Chương 16: Linh căn khảo khí

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Hôm nay là mà Huyền Tịch tông mười năm mới có một lần: khai sơn môn thu nhận đệ tử. Các thiếu niên không ngại vạn dặm xa xôi mà đến, chỉ vì muốn thông qua kiểm tra trở thành một Tu tiên giả ——

Từ nay về sau , một bước lên trời !

----------------------------------------------

Nguy nga Sơn Phong vờn quanh đại điện, khói mù lượn lờ. Không gian thanh tĩnh của đại điện cũng biến thành huyên náo , mấy ngàn người tinh thần kích động , thanh âm nghị luận vang vọng trước điện . Dọc theo thềm đá đi lên, liền sẽ thấy bốn người đứng trên mấy đám mây bồng bềnh phía trước .

Thiện Trữ chân nhân vuốt vuốt râu dưới cằm , cười tự nói , "Không biết năm nay ở bên trong trong nhóm người này, có bao nhiêu cái đơn linh căn, thậm chí là biến dị linh căn?"

'Thôi đi pa ơi..., ngươi cho rằng nó là rau cải trắng à?" Kỳ Trữ chân nhân lên tiếng , chậm rãi nói: "gần một trăm năm qua , đơn linh căn bất quá chỉ rải rác ở mấy người, còn biến dị linh căn càng như mất tích vậy. Chỉ có, mười năm trước nhập môn . . ."

Thoại âm rơi xuống, lông màytừ Trữ chân nhân đột nhiên nhíu lại , Kỳ Trữ chân nhân lườm hắn, theo ánh mắt của nàng hướng xa xa nhìn lại , lập tức hai bóng người liền đập vào mi mắt .

Nam tử kia thanh tóc dài màu tím hệ ở sau ó , gương mặttuấn dật không biểu tình, ngũ quan như điêu khắc không biết đã hấp dẫn bao nhiêu thiếu nữ. Một bộ đồ đen, y cùng phát đều bồng bềnh dật dật, không trát không chùm , có chút phất phơ. Dáng người thon dài, màu dakhỏe mạnh màu lúa mì, đao tước lông mày , sóng mũi cao , môi hơi mỏng  mím chặc , cùng với một đôi mắt màu đen xen lẫn nhạt xám nhạt, trên người hắn ẩn ẩn tản mát ra lương bạc khí tức .

Bên cạnh có một nữ hài tò mò mà nhìn bốn phía , lịch sự tao nhã ngọc nhan trước điêu khắc rõ ràng ngũ quan , hai con ngươi linh động,  lông mi thật dài giống như hồ điệp cánh không ngừng run run , cái mũi xinh xắn tinh xảo,  nét mặt hoàn mỹ tươi cười, một thân hồng nhạt phối hợp thuần trắng sa y , một đầu màu cam sợi tóc phiên rủ xuống thiên eo nhỏ, toát ra một loại lạnh nhạt mùi thơm ngát .

"Những người này đều là đến khảo nghiệm nha ! Không thể tưởng được Huyền Tịch tông các ngươi rất nổi tiếng đấy!"cái miệng nhỏ của Phong Luyến Vãn khẻ nhếch , quay đầu nhìn Hàn Ảnh Trọng nói .

"Có giữ lại không quá một phần vạn, ngươi nên tự lo cho mình đi" Hàn Ảnh Trọng nhàn nhạt mở miệng nói ra , tiếp theo lườm nàng "Nếu không qua được lần này..." "Sẽ như thế nào? Đem ta đuổi ra khỏi cửa sao?"Nhìn xem nàng chẳng hề để ý biểu lộ , Hàn Ảnh Trọng ngữ khí âm lãnh , "Ngươi buộc phải giao thần kính !""EEy, mạng của ta...?" Phong Luyến Vãn hoảng sợ , trong nội tâm nhớ tới tà mị nam tử kia nói với nàng .'Ngũ Đạo Luân Hồi kính một khi nhận chủ , chỉ có chủ nhân chết đi mới có thể lấy' . Sau lưng Phong Luyến Vãn lập tức phát lạnh, nàng không muốn chết !

"Còn có một lựa chọn . . ."Nghe vậy , đôi mắt Phong Luyến Vãn sáng ngời , khuôn mặt nhỏ nhắn mong đợi nhìn qua Hàn Ảnh Trọng , hắn thản nhiên nói ."Hồn phách bị khắc ấn ký nô lệ —— trọn đời không được phản bội Huyền Tịch tông !" Khuôn mặt Phong Luyến Vãn suy sụp , giận hờn trừng mắt liếc hắn một cái , bất mãn rầm rì , "Cái này đâu phải là lựa chọn! Ta nói tất cả là hiểu lầm ! Ta tuyệt không muốn làm chủ nhân của tấm gương quỷ kia!" Hàn Ảnh Trọng đứng bên cạnh,  vẻ mặt bình tĩnh, dùng bàn tay che lỗ tai , thấy nàng rống xong mới thả tay xuống , ngay sau đó tròng mắt màu xám lạnh như băng liếc qua nàng, "Ta chỉ để cho ngươi biết quyết định của sư tôn, chứ không phải đứng đây nghe ý kiến của ngươi ."Phong Luyến Vãn cắn môi dưới , hung tợn lườm hắn .Đáng giận , kiêu ngạo! Nếu lúc trước đã sớm bắt hắn quỳ xuống cầu xin! Nhưng bây giờ . . . tròng mắt màu đỏ rượu của Phong Luyến Vãn hiện lên một tia không cam lòng , sau đó cắn răng hạ quyết tâm . Vô luận như thế nào nàng đều phải thông qua khảo thí , không có đường lui ! Cạch ——Một tiếng vang thật lớn đột nhiên quán triệt tại trước đại điện , một đạo thanh âm bén nhọn cũng vang lên theo ."Tang Nhiễm! Ngươi còn có mặt mũi nào ở nơi này?" 

Tang Nhiễm?!

Phong Luyến Vãn sững sờ, đôi mắt đẹp hiện lên một tí ti mừng rỡ , là Nhiễm Nhiễm sao?

Nhiễm Nhiễm cũng đang ở nơi này?

Nhìn qua đám người đang sảo sảo nhượng nhượng(bảy mồm tám mỏ chõ vào), Phong Luyến Vãn cất bước chạy tới , tay để ở trước ngực , muốn san phẳng cái tâm tình kích động . Đẩy đám người ra, ánh mắt của nàng nhìn cô bé.

Một thân màu vàng nhạt đai lưng váy dài, Thiên Thiên eo nhỏ , dùng một cái Tử Sắc khảm phỉ thúy gấm đai lưng trói vào . Mái tóc màu xanh thăm thẳm dùng sợ vải màu vàng sợi tơ hệ lên, vài tia tóc rủ xuống hai vai, đem trong nháy mắt có thể phá da thịt nổi bật lên càng thêm trạm bạch . Ngón tay thon dài , da trắng nõn nà , tuyết trắng trong lộ ra phấn hồng ,còn mắt lam nhạt đầy sương trắng, từng giọt nước mắt theo gương mặt chảy xuôi xuống . Toàn thân lại ướt nhẹp , nữ hài đang quỳ trên mặt đất , yếu ớt thân thể run nhè nhẹ .

Nữ hài bên cạnh bình gốm sứ bể thành mảnh vỡ, chảy ra nước trong.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro