chap 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Răng rắc – – ”
Tách trà trong tay Phong Luyến Vãn bị bóp nát, vết máu loang lổ.
“Mộc Khinh Ưu?” Phong Luyến Vãn trầm giọng lặp lại một lần nữa.
Tiểu đồ đệ không phát hiện sự kinh ngạc và âm lãnh nơi đáy mắt Phong Luyến Vãn, thấy Phong Luyến Vãn bóp nát chén trà sắc mặt liền đại biến, vội vàng chạy tới dùng sức mở bàn tay đang siết chặt của nàng, giúp nàng gỡ mảnh vỡ chén trà, lo lắng nói: “Sư phụ, người làm cái gì vậy?”
Khuôn mặt non nớt cẩn thận chu đáo của tiểu đồ đệ, lông mày như vẽ cùng đôi mắt màu xanh xám trong suốt như thủy tinh, miễn cưỡng khui lại những ký ức mà Phong Luyến Vãn không muốn nhớ tới nhất.
Mộc Khinh Ưu, tại sao lại là ngươi!
Nàng cho rằng nàng ở thế giới cổ kính sẽ không nhấm nháp được hận ý nồng đậm đến như vậy, vạn năm sau người gây ra tổn thương cho nàng cho tới bây giờ vẫn chưa xuất hiện. Cho dù là nhìn thấy kiếp trước của Bách Lý Không Thành và Túc Vị Ly, nàng cũng không có đem hận ý của kiếp này trút lên kiếp trước của bọn họ, chỉ coi như đó là người xa lạ, nhưng người trước mặt lại không phải là kiếp trước cũng không phải là đầu thai, mà là Mộc Khinh Ưu! Là Mộc Khinh Ưu!
Hai mắt Phong Luyến Vãn đỏ bừng giống như sung huyết, không để ý đến tiểu đồ đệ đang đau lòng, đem bàn tay bị thương lần nữa gắt gao siết chặt, giống như đang bóp cổ của kẻ thù. Mảnh vỡ sắc bén của tách trà đâm vào trong da thịt, rất đau, Phong Luyến Vãn muốn dùng cơn đau này để khiến mình bình tĩnh trở lại.
Chốc lát sau, Phong Luyến Vãn khôi phục bình tĩnh, buông tay ra, dùng bàn tay trắng noãn hoàn mỹ kia lau nước mắt cho tiểu đồ đệ.
“Khóc cái gì, vi sư đây là cao hứng a, cao hứng vì được biết tên của Khinh Ưu.” Phong Luyến Vãn nhẹ giọng nói.
Tiểu đồ đệ khóc ròng nói: “Cho dù là cao hứng, cũng không thể tổn thương thân thể của mình a.”
“Ân, vi sư thích Khinh Ưu nhất, tiểu đồ đệ nói cái gì vi sư liền nghe cái ấy.”
Tiểu đồ đệ nín khóc mỉm cười.
Nhìn khuôn mặt tươi cười thuần khiết của hắn, đôi môi Phong Luyến Vãn thoáng nở một tia cười lạnh chế giễu.
Mộc Khinh Ưu, ngươi nợ ta, ta muốn ngươi phải trả gấp bội.
Ta sẽ đối tốt với ngươi, tốt đến mức khiến ngươi phải đem ta khắc sâu trong lòng, chờ đến khi ngươi trở thành Luyện Đan Sư cấp ba, ta sẽ đẩy ngươi rơi vào địa ngục vô tận.
Khi đó, ta nhất định sẽ thưởng thức thật tốt dáng vẻ hối hận khóc lóc của ngươi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro