chap 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

cuối cùng dưới hình dạng của Nhan Mạc Qua,  Phong Luyến Vãn đã gặp lại Mộc Khinh Ưu

Thời tiết u ám, mây đen giăng đầy trời khiến lòng người buồn bực không thôi, sâu trong rừng rậm sương mù là một vách núi, khiến người bình thường khó lòng mà vượt qua nổi.
Một sợi dây thừng cột chặt vào gốc đại thụ vững chắc, cuối cùng kéo dài xuống vách núi sâu thăm thẳm, buộc ngang hông mảnh khảnh của một thiếu niên, thiếu niên đeo một giỏ đựng thuốc đã cũ nát, dè dặt nắm sợi dây thừng leo xuống phía dưới, rất nhanh liền đến gần một gốc thảo dược xanh biếc. Thiếu niên vươn tay hái thảo dược, trên khuôn mặt đầm đìa mồ hôi cuối cùng đã nở nụ cười, nhưng nụ cười này chưa duy trì được bao lâu thì đã bị sợ hãi thay thế. Thanh âm “răng rắc” vang lên, tảng đá dưới chân nứt ra rồi lăn xuống, lúc này thân thể thiếu niên hoàn toàn bị treo giữa không trung. Hắn thở phào nhẹ nhõm, may mà còn có sợi dây thừng.
Nhưng họa vô đơn chí, trên vách núi không ít những tảng đá sắc nhọn, sợi dây kia vốn đã kéo căng, lại bị những góc cạnh sắc bén kia mài tới mài lui, sau khi hoàn toàn gánh chịu thể trọng của thiếu niên liền vinh quanh kết thúc tuổi thọ của nó, đứt đoạn.
Thiếu niên mặt mũi tái mét.
“A a a a a a a – -” Chẳng lẽ ta sẽ bị ngã chết sao, cứ như vậy chết im hơi lặng tiếng không ai biết đến? Ta không cam lòng a a a a a a – –
“Gào cái quỷ gì, bổn đại gia thật vất vả mới tìm được một chỗ yên tĩnh để ngủ trưa, tên tiểu quỷ ngươi là muốn tới tìm đường chết sao?!”
Cảm giác cuồng phong quất vào thân thể khi rơi xuống đã không còn, thiếu niên khó khăn mở mắt ra, phát hiện mình đang bị một nam nhân tuấn lãng trẻ tuổi nắm cổ áo xách lên, mà chỗ bọn họ đang ở lại là trên một thân cây mọc trên vách núi.
Phong Luyến Vãn hết sức bực bội.
Thật lâu trước đây, nàng phát hiện tu vi của mình dường như có thể nâng cao thêm một bậc, vì vậy nàng liền tìm một nơi tốt để bế quan, sau khi xuất quan đại lục đều đã thay đổi…Trong lúc rảnh rỗi, nàng thuận tay giúp một người trẻ tuổi tìm lại một tấm gương quỷ dị, người trẻ tuổi kia liền ngàn ân vạn tạ đưa cho nàng một cuốn bí tịch về thuật dịch dung, vì không muốn để những tên khốn kiếp trên tiên giới phát hiện ra tung tích của mình nên nàng liền bất đắc dĩ nhận lấy. Hiện tại đang trong lúc thi thuật, tóc đen mắt đen tựa như trời đêm, mặc một bộ y phục màu vàng, đúng là hình tượng của cái tên chết tiệt Tần Lỗi kia.
Hừ, trước kia hại ta thê thảm như vậy, để ta dùng hình dạng của ngươi đi làm xằng làm bậy coi như là đền bù tổn thất!
Càng trùng hợp hơn nữa người trẻ tuổi kia lại là Thanh Nhai lão tổ của Huyền Tịch Tông, Thanh Nhai lão tổ thuộc thời kỳ nào nàng cũng không biết, bất quá cách khoảng thời gian lúc nàng xuyên không chắc hẳn không xa. Hơn nữa khuôn mặt kia nhìn qua cũng rất quen mắt, nhưng nàng lại nhớ không ra đã từng gặp nhau ở nơi nào.
Về sau nàng vì muốn củng cố tu vi mà đến dạo chơi một chuyến ở Vạn Tượng Vô Biên Hải, thuận tiện hết sức khoái trá báo thù, hiện tại Vạn Tượng Vô Biên Hải rất an toàn, phàm nhân cũng có thể chèo đò ngang qua.
Làm xong một chuyện tốt, Phong Luyến Vãn hơi mệt mỏi, phát hiện gần đó có một vách núi rất nguy hiểm nhưng cũng vô cùng yên tĩnh, ngáp vài cái, nằm trên cành cây ngủ một giấc. Nàng đã trúng Miên Thần Độc dưới đáy biển, cơn mơ vừa tỉnh, ngàn năm đã qua…Nhưng Phong Luyến Vãn lại không hề biết điều đó, nàng chỉ cảm thấy mình vừa ngủ được vài phút đã bị một vật thể không xác định đánh thức…
Kẻ quấy rầy giấc ngủ của nàng thì không phải là thứ tốt lành gì, Phong Luyến Vãn giống như xách gà con lôi cổ áo thiếu niên gầy yếu này, thần sắc rất không thân thiện. Nhưng trong lòng nàng lại thoáng kinh ngạc, dáng vẻ của thiếu niên này lại khiến nàng vô duyên vô cớ nảy sinh vài phần yêu thương, hơn nữa trên người hắn dường như còn có một mùi hương vừa rất quen thuộc lại rất dễ chịu, rốt cuộc đã ngửi thấy ở đâu? Chết tiệt, tuổi càng lớn trí nhớ càng không tốt!
“Đa tạ đã cứu giúp…”
Nghe được thanh âm nhút nhát e lệ của hắn, sắc mặt Phong Luyến Vãn thoáng dịu lại, đặt hắn vững vàng ngồi trên cành cây, hỏi: “Ngươi tới nơi này làm gì?”
Người trước mặt nhìn qua có vẻ tùy ý nhưng lại mơ hồ có một loại uy nghiêm khiến kẻ khác không thể xâm phạm, thiếu niên có chút e ngại, chỉ đành phải đàng hoàng trả lời: “Hái thuốc.”
“Ngươi là Luyện Đan Sư?”
“Không phải.” Mặc dù có thể ngưng luyện đan hỏa nhưng ngay cả nhất phẩm đan dược cũng luyện không được, cho nên hiện tại không thể xưng là Luyện Đan Sư.
Phong Luyến Vãn duỗi tay điểm lên trán của hắn, đem một luồng linh khí của mình đưa vào trong cơ thể hắn, sau đó khẽ kinh ngạc, tiểu tử này lại là hỏa mộc song linh căn, không đi luyện đan quả thực là phung phí của trời. Thiếu niên sờ sờ cái trán vừa bị nàng chạm vào, vô cùng nghi hoặc động tác đó của nàng là có ý gì.
“Ngươi có sư phụ không?”
“Không có.” Hỏi ta cái này làm chi, ta và ngươi không quen biết mà…
“Trong nhà của ngươi còn có người nào khác không?”
Lông mi đen như mực che phủ vài phần phức tạp trong đáy mắt, đáp: “… Không có.”
“Vậy sau này ngươi đi theo ta đi.”
Tiếng nói vừa dứt, hai người đều giật mình. Thiếu niên kinh ngạc là bình thường, nhưng Phong Luyến Vãn cũng hoàn toàn kinh ngạc khi chính mình không hiểu sao lại rất muốn gần gũi với thiếu niên này, có điều loại cảm giác này không hề đáng ghét khó chịu.
Mặc dù biết nam nhân này nhất định không phải là nhân vật tầm thường, nhưng thiếu niên lại không muốn có dây dưa quan hệ gì với hắn nên liền vội vàng lắc đầu, vừa muốn cự tuyệt, chợt thấy trong tay Phong Luyến Vãn đột nhiên xuất hiện một ngọn lửa, không khí chung quanh trong nháy mắt liền trở nên vặn vẹo.
“Đây là… Đan hỏa?” Thiếu niên nhìn gương mặt cười như không cười của Phong Luyến Vãn, rồi lại đưa mắt nhìn ngọn đan hỏa kia.
Một ngọn đan hỏa đột nhiên phân chia thành nhiều đốm lửa nhỏ, tựa như những vũ cơ đã được huấn luyện nghiêm chỉnh khiêu vũ nhảy múa trên đầu ngón tay của Phong Luyến Vãn, sau đó hoán vị di chuyển, hoàn toàn dựa theo ý của chủ nhân mà biến đổi, nhiệt độ cao thấp cũng khống chế vô cùng thuận buồm xuôi gió, thậm chí có thể tùy ý thay đổi thuộc tính của ngọn lửa. Thiếu niên mở to hai mắt, thuần thục đến cỡ này quả thực không thể nào tưởng tượng nổi, cho dù là Luyện Đan Sư trong danh gia vọng tộc cũng không thể làm thuần thục đến mức này. Ngọn lửa mang theo khí thế ai dám tranh phong giống y như đúc chủ nhân của nó, thiếu niên thử ngưng luyện đan hỏa của mình, nhưng bất đắc dĩ ngọn lửa kia ngay cả cơ hội xuất hiện cũng không có.
Thiếu niên nuốt nước bọt một cái, hỏi: “Ngươi là Luyện Đan Sư?”
Phong Luyến Vãn gật đầu cười một tiếng: “Phải.”
“Phẩm cấp gì?”
Phong Luyến Vãn chau mày, mấy ngàn năm qua đan dược trong thiên hạ này nàng đều đã luyện hết, nói là Luyện Đan Sư đứng đầu thiên hạ cũng không quá đáng, nhưng về vấn đề phẩm cấp thì thật sự khó mà xác định a.
“Cấp ba.” Trong ấn tượng một người tóc trắng bạch y, lần đầu tiên bọn họ gặp nhau phẩm cấp của hắn đã là cấp ba, trong mắt Phong Luyến Vãn xẹt qua vài tia âm lãnh.
“Cấp ba?!” Thiếu niên trong mắt khiếp sợ không thể che dấu, ngàn năm trước cuộc chiến giữa Luyện Đan Sư và tu sĩ đã khiến vô số sách luyện đan bị hủy hoại, hiện tại những người có thể trở thành Luyện Đan Sư đều đã bị các môn phái cường đại đào đi, mà Luyện Đan Đại Sư cấp ba quả thực có thể ví như thần thoại!
Cấp ba rất cao sao? Phong Luyến Vãn cảm thấy mình có chút quá mức khiêm tốn, nhưng có điều nếu nói cao hơn nữa chỉ sợ không ai tin. Nàng muốn nhận tiểu tử này làm đồ đệ, đương nhiên phải thể hiện chút bản lĩnh, nói miệng không bằng không chứng, nàng liền ở trước mặt hắn luyện ra một viên tam giai đan dược.
Chỉ chốc lát sau, thiếu niên run rẩy nâng viên đan dược vừa mới ra khỏi lò trong lòng bàn tay, đón gió rơi lệ….
Đan dược này, mịn màng không tỳ vết, đan hương mê người, mùi hương kia có thể khiến cho thảo dược non nớt xung quanh nhận được thêm thiên địa linh khí mà sớm trưởng thành, thoáng chốc vách núi này mọc lên vô số tiên thảo, linh thú bị hấp dẫn đến cũng không ít, nhưng vì e ngại uy áp của Phong Luyến Vãn nên không dám lại gần.
“Đây mới thật là… Tam giai đan dược a!” Hắn đã từng nhìn thấy tam giai đan dược, hắn một chút cũng không hoài nghi viên đan dược khéo léo đẹp đẽ trong tay là phẩm cấp gì: “Đan dược trân quý như vậy, thực sự có thể tặng cho ta sao?”
“Tặng ngươi a.” Loại đan dược cấp thấp này nàng còn có mấy túi, tùy tiện tặng một viên đối với nàng cũng không hề gì: “Nếu như ngươi bái ta làm sư phụ, tương lai ngươi cũng có thể luyện được.”
Thiếu niên trầm tư giây lát, trong đầu ngàn suy vạn nghĩ. Phong Luyến Vãn cũng không nóng nảy, lẳng lặng chờ. Cuối cùng chân mày nhíu chặt của hắn giãn ra, thân thể giật giật khiến nhánh cây lay động không thôi.
“Cẩn thận.” Phong Luyến Vãn vịn lấy hắn.
Thiếu niên sắc mặt ửng hồng, sờ sờ gáy: “Vốn muốn dập đầu với sư phụ, nhưng ở nơi này không thể quỳ được…”
Phong Luyến Vãn “Phốc” cười một tiếng: “Không sao, không cần quỳ cũng được.”
Đột nhiên có một đồ đệ lớn như vậy, Phong Luyến Vãn nghĩ, trước khi hắn trưởng thành bọn họ cần phải tìm một chỗ để định cư, trái lo phải nghĩ, vẫn là nơi quen thuộc thì thích hợp hơn.
Chao ôi, phải đến phiền toái Tiểu Thanh Nhai một chút rồi.
Sư đồ hai người trèo non lội suối gấp rút ngày đêm, cuối cùng cũng tới dưới chân núi Huyền Tịch Tông, kỳ thật Phong Luyến Vãn có thể trực tiếp dịch chuyển đến đây, nhưng chỉ với thân phận Luyện Đan Sư này của nàng đã khiến cho tiểu đồ đệ sùng bái không thôi, nếu cho hắn biết thêm những chuyện khác thì có phải sẽ khiến hắn tươi sống bị dọa chết không?
“Chao ôi? Ở đây tại sao lại không giống nơi mà lúc trước ta đã từng đến?” Hình như trang nghiêm hơn không ít, Phong Luyến Vãn không biết nàng chỉ vừa ngủ một giấc thì đã ngàn năm trôi qua, còn tưởng rằng hôm qua mình vừa mới tới.
“Huyền Tịch Tông?” Nhìn ba chữ to mạnh mẽ khắc trên khối đá phủ đầy rong rêu, thần sắc của tiểu đồ đệ có chút cổ quái: “Sư phụ, bằng hữu của ngài thực sự ở đây sao?” Nếu như hắn nhớ không lầm, Huyền Tịch Tông chính là tông môn đứng đầu Lam Uyên đại lục a, có điều sư phụ cũng không phải là người bình thường.
“Đúng vậy, chính là ở đây.” Không quan tâm nhiều làm gì, quản, tìm Thanh Nhai mới là mục đích chủ yếu.
Phong Luyến Vãn ôn hòa nói với đệ tử gác cổng: “Vị tiểu hữu này, nhờ ngươi gọi Thanh Nhai tới gặp ta.” Rốt cuộc từ lúc nào nàng gặp ai cũng đều xưng hô người đó là “Tiểu hữu”? Nói đến đây ngay cả Phong Luyến Vãn cũng không biết mình đã bao nhiêu tuổi, đại khái trên năm ngàn đi, có điều lúc nàng ở tuổi cập kê sau khi đột phá Trúc Cơ dáng vẻ liền chưa từng thay đổi, đến giờ vẫn là bộ dáng 15 tuổi, cho nên giả ngây thơ gì đó không liên quan đến tuổi tác, mấu chốt là phải xem mặt! Hiện tại đang dịch dung bộ dáng này nhìn qua cũng chỉ mới 17, 18 tuổi.
Lúc này Huyền Tịch Tông đang là thời kỳ hưng thịnh, ngay cả một tạp dịch canh cửa cũng lỗ mũi hướng lên trời, mặc dù tướng mạo sư đồ Phong Luyến Vãn không tầm thường, nhưng tuổi còn rất trẻ, hơn nữa da mỏng thịt mềm, nhìn qua chẳng khác nào đệ tử phú gia chưa từng chịu khổ. Có điều, đệ tử phú gia đối với bọn họ mà nói cũng là khách quý a….
Thanh Nhai? Đệ tử suy tư một lát xem Huyền Tịch Tông đến cùng có người như vậy hay không, đột nhiên biến sắc, cũng mặc kệ cái gì khách quý hay không khách quý, tức giận nói với Phong Luyến Vãn: “Tên của Thanh Nhai lão tổ là cái mà ngươi có thể tùy tiện gọi sao?!”
“Lão tổ?” Khóe miệng Phong Luyến Vãn giật giật, khinh thường nói: “Tên tiểu tử kia là lão tổ, ngươi xác định không phải là đang trêu chọc ta?” Mặc dù ở thời đại kia lúc nàng xuyên tới Thanh Nhai đúng là lão tổ, có điều khi đó hắn đã phi thăng được hơn ngàn năm, hiện tại Thanh Nhai mới bao nhiêu tuổi chứ, đủ trăm tuổi sao?
Tiểu tử? Nhớ tới lão nhân râu tóc bạc trắng phiêu dật thoát trần mà hắn đã từng nhìn thấy, đệ tử lắc lư trong gió, sau khi phục hồi tinh thần liền phẫn nộ nói: “Ngươi là từ rừng sâu núi thẳm đi ra sao? Mấy trăm năm trước Thanh Nhai lão tổ đã phi thăng, trừ phi ngươi cũng thành tiên, nếu không đừng mơ gặp được lão nhân gia người!”
“Cái gì?! Mấy trăm năm trước?!” Phong Luyến Vãn bị mấy chữ này dọa sợ ngây người, rõ ràng hôm qua nàng mới giúp Thanh Nhai tìm lại kính, là Thanh Nhai hạ phàm hay là nàng đã nhận lầm người?
“Đợi chút, ta hỏi ngươi một chuyện, chiến tranh giữa Luyện Đan Sư và tu sĩ xảy ra khi nào?” Nàng đích thân trải qua cuộc chiến này, chỉ vừa mới mấy tháng trước.
Đệ tử ưỡn ngực, giống như đang khoe khoang học thức của mình mà hồi đáp: “Đương nhiên là một ngàn năm trước!”
“Hắn nói là thật sao?” Phong Luyến Vãn hỏi tiểu đồ đệ của mình.
Tiểu đồ đệ gật đầu.
“Oanh – -” sấm sét giữa trời quang!
Phong Luyến Vãn bi thống che mặt, nàng… Ngủ quá lâu… Tuyệt đối có thể ghi kỷ lục trong Tu Chân Giới….
Vậy bây giờ cách thời đại của nàng khoảng một ngàn năm? Nàng hiện tại đã hơn tám ngàn tuổi? Khụ khụ Phong Luyến Vãn già quá rồi…
“Người phương nào đang gây náo loạn?” Một thanh âm từ phía trên truyền tới.
Đệ tử kia lại vội vàng quỳ xuống, cung kính hô to: “Tông chủ!”
Một người tóc bạc trắng mà dung mạo vẫn trẻ trung từ trên núi đi xuống, Phong Luyến Vãn không biết vì sao hắn lại xuống núi, tóm lại không phải là sau khi ăn xong đi tản bộ. Nàng nhìn chằm chằm hắn, tưởng tượng bộ dáng người này khi râu ria rậm rạp, sau đó buộc tóc lên, quả nhiên là tông chủ…
Người vừa quen vừa lạ a, lão hồ ly của một ngàn năm trước.
Phong Luyến Vãn cúi đầu, nhắm chặt hai mắt. Thật muốn nói một tiếng xin lỗi với hắn, nhưng dù nói ra thì thế nào? Huyền Tịch tông bị hủy, đó là chuyện không thể vãn hồi.
Vị tông chủ trẻ tuổi cũng đánh giá phong Luyến Vãn, thấy Phong Luyến Vãn khí chất phi phàm lại nhìn không ra tu vi của nàng, nếu nàng không phải là người phàm thì chính là tu vi cao hơn hắn.
Đột nhiên, ánh mắt của hắn dần dần trừng lớn, ngón tay run rẩy chỉ vào Phong Luyến Vãn, kích động nói: “Là ngài? !”
“Hả?” Phong Luyến Vãn, tiểu đồ đệ, đệ tử gác cổng đều kinh ngạc. Phong Luyến Vãn nghi hoặc nàng từng gặp qua tiểu tông chủ khi nào, đồng thời cũng vì danh xưng tôn kính đó mà thụ sủng nhược kinh. Tiểu đồ đệ và đệ tử kia cũng vừa khiếp sợ vừa nghi hoặc, có thể được tông chủ Huyền Tịch Tông xưng là “Ngài”, Phong Luyến Vãn rốt cuộc là nhân vật hiển hách thế nào, vì sao trước giờ chưa từng nghe nói qua?
“Ngài không nhớ ta sao? Một ngàn năm trước, ngài giúp Thanh Nhai lão tổ tìm lại Ngũ Đạo Luân Hồi Kính, ta từng may mắn gặp được ngài.” Tông chủ vui mừng đến rơi lệ, không sai, năm đó Phong Luyến Vãn lưu cho hắn ấn tượng cực kỳ khắc sâu, khí chất như vậy trên đời này không thể tìm được người thứ hai.
Phong Luyến Vãn chịu nỗi khổ bị ngũ lôi oanh đỉnh, ngươi nói cái kính kia là gì? Ngũ Đạo Luân Hồi Kính? Vậy cái đang nằm trong thân thể ta thì phải giải thích sao đây?
“Đúng là không nhớ rõ…” Phong Luyến Vãn sờ sờ đầu tiểu đồ đệ, cố gắng bình tĩnh một chút:”Ta lần này tới là để nhờ Tiểu Thanh Nhai chuẩn bị cho ta một nơi ở tạm vài trăm năm, không ngờ Tiểu Thanh Nhai đã phi thăng.”
Tiểu Thanh Nhai… Tông chủ lệ rơi đầy mặt, trong thiên hạ cũng chỉ người này mới có thể gọi lão tổ là “Tiểu Thanh Nhai”…Người này đúng thật là vị tiền bối của một ngàn năm trước!
“Tiền bối, nếu ngài cần, ngài có thể ở lại bất kỳ chỗ nào của Huyền Tịch Tông.”
Tiểu đồ đệ cùng đệ tử kia đều sợ ngây người…
Phong Luyến Vãn cũng hết sức không được tự nhiên, trong những năm nàng vừa mới xuyên không Tông Chủ đã rất chiếu cố nàng, không cần cung kính với nàng như vậy a, nàng sẽ rất không thích ứng.
“Đa tạ.” Nhớ tới chuyện xưa trước kia, Phong Luyến Vãn phản xạ có điều kiện chắp tay, hù dọa tông chủ hô to: “Giảm thọ a giảm thọ a” thiếu chút nữa đã quỳ xuống lạy nàng…
Do đó Phong Luyến Vãn cùng tiểu đồ đệ cứ như vậy ở lại, về phần địa điểm, ở chỗ Dược Các đi. Hiện tại Dược Các vẫn chỉ là một ngọn núi bình thường linh khí nồng đậm, Phong Luyến Vãn đề nghị Tông Chủ thành lập Dược Các, nàng không thể ngờ nàng lại trở thành thủ tọa trưởng lão đầu tiên của Dược Các. Đối với việc này bên phía Đan Linh Phong luôn tìm Tông chủ khóc lóc kể lể, Phong Luyến Vãn rất băn khoăn, Tông Chủ chịu áp lực nói để Phong Luyến Vãn hạ mình đến Huyền Tịch Tông làm một tên trưởng lão bình thường mới khiến hắn băn khoăn. Phong Luyến Vãn cảm thấy nàng nên làm chút gì đó, tùy tiện lấy một viên nhị giai đan dược phế thải đưa cho phong chủ đương nhiệm của Đan Linh Phong, Đan Linh Phong lập tức yên tĩnh …
Sáng sớm hôm đó, tiểu đồ đệ đi qua thỉnh an, Phong Luyến Vãn tiếp nhận chén trà hắn dâng lên, thuận miệng hỏi: “Đúng rồi, tiểu đồ đệ, ta vẫn chưa biết tên ngươi là gì.”
Tiểu đồ đệ cười trả lời: “Con tên Mộc Khinh Ưu.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro