Chương 2: Hoạ vô đơn chí

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trương Hoành đã tức đến bờ môi trắng bệch, rất không phục trừng mắt liếc nhìn Tần Tiêu.

Tần Tiêu mỉm cười nói:

- Ngươi không phục sao?

Trương Hoành bật thốt lên nói:

- Tự nhiên không phục.

Tần Tiêu vuốt vuốt cằm, lát sau cười cười, nói:

- Ta lại cho ngươi một cơ hội, lại đánh bạc một ván, ngươi có dám không?

Trong nội tâm Trương Hoành do dự, nhưng thấy Tần Tiêu mang một bộ dáng đoán chừng thắng chắc, lập tức giận không kiềm chế được:

- Đánh bạc thế nào?

Tần Tiêu cười hắc hắc, lấy bốn mươi quan tiền bạc vụn kia ra vứt trên mặt đất:

- Ngươi lấy thêm ra bốn mươi quan ra.

Trương Hoành nghĩ nghĩ, lại là do dự một hồi. Bạc hắn có, mỗi lần thiếu gia đi ra ngoài đều để hắn làm người hầu. Bình thường mua một ít thứ cũng đều là hắn đi tính tiền, thường xuyên qua lại, nói lý ra thì dấu được mười mấy lượng bạc, những bạc này vì để phòng ngừa tình huống bất ngờ mà lúc nào cũng đều đê ở trên thân thể. Chỉ là tên Tần Tiêu này thần thần bí bí, lại làm cho hắn không thể không đắn đo suy nghĩ.

"Tiểu tử này khinh người quá đáng, vô luận như thế nào, cũng nên đánh cuộc một keo cùng hắn." Trương Hoành cắn răng, lấy ra đống bạc vụn giá trị bốn quan tiền đặt trên mặt đất.

"Ngươi xem, trên mặt đất có tám mươi quan tiền. Ta và ngươi, hai bên đấu giá, ai đấu giá càng cao, tám mươi quan tiền này liền cho người đấy, coi như thắng. Như thế nào?" Tầm Tiêu nhàn nhã gom bạc vụn thành một đống, hai gia đinh khác cũng tụ lại.

Trương Hoành gật gật đầu, trong nội tâm nói: "Ai đấu giá lớn hơn là có thể lấy được tám quan tiền, hắc hắc, cái này còn không phải dễ dàng sao, lúc này đây tuyệt đối không thua ngươi."

Tần Tiêu mở miệng trước nói:

- Hiện tại bắt đầu, ta đấu giá bốn mươi quan tiền.

Trương Hoành vội vàng nói:

- Ta đấu giá năm mươi quan.

Tần Tiêu cười cười:

- Ta đây ra sáu mươi quan.

Trương Hoành hừ lạnh một tiếng: "Ta ra bảy mươi quan." Trong lòng hắn nghĩ: "Ra bảy mươi quan có thể đổi về tám mươi quan tiền, tính toán tổng cộng còn buôn bán lời một ít lợi trở về, huống chi còn có thể thắng người này một lần. Tiếp theo hắn muốn đấu giá tám mươi quan, sẽ không có lời. Ha ha, lúc này đây ta tuyệt đối không thua."

Thẩm Ngạo đầy ảo não lắc đầu:

- Ta có thể ra bảy mươi quan 500 tiền không?

Trương Hoành cười lạnh nói:

- Không có cái quy củ này, phải trước sau như một, trước sau ra giá một quan.

Tần Tiêu thở dài nói:

- Xem như ta thua, được rồi, ngươi đưa bảy mươi quan tiền cho ta, tám mươi quan tiền này sẽ là của ngươi.

Trương Hoành cười ha ha: "Xem ngươi còn dám hung hăng càn quấy không!" Nói xong lấy một ít trong tám mươi quan tiền bạc vụn, vung vung trong tay: "Cái này không sai biệt lắm, là mười quan tiền, còn lại bảy mươi quan, ngươi lấy đi."

Tần Tiêu mỉm cười, thu lại bảy quan tiền bạc vụn, nói:

- Lúc này đây ngươi thắng, hôm nay chúng ta huề nhau, lần sau lại đánh bạc.

"Tùy thời phụng bồi!" Trương Hoành dương dương đắc ý thu hồi một tiền, sắc mặt lại đột nhiên thay đổi.

Vừa rồi hắn lấy ra bốn mươi quan tiền để vào, cộng với Tần Tiêu, tất cả có tám mươi quan tiền. Hiện tại mình thắng tám mươi quan, đúng vậy, trong đó có bốn mươi quan là tiền của chính bản thân hắn. Mình lại xuất ra bảy mươi quan, tính đi tính lại, hắn đúng là thua lỗ ba mươi quan.

"Lại bị thằng nhãi này lừa gạt!" Trương Hoành rốt cuộc cười không nổi nữa, dở khóc dở cười.

Mà Tần Tiêu chính là cười hì hì đi đến dưới một cây dương liễu khác phơi nắng mặt trời, trong nội tâm thích ý trêu chọc: "Mấy phút đồng hồ liền có bảy mươi quan tiền nhập sổ sách, xem ra muốn chuộc thân cũng không khó khăn lắm."

Mắt thấy bộ dạng Trương Hoành kia rất đáng sợ, Tần Tiêu liền không nhịn được muốn cười toáng lên, muốn cười thật to.

"Chờ ta kiếm tiền chuộc thân cũng muốn làm một công tử, mua một thuyền hoa uống rượu ngắm cảnh trên sông, ngày hôm đó dường như cũng không xấu."

Vương công tử còn đang say sưa đàm luận thơ văn trên thuyền nên Tần Tiêu cũng tranh thủ đoạn thời gian thăm thú phủ thành Hàng Châu. Dẫu sao sau này hắn còn phải lăn lộn ở mảnh đất này lâu dài.

Cửa tây Phủ thành, người đi đường lui tới ra vào như thoi đưa. Từng chiếc xe chở ít chở nhiều tơ lụa lá trà đồ sứ xen lẫn trong dòng người nghìn nghịt chậm rãi ra vào. Bên ngoài sông đào bảo vệ thành trải dài hàng loạt quán ăn đơn sơ to có nhỏ có, bên trong ngồi đầy thương khách tạp dịch từ khắp nơi đổ về trong lúc ăn uống vội vã vẫn còn không quên nghiêng đầu bàn tán dò hỏi về chuyện trao đổi hàng hóa với người lạ ngồi cùng bàn. Hai bên bờ của con sông đào bảo vệ thành biểu hiện rõ ràng khung cảnh phồn hoa thịnh thế của tòa thành này.

Giữa biển người như thủy triều mãnh liệt vồ vập trên đường cái, Tần Tiêu vừa mới bước vài bước thì cảm thấy mình bị người khác hung hăng đụng vào một cái.. hắn vốn gầy yếu nên lảo đảo vài bước, còn chưa kịp mắng mỏ khởi đầu cuộc sống như shjt thì chợt nghe một tiếng quát lớn thanh thúy vang lên sau lưng: "Bắt trộm!"

Tần Kham ngẩn người, đảo mắt thấy phía trước có một thân ảnh đang hấp tấp chen chúc luồn lách chạy vội trong đám đông, như một cơn gió chạy về phía phương xa. Hắn quay lại thì thấy sau lưng có một người mặc áo dài màu xanh da trời, khuôn mặt nhu mì xinh đẹp.. hiển nhiên là nữ giả nam trang vẻ mặt căm phẫn, mang theo một cỗ khí thế tựa bão táp mưa sa ra sức đuổi giết tới.

Tần Tiêu cười cười, cái nghề trộm cướp này hiển nhiên là tồn tại từ xưa đấy, đương nhiên chuyện bắt trộm cũng là hoạt động truyền thống dân gian rồi.

Tần Tiêu phản ứng hết sức bình thường đối với một người hiện đại.. Hắn rất thức thời nhích người sang bên cạnh một chút, tránh ra một lối để nhường cho cô gái hùng hùng hổ hổ kia càng dễ dàng, càng hăng hái truy đuổi kẻ trộm.

Cũng khó có thể trách Tần Tiêu không có trách nhiệm xã hội, hắn chỉ là người bình thường yếu ớt, không muốn chọc phiền toái, cũng không muốn học các vị đại hiệp lưng hùm vai gấu. Hơn nữa ở cái thời đại lạ lẫm này còn có thêm một nguyên nhân hết sức đặc biệt nữa, đó là lúc còn mới đầu xuyên việt đến Vương phủ thì Tần Tiêu cũng đã trộm cắp không ít, nên nói nghiêm túc ra thì hắn và kẻ trộm kia cũng có thể coi như là đồng nghiệp rồi, như thế thì cho dù không hợp tác làm ăn cũng ít nhất không thể gà nhà đá nhau được.

Kẻ trộm lẩn trốn rất nhanh, cô gái đuổi trộm cũng chạy rất nhanh.. khi nàng lướt qua Tần Tiêu thì không quên dùng cặp mắt lunh linh sắc sảo hung hăng trừng lên với hắn, sau đó lại như một cỗ cuồng phong tiếp tục lao vút về phía trước.

Trộm cùng bị trộm chẳng qua là một chuyện nhỏ, việc nhỏ như thế trong cuộc sống có quá nhiều, có kẻ vui cũng có người buồn.. bất quá cùng người ngoài cuộc như Tần Tiêu thì chẳng liên quan gì cả.

Chỉ tiếc động tác né tránh của Tần Tiêu hơi có chút khuyết điểm nhỏ khá đáng kể, thế nên ông trời nhất định buộc hắn phải dây dưa với chuyện nhỏ này đấy.

Vốn định tránh ra một lối, kết quả động tác của Tần Tiêu lại có chút lề mề, thân thể thì đã nhường ra rồi nhưng chân thì lại không kịp tránh ra, vì vậy cô gái truy đuổi kẻ trộm gặp phải bi kịch..

Cô gái chỉ cảm thấy dưới chân bị vật gì cản qua một chút, sau đó thân thể nàng không tự chủ được bay lên trời, sau đó là một màn sư tử hung hăng chộp thỏ kinh điển.. Đương nhiên, cũng có người sẽ gọi động tác này là "Chó đói giành ăn".

Không dùng nổi từ hay nào để miêu tả, tư thế cũng không đẹp mắt chút nào, kết quả thì than ôi bi thảm, nữ tử trùng trùng điệp điệp ngã bẹp trên mặt đất.. khuôn mặt đẹp quấn quýt không rời nền đường cái.

Người chung quanh phát ra một loạt tiếng thét kinh hãi, cô gái vẫn nằm rạp trên mặt đất không nhúc nhích, trong lòng Tần Tiêu lập tức dâng lên vô tận áy náy.

"Này.. Cô không sao chứ?"

Tần Tiêu nhích từng bước một lại, vẻ mặt thắc thỏm cẩn thận từng ly từng tí kiểu như đi đút cho sư tử ăn ở vườn bách thú vậy.

Nữ tử vẫn nằm rạp bất động trên mặt đất, Tần Tiêu đã lo lắng lắm rồi.. ngay khi hắn chuẩn bị lặng lẽ chuồn êm thì cô gái đang nằm úp sấp trên mặt đất bỗng khẽ ung dung thở dài, sau đó chậm rãi đứng lên xoay người nhìn chằm chằm vào Tần Tiêu.

Cho đến tận lúc này Tần Tiêu mới nhìn rõ bộ dáng cô gái này. Cổ nhân dụ mỹ nữ viết: "Kinh châu bất động ngưng lưỡng mi, duyên hoa tiêu tẫn kiến thiên chân". Cô gái trước mắt quả thật xứng với hai chữ "Mỹ nữ" đấy. Các đường nét thanh tú tao nhã, mặt ngọc hồng hào, mắt hạnh mũi quỳnh, cái miệng nhỏ xinh như trái anh đào. Đúng là cực phẩm trong cực phẩm.

Nhưng điều khiến Tần Tiêu king diễm hơn cả lại là cô gái này cao tới khoảng 1m7, khi hai người đứng đối lập thì nàng cũng chỉ thấp hơn một chút so với Tần Tiêu mà thôi.

Kỳ lạ a, con gái cổ đại sao có thể cao tới vậy chứ? Quả thực là nghịch thiên a. Gương mặt tựa thiên thần, vóc người cao gầy, nếu ở kiếp trước sẽ tuyệt đối là người mẫu trời sinh rồi.

Chỉ tiếc bộ dạng mỹ nữ này bây giờ có chút chật vật, tóc ngà rối bời lõa xõa rủ xuống trán, gò má trắng nõn có hai vết bẩn lem nhem trải dài, thậm chí lỗ mũi cũng đang chậm rãi rỉ máu..

Cú ngã vừa rồi tuyệt đối không nhẹ..

Đương nhiên, vẻ mặt bây giờ của mỹ nữ tuyệt đối cùng với "Sắc nước hương trời" không có nửa phần quan hệ nào cả.

Cô gái phủi phủi tấm áo dài nam màu xanh da trời, mặt như hầm băng trừng mắt nhìn Tần Kham, mắt hạnh phảng phất như phun ra lửa.

"Này, ngươi, nói ngươi đấy!.. Ngươi có bị bệnh hay không hả?"

Tần Tiêu bĩu môi: "Ta không có bệnh."

Nàng ta hung hăng đáp:

- Không có bệnh thì sao ngáng ta?

Tần Tiêu thở dài:

- Người có lúc lỡ tay, ngựa có khi chổng vó.

Nói còn chưa dứt lời bỗng nhiên ngậm miệng.

Lời này.. xem ra giống như đang mắng người, hơn nữa còn là đồng thời mắng hai người.

Quả nhiên, lửa giận trong mắt cô gái đã trở nên rừng rực rồi.

Cảm nhận được ánh mắt hài hước của đám người đứng vây xem chung quanh, cô gái cắn cắn môi dưới, thần sắc trở nên xấu hổ và giận dữ, bỗng vươn tay nắm chặt lấy vạt áo của Tần Tiêu, thô lỗ kéo hắn tới một ngõ nhỏ yên tĩnh không người bên đường.. sau đó dùng sức ấn hắn lên trên tường.

"Ta xem ngươi thật sự bệnh không nhẹ, không thấy là ta đang đuổi bắt trộm sao?" Khuôn mặt tinh xảo của mỹ nữ dí sát mặt Tần Tiêu, lửa giận trong mắt nàng đang phun trào cũng rất rõ ràng.

Tần Tiêu đau khổ cười cười, thở dài:

- Cho dù ta không giúp ngươi bắt trộm, cô cũng không nên mắng ta bị bệnh có được hay không? Ta chỉ không muốn chọc phiền toái mà thôi.

Biểu lộ tức giận của cô gái lập tức trở nên có chút quái dị, hai mắt mở to nhìn chằm chằm hồi lâu vào Tần Tiêu.. rồi nàng tựa như đang cố nén cười, căng mặt ra nói:

- Ngươi đúng là có bệnh, đến giờ vẫn còn chưa rõ là ai đang giúp ai bắt trộm.

Trong lòng Tần Tiêu bỗng xẹt qua một tia dự cảm chẳng lành.

- Cô nương có ý gì?

Cô gái cười lạnh:

- Chính ngươi tự nhìn một cái xem túi tiền của ngươi có còn hay không đi.

Tần Tiêu vội vàng mò mò lại trong ngực, rồi thì.. mồ hôi lạnh cuồn cuộn túa ra, hắn bây giờ đã rõ hết thảy tiền căn hậu quả.

Khi con người đột nhiên biến thành kẻ nghèo thì lại bỗng có thể hiểu rõ ràng rất nhiều thứ - một định luật kỳ quái.

Biểu tình của cô gái bỗng trở nên vặn vẹo, không ngừng cười lạnh với Tần Tiêu, trong nét cười không thể che dấu vẻ hả hê.

- Hiện tại biết rõ cái gì gọi là hại người cuối cùng hại mình đi à nha? Vị công tử này, nói xem tâm tình hiện giờ của ngươi..

Tần Tiêu lau mồ hôi lạnh, thanh âm khàn khàn nói:

- Tâm tình của ta hiện tại chỉ có hai chữ.. Bắt trộm!

Nói xong Tần Tiêu vén vạt áo dài định vùng ra đường đuổi trộm, ai ngờ lại bị mỹ nữ nắm chặt ống tay áo lại.

Cô gái kia ngăn hắn lại, miệng ý cười, nói:

- Đã xong, kẻ trộm đã chạy trốn không thấy rồi, đừng quên bây giờ còn có một phiền toái càng lớn hơn nữa đang chờ ngươi.

Tần Tiêu ngẩn ngơ: "Phiền toái gì?"

Mỹ nữ chỉ chỉ mặt của mình, nói:

- Nhìn một cái mặt của ta xem, có gì muốn nói hay không?

Tần Tiêu lắc lắc đầu:

- Ngoại trừ thích can thiệp chuyện bất bình, thật sự không còn gì để nói.

Cô gái vỗ vỗ vai y tựa như giang hồ đòi nợ, nói:

- Còn gì nữa không?

Tần Tiêu thở thật dài:

- Còn có.. cô bị thương.

Mỹ nữ gật đầu nhẹ:

- Ta vì sao lại bị thương?

Tần Tiêu ái ngại nhỏ giọng:

- Bị ta ngáng chân.

Mỹ nữ giờ phút này rõ ràng lại cười rồi, nhưng trong đôi mắt đẹp lại không thấy chút vui vẻ nào ngược lại còn lóe ra hàn quang.

- Rất tốt, xem ra ngươi mặc dù có bệnh, nhưng bệnh còn không quá nghiêm trọng. Ngươi chẳng những gặp nghĩa không làm mà còn làm bị thương người khác, giờ theo ta đi nha môn gặp quan phủ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro