chap 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vẻ mặt Phong Luyến Vãn hết sức đặc sắc, tựa như vừa hít phải phấn kỳ thối: “Cho hỏi tên của nó chắc chắn sẽ không thay đổi sao?”
“Nhan vô sỉ ngươi có ý gì! Ngươi dám hoài nghi kỹ thuật đặt tên của lão nương sao?!”
Xem ra sẽ không thay đổi rồi. Phong Luyến Vãn khe khẽ thở dài, véo véo hai má trắng trẻo của hài nhi trong ngực, cho đến khi tiểu tử bất mãn oa một tiếng mới đành phải luyến tiếc buông tay. Cái cục thịt non nớt nho nhỏ nhéo cái liền chết này chính là mặt quan tài sao? Phong Luyến Vãn không kìm lòng được tưởng tượng đến tình cảnh Hàn Ảnh Trọng mười tám tuổi nằm trong lòng nàng bị nàng véo má sau đó bất mãn oa một tiếng…Phốc, làm sao đây, nội thương của nàng vẫn còn chưa khỏi, rất có thể sẽ hộc máu lần nữa a.
Âm thầm liếc nhìn Tiên Bích và Huyền Phủ, ánh mắt Phong Luyến Vãn hiện ra thẹn thùng rối rắm. Cha mẹ của mặt quan tài, nàng có nên gọi bọn họ là bá phụ bá mẫu hay không?
Trông thấy con trai bảo bối bị chà đạp đến đáng thương, Tiên Bích bạo phát, xông lên phía trước đoạt lại con trai, hung hăng trừng Phong Luyến Vãn một cái: “Nếu ta cũng véo con trai của ngươi như vậy thì ngươi sẽ cảm giác thế nào!”
Huyền Phủ đứng bên cạnh quay lưng hơi run rẩy, phỏng chừng là đang cười trộm.
Trên tay trống rỗng, thân thể nhỏ nhắn ấm áp kia đã bị mẫu thân hắn cướp đi, Phong Luyến Vãn có chút lưu luyến mím môi, lập tức bất đắc dĩ nói: “Ta không có con trai…”
Tiên Bích nhướng mày, sửa lời nói: “Nếu ta cũng véo con gái của ngươi như vậy thì ngươi sẽ có cảm giác thế nào!”
Phong Luyến Vãn lần nữa đau xót nói: “Ta không có con gái…”
Lấy được đáp án giống hệt lần trước, Tiên Bích tựa như đánh một quyền vào bông gòn, sau đó chưa từ bỏ ý định tiếp tục hỏi: “Nếu ta cũng véo cháu trai của ngươi như vậy thì ngươi sẽ có cảm giác thế nào!”
“Phốc…” Huyền Phủ đã nhịn không được bật cười, Tiên Bích nghi ngờ xoay người lại nhìn sang lão công của mình, người này rốt cuộc đang cười cái gì?
Phong Luyến Vãn bi thống che mặt: “Ta không có cháu trai… Ngừng! Đừng hỏi! Ta cũng không có cháu gái!”
Tiên Bích dường như hiểu được gì đó, đột nhiên thân thể chấn động: “Chẳng lẽ… Ngươi không được?!”
“…”
Phong Luyến Vãn rất muốn cởi giày dùng đế giày hung hăng đánh nàng ta một trận, nhưng xét thấy phu quân của nàng vẫn còn đang ở đây, kế hoạch này liền bị bóp chết ngay từ trong trứng nước.
“Ta… vẫn chưa gặp được ý trung nhân.” Phong Luyến Vãn dùng tay trái nắm chặt lấy tay phải đang có xúc động muốn cởi giày.
Toàn bộ tức giận của Tiên Bích liền hóa thành đồng tình, kéo cánh tay Huyền Phủ, cảnh tượng mỹ mãn một nhà bốn người hiện ra trước mặt Phong Luyến Vãn. Tiên Bích do dự một chút, sắc mặt đỏ ửng nói với Huyền Phủ: “Tướng công, chi bằng chúng ta lại sinh thêm một nữ nhi đi.” Sau đó nàng dùng ánh mắt vô cùng vênh váo nhìn Phong Luyến Vãn, xảo quyệt cười nói: “Lão nương không chiếm được ngươi thì hãy để khuê nữ của lão nương gieo họa cho ngươi đi!”
Phong Luyến Vãn âm thầm dựng thẳng ngón giữa… Con trai của ngươi cũng không gieo họa được cho ta, con gái của ngươi càng không cần nói.
Oán thầm xong rồi, Phong Luyến Vãn cũng đi lên phía trước quan sát hài nhi Huyền Phủ đang ôm trong tay, đây chính là đệ đệ của mặt quan tài a đệ đệ của mặt quan tài a, vì sao trước kia chưa từng nghe nói qua mặt quan tài có một đệ đệ?
Trên đầu tiểu tử có thưa thớt vài cọng tóc cũng là màu đỏ rực giống như phụ thân hắn, xen lẫn vài sợi tóc vàng óng khiến người khác chú ý, hắn còn đang ngủ, nước miếng treo trên bờ môi, trên cổ mang một chiếc vòng còn to hơn cả đầu của hắn.
Phong Luyến Vãn nhìn Huyền Phủ rồi lại nhìn hài tử, nhìn hài tử rồi lại nhìn Huyền Phủ, đột nhiên cảm thấy thế giới này thật khó tin…

Phong Luyến Vãn trở thành nghĩa phụ…Dừng lại! Mau dừng tư tưởng xấu xa kia của ngươi lại!
Nguyên nhân của bi kịch này xảy ra khi Tiên Bích đại tiểu thư dạy hài tử nói chuyện, vừa chỉ Phong Luyến Vãn vừa nói với hai viên thịt: “Ngoan nào, gọi thúc phụ.”
Phong Luyến Vãn bất mãn: “Ta tu vi cao hơn Huyền Phủ!  Phải để bọn nó gọi đại bá!” Chiếm tiện nghi của hai huynh đệ này thì phải đặc biệt chiếm.
Tiên Bích: “Luận tuổi tác ngươi cũng có thể làm cháu của tướng công ta được, để con ta gọi ngươi một tiếng thúc phụ mà còn ủy khuất ngươi sao?!”
“Đúng vậy, ủy khuất bổn đại gia ! Nên phải để bọn nó gọi đại bá!”
“Gọi thúc phụ!”
“Gọi đại bá!”
“…”
“…”
Hai tiểu oa nhi không hiểu tại sao hai người này đột nhiên ầm ĩ cả lên, liếc mắt nhìn nhau, không hẹn mà cùng… Lại liếc mắt nhìn nhau.
Cuối cùng ma quân đại nhân ra mặt hòa giải, để Phong Luyến Vãn làm nghĩa phụ của oa nhi, lão bà huynh đệ đều không đắc tội, tất cả đều vui vẻ.
Loại sinh vật không cần da mặt như Phong Luyến Vãn cứ thế yên tâm thoải mái định cư ở nhà Huyền Phủ, nói định cư thì không quá đúng, mà là phải theo một nhà Huyền Phủ dọn nhà đi khắp nơi. Lúc trước bị tiên binh tiên tướng quấy rầy là vì nàng cố ý bại lộ hành tung, hiện tại… Dù sao dọn nhà khắp nơi hành tung bất định, thuận theo tự nhiên là được. Mặc dù da mặt Phong Luyến Vãn dày như tường đồng vách sắt, có điều dọn nhà liên tục như vậy cũng có chút băn khoăn, vào ngày nào đó lúc đang hóng mát trong sân thì có nhắc tới thắc mắc này với Huyền Phủ, lại ngoài ý muốn từ chỗ Huyền Phủ nghe được một tin tức khiến người ta kinh hoàng khiếp sợ.
“Tiểu nhi tử của ta, là ma thể bẩm sinh.”
“Ma thể bẩm sinh? !” Phong Luyến Vãn vỗ bàn.
Huyền Phủ thở dài, nhấp một ngụm trà chỉ vỏn vẹn có mấy lá trà trong ly, nghèo khó đến độ khiến người ta phải rơi lệ: “Vốn Trọng Nhi cũng là ma thể bẩm sinh, nhưng thị nữ của Tiên Bích là Liễu Liễu đã dùng tính mạng để thay đổi thể chất của nó, có điều đệ đệ nó lại không được tốt số như vậy, chỉ có thể dựa vào vòng cổ kia che giấu khí tức của Ma Tử.”
“Mặc dù rất đáng thương tâm, nhưng có thể nào nói cho ta biết trước… ma thể bẩm sinh là cái quái gì hay không?”
“Phụt – – ”
Uổng phí một cốc trà ngon.
Phong Luyến Vãn vội vàng vỗ vỗ lưng Huyền Phủ: “Đùa thôi, nói thế nào tuổi tác của ta cũng có thể dùng hàng vạn để tính, làm sao có thể không biết ma thể bẩm sinh là gì.” Mặc dù vẻ mặt rất nhẹ nhàng, nhưng Phong Luyến Vãn vẫn âm thầm kinh hãi, Túc Vị Ly là dựa vào chiếc vòng cổ kia để che giấu thân phận Ma Tử, nhưng lúc trước khi nàng trả thù hắn đã đem hắn lột sạch không chừa một mảnh vải….
Thì ra là do nàng đã gián tiếp khiến Túc Vị Ly gia nhập ma tộc sao….
Phong Luyến Vãn cắn cắn môi dưới.
“Khụ khụ khụ khụ… Mạc Qua a, chuyện như vậy mà cũng có thể mang ra đùa giỡn sao?”
“Thấy ngươi tâm tình không tốt lắm, nên giải tỏa không khí chút thôi.”
“… Nhờ hồng phúc của ngươi, ta tâm tình rất tốt.”
Gió nhẹ thổi qua tiểu viện, lá cây vang sạt sào, vài chiếc lá úa vàng theo gió phất phới trên không trung, mùa thu đã đến từ khi nào vậy? Phong Luyến Vãn cười cười, lông mi dài che đi một tia phức tạp thoáng qua trong đáy mắt.
Tiên Bích và Huyền Phủ che dấu quả thật quá tốt, người ngoài chỉ có thể thấy được bọn họ vui vẻ, nhưng lại không cách nào phát hiện nỗi bi ai được che giấu đằng sau biểu tượng hạnh phúc. Tình yêu giữa ma tộc và nhân loại từ xưa đến nay đều là cấm kỵ, bởi vì nó nhất định sẽ kết thúc bằng bi kịch, nói cái gì mà yêu không phân biệt chủng tộc tất cả chỉ là lời mộng tưởng. Huyền Phủ vì tình cảm chân thành trong cuộc đời này mà từ bỏ thân phận trời ban để trở thành nhân loại, vốn tưởng rằng như vậy có thể cùng người mình yêu làm một đôi uyên ương mỹ quyến, nhưng tại sao con của bọn họ lại khiến cơn ác mộng này kéo dài?
Phong Luyến Vãn dựa lưng vào ghế trúc, ngẩng đầu nhìn mây trắng dần dần phủ dày trên bầu trời bao la, nụ cười vẫn không thay đổi: “Như vậy cũng không hẳn là xấu, để cho Túc…để cho tiểu nhi tử của ngươi thừa kế vị trí Ma Quân. Lão ma tôn kia đã chết từ lâu, vị trí trống không, con trai của ngươi cũng có hi vọng.”
Huyền Phủ lắc lắc đầu: “Nhân loại quả thật là một giống loài kỳ lạ, tuy nhỏ yếu tựa như con sâu cái kiến, nhưng lại có được những tình cảm mà dị tộc không cách nào cảm nhận được. Lúc còn là Ma Quân, ta vẫn luôn không cảm thấy có bất kỳ thứ gì đáng để quý trọng, trong lòng vô cùng cô độc, bây giờ có ái thê cùng hai đứa nhỏ, cho dù phải vất vả giấu diếm thân phận ngày ngày lo toan sinh kế, nhưng lại thấy rất hạnh phúc vui vẻ. Ta không hy vọng con trai của ta trở lại Ma giới, dù địa vị cao sang, vạn người kính ngưỡng, nhưng tư vị lại không hề dễ chịu.”
Nhưng con của ngươi sau này lại không hề như ngươi mong muốn. Phong Luyến Vãn mím môi.
“Mạc Qua, ta có chuyện muốn nhờ ngươi.”
“Bảo vệ hai đứa con của ngươi?”
“Phải.” Huyền Phủ cười nhẹ, tựa như một vết nứt trên dòng sông băng: “Vì để trở thành nhân loại, ta không chỉ từ bỏ thân phận ma tộc, mà còn có cả chín phần tu vi, Tiên Bích cũng bởi vì sinh hạ hài tử cho ta mà bị tổn thương nguyên khí nặng nề, phu thê chúng ta không còn đủ năng lực bảo vệ bọn nó, Mạc Qua, bọn nó đều nhờ vào ngươi vậy.”
“Nói cứ giống như ngươi sẽ chết ngay lập tức vậy.”
“Yên tâm, trước khi Trọng Nhi hiểu chuyện, ta sẽ không yên tâm mà đem bọn nó giao cho ngươi.”
“…” Là sợ ta dạy hư bọn họ sao.

Tác giả: hết mấy cái ngoại truyện này ta sẽ cố gắng full truyện rồi đăng quá khứ của Hàn Ảnh Trọng và lý do Bách Lý Không Thành phản bội Phong Luyến Vãn nha...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro