Chương 9: Mới vào tiên môn (p3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hồi tưởng --

Phong Luyến Vãn mất đi tri giác ngã xuống mặt đất, dòng màu tươi từ khóe môi chảy xuống, đôi mắt to vốn linh động đóng chặt lại, chân mày tiến hành hiện màu xám.

Hàn ảnh Trọng sờ về lên trán của nàng, đáy mắt hoảng sợ, "Không có linh khí! Là phàm nhân . . ."

"Đả thương người vô tội rồi, huynh phải làm sao đây~?" Nam tử tà mị cười khẽ, đáy mắt hiện lên một tia giảo hoạt, "Đệ không có liên quan nhé, người nhận định cô ta là yêu nữ là huynh, đả thương cô ta cũng là huynh!"

"Đệ!" Đôi mắt Hàn ảnh Trọng lạnh lẽo, hung tợn liếc nam tử.

Sau đó làm như không nhìn thấy bất cứ thứ gì, tiếp tục nói: "Nhắc nhở huynh a, trên cái đất này nếu không được trị liệu khó có thể giữ được cái mạng nhỏ này đây~ , dù sao cũng là phàm nhân. Đúng, phàm nhân khônǵ thể chịu nổi một kiếm uy thế của huynh."

"Trừ phi huynh đưa cô ta về tông môn từ từ cứu chữa."

Hàn Ảnh Trọng sững sờ, nhìn về phía nam tử ánh mắt rất ác liệt.

Nam tử lười biếng nhún nhún vai, đôi mắt chuyển động thành vòng tròn, "Đúng vậy, truy nã tên phản đồ như đệ quan trọng hơn việc cứu cô ta? Lựa chọn của ngươi là?"

Hàn ảnh Trọng cắn răng, thanh âm lạnh lẽo từng chữ một nhổ ra.

"Lần sau gặp mặt, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi !"

"Yohoho, huynh bây giờ đáng chịu huấn giới . . ."

Nam tử lẩm bẩm nói, khóe môi vẽ ra một vòng nụ cười giễu cợt, đôi mắt mị màu vàng óng nhìn về phương xa.

"Rõ ràng trong mắt tu chân, phàm nhân bất quá là cỏ rác . . . Lựa chọn của ngươi thật sự nực cười . . ."

Thân ảnh cao gầy đứng lặng tại ngọn cây, gió nhẹ quét, áo trắng tùy theo phiêu dật.

"Bất quá cũng không sao. Dù sao lần sau, đệ cũng sẽ tự mình giết chết sư huynh,..."

Thanh âm bình thản không có phập phồng, lại giấu sát ý ngập trời.

----Vệ hiện tại~

Đại điện.

Thanh âm của Từ Trữ chân nhân không mang theo một tia cảm giác vang lên "Nếu con không có thể chặt đứt phần từ niệm này, tu tiên chi đạo khó có đại thành."

Thân ảnh của Hàn Ảnh bất giác cứng đờ.

"Con đứng dậy đi." Từ Trữ chân nhân thở dài nói: "Về phần tiểu cô nương kia . . ."

"Phàm nhân bị kiếm khí của con gây thương tích hồn đáng lẽ phải quy địa phủ từ lâu rồi, nhưng mà mệnh cô ta có lẽ chưa đến . . . Nhưng muốn trị thương thế kia, phải dùng đến đan của mộc trưởng lão chủ tọa dược các mới có thể."

Hồi Thiên Đan là linh dược cao cấp, nhất định phải được đệ nhất tam giai luyện đan đại sư, một đan khó cầu.

"Lam Lan đại lục, Luyện Đan Sư có thể nói lân mao (lông) phượng giác, có thể luyện ra Hồi Thiên Đan, không khỏi bị tôn sùng. Chính vi sư, cũng phải nhân nhượng ba phần với hắn."

"Đệ tử nguyện lấy bất kỳ giá nào cũng phải cầu lấy một viên Hồi Thiên Đan." Hàn ảnh Trọng ngẩng đầu, đáy mắt hiện lên một tia kiên định.

"Cho dù là đi Trăm Sát cốc săn giết chín liêu thôn thiên khuyển?" Từ Trữ chân nhân có chút kinh ngạc, chợt lại nói: " Trăm Sát cốc yêu thú lan tràn, chín liệu thôn thiên khuyển thực lực tương đương với Trúc Cơ hậu kỳ tu sĩ. Với thực lực của con bây giờ, chính là một đi không trở lại, đã nghĩ kĩ chưa?"

"Đệ tử nguyện đi." Hàn ảnh Trọng ôm quyền nói.

"Con đã thông suốt?" ngữ khí Từ Ninh chợt âm lãnh, lại nói: "Mang về nội đan của chín liệu thôn thiên khuyển, thì mộc trưởng lão đồng ý luyện cho con Hồi Thiên Đan, con tự giải quyết cho tốt."

"Vâng!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro