Chương 1: Tây Hồ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hoàng hôn sắp tàn, đèn hoa mới lên. Hai bên bờ sông Tần Hoài sáng trưng đuốc đèn, thuyền hoa thanh lâu nhiều không kể, sáo trúc ống cung, du nữ trường ca, một mảnh ca múa mừng thái bình. Vô luận thế đạo ra sao, sông Tần Hoài đây vĩnh viễn là chốn thiên đường của bọn người bỏ vàng mua say. Dòng sông đang chảy, nhưng dường như chảy không phải nước sông, mà là hơi tiền của lũ quyền quý, mùi tanh hôi của đám văn nhân và vị chua xót của những bóng hồng.

Trên thuyền hoa, có mấy công tử hào hoa phong nhã, tiếng cười không dứt.

"Bổn công tử có hứng làm thơ, muốn ngâm một thủ thơ để trợ hứng."

Một công tử mặt rỗ, vóc dáng bình thường cười to, bắt đầu rạng rỡ ngâm nga, xiết tay vào nói:

- Dòng nước đong đưa, một đám vịt, oa oa oa oa oa, ta đến trạm bờ sông, bầy vịt oa oa tản ra.

"Thơ tốt!" Hai công tử ngồi cùng bàn liền vỗ bàn, kích động đến mức tình cảm bộc lộ trong lời nói. Công tử vóc dáng cao gầy thiếu chút nữa cúi người cúng bái, hai mắt người thấp bé sáng lên, ào ào nói:

- Vương công tử vẽ rất tốt, tài làm thơ lại càng vô song, thơ tốt như vậy, trong thiên hạ thật khó tìm.

- Nghe nói Liễu Mị Nương yêu nhất là tài tử, Chu công tử cầm bài thơ này tặng cho hoa khôi, còn sợ không bắt được tâm hồn thiếu nữ của sao?

"Ha ha ha.." Vương công tử thoải mái cười to, trong vẻ đắc ý mang theo vẻ khiêm tốn, trong vẻ khiêm tốn ẩn ẩn vẻ kiêu ngạo, trong kiêu ngạo mang theo vẻ rụt rè, ngồi xuống nói:

- Huynh đài quá khen, bổn công tử làm thơ, so với Trình Vĩ còn kém một chút.

Ở trên bờ, dưới cây liễu, mấy gã gia phó sai vặt rảnh rỗi ngồi đó, một gia đinh tuấn tú nhổ ra một ngụm nước miếng: "Ta nhổ vào!"

Vè chó má cũng thì thôi, hết lần này tới lần khác còn phải hầu hạ một đám 'công tử' thổi phồng không biết liêm sỉ. Tần Tiêu xúc động chửi thầm

Lúc này cũng không biết làm thế nào để hình dung tâm tình của Tần Tiêu. Nếu nói không hay ho thì cũng không đủ để hình dung hắn, hẳn là phải dùng thực con mẹ nó không hay ho!

Tần Tiêu hắn đường đường là đội trưởng đội trọng án cảnh sát thành phố. Tốt nghiệp 5 năm đã là đại úy. Vậy mà lần chấp hành nhiệm vụ đen đủi kia lại khiến Tần Tiêu cả người lẫn xe rơi xuống vách núi. Cổ nhân có câu "nhân họa đắc phúc". Tần Tiêu chẳng những không chết, trái lại gã còn trở thành nhân vật thứ hai sau mèo máy doraemon trải qua cái gọi là "cỗ máy thời gian", nói đúng hơn là hắn đã xuyên không về mấy trăm năm trước, ở một nơi hoàn toàn xa lạ.

Hắn tỉnh lại ở trong phủ đệ Vương gia. Vương gia tổ phụ là chiến tướng dưới trướng hoàng đế Chu Nguyên Chương, sau này được phong làm Vinh Quốc Công, đời đời thế tập. Còn thân phận hiện tại của Tần Tiêu là.. tạp dịch. Thân phận có thể xem như thấp kém nhấp trong thời kì này. Đen đủi đếm cực độ là nhiệm vụ của Tần Tiêu trong phủ chính là chăm sóc chuồng ngựa, vinh quang chẳng kém "bật mã ôn" Tôn Ngộ Không năm nào.

Ý niệm đầu tiên nảy ra trong đầu Tần Tiêu là bỏ trốn. Thế nhưng văn tự bán mình còn để tại Vương phủ, ý nghĩa là hắn không có thân thể tự do. Một khi tự ý rời Vương phủ, quan phủ có thể bắt hắn, in hình xăm ở trên trán, sung quân làm cảnh vệ đi biên ải.

Thân là nam thanh niên hiện đại. Tần Tiêu tự nhiên có rất nhiều biện pháp bắt đầu cuộc sống mới. Chỉ chỉ là hắn cũng chưa quen thuộc đối với nơi này, hơn nữa đơn thuần vì đào thoát Vương phủ liền bị quan phủ truy nã quả thật có điểm không tốt lắm. Cho nên, cái tạp dịch này hắn còn phải làm tiếp.

Hơn nữa, cuộc sống tạp dịch dường như cũng không tệ lắm, tuy vất vả một ít, nhưng tiểu thư, nha hoàn trong Vương phủ thành đàn, đều là có chút tư sắc, ngược lại rất hợp khẩu vị của Tần Tiêu

Chỉ có điều Vương công tử cùng mấy tên bằng hữu chó má giúp nhau thổi phồng, lại để cho Tần Tiêu thân ở phía xa không nhịn được xúc động, hắn tuy là cảnh sát nhưng từ nhỏ đã rất am hiểu các loại nghệ thuật, từ làm thơ đến làm đồ sứ, điêu khắc, tạo nghệ phi phàm. Gặp được bọn này học đòi văn vẻ, Tần Tiêu chỉ im lặng hỏi ông trời.

Chợt ánh mắt hắn sáng lên. Miệng lẩm bẩm "tiền". Đúng, đường ra tốt nhất chính là nghĩ biện pháp kiếm chút ít tiền chuộc thân.

Đứng dưới cây dương liễu, cùng với nô bộc khác, so với bọn gia đinh, Tần Tiêu có vẻ một mình đơn lẻ không bầy. Mấy gia đinh nhìn Tần Tiêu có chút không quá thuận mắt, ghé vào một đống nói chuyện tào lao, bài xích Tần Tiêu ra bên ngoài.

Tần Tiêu cười cười, con mắt rơi một người gia đinh ôm bình rượu trong đó, cái mũi hắn hơi động một chút, mùi rượu nồng đậm tràn ngập quay quanh chóp mũi không tiêu tan.

"Rượu ngon!" Tần Tiêu nuốt nước bọt, đi qua dò hỏi:

- Ta đoán không sai, cái này nên là Trúc Diệp Thanh cất giữ mười năm. Chỉ cần vừa ngửi cái này, đã biết nó là thánh phẩm trong rượu.

Gia đinh ôm vò rượu gọi là Trương Hoành, là người hầu Trương công tử, lạnh nhạt liếc liếc Tần Tiêu:

- Rượu công tử nhà ta mang đến tự nhiên là rượu ngon. Chỉ có điều rượu này cũng không phải để hạ nhân chúng ta uống, ngươi lại vui vẻ cái gì?

Mấy gia đinh đều nở nụ cười, có người nói:

- Có lẽ người ta cũng muốn nếm thử đó, chỉ tiếc cha mẹ không phải vương hầu, chỉ có phần xem thôi.

Tần Tiêu mỉm cười, nói:

- Nói như vậy các ngươi là ấn định ta không uống được rượu này rồi?

"Đúng vậy thì như thế nào?" Trương Hoành ôm chặt bình rượu một chút, trong đôi mắt tràn đầy miệt thị.

Tần Tiêu thở dài:

- Gã sai vặt ta rất bội phục dũng khí của các ngươi, chúng ta tới đánh cuộc một lần. Nếu là ta không uống được Trúc Diệp Thanh này, liền trả cho mỗi người các ngươi mười văn tiền. Cần phải là uống, được không?

Trương Hoành và mấy gia đinh hai mặt nhìn nhau, không biết Tần Tiêu này có phải điên rồi hay không. Một tiền đối với nô bộc mà nói, là một tháng tiền công, tính cả Tần tiêu, tại đây tổng cộng có bốn gia đinh, nếu như Tần Tiêu thua cuộc, khả năng phải trả hơn nửa năm chi phí.

Tròng mắt Trương Hoành đi lòng vòng:

- Ngươi muốn đánh bạc cũng không sao, ngươi có thể uống Trúc Diệp Thanh này, chúng ta ra bốn mươi quan tiền cho ngươi. Chỉ có điều sự tình phải nói trước, ngươi phải uống tại trước mặt vài vị công tử.

Trương Hoành sợ Tần Tiêu dùng kế lừa gạt, người này vụng trộm dính một chút liếm liếm, chẳng phải là trúng quỷ kế?

Tần Tiêu cười thầm, vậy nhưng bên ngoài lập tức lộ ra khó xử bộ dạng:

- Như vậy à.. Được rồi, ta thử xem.

Bốn gia đinh cười cười, Trương Hoành lại càng nở hoa trong bụng. Rượu này là Trương công tử cất kỹ, bảo bối vô cùng quý giá. Tên không có có ánh mắt này dám uống tại trước mặt bọn hắn, lúc tức giận lên, không phải đánh chết thì cũng ngắc ngoải.

Bên trong ba công tử có một người họ Vương, tên Phi, là con trai trưởng Vinh Quốc Công Vương Trọng Lăng, cũng là chính chủ nhân Tần Tiêu hầu hạ. Hai người khác một người họ Đoàn, một người họ Lưu. Đoàn công tử là công tử tổng binh thành Hàng Châu, gia thế họ Lưu cũng không đơn giản, chính là một trong những cự phú lớn nhất Tô Hàng.

Ba người tại Hàng Châu nổi danh là thiếu gia ăn chơi, đánh chết còn phải chơi. Cái tên họ Tần này quả nhiên là muốn tiền không muốn mạng.

Lúc này, thanh âm Đoàn công tử truyền tới từ phía trong thuyền hoa:

- Trương Hoành, còn không cầm rượu của bổn công tử đến?

Thẩm Ngạo nói với Trương Hoành:

- Ta đưa qua.

Trương Hoành giao bình rượu cho Tần Tiêu, thành tâm muốn xem Tầm Tiêu gây náo nhiệt, Trương Hoành đã sớm không vừa mắt với tên gia hỏa mới tới này. Lúc này hành hạ hắn, còn có thể lợi nhuận một tiền, thật sự là rất tốt.

Tần Tiêu ôm bình rượu dọc theo đê lên thuyền hoa, Đoàn công tử kia có vẻ có chút bất mãn:

- Như thế nào con chó Trương Hoành kia không đưa rượu tới?

Tần Tiêu bước lên cười nói:

- Cánh tay hắn có chút nhức mỏi, sợ quấy nhã hứng của vài vị công tử, vì vậy mà để cho ta đưa tới.

Hắn mở nắp, đổ rượu cho vài vị công tử, trong miệng nói:

- Rượu của Đoàn công tử thật sự rất tốt, chỉ ngửi vị rượu này ta liền say ba phần.

Đoàn công tử vóc dáng cao gầy có vẻ càng thêm cao ngất, trên mặt đắp phấn cũng lộ ra một ít đỏ tươi:

- Đây là đương nhiên, rượu tốt như vậy ngày thường ta đều không nỡ uống, chỉ khi gặp được hảo hữu chí giao mới bằng lòng lấy ra.

Vương Phi vừa rồi ngâm thơ mở miệng cũng hơi khát, giờ phút này cũng đầy chờ mong, bưng chén lên lướt qua một ngụm, vội vàng nói:

- Rượu ngon, rượu ngon, Đoàn công tử làm thơ tốt, rượu cũng rất tốt.

Đoàn công tử vội vàng khiêm tốn nói:

- Vương phủ có rất nhiều rượu ngon, tại hạ là đang bêu xấu thôi.

Lại giúp nhau thổi phồng, Tần Tiêu đã sắp không nghe nổi nữa, cười ha hả nói:

- Kỳ thật nói đến rượu này, ta lại có một tuyệt chiêu đặc biệt, chỉ sợ sẽ để cho vài vị công tử chê cười.

Vương Phi nhăn mặt, quát lớn:

- Nô tài, không có quy củ, ta cùng với hai vị nhân huynh uống rượu, nói này có phần cho ngươi nói chuyện sao?

Tần Tiêu vội vàng xin lỗi, Đoàn công bên cạnh tử nói:

- Vương huynh đừng nóng vội, trước hết nghe xem hắn nói như thế nào? Chúng ta ngâm thơ lại thưởng thức phong cảnh, đang lo tìm không thấy việc vui.

Tần Tiêu giả bộ bộ dạng như cẩn thận từng li từng tí nói:

- Ta là người trời sinh có một tật xấu, phàm là uống rượu kém, trên mặt sẽ mọc mẩn ngứa, nhưng uống nếu là rượu ngon, liền không có bất kỳ ảnh hưởng nào. Vì vậy, để biết rượu này có phải là thượng phẩm, chỉ cần ta nhấm nháp thoáng một tý có thể.

Vương Phi có chút giận:

- Nô tài, lời này của ngươi không phải nói là rượu của Đoàn công tử là rượu kém?

Tần Tiêu xua xua tay, lắc đầu:

- Không phải ý tứ này, rượu tự nhiên là rượu ngon, chỉ có điều rốt cuộc ngon đến thế nào liền không biết được rồi.

Lời này của hắn xem như ngỗ nghịch cực kỳ, Vương Phi là người nào? Lập tức liền muốn phát tác. Đúng lúc này, Đoàn công tử lại hào hứng, vội vàng nói:

- Như vậy chỉ có thể phân biệt rượu ngon rượu dở, về phần rượu ngon tốt đến mức nào thì đánh giá như thế nào?

Tần Tiêu nói:

- Trong rượu có càng nhiều khuyết điểm nhỏ nhặt, mẩn đỏ trên mặt càng nhiều, rượu này càng là cực phẩm, trên mặt liền không có có dị thường.

"Hay lắm!" Thần thái Đoàn công tử bắt đầu hào hứng, hắn đã cất kỹ Trúc Diệp Thanh mười năm này, nếu không phải muốn nịnh bợ vị Vương thiếu gia này, hắn cũng không nỡ lấy ra. Đúng vậy, thứ rượu này lại có một chỗ hỏng, tuy có phân chia rượu ngon rượu dở, rượu ngon trong lúc đó lại khó có thể phân biệt, có thể để cho Tần Tiêu chứng minh rượu này chính là hàng cao cấp bên trong hàng cao cấp, hắn ở trước mặt Vương Phi chẳng phải là càng có thể diện? Cần biết Vương Phi chính là thế tử công tước, trong nhà cất kỹ vô số rượu ngon, bên nào không phải vật quý? Nếu không nếm, xuất ra tác dụng tuyệt diệu của Trúc Diệp Thanh mười năm này, chẳng phải đáng tiếc sao?

"Như vậy ngươi liền tự rót một ly, cho chúng ta mở mang tầm mắt."

Bên cạnh, Lưu công tử cũng nổi lên hứng thú, đôi mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm vào Tần Tiêu. Vương Phi thì không nổi giận, cười hì hì khoanh tay đứng nhìn.

Tần Tiêu cầm một cái chén trống không tới, rót đầy rồi uống một ngụm, hương rượu này vô cùng thuần, vừa vào đã mang đến một hương thơm lá trúc, dư vị vô cùng.

"Rượu ngon!" Tần Tiêu hít một hơi, dư vị tinh khiết và mùi thơm tràn vào trong, đặt chén rượu xuống liền nói hướng Đoàn công tử:

- Công tử xem trên mặt ta có sinh ra mẩn đỏ không?

Đoàn công tử chăm chú xem xét tường tận, lắc đầu: "Không có."

Tần Tiêu lại cho Vương Phi, Lưu công tử xem, hai người cũng nhiều hứng thú đánh giá một lát, đều là lắc đầu.

Tần Tiêu chân thành tán dương:

- Rượu này đã là rượu ngon bên trong cực phẩm rồi, rượu ở trên chợ chỉ sợ trăm quan cũng mua không được, Đoàn công tử thật sự là hào phóng, rượu tốt như vậy cũng cam lòng lấy ra chia xẻ cùng người khác.

Trong bụng Đoàn công tử đã như là nở hoa, đâu còn quản Tần Tiêu có phải là đang cố lừa gạt, hắn muốn đúng là một câu đánh giá này, nói với Vương Phi:

- Vương gia quả nhiên không giống người thường, đến một gia nô cũng có ánh mắt như vậy, có thể nói rất tốt.

Tần Tiêu khen rượu Đoàn công tử. Đoàn công tử lại quay đầu khen gia phong Vương gia, trên mặt Vương công tử mặt rỗ lập tức chói lọi, xem Tần Tiêu cảm thấy thuận mắt hơn nhiều, cười ha ha, bắt đầu khiêm tốn nói:

- Không dám nhận, không dám nhận.

Tần Tiêu lại châm rượu cho các thiếu gia, liền rời khỏi thuyền hoa, trở lại dưới cây dương liễu, chỉ thấy Trương Hoành và mấy gia đinh sắc mặt tái nhợt, kỳ quái nhìn qua Tần Tiêu, hoàn hảo không tổn hao gì mang theo mùi rượu trở về. Vừa rồi bọn họ tận mắt nhìn thấy Tần Tiêu uống cạn một ly Trúc Diệp Thanh, muốn cãi cũng không có chỗ cãi.

"Đưa tiền đây!" Tần Tiêu mỉm cười, vươn tay, chép miệng về phía bốn gia đinh trợn mắt há hốc mồm.

Một lát liền lừa dối bốn mươi quan tiền, tương đương với bốn tháng tiền công của tạp dịch. Tần Tiêu cầm bạc giá trị bốn quan trong tay, đầu hưng phấn, cảm giác rất thoải mái rất sung sướng.

Lại nói, cổ nhân thực là đơn thuần, loại mánh khoé nhỏ này có thể làm cho người bị lừa, xem ra xuyên việt cũng không phải chuyện xấ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro