Chương 4: Quá khứ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


### Trên đường lớn...bóng dáng một vị nữ tử thẫn thờ bước đi từng bước trong sự vô vọng...bất lực...đó là Phong Ly đã ra khỏi phủ từ sáng, đang từng bước trở về phủ

Mỗi bước đi của nàng nặng trĩu với ngổn ngang suy nghĩ trong đầu lúc này:

-Phải làm gì bây giờ

-  Phải làm gì để cứu được phụ thân

Hôm nay nàng đã tìm hiểu rõ được mọi chuyện, phụ thân nàng là bị nhà họ Mã hãm hại, bị đổ oan...nhưng phải làm gì khi mà có đầy đủ nhân chứng vật chứng trong tay quan phủ

Thẫn thờ một lúc thôi mà nàng đã bước cổng Phong phủ từ lúc nào không hay...Sự bất lực khiến nàng chỉ muốn tìm chỗ nào để khóc, để giải tỏa hết nỗi buồn, sự mệt mỏi kia đi nhưng không được, nhà chỉ có mỗi mình nàng có thể làm chủ, còn tiểu muội của nàng, mọi người trong phủ cần nàng, nàng phải mạnh mẽ vượt qua giai đoạn này

-Lau đi nước mắt....bình tĩnh lại cảm xúc..nàng chậm rãi mở cửa bước vào với nụ cười trên môi

-Đại tiểu thư về rồi ạ....một bên nô bộc chạy vào thông báo với mọi người

Quản gia cùng với tiểu Vân cùng nhau đi r

-Tỷ tỷ.....

- Tiểu thư.....

-Tỷ tỷ/ tiểu thư......mọi chuyện thế nào rồi ạ

Phong Ly cầm tay tiểu Vân mặt tươi tỉnh nói...

"Không sao đâu tiểu Vân, mọi chuyện sẽ được giải quyết sớm thôi, tỷ đã đi nhờ người sắp xếp mọi chuyện rồi, mọi người cũng về nghỉ ngơi cả đi, ta không sao...tiểu Vân.....đi vào đây với tỷ một lúc nào."

-Đại tiểu thư....nhị tiểu thư...người....người....

--Mã quản gia.....tiểu Vân lắc đầu ngụ ý đừng để đại tỷ biết được chuyện ngày hôm nay, khiến tỷ ấy thêm lo lắng thôi

Nhưng mà Phong Ly là ai cơ chứ, từ nhỏ đã quen nhìn sắc mặt người ta, vừa nhìn đã biết có chuyện xảy ra

-Tiểu Vân, Mã quản gia...2 người vào phòng nói chuyện một chút

-Hai người bất đắc dĩ đi theo Phong Ly vào phòng

Trong phòng:

-Vân Nhi...muội đứng im đấy, quản gia...người nói đi, hôm nay đã có chuyện gì xảy ra

-Tiểu thư,...nhị tiểu thư trên đường đi tìm người giúp đỡ...không may..không may

Lão quản gia thuật lại chuyện sáng nay một lần nữa cho Phong Ly nghe

-Cũng may có Hạo công tử...không thì.....

-Hồ đồ,..thật hồ đồ..Vân Nhi...tỷ đã dặn muội như thế nào rồi..bây giờ đến lời của tỷ, muội cũng không coi ra gì phải không, giờ ta chỉ còn muội là người thân mà muội còn như vậy...Phong Ly tức giận quát tiểu Vân

Tiểu Vân cúi mặt, nước mắt chực rơi.....muội....muội...muội xin lỗi...muội chỉ muốn kiếm người giúp tỷ...nói xong nước mắt cũng bắt đầu rơi xuống, nàng vừa thấy ấm ức vừa thấy có lỗi với tỷ, nàng cũng không muốn mọi chuyện xảy ra như vậy, nàng chỉ muốn giúp gì đó cho tỷ tỷ

-Cũng may là có Hạo huynh...không thì giờ này...nói đến đây tiểu Ly cũng không dám nghĩ tới nữa

-Quản gia...người lui được rồi

-Vâng thưa tiểu thư

Quản gia vừa rời bước chân....Phong Ly đứng dậy ôm tiểu muội bé bỏng vào lòng

-Thôi được rồi..muội đừng khóc nữa..muội cũng chịu nhiều uất ức rồi..tỷ xin lỗi..là lỗi tại tỷ..tỷ không chăm sóc tốt cho muội, không sao là tốt rồi, còn có tỷ ở đây

-Tỷ...tỷ tỷ...tiểu Vân ôm chặt nàng khóc nức nở

-Ngoan...ngoan...xoa đầu tiểu muội đầy yêu thương nói : "giờ muội về nghỉ ngơi trước đi...ta còn tắm rửa thay y phục nữa...đi cả một ngày đến người đã có mùi rồi đấy" - muội ngửi xem

-Nhưng tỷ....chuyện của phụ thân thì tính sao

Phong ly cố tỏ ra khuôn mặt tươi cười,,,an ủi tiểu muội

-Không sao...phụ thân sẽ sớm được thả ra thôi..tỷ đã có cách rồi..muội về phòng nghỉ sớm đi, ngày mai còn có tiết học đàn của Lý nhạc sư đó nhé, không được lười biếng đâu

-Vâng....tỷ tỷ..tỷ cũng ngủ sớm đi ạ

Phong Vân vừa rời đi...khuôn mặt tiểu Ly lại trở về trạng thái mệt mỏi buồn bã

Bây giờ phụ thân bị tội...hôn lễ sẽ bị hoãn...cũng có thể là sẽ bị nhà trai hủy hôn

Trong phòng....tiểu Ly mệt mỏi dựa lưng vào bồn tắm...bồn chồn suy nghĩ- "mình phải tìm cách cứu phụ thân mới được "

Qua một ngày nàng đã tìm hiểu rõ một số cách để cứu phụ thân, nhưng cái giá phải trả thì nàng chưa biết như nào...nàng nghĩ....cho dù nàng phải trả giá như nào cũng phải cứu được phụ thân ra ngoài.

Trên giang hồ có một tổ chức tên gọi là Tiền Lâu Mộng, chỉ cần có tiền thì họ sẽ làm mọi yêu cầu mà người thuê đưa ra...cho dù là cứu người, rửa sạch án oan từ quan phụ

Chỉ là bây giờ,cha đã bị bắt...ngân khố trong phụ đã bị quan sai niêm phong, nàng không biết phải tìm đâu ra từng ấy ngân lượng như vậy.

-Vương phủ thì sao....chỉ sợ giờ cha nương huynh ấy còn không cho huynh ấy gặp ta nữa vì sợ bị liên lụy, nói gì là mượn ngân lượng

Những bằng hữu thân thiết của cha cũng đã trở mặt, đóng phủ không gặp người nhà họ Phong rồi, phải làm gì mới có ngân lượng đây.

Đang mải mê, chìm đắm suy nghĩ thì bất chợt......Đinh....một mũi tên cắm một mảnh giấy xuyên qua lớp giấy cửa cắm thẳng vào cột gỗ gần nàng.

-Ai...ai đó...nàng khoác nhẹ chiếc áo bước ra khỏi buồng tắm..đi đến chỗ mảnh giấy...cẩn thận lấy xuống xem

-" Muốn cứu phụ thân ngươi....trưa mai gặp nhau ở Túy hiên lâu"

Nàng cầm mãi mảnh giấy suy nghĩ hồi lâu...đã có quyết định của riêng mình

Túy Hiên Lâu :

Phong Ly vừa bước vào cửa đã có người chỉ dẫn nàng đến một căn phòng tầng hai

Bước vào cửa, nàng thấy một vị nữ tử khoảng 40 tuổi ngồi sẵn trong phòng, dáng vẻ như đang đợi người đến

-Vị cô nương này, mời ngồi...ta nói thẳng luôn....ta là tú bà của Hoa Lâu...nghe nói cô nương cần rất nhiều tiền để cứu phụ thân mình..cô nương nghĩ thế nào về việc làm việc trong Hoa Lâu của ta, ta có thể cho cô nương lấy ngân lượng trước rồi đến làm việc sau, nghe nói vị cô nương đây có rất nhiều tài nghệ.

-Xin hỏi....tại sao bà lại biết chuyện của nhà ta...Phong Ly vừa nghi ngờ vừa hỏi

-Không giấu gì cô nương...ta được một người bí ẩn tìm đến và bảo gặp mặt cô nương tại đây để thực hiện giao dịch

-Chỗ ta chỉ bán nghệ chứ không bán thân,...tú bà mỉm cười nhìn tiểu Ly, khuôn mặt có nét gian thương

" Cô nương hãy suy nghĩ thật kỹ...cần tiền cứu cha...hay là...."

-Ta nghe được..nếu cha cô không rửa được oan thì có thể sẽ bị đày đi làm khổ sai...nặng hơn sẽ là chém đầu đấy

Phong Ly cúi đầu suy nghĩ....lòng nặng trĩu

" Ta sẽ cho cô nương một ngày suy nghĩ...nếu đồng ý thì nhờ người gửi thư cho ta cùng với một bản giấy ghi rõ ràng " cô nương từ nay sẽ là người làm việc ở chỗ Hoa Lâu ta " ấn dấu tay vào, ta sẽ cho người chuyển ngân lượng cho cô nương"

" Nếu ta nhận được thư đồng ý của cô nương, tối hôm sau ngày hôm đấy, ta sẽ cho người đến đón cô nương đi "

_ Ta....ta...ta....

_ " Hãy suy nghĩ kỹ...cáo từ" - Nói xong, tú bà cất bước rời khỏi căn phòng để lại Phong Ly bao suy ngh

................................................................................................................................................................

Màn đêm buông xuống, phố phường lên đèn náo nhiệt, từng lớp người nối đuôi nhau tham gia chuẩn bị cho lễ thất tịch vào ngày mai, ngày Ngưu Lang được gặp Chức Nữ, ngày mà nam tử sẽ hẹn nữ tử trong lòng mình đi dạo phố, cầu duyên. Bầu không khí thật náo nhiệt nhưng có náo nhiệt đến đâu thì không khí ấy cũng không thể len lỏi vào Phong Gia, nơi

-Phong Phủ-
Màn đêm tĩnh lặng bao trùm cả phủ đệ Phong Gia, Phong Ly ngồi trước bàn trang điểm thẫn thờ, nhìn đống trang sức,lễ vật hỏi cưới tháng trước Vương Phủ đích thân đến hỏi cưới nàng, nàng đã không còn thời gian nữa rồi, nàng đã không thể làm nương tử của chàng nữa rồi, nàng đã có quyết định, nàng phải cứu cha của nàng....bằng mọi giá, kể cả hi sinh đến bản thân của nàng...Nói rồi, nàng quay mặt bước đi, một giọt nước mặt nhẹ lăn dài trên khuôn mặt người con gái xinh đẹp ấy
*************************
Sáng hôm sau,
Cộc...cộc...cộc..cộc....tỷ tỷ,,,tỷ tỷ..tỷ thức dậy chưa vậy !
Phong Vân với khuôn mặt ửng hồng, hơi thở gấp gáp, đi qua đi lại trước cửa phòng Phong Ly, thỉnh thoảng gọi tỷ tỷ....nhìn bộ dạng của nàng chắc là vừa chạy vội từ nơi nào đến đây

-Cửa phòng mở ra :

-Tiểu Vân bước vội vào phòng: Tỷ...sao tỷ dậy muộn vậy ạ !

-Hôm qua tỷ mơ thấy ác mộng nên ngủ không được sâu giấc, sao vậy Vân Nhi, sáng sớm muội đã vội vã chạy tới đây tìm tỷ, có việc gì quan trọng sao ? - Phong Ly vẫn như thế, yêu chiều vuốt ve tóc muội muội mình cất lời hỏi,

-Tỷ tỷ, tỷ tỷ, Hạo Thần ca ca đang tìm tỷ đấy, huynh ấy đang đợi tỷ ở ngoài sảnh, tỷ mau thay y phục rồi ra gặp huynh ấy đi, hôm qua huynh ấy cũng đợi tỷ mãi nhưng không thấy tỷ về, hôm nay huynh ấy cố ý đến từ sớm để gặp tỷ đấy, tỷ đừng từ chối gặp người ta nữa, huynh ấy sẽ buồn lắm!

-Khuôn mặt tiểu Vân khi nhắc đến Hạo Thần thật vui vẻ, nét ửng hồng ngại ngùng, xen lẫn sự yêu thích, si mê, đôi mắt toả sáng, chính muội ấy còn không biết bản thân đã thích một người..... Phong Ly nhìn thấy điều ấy trong mắt muội muội mình,nhìn thấy tình cảm trong sáng khi thích 1 người của muội muội,lòng nàng nhói đau, vừa vui vừa buồn, vui vì sau khi nàng đi sẽ có người thay nàng ở bên chăm sóc muội ấy, buồn vì đấy cũng là người nàng thương, nhưng muội muội nàng cũng thích Hạo Thần mất rồi !

-Tỷ, tỷ nghĩ cái gì vậy, sao tỷ ngây người thế, Tiểu Vân lắc lắc tay tỷ mình,

-Phong Ly giật mình, thoát khỏi những suy nghĩ đang bủa vây nàng,cười nói " Tỷ tỷ không nghĩ gì cả, Vân Nhi này, người ta đã đợi thì đợi thêm 1 lúc nữa cũng không sao, tỷ có chuyện này muốn nói với muội rất lâu rồi, muội ngồi xuống bên tỷ đi"

-Tiểu Vân ngơ ngác, bước chân đến cạnh giường ngồi cũng Phong Ly,

-" Tỷ...tỷ sao vậy, có chuyện gì vậy ạ, nhìn sắc mặt tỷ kém như vậy