Thực cốt tiêu hồn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CẢNH BÁO:

NC17, các chị má nào không thích chịt nhau thì bỏ qua hen.

Đm 4k từ, goodbye thế giới tàn nhẫn :))))))))

Nam Phong - Phù Dao play :)))))))

OOC mong mọi người bỏ qua.

-----------------

Hiên Viên Các là một khách điếm nổi tiếng ở phía Đông Nam, là nơi gần đây liên tục xảy ra các vụ án tâm linh đầy kì lạ khiến cho Nam Dương điện bận tối mắt tối mũi để điều tra. Ở một góc khuất bóng ở lầu một, có một vị nam nhân mặc hắc y đang ngồi trầm ngâm đọc một quyển trục. Y phục thoạt nhìn có vẻ đơn giản nhưng từng đường may và vải vóc đều tinh tế đến cực điểm, hơn nữa dung mạo anh tuấn và khi thế bức người của vị nam nhân hấp dẫn không ít ánh mắt.

Một lát sau, có một vị huyền y nam nhân nữa cũng bước vào, người nọ có làn da trắng nõn, cơ thể nhỏ nhắn thanh thú, ngũ quan thiên về hướng tinh tế mềm mại, tuy nhiên cặp mắt hạnh lại lộ ra vẻ thờ ơ và ngạo mạn không buồn che dấu.

"Dạ bẩm, khách quan cần gì ạ?" – Tiểu nhị của khách điếm này cũng là người đã lăn lộn nhiều năm, mắt thấy vị huyền y này không phải là người tầm thường liền niềm nở ra tiếp đón.

"Không cần, ta đến tìm người thôi." – Nam nhân thờ ờ nói, liếc mắt liền thấy người mình tìm ở trong góc phòng liền một mạch đi tới.

Huyền y nam nhân đi đến trước mặt người ngồi trong góc phòng kia, chậm rãi đẩy ghế ra ngồi xuống, tự ý rót cho mình một chén trà. Y im lặng đợi người kia đọc xong quyển trục.

"Phù Dao?" – Nam nhân kia mắt cũng không rời khỏi quyển trục, hắn như tùy ý đặt ra một câu hỏi.

"Đây là cách Nam Dương điện các ngươi hỏi thăm danh tính của người khác à? Nam Phong thần quan" – Vị huyền y nam nhân cười nhạt buông lời châm chọc.

Nam Phong đặt quyển trục xuống, đưa tay lên xoa xoa mi tâm, sau đó cau mày nhìn lại phía Phù Dao. Nam Phong có vẻ cũng chẳng thèm để vào mắt cái thái độ khinh người của Huyền Chân, hắn cũng lên tiếng đáp trả.

"Huyền Chân điện các ngươi từ tướng quân đến thần quan cứ như một khung mà đắp ra đấy nhỉ? Nếu không tình nguyện làm nhiệm vụ này ngươi cũng có thể ra về, ta không tiễn"

Đáp lại hắn là một cái trợn tròn mắt của Phù Dao, không đến một giây sau, một chén trà bằng một cách thần kì nào đó bay lên với ý định đáp hẳn vào mặt hắn.

Hai người cứ vậy mà lặng lẽ đối đầu với nhau, nếu một vị thần nào mà ở Thượng Thiên Đình trông thấy cảnh này, chắc chắn sẽ không ngừng cảm thán rằng: "Tướng quân thế nào, tiểu thần quan của hắn thế đấy."

Nam Phong vốn đã đang buồn bực sẵn trong người vì vụ án lần này của Nam Dương điện, lại thêm cộng sự của hắn lần này lại là con người khó ưa y như tướng quân của hắn – Phù Dao ở đây khắc khẩu. Nam Phong không nhịn được liền chửi đổng lên:

"Ta thao, nếu ngươi đến với mục đích để đấu khẩu với ta liền cút."

Phù Dao vẫn biểu tình lạnh nhạt khoanh tay lại nhìn hắn, "Nha?" một tiếng nói: "Ta là nhận mệnh Đế Quân xuống đây giúp Nam Dương điện các ngươi, không dám làm trái một phép."

Cuối cùng, Nam Phong đành phải nhịn giận, hắn không muốn cùng cộng sự của hắn lần này địch thì chưa diệt được mà lại tăng thêm mâu thuẫn với vị phía Tây Nam kia. Hắn đưa quyển trục lại chỗ Phù Dao, hạ giọng nói: "Ngươi mẹ nó chính mình xem đi, mà đừng có trợn trắng mắt lên giống như tướng quân của các ngươi nữa..."

Phù Dao cũng buồn bực vô cùng, y "hừ" lạnh một tiếng sau đó liền nghiêm túc xem xét quyển trục.

Những vụ chết liên tiếp gần đây ở trấn Hiên Viên xảy ra rất giống nhau, thông tin con quỷ mà bên điện Linh Văn cung cấp trong quyển trục có nói rằng con quỷ này thuộc cấp "Lệ". Tuy nhiên nó so với nhiều con quỷ cùng cấp khác mạnh hơn, gian xảo hơn, bởi vì nó chỉ nuốt linh hồn tinh khiết: trẻ em và những thiếu niên còn trinh nguyên; còn đối với những linh hồn không thuần khiết con quỷ đó giết choc và xem đó như một thù vui.

Hơn nữa, bên trong có đề cập rằng khí mà con quỷ này phát ra có tác dụng như một liều xuân dược rất mạnh, so với Ôn Nhu hương còn ghê gớm hơn, nếu không giải độc trong vòng 1 canh giờ sẽ hóa thành một vũng bùn mà chết, cách giải độc chỉ có một đó là song tu để giải độc. Vậy nên rất nhiều tiểu thần quan trước kia vì bị nó lừa mà tách nhau ra cuối cùng lúc nhiễm phải khí độc liền bị dục hỏa đốt người mà bỏ mạng.

Tam sao thất bản về con "Lệ" quỷ này đã rất phổ biến ở trấn Hiên Viên, mọi người đều bảo nó khi còn sống là một cô gái vì bị cưỡng hiếp mà ôm hận chết đi. Sau này quay lại trả thù những tên nam nhân đã cưỡng bức mình, cuối cùng lương tâm mất hết trở thành một con quỷ gieo họa khắp nơi.

Nam Phong và Phù Dao trầm mặc nhìn nhau, đối với con quỷ chỉ cấp "Lệ" mà nói thì không cần quá nhiều sức lực, nhưng cái hiểm ở chỗ là xuân dược khí mà con quỷ ấy phát ra.

Nam Phong nói: "Khi ta đến đây đã điều tra được rằng nơi con quỷ đó xuất hiện nhiều nhất là ở một tòa nhà phía Bắc của trấn Hiên Viên, phía Bắc là nơi duy nhất để lên núi nên người dân trong trấn không thể không đi qua tòa nhà bỏ hoang kia. Ban đầu, mọi người trong trấn không tin vào chuyện này nên vẫn cứ bạo dạn đi quá, cuối cùng số lượng người chết ngày càng lớn mới khiến họ hoảng sợ và liên tục cầu nguyện."

Phù Dao đáp: "Ta nghĩ cả hai chúng ta không thể cùng xuất hiện, phải có một người đứng ra làm con mồi dẫn dụ con quỷ đó xuất hiện. Một người còn lại sẽ đứng từ xa hỗ trợ, khi đã ghim được bản tôn của nó hiện nguyên hình, cả hai sẽ cùng xuất hiện để thu phục nó."

Sắc mặt Nam Phong càng ngày càng trầm xuống, hắn biết lời Phù Dao nói không phải không có lý, nhưng để ai trong hai bọn hắn đi làm mồi cũng đều quá nguy hiểm. Bọn họ cũng chưa biết được rằng con quỷ kia có những quỷ kế sâu như thế nào.

Phù Dao nhắm mắt lại dưỡng thần, một khắc sau, y mở mắt ra nhìn chằm chằm vào Nam Phong đang rối răm trước mặt mình, y gạt vụn trà đang trôi nổi ở trong cốc, y thẳng thắn nói:

"Để ta đi làm mồi nhử"

"Không được, quá nguy hiểm." – Nam Phong ngay lập tức lên tiếng phản bác. – "Ngươi mới chỉ là một tiểu thần quan, có bao trăm năm đạo hạnh..."

"Nha??? Ngươi so với ta cũng là tiểu thần quan, ngươi nghĩ ngươi có thể hơn ta bao nhiêu đây" – Phù Dao lại trợn trắng mắt đáp, sau đó y nhìn thẳng vào Nam Phong khinh bỉ nói. – "Chẳng biết Nam Phong tiểu thần quan đây đã khai trai hay chưa?"

"..."

"Thấy ngươi phản ứng như vậy chắc chắc đã khai trai rồi. Nó hút những linh hồn tinh khiết, ta từ lúc tu đạo đều tu Thanh Tâm đạo, chuyện sắc dục đều chưa từng đụng vào, nó đương nhiên sẽ muốn hút linh hồn của ta mà không xuống tay quá mạnh." – Phù Dao nghiêm túc nhìn hắn phân tích điểm lợi hại. – "Hơn nữa, đã từng nghe nói ngươi giống tướng quân ngươi là rất giỏi ở tiễn pháp"

Nam Phong vẫn tiếp tục im lặng, hắn dằn cảm giác muốn phản bác người trước mặt hắn đang nói xuống, bởi vì hắn biết lời y nói đều chính là đang đưa ra biện pháp tốt nhất.

"Tối nay, ta sẽ một mình đi vào tòa thành đó trước. Ngươi trốn ở trên mây đợi ta ra hiệu cho ngươi. Bởi vì phải giấu đi linh khí nên ta không thể sử dụng thông linh, thay vào đó ta sẽ dùng cung bạc bắn lên làm tín hiệu cho ngươi. Ngươi chắc chắn biết phải bắn vào đâu để khiến bản tôn nó hiện ra. Lúc bản tôn của nó đã hiện ra, ngươi hãy xuất hiện để giúp ta thu phục nó."

---

Hết thảy những dự tính mà Phù Dao đưa ra đều khớp với hành động của hai người bọn họ vào tối hôm đó, bọn họ phối hợp với nhau một cách vô cùng ăn ý. Tuy nhiên vạn vạn nhất nhất họ lại không ngờ tới bị đánh lén vào lúc con quỷ đó chỉ còn một tia hơi thở cuối cùng.

Cả Nam Phong và Phù Dao đều bị luồng khí màu hồng từ người của con quỷ phun ra ám hết vào trong người bọn họ. Bên tai họ là tiếng cười yêu ớt mà ngoan độc của con hồ quỷ:

"Haha, các ngươi muốn bức chết ta thì ta cũng muốn các ngươi cùng đi theo ta xuống địa ngục tuẫn táng. Luồng khí này so với xuân dược khí bình thường của ta đều mạnh hơn gấp mấy lần, hơn nữa chỉ cần một người trong các ngươi không hề tình nguyện đối với việc song tu, hai người các ngươi đều phải chết, hahahahahaha..." – Tiếng con hồ yêu nhỏ dần rồi tắt hắn, xác của nó hoại tử đến mức mắt thường cũng trông thấy, nhanh chóng trở thành một đống xương trắng nằm trên mặt đất.

Dược tình nhanh chóng phát tác thiêu đốt lý trí của cả hai.

Phù Dao vì đứng gần hơn mà khí độc tràn vào nhanh hơn rất nhiều, y bủn rũn tay chân đứng không vững, sụp xuống. Vẫn là Nam Phong nhanh chóng đỡ lấy y mang cả hai trốn vào trong một gian phòng trong tòa nhà tránh khí độc vẫn đang còn phảng phất trong không gian.

Da thịt cả hai ma sát vào nhau truyền đến một trận choáng váng và kích thích mà họ chưa từng được trải nghiệm trước đây.

Nam Phong duy trì một tia lý trí cuối cùng tạo nên kết giới ngăn cách căn phòng này với khí độc ở bên ngoài.

Phù Dao dựa vào tường thở dốc, Nam Phong nhìn y đầy e ngại, hắn vuốt vuốt mặt mình sau đó quỳ xuống bên cạnh Phù Dao, im lặng không nói như đang chờ đợi một câu hỏi, một câu trả lời, một lời chấp thuận.

Hơi thở của Nam Phong trong không gian chật hẹp giống như có có không không vẩn vơ quanh bên cạnh Phù Dao. Phù Dao cảm thấy cả người đều trống rỗng, khó chịu, cảm giác muốn được lấp đầy bởi một vòng tay của ai đó khiến y bật lên những tiếng nức nở nho nhỏ giống như một chú mèo con bị người ta khi dễ.

"Phù Dao, ta biết chuyện này khó xử, nhưng... ngươi có nguyện ý không?" – Nam Phong khó khăn mở lời trước.

Phù Dao nâng đôi mắt hạnh đã sớm ngập nước mắt sinh lý lên, mông lung nhìn Nam Phong thay cho một câu trả lời. Có vẻ như sợ đối phương vẫn chưa rõ ràng quyết định của mình, Phù Dao vòng tay qua cổ hắn, đôi môi tiến lên dán nhẹ vào môi mỏng của Nam Phong.

Người ta vẫn hay nói môi mỏng là bạc tình.

Trước mặt Phù Dao bỗng dưng tối đen lại, một trận quay cuồng diễn ra, nụ hôn vốn chỉ nhẹ nhàng như chuồn chuồn nước lại trở nên vô cùng mãnh liệt. Hai người dán sát nhau, môi lưỡi triền miên.

Nam Phong giống như bực tức điều gì đó, càng hôn càng hung ác, đầu lưỡi xâm nhập công thành đoạt đất, chiếm lấy mọi hơi thở của Phù Dao, hắn ra sức dây dưa, dục hỏa của hai người càng bốc lên mãnh liệt mang theo khí tức dâm mỹ nồng đậm.

So với kỹ thuật điêu luyện của Nam Phong, Phù Dao chỉ là một con gà mờ, chẳng mấy chốc y cảm thấy mình không thể đỡ nổi trước công kích mãnh liệt này của Nam Phong.

Trong lúc y mơ mơ hồ hồ, y nghe Nam Phong nhỏ giọng gọi hai tiếng: "Mộ Tình", nhưng đầu óc y bây giờ chỉ là một mảnh hồ giấy, căn bản chẳng hiểu được gì.

Đúng vậy, Phù Dao chẳng qua chỉ là Mộ Tình vì mặt mũi mà biến thành đi giúp Nam Dương điện giải quyết sự việc khó khăn lần này. Lúc y thông linh với Phong Tín rằng Đế Quân muốn y phái người đi giúp đỡ, liền đặc biệt nhấn mạnh với Phong Tín rằng hãy mang người tốt nhất của hắn đi để đừng kéo chân Phù Dao. Lúc y nhìn thấy Nam Phong ngồi trong quán trà, Mộ Tình liền biết đó là Phong Tín hóa thành, tên ngu ngốc kia lúc nào cũng hở đầu hở đuôi.

Lúc đó Mộ Tình chỉ cảm thấy Phong Tín ngu ngốc muốn giữ mặt mũi của điện Nam Dương trước mặt y mà phải tự hóa thành tiểu thần quan để mà đối phó với Phù Dao.

Quả thật là vô cùng ngu ngốc.

Phù Dao nhanh chóng bị Nam Phong hôn đến cả người đều run lên, y túm lấy người Nam Phong để ổn định cơ thể của mình bởi hắn hôn hết lần này đến lần khác đều không chịu dừng lại, làm loạn trong miệng của Phù Dao. Lúc hai người hơi tách ra, Phù Dao cảm thấy môi mình chắc hẳn đã sưng lên rồi, đã vậy sự khô nóng trong người vẫn không hề giảm bớt.

Một đường hôn ướt át từ môi theo dọc xuống cổ, mỗi tấc là môi Nam Phong lướt qua hắn đều mở miệng gặm cắn y. Điều này khiến Phù Dao hơi hoảng sợ, sợ rằng một khắc sau đó người nam nhân này sẽ ăn y vào bụng.

Quần áo của Phù Dao chẳng biết từ lúc nào đã bị Nam Phong vứt sang một bên, nhưng y phục của Nam Phong thì vẫn vô cùng chỉnh tề. Điều này khiến Phù Dao cảm thấy hơi oán giận, y nâng tay lên làm phép, quần áo của Nam Phong liền thoát hết khỏi người hắn để lại một thân thể vô cùng rắn chắc.

Nam Phong dừng lại, hắn dùng pháp lực biến ra một miếng đệm mềm, bế Phù Dao lên rồi lại nhẹ nhàng đặt y xuống như sợ rằng y sẽ bị đau khi nằm trên một sàn nhà lạnh băng. Ánh mắt nóng rực của Nam Phong nhìn chằm chằm cơ thể đã trần trụi của Phù Dao, khiến Phù Dao cảm thấy vô cùng xấu hổ. Nhưng y còn chưa kịp làm gì thì thân thể người nọ đã áp tới đè lên y.

Da Nam Phong nóng hầm hập mang theo hơi thở xâm chiếm vô cùng mãnh liệt khiến mỗi một tác da thịt của Phù Dao chạm vào hắn cũng muốn bỏng lên.

Nam Phong đặt y dưới thân, không nhịn được lại triền miên thêm vài lần với đôi môi luôn nói ra những lời dối lòng của Phù Dao. Sau đó cố chấp để lại thật nhiều dấu vết trên chiếc cổ trắng nõn xinh đẹp của Phù Dao, đôi môi dời đến ngực thay phiên ngậm lấy hai điểm nho nhỏ trêu đùa. Đôi tay không ngừng vuốt ve chiếc eo nhỏ nhắn , sau đó lại dùng sức bóp lấy đôi chân thon dài hữu lực.

Phù Dao bị hắn trêu đùa đến phát điên, khóe mắt Phù Dao đỏ lên, toàn bộ cơ thể của y đã mềm nhũn trước những cái xoa bóp của Nam Phong.

Y đã sớm cảm nhận được tính khí thô to của Nam Phong đang mài lên người y, nhưng hắn tựa hồ muốn từ trên người y lưu lại thật nhiều vết tích thuộc về riêng mình hắn. Giữa hô hấp hỗn loạn, toàn bộ cơ thể của Phù Dao đều là dấu hôn, vết cắn còn có cả vết bầm do bị Nam Phong siết quá chặt.

Phù Dao có chút không thể chịu nổi, bên trong y không ngừng đòi hỏi nhưng Nam Phong lại cố tình không để ý, y nức nở mà mắng:

- Nam Phong, ngươi... ngươi không cần giày vò ta như vậy.

Cố tình Nam Phong lại không để lời y nói vào mắt, hắn lật người Phù Dao lại điên cuồng cắn lên gáy và tấm lưng trắng nõn của y. Phù Dao như muốn hỏng, người kia như muốn mỗi tấc da tấc thịt của y đều mang hơi thở hắn, trước dục hỏa mãnh liệt như vậy, Phù Dao chỉ có thể nhỏ giọng phản bác và rên rỉ.

Nam Phong kéo người Phù Dao lên để y dựa vào mình, một tay thuần thục đi lên phía trước trêu đùa tính khí của Phù Dao đã cương cứng từ lâu. Một tay nâng cằm của Phù Dao lại tinh tế hôn lên.

Nơi nào đó của Phù Dao như bị trào ra, y hét lên một tiếng, bạch dịch đã phun hết toàn bộ lên tay của Nam Phong.

Nam Phong cười thật nhẹ, sau đó quay lại khàn khàn nói, giọng nói mang đậm hơi thở chiếm hữu của giống đực: "Ngươi xem ta yêu thương ngươi như vậy, sao có thể gọi là giày vò. Phù Dao, ngươi có cảm nhận được không hửm, Phù Dao...Phù Dao"

Hắn đem cả người mình cọ vào lên người Phù Dao, nơi riêng tư cứ thế mà ma sát, khiến cho Phù Dao xấu hổ đỏ bừng mặt. Đùi y còn đang kẹp lấy bộ phận khó nói của Nam Phong, trên tay Nam Phong còn đang vương lại bạch trọc của y. Phù Dao hết sức quẫn bách, y nhắm chặt hai mắt lại, không muốn đôi co với Nam Phong nữa.

Một tay của Nam Phong chậm rãi đi xuống, xoa bóp đôi mông mềm mại thoải mái, y thậm chí con nghe thấy Nam Phong thở ra một hơi thỏa mãn khi hai tay của hắn bắt đầu chạm lên mông của y.

Từng ngón tay một của Nam Phong cứ thế mà thuận tiện đi vào, Phù Dao không hề cảm thấy khó chịu, nơi đó của y sớm đã ướt sũng bởi dịch thể từ bên trong chảy ra. Nghĩ đến bản thân là môt nam nhân mà có thể lẳng lơ như một kỹ nữ, Mộ Tình khó chịu cắn chặt môi dưới.

- Nơi này của ngươi thật thoải mái, Phù Dao, nó nhiều nước như vậy có phải hay không ta làm ngươi, ngươi thật thích. – Bên tai truyền đến những lời hạ lưu của Nam Phong, Phù Dao nhắm chặt mắt lại không nhìn hắn, nhưng bên dưới lại vô thức siết vào. Nam Phong cười nhẹ nhàng, hắn rút ba ngón tay khuếch trướng của mình ra, nơi đó lại một lần nữa siết chặt như quyến luyến không muốn rời xa.

Nam Phong một lần nữa lại đưa môi đến, hắn nhẹ nhàng day môi dưới của Phù Dao, hàm hồ nói: "Phù Dao, ngươi có muốn ta hay không?"

- Cái ... gì? – Phù Dao chỉ cảm thấy khi những ngón tay kia đi ra, cả người y lại trống rỗng, không thoải mái.

