá , trở nên mạnh mẽ mới là mục đích duy nhất của ta ."

Thoại âm rơi xuống , lòng biết ơn của Phong Luyến Vãn đối với hắn trong nháy mắt tan thành mây khói .

Mới vừa rồi còn đối với hắn có đổi mới . . . Cái này quan tài mặt thật là làm cho người ta tức giận điên rồi !

"Khuyên ngươi một câu , nếu như ngươi muốn sống , phải cố gắng trở thành đệ tử Huyền Tịch." Hàn Ảnh Trọng đột nhiên quay đầu , ngữ khí bình thản , ánh mắt có chút giễu cợt nhìn qua "Bất quá đối với tư chất của ngươi , chỉ là vọng tưởng mà thôi !"

Phong Luyến Vãn lập tức chán nản , cắn răng nhìn hắn chằm chằm , người này đúng là chuyên môn chọc tức nàng?!

Thân thể Hàn Ảnh Trọng thể hơi nghiêng về phía trước , tay phải sờ sờ cái cằm bóng loáng, lộ ra bộ dáng đang suy tính, "Làm tạp vụ cũng được!"

"Đừng xem thường ta!" Phong Luyến Vãn tức giận nói: " ta nhất định sẽ Nhập môn cho ngươi xem !"

"Ba ngày sau Nhập môn khảo thí, ta chờ ngươi !" Lạnh lùng vứt xuống dưới một câu nói kia , thân hình Hàn Ảnh khẽ động , bay lên không, thoát ra khỏi mặt nước dưới đáy đầm đang nhộn nhạo.

"Này ! Đợi đã nào...! Ruốc cuộc, ngươi đến đây để làm gì?" Phong Luyến Vãn càng hoảng sợ , đón lấy khí cấp bại phôi kêu to* , "Đem ta ra ngoài với!"

*em hổng hiểu :3

Mà người kia không có bất kỳ phản ứng gì, nhìn bóng lưng Hàn Ảnh Trọng dần biến mất , Phong Luyến Vãn tức giận cắn răng .

Nàng quả nhiên vẫn rất ghét người này!



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro