chap 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

sau đó nàng gặp cha mẹ của Hàn và Ly chính là Huyền Phủ và Tiên Bích.
Đẩy ra lá cây chặn đường, thế giới trước mắt Phong Luyến Vãn đang lung lay, ngực đau nhói, nàng tin chắc chỉ cần nàng có một chút ý nghĩ muốn nôn mửa trong đầu thì nàng sẽ lập tức thổ huyết ngay.
“Là ngươi, Nhan Mạc Qua?”
Là ai đang nói chuyện? Thanh âm rất quen thuộc, sau khi xác định người vừa lên tiếng không có ác ý, thân thể Phong Luyến Vãn cũng lung lay sắp ngã, người nọ vội vàng chạy tới đỡ lấy nàng: “Là ai khiến ngươi bị thương thành như vậy?”
Phong Luyến Vãn lúc này có chút thần chí không rõ, lau đi máu tươi đã tràn ra bên khóe môi, khó khăn nở nụ cười.
Trước khi ngất đi, nàng vẫn không quên trả lời câu hỏi của người kia: “… Tiên giới!”

Khoảng cách Phong Luyến Vãn xuyên việt chỉ còn mười tám năm.
Đừng hỏi nàng vì sao lại biết chính xác như vậy, Phong Luyến Vãn cũng không rõ nàng làm sao mà biết được, có lẽ là lúc nằm mơ bấm đốt tay tính toán rút ra được kết luận “A chỉ còn mười tám năm nữa là đại thần sẽ phải xuyên qua”
Nếu đã tính ra được khoảng thời gian mười tám năm, giấc mộng xem bói quỷ dị này cũng nên kết thúc rồi.
Chao ôi, giấc ngủ này ngủ đến mức đau lưng chuột rút, hương vị trong miệng đắng ngắt, tên lang băm xem bệnh rốt cuộc đã kê cho nàng bao nhiêu cân hoàng liên? Mở mắt ra nhìn xem Hoàng Phủ đã khiêng nàng đến nơi quái quỷ nào, vừa mở mắt đã nhìn thấy trần nhà bằng gỗ, không biết đã được tu sửa lại bao nhiêu lần, vách tường cũng không được sơn phết, nói chính xác hơn là loại vật liệu rách nát gió thổi liền đổ khiến lòng người chua xót này thật sự không có cách nào sơn phết, gia cụ vô cùng ít ỏi, chỉ có một cái giường một cái bàn hai cái ghế.
Phong Luyến Vãn cảm thấy nàng chắc vẫn đang nằm mơ. Ngầm vụng trộm nhéo mình một cái, hơi đau, không phải là mơ.
Người sống tại cái nơi quỷ quái này thật sự là tâm phúc của ma tôn quyền cao chức trọng vạn năm trước sao?
“Ngươi tỉnh rồi?” Cửa bị ai đó đẩy phát ra một tiếng kẽo kẹt, người tiến vào chính là kẻ đã nhặt nàng về – Huyền Phủ.
Phong Luyến Vãn cắn răng ngồi dậy, nhoẻn miệng cười, răng hổ ở giữa ánh nắng chói mắt lấp lánh tỏa sáng.
“Đây không phải là Huyền Phủ sao? Đã lâu không gặp, ngươi sao vẫn còn chưa chết!”
Huyền Phủ: “…”
Phong Luyến Vãn giống như không hề nhìn thấy khuôn mặt đen thui như Bao Công kia, vô cùng nghi hoặc, người này sao vẫn chưa chết? Hắn không vào luân hồi, Túc Vị Ly làm sao sinh ra.
“Một vạn năm không gặp, ngươi trông mong chúng ta chết như vậy sao?” Huyền Phủ còn chưa lên tiếng, Tiên Bích theo tới phía sau liền tức giận nói với Phong Luyến Vãn.
“Tiên Bích đại tiểu thư, đã lâu không gặp, ngươi sao vẫn còn chưa…”
“Câm miệng a vô sỉ! Lão nương sống rất tốt!” Nếu không phải là thấy hắn bị trọng thương, Tiên Bích sớm đã quăng một cái tát.
“Ha ha… Khụ khụ!” Phong Luyến Vãn vừa ho khan vừa cười to, trong tiếng cười cũng không thể che giấu được vui mừng: “Ma quân, ta từ trên người ngươi hoàn toàn không cảm nhận được ma khí, chúc mừng ngươi thành công trở thành nhân loại!”
Nghe ra lời chúc mừng thật lòng của nàng, sắc mặt Huyền Phủ cũng dần dần tốt lên, khóe môi nhẹ nhàng nở ra một đường cong hạnh phúc: “Vậy thì đừng gọi ta là ma quân nữa, trở thành nhân loại cũng nên có một cái tên của nhân loại mới tốt, tiểu nhân họ Hàn, tên Huyền Phủ.”
“A, vậy vị này chính là Hàn phu nhân đi.” Phong Luyến Vãn cười híp mắt nhìn Tiên Bích, thấy tóc nàng đã được búi lên cũng biết nàng ấy đã xuất giá.
Tiên Bích lườm hắn một cái, trên khuôn mặt xinh đẹp vẫn giữ vững nét thanh xuân: “Đây không phải là rõ ràng sao” .
“Oa – -” đột nhiên, căn phòng cách vách truyền đến tiếng khóc của hài nhi, nối tiếp nhau. Phong Luyến Vãn nghe tiếng liền quay đầu, đáy mắt lại thoáng hiện lên một tia vui vẻ.
“Ai nha, đều là do tên vô sỉ ngươi cười lớn tiếng như vậy, con của ta đều bị ngươi đánh thức!” Tiên Bích vừa chỉ trích Phong Luyến Vãn vừa vội vã chạy đến một căn phòng khác, xem ra những năm tháng buồn chán đăng đẵng của vạn năm qua cũng không thể mài phẳng tính tình của vị đại tiểu thư này.
Không lâu sau đó, tiếng khóc dần dần dừng lại. Phong Luyến Vãn cũng nuốt viên thuốc điều tức một lát, rồi nói với Huyền Phủ: “Sao đến bây giờ mới có hài tử? Chẳng lẽ ngươi mất một vạn năm mới có thể đem vị đại tiểu thư này đuổi tới tay?”
Vẻ mặt Huyền Phủ trong nháy mắt liền hóa tang thương, nhìn lên nóc phòng thở dài một tiếng: “Sớm đã đuổi tới tay, chỉ là với thân phận ma tộc ta sao có thể nhẫn tâm chạm vào nàng?”
“Cho nên ngươi nhịn lâu như vậy? Thật sự là tình yêu vĩ đại! Ha ha ha ha ha!” Phong Luyến Vãn lại cười ha hả.
“Ngươi thì sao?”
“Ha ha ha ha ha – – a? Cái gì?”
“Ngươi sớm đã thành gia đi, cưới được cô nương nhà ai? Hài tử là con trai hay con gái?”
“…”
Huyền Phủ nhìn thấy Phong Luyến Vãn mặt mũi tràn ngập tang thương lại im lặng không nói, tựa hồ đã hiểu được gì đó, cúi đầu xuống, vẻ mặt đầy đồng tình.
Phong Luyến Vãn không nói gì nhìn lên nóc phòng, Huyền Phủ a, đừng cho là ta không biết ngươi muốn nói cái gì, không phải khinh bỉ ta là “Vạn năm lão xử nam” sao…
Lúc Tiên Bích ôm hai đứa bé vào nhà thì liền nhìn thấy hai “đại lão gia” mặt mũi tràn ngập tang thương một kẻ nhìn lên nóc phòng một kẻ nhìn xuống sàn nhà.
“Các ngươi vừa rồi đang nói chuyện gì vậy?”
Huyền Phủ dịu dàng ôm lấy một đứa bé, đồng thời ôm chầm lấy ái thê, rất sủng ái hôn lên tóc mai của nàng.
Cẩu độc thân như Phong Luyến Vãn chỉ biết im lặng nhìn chằm chằm lên nóc phòng: “Chỉ là đang nói về một đề tài thâm sâu, đề tài thâm sâu này không cần nhắc tới cũng được…”
“Được, không nhắc thì nhắc. Nhan vô sỉ, có muốn ôm con trai của ta hay không?”
“Mở miệng liền mắng ta vô sỉ, không phải chỉ là năm đó không chịu lấy ngươi thôi sao.” Phong Luyến Vãn từ trong tay Tiên Bích ôm lấy hài nhi, khẽ cười trêu ghẹo nói, “Mới vừa sinh ra không lâu đi, nhăn nheo như khỉ vậy.”
“Ngươi mới là khỉ! Cả nhà ngươi đều là khỉ!”
Phong Luyến Vãn mặc kệ Tiên Bích đang nóng giận đến mức chỉ hận không thể cho nàng một cái tát, cùng con khỉ nhăn nheo trong ngực…A hừ, cùng hài nhi trong ngực đối mặt nhau. Đứa nhỏ này có đôi mắt giống hệt như mẫu thân nó, tựa như hai viên bảo thạch màu xám vô giá, ánh mắt mê mang đáng yêu đến mức khiến trái tim Phong Luyến Vãn đều tan chảy.
Mặc dù nhăn nheo như khỉ, có điều… Thật đáng yêu nha…
Phong Luyến Vãn đem ngón tay mình đặt vào trong lòng bàn tay nhỏ nhắn mập mạp của nó, tiểu tử nhẹ nhàng nắm lấy, ngón tay trong nháy mắt liền bị cảm giác ấm áp mềm mại vây quanh. Hai má Phong Luyến Vãn đỏ ửng, hài nhi đều đáng yêu như vậy sao.
“Bọn nó tên gì vậy?” Phong Luyến Vãn vừa chơi đùa với hài nhi trong ngực, vừa dùng ánh mắt tò mò đánh giá một đứa khác mà Huyền Phủ đang ôm.
Chưa bao giờ nhìn thấy ánh mắt ấm áp như vậy của Nhan Mạc Qua, Tiên Bích tắt hỏa, cười nói: “Ngươi đang ôm là đại nhi tử của ta Ảnh Trọng, tiểu nhi tử vẫn chưa được đặt tên.”
“A, Ảnh Trọng à.” Phong Luyến Vãn híp mắt véo nhẹ má đứa nhỏ, đột nhiên nụ cười cứng đơ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro