Chương 2: Quá khứ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

8 năm trước

Hôm nay, ngày xuân gió mát...bên trong căn phòng trang nhã của Phong Phủ....hai nữ tử đang vui vẻ nói chuyện, một người có khuôn mặt mặn mà sắc sảo xinh đẹp vô cùng, người còn lại trông có vẻ nhỏ tuổi hơn một chút nhưng đã toát lên phong thái của một mỹ nhân, khuôn trăng đầy đặn,hình dáng bắt đầu của một thiếu nữ tuổi 16.

Tỷ tỷ, sau này nếu tỷ gả đi rồi thì không biết bao giờ mới được gặp lại nhau - Phong Vân dựa vào người tỷ tỷ mình buồn bã nói

Đừng nói bậy Vân Nhi, tỷ còn chưa muốn gả đi đâu, tỷ còn muốn ở cùng với phụ thân và đặc biệt là muội đấy, không lúc nào làm tỷ bớt lo....Phong Ly nhéo mũi đứa em đầy sự cưng nhiều, nét miệng mỉm cười. Thật sự, nàng cũng đã mong chờ sự hôn sự với thanh mai trúc mã của nàng, nàng và Hạo Thần yêu nhau đã lâu rồi và chỉ chờ tháng sau sẽ chính thức làm lễ thành hôn. Còn muội muội này của nàng....hzzz...từ lúc lên 2t mẫu thân đã bị bệnh qua đời, phụ thân suốt ngày làm việc trong nha môn, nó không cảm nhận được sự quan tâm của phụ mẫu...thật sự không biết làm thế nào sau khi nàng gả đi, đó cũng là sự bận tâm của nàng.

Phong Vân giật tay áo của tỷ mình----- Tỷ tỷ, tỷ đang nghĩ gì xuất thần vậy, muội nói tỷ có nghe không vậy

Hả.....tỷ xin lỗi, sao vậy Vân Nhi !

Muội muốn tỷ dẫn muội đi dạo phố...mấy ngày nữa là lễ cập kê của muội rồi đó nha, người ta muốn có y phục xinh đẹp, tỷ cũng phải xinh đẹp nữa

Cái hài tử này, muội xem y phục của muội còn nhiều hơn cả tỷ rồi đó....thật là....
Phong Vân chu miệng, vừa trẻ con vừa tinh nghịch nói..Đâu có đâu ạ....không tin tỷ thử nhìn xem
Được rồi...muội thay y phục đi rồi tỷ dẫn muội đi dạo phố
*********************
Hai người vừa đi vừa năm tay nhau vui vẻ bước ra khỏi khuê phòng, nét mặt rạng rỡ cười tươi trong gió xuân mà không biết rằng giông bão sắp ập tới gia đình mình.....rồi số phận của hai tỷ muội sẽ như nào

# Biến cố xảy ra:

Không hay rồi, không hay rồi đại tiểu thư...
Người con gái đang chăm chú may bộ y phục tân nương quát nói : - Có gì thì từ từ nói rõ, hét lên như vậy còn ra thể thống gì nữa.Đại tiểu thư, lão gia....lão gia.......lão quản gia vừa sụt sùi vừa nóiLão Gia bị quan sai bắt vào ngục rồi thưa tiểu thư
" Sao..."
Chiếc khung thêu con đang dang dở trên nay rơi xuống đất , Phong Ly nhìn thằng người quản gia lâu năm tức giận nói...- Hồ đồ, sao cha ta lại bị bắt vào ngục được, người nhầm lẫn gì rồi sao, người nói rõ ta nghe xem

Lúc này, lão quản gia đã không kiềm chế được, rơi nước mắt nói "- Là sự thật thưa tiểu thư, nô tài và lão gia đang kiểm tra kho hàng vận chuyển thì đột nhiên binh lính quan phủ bao vây rồi kiểm tra phát hiện đồ cấm ở kho hàng...lão gia đã bị áp giải đi rồi tiểu thư--

Phong Ly đứng không vững lùi ra sau...không thể nào...không thể như thế...phụ thân là người như nào ta hiểu rõ, người sẽ không làm những chuyện như vậy đâuKhông biết nghe từ đâu...Phong Vân chạy từ ngoài vào phòng tỷ tỷ thấy biểu cảm của tỷ tỷ thì đã rõ " Tỷ....tỷ...phụ thân....phụ thân của chúng ta..." nàng oà khóc lên như một đứa trẻ bị cướp mất thứ gì quan trọng...Nàng đã không có sự yêu thương của nương...nay giờ cha nàng cũng như này thì biết làm thế nàoPhong Ly ôm muội muội mình vào lòng, nàng cũng rất lo lắng nhưng vẫn phải an ủi vỗ về muội muội..."- Không sao đâu Vân Nhi, đừng khóc nữa, có ta ở đây rồi...muội không tin phụ thân sao...chắc chắn người bị vu oan "Muội tin...muội tin...Tiểu Vân vừa khóc vừa nóiĐược rồi...bây giờ muội cứ ở lại phủ...ta sẽ ra ngoài tìm hiểu rồi kêu oan cho cha...nhớ nghe lời quản gia...không được chạy lung tung nghe chưa......
" Vâng,,,tỷ tỷ"

Phong Ly nhìn lão quản gia rồi dặn dò mọi chuyện trong phủ rồi bước đi ra ngoài..Phong Vân nhìn bóng lưng tỷ rời đi vừa lắng vừa buồn râu...Không biết phụ thân có được rửa trong sạch không

Không được, ta phải đi tìm Hạo Ca ca nhờ huynh ấy đi cùng tỷ tỷ, một mình tỷ ra ngoài thật nguy hiểm
Vừa nghĩ là làm...Phong Vân nhấc váy lên định đi thì bị quản gia ngăn cản lại

Nhị cô nương...người quên đại cô nương vừa dặn dò người cái gì rồi sao...bây giờ tiểu thư ra ngoài thật nguy hiểm...không có ai bên cạnh bảo vệ người --- Quản gia lo lắng nói

Ta cũng xem người như người thân của ta, ngươi để ta đi tìm Hạo Ca, nhờ huynh ấy giúp tỷ ta đi...xin ngươi đó

Lão quản gia suy nghĩ một lúc rồi cũng đồng ý cho Phong Vân đi
"...Nhưng tiểu thư phải dẫn theo hộ vệ đi cùng với người đó....từ Phong Phủ qua Vương Phủ phải đi đường chính, không nên đi đường tắt kẻo nguy hiểm.."""

Được rồi được rồi...ta đi đây...ngươi đi làm việc khác trong phủ đi..
Vừa nói xong, tiểu Vân vội chạy đi...bởi vì gấp nên nàng cũng không mang theo hộ vệ theo
Ra khỏi cổng phủ...nàng không đi đường chính như quản gia dặn dò mà chạy tắt qua rừng cây để qua bên kia Vương Phủ

Ông trời dường như đang gây khó dễ cho cả gia đình nàng...vừa chạy vào khu rừng...thì xuất hiện tên háo sắc họ Trương suốt ngày nhìn nàng bằng ánh mắt thèm muốn...thật kinh tởm...lúc nào cũng suy nghĩ đồi bại thèm muốn thân thể nàng...đã trêu ghẹo bao lần bị hộ vệ nàng đánh gần chết vẫn không chừa

A....là tiêu Vân Nhi của ta đây mà...nàng biết ta ở đây nên cố tình tìm ta... đổi ý rồi sao...muốn cùng ta hoan lạc một đêm sao.." Vừa nói hắn vừa xông đến chỗ nàng với ánh mắt thèm thuồng
"--- Ghê tởm...người tránh ra cho bổn cô nương đi...ta còn có việc gấp...không muốn dây dưa với người...hộ vệ của ta phía sau...ngươi không sợ sao..."
Nghe Phong Vân nói vậy....tên họ Trương cũng có vẻ sợ nhưng hắn thấy tiểu Vân đi một mình trong rừng này nên cũng thấy an tâm hơn....Hắn nhìn thân thể khuôn mặt ấy...làm cho hắn không thể kiềm chế cơn thèm khát động vào làn da trắng mịn..vòng eo mềm mại ấy....hắn sợ bị đánh nhưng mà vẫn tiến đến chỗ nàng để được thoả mãn dục vọngThật sao....hắn nói đểu để thử nàngNgười đừng tưởng ta không biết con đường nay qua Vương phủ..thấy ngươi vội đi tìm người giúp như thế chắc hẳn k mang theo hộ vệ rồi ..cha người đã bị bắt đi..ngươi hãy ngoan ngoãn làm tiểu thiếp..Vân Nhi àNgươi....ngươi...ngươi trách ra cho ta...nàng bắt đầu thấy sợ hãi thật sự rồi...nàng quay người chạy ngược lại thì chân dẫm lên váy, bị ngã ngay xuống đất
Lúc này tên háo sắc họ Trương đã tiến lại gần.....hắn đè người nàng xuống...bắt đầu dùng tay xé rách 1 mảng áo trước ngực nàng...lộ ra cái yếm thêu hình hoa đào của nàngHoá ra hoa đào của Vân Nhi lại đẹp như này...hắn nhìn nhỏ dãiNàng dãy dụa...phản kháng...khóc lóc...chống cự không để hắn đạt được ý đồ....nhưng mà sức lực nhỏ yếu của nàng làm sao có thể chống lại sức lực của một người cao to như vây...- Bỏ ta ra tên khốn khiếp này, ta sẽ giết ngươi...bỏ ra....ah....bỏ ra...nàng dùng hết sức thoát khỏi bàn tay đang cầm tay nàng...tát....bốp....hắn bị bất ngờ...nàng nhân cơ hội đó đẩy hắn ra rồi liều mạng chạy..
Tuy nhiên...vì vừa bị ngã nên nàng chạy khập khiễng....vừa chạy vừa dùng hai bàn tay ôm lấy cơ thể mình...nàng khóc...nàng hối hận khi không nghe theo quản gia
Tên họ Trương nào có để yên....hắn tức giận...lập tức chạy theo nàng và một lần nữa bị đuổi kịp...Lần này...nàng thật sự bất lực...chẳng nhẽ ông trời lại đối xử bất công như vậy với nàng từ....nàng ra sức chống cự..nhưng y phục đã bị xé tả tơi....nàng muốn chết...nàng đã nghĩ vậy

Nhưng rồi, một thân ảnh bạch y bay đến, bên hông đeo 1 thanh trường kiếm đạp bay tên súc sinh kia...nhanh nhẹn khoác lên nàng 1 chiếc áo khoác ..không ai khác chính là Hạo Ca huynh...người mà nàng đang muốn đi tìm

Giữa lúc nguy hiểm nhất, có một người đã cứu giúp mình.....Hình ảnh nam tử đẹp tựa tiên nhân ấy đã in sâu vào lòng nàng, nàng rất cảm động...nhưng đáng tiếc đó đã là vị hôn phu của tỷ tỷ, nàng cũng hi vọng sau này mình gặp được một người như vậy....

Mặc dù Hạo Ca là thanh mai trúc mã của tỷ tỷ nhưng nàng cũng rất ít khi gặp mặt...lần cuối cùng nàng gặp là năm 10 tuổi....Lúc đấy huynh ấy đã là một thiếu niên tài giỏi, dù là lúc đấy hay bây giờ nàng vẫn có thể nhận ra hình bóng ấy, luôn nổi bật ở mọi nơi.....Thấm thoát đã 6 năm trôi qua từ lúc huynh ấy vào kinh thành làm việc, bây giờ huynh ấy đã có công danh, muốn trở về quê nối nghiệp cho phụ thân huynh và lý do đặc biệt nữa là muốn cưới tỷ tỷ nàng....Không biết sao lòng nàng lại vừa buồn cũng vừa vui mừng thay cho tỷ tỷ mình....Nàng ngơ nàng nhìn huynh ấy dạy dỗ tên họ Trương

Hạo ca ca...ca huynh....huynh...

Tên háo sắc họ Trương bị đánh tới nỗi bầm dập...chỉ còn hơi thở mỏng manh..Nghe thấy nữ tử gọi tên mình, nam tử thoáng giật mình,tại sao cô nương ấy lại biết tên của mình...nhưng khi nhìn kỹ lại khuôn mặt ấy, chàng suýt nhận nhầm người, người con gái ấy rất giống với người chàng sắp cưới làm thê tử, chẳng lẽ chàng hoa mắt

Phong Ly...là muội sao...sao..sao muội lại ở đây. Lúc chưa nhận thức được thì tay chàng vuốt ve khuôn mặt khiến chàng nhớ nhung bấy lâu nay...vừa về hôm nay nhưng chàng quyết định đi gặp nàng dù phụ mẫu ngăn cản, bảo rằng sắp kết hôn rồi nên chàng không thể gặp riêng nàng được.

Tiểu Vân đỏ mặt ngỡ ngàng nói: Hạo ca ca...là muội....muội...muội là Phong Vân đây....không phải là tỷ ấy...huynh nhận nhầm người rồi..

Hạo Thần giật mình,ngại ngùng rút tay về..khuôn mặt hiện lên nét khó xử..xin lỗi....huynh...huynh xin lỗi...huynh thấy muội rất quen thuộc...nên....

Tiểu Vân xua tay bảo không sao...nhưng lúc này lại quên mất bản thân đang trong tình trạng như thế nào...chiếc áo khoác rơi xuống...lộ ra một mảnh xuân.....giật mình....kéo lại chiếc áo choàng cúi mặt xuống đất xấu hổ

Chỉ trong vài giây ngắn ngủi như thế nhưng tất cả đã lọt vào mắt của Hạo Thần...chàng ngại ngùng, chàng cũng chỉ là thiếu niên, còn chưa lập gia đình...rồi quay mặt đi...bảo tiểu Vân mặc áo khoác vào..

Chàng dìu tiểu Vân đứng dậy...tuy nhiên chân nàng do chạy nhiều nên đã bị thương...vết thương chạy máu loang ra hết cả giày... Nếu để vết thương như này thì lúc về được nhà rất khó xử lý,không còn cách nào khác,chàng buộc phải cởi chiếc giày của nàng, lộ ra bàn chân nhỏ đẹp nhưng đầy vết thương

Chàng ngại ngùng rồi nhanh tay xử lý sơ hết tất cả vết thương rồi cõng nàng từ rừng cây về Phong phủ, không quan tâm tên háo sắc nào đó đang nằm thoi thóp ở kia

Trên quãng đường hồi phủ....2 người ngại ngùng không biết nói gì, không khí cũng lúng túng..."nam nữ thời nay không thể thân thiết như này khi chưa cưới gả được"...Tiểu Vân ở được cõng, cảm giác tấm lưng của Hạo huynh thật to,thật vững chắc cũng thật ấm áp,đủ làm cho một người con gái có thể an tâm dựa vào.....có một thứ gì đó đâm chồi nảy nở từ tim nàng mà nàng không hay, còn Hạo Thần cũng thấy khó xử vì đã nhìn thấy thân thể, và chân của tiểu Vân, danh tiết người con gái hiện nay rất quan trọng mà chàng lại.....( theo quan niệm xưa cho rằng,chân của người phụ nữ thời đó rất quan trọng, chỉ có phu thê lấy nhau mới được nhìn"

Trên đường đi mỗi người mỗi suy nghĩ riêng,người đi đường thỉnh thoảng cũng ngoái nhìn vì tò mò, chốc lát họ đã tiến vào trong Phong Phủ

Quản gia nghe thông báo,chạy ra thấy nhị tiểu thư quần áo không nguyên vẹn nằm trên lưng một thiếu niên tuấn tú thì hoảng hốt, các gia bộc cũng đang nhìn họ với ánh mắt ngạc nhiên,khó hiểu " sao tiểu thư của họ lại nằm trên lưng vị nam tử xa lạ kia"

Nhanh...nhanh...đưa nhị tiểu thư vào phòng..

Tiểu Vân được nha hoàn đưa vào phòng chăm sóc rồi thay một bộ y phục mới..còn quản gia thì đi với nam tử kia nói một số chuyện..Sau một hồi trò chuyện..nghe được hết nguyên nhân câu chuyện,quản gia tự đánh vào mặt mình

Bốp...bốp...bốp...tất cả là tại lão no...tại lão nô mà tiểu thư bị người ta khinh bạc, tất cả tại lão nô hết..." Lão gia đã dặn dò trước khi bị dẫn đi mà ta còn không bảo vệ được tiểu thư...lão gia về biết chuyện thì ta còn mặt mũi nào mà gặp mặt lão gia."

Tiểu Vân vừa thay y phục xong ra ngoài thấy một màn như vậy thì hoảng hốt sợ hãi..bất chấp chân đau...chạy lại chỗ lão quản gia

Không...không...không phải lỗi do người...mà do Vân Nhi không hiểu chuyện...không nghe lời người nên mới bị vậy...cũng may có Hạo huynh...không thì...ta...ta....ta....cũng không biết sẽ thế nào.

Lão nô đạ tạ ơn cứu mạng của Hạo công tử với nhị tiểu thư...quản gia cung kính nói với chàng

Không có gì, chuyện nên làm...với lại ta với Phong Phủ sau này sẽ kết thành thông gia..có chuyện gì nên giúp đỡ lẫn nhau hơn nữa...Nhưng mà....cho hỏi...đại tiểu thư Phong Ly đang ở đâu vậy.

Vừa nhắc đến chuyện này,vẻ mặt quản gia và Phong Vân mặt trầm xuống..nét mặt buồn bã trầm ngâm

Có chuyện gì sao tiểu Vân..Hạo Ca nhìn Tiểu Vân...nhưng vẫn có nét ngại ngùng vì những chuyện vừa mới xảy ra..nhưng liên quan đến Phong Ly thì chàng rất lo lắng, xúc động

Mắt tiểu Vân rơm rớm nước mắt..bắt đầu kể hết mọi chuyện xảy ra từ sáng tới giờ cho

Hạo Thần nghe, Hạo Thần nghe xong mọi chuyện thì có phần tức giận..giận vì Phong Ly không tìm chàng mà đã tự mình ra ngoài..lỡ như gặp nguy hiểm như lúc nãy thì chàng sẽ hối hận, tự trách như nào

Tiểu Vân...muội ở nhà giữ gìn thân thể, ăn uống nghỉ ngơi cho tốt,..huynh đi tìm tỷ tỷ muội về, rồi tìm hiểu mọi chuyện, nhờ người tìm rõ...nhớ không nên ra khỏi nhà vào thời điểm này, à..ta sẽ cho người mang thuốc thoa mờ sẹo từ kinh thành cho muội..muội yên tâm, vết thương sẽ nhanh khỏi thôi...

......Hạo Thần vội rời đi...bỏ lại tiểu Vân với ánh mắt chăm chú nhìn vị nam tử tuấn tú rạng ngời kia, khuôn miệng không tự động cười nhẹ- vị hôn phu của tỷ tỷ

Lão quản gia nhanh chóng nắm bắt được ánh nhìn đất ..người lão luyện như lão sao có thể không nhìn ra là nàng đã có chút yêu thích vị nam tử kia...nhưng...sao có thể...đó là vị hôn phu của tỷ tỷ nàng...đó đã là chuyện không thể....lão cũng thấy thương cho nàng..nhẹ nhàng nhắc nhở

Thở dài nói " Tiểu thư,...không thể được..vị công tử kia chỉ coi tiểu thư như muội muội..nếu có tình yêu nam nữ cũng không thể...là hôn phu của đại tiểu thư, người nên cẩn trọng với cảm xúc của bản thân mình " - Lão từ lúc 2 vị tiểu thư được sinh ra thì đã xem 2 người như con cái của mình, cũng rất yêu thương, tôn trọng

Tiểu thư, vào trong nghỉ ngơi thôi, người phải dưỡng thương để nhanh khôi phục nữa !!

Tiểu Vân giật mình vì những lời quản gia nói, nhưng cũng không có suy nghĩ gì, dời tầm mắt khi bóng dáng kia biến mất..đi vào phủ...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#psy