Bỗng phía sau có cảm giác vật vừa nóng, vừa cứng xen vào, Phù Dao chớp mắt hiểu ra.

Tuy đã chuẩn bị thật tốt nhưng kích thước của Nam Phong vẫn là quá lớn khiến Phù Dao cả người như bị xé rách ra. Vậy mà Nam Phong vẫn chưa vào hết, Phù Dao sợ đến cả người trắng bệch, căng cứng cơ thể, theo bản năng muốn bỏ chạy.

Nhưng người kia dường như đoán ra được ý đồ của Phù Dao, không hề lưu tình mà nhấn y trở lại, một mạch toàn bộ đi thẳng vào.

- A... Nam Phong... ngươi...chậm đã.

Nam Phong đem người Phù Dao mở rộng, không hề lưu tình mà luận động, tiếng nước phát ra từ nơi giao hợp của hai người vang lên đầy dâm mỹ.

Phù Dao rơi nước mắt, y chỉ cảm thấy quá đau, mà người nọ lại cố tình không chịu để ý đến cảm nhận của y.

Nam Phong nhìn thấy Phù Dao lặng lẽ rơi nước mắt, cuối cùng đau lòng mà nhẹ nhàng hôn lên mí mắt y, phía sau dừng lại chờ đến khi hậu huyệt của Phù Dao chấp nhận, mềm mại mà quấn lấy.

- Phù Dao, thả lỏng, ngươi như vậy ta cũng không có biện pháp. – Nam Phong lên tiếng dụ dỗ.

Cuối cùng nơi đó cũng mềm mại, chảy ra mật dịch, chờ người hung hăng đến dẫm đạp nó. Nam Phong nhịn đỏ cả mắt, hắn quay người Phù Dao lại để y đối diện với mình, một mặt hôn lên, một mặt vội vã đâm vào nơi đã được chuẩn bị cẩn thận kia.

Cả người Phù Dao đều nằm trong lồng ngực của Nam Phong, y đưa tay quấn lấy cổ của Nam Phong, đôi mắt hạnh mông lung dùng sức bóp vai Nam Phong, tiếng rên rỉ ngọt ngào theo từng đợt tiến công của Nam Phong mà vang lên như muốn câu hồn đoạt phách người khác.

Nam Phong hiển nhiên cực kỳ thoải mái, hắn đưa tay chạm đến chỗ giao hợp của hai người, ghé gần lại tai của Phù Dao hạ giọng nói lời hạ lưu. Hình như Nam Phong chạm đến một điểm nào đó, Phù Dao tiếng rên càng ngân ngọt hơn, phía dưới cũng kẹp chặt lại hơn khiến Nam Phong không ngừng đưa đây tiến công nơi đó, nhưng dường như hắn lại nghĩ đến một điều thú vị hơn, hạ thân đang luân động liền chậm lại khiến cho Phù Dao nhỏ giọng bất mãn.

- Phù Dao, nói ta nghe đâm vào đâu của ngươi khiến ngươi thật thoải mái nào? Đâm vào đâu mới có thể hầu hạ ngươi thật tốt? Phù Dao, Phù Dao của ta.

Đau đớn ban đầu nhanh chóng bị khoái cảm lấn át, bỗng nhiên song thủy triếu ấy lại ngưng lại khiến Phù Dao hoảng loạn. Y nghe không rõ nhưng lạ biết chắc chắn Nam Phong đang khi dễ mình. Y đưa tay chạm đến nơi hai người giao hợp, tự y cho là lạnh lùng mà nói một câu:

- Ngươi, ngươi mau tiếp tục...

- Chẳng phải lúc nãy ngươi kêu ta chậm lại sao, giờ muốn thế nào?

- Mau động... - Phù Dao nâng đôi mắt của mình lên nhìn Nam Phong, đôi môi khẽ chạm vào như lấy lòng.

Nam Phong biết bản thân không thể ép y thêm được nữa liền thỏa mãn mỉm cười, sau đó nhanh chóng thỏa mãn Phù Dao.

Hai người chìm đắm vào bể dục, cuối cùng cho đến khi Phù Dao không thể tiết ra thêm được nữa, khóc lóc kêu ngừng, cả hai mới dừng trận điên long đảo phượng lại.

Trước khi lâm vào giấc ngủ, Phù Dao vùi đầu vào lồng ngực của Nam Phong xấu hổ nói:

- Ta biết ngươi là Phong Tín, Phong Tín ta yêu ngươi.

- Mộ Tình, ta cũng yêu ngươi.

-Fin-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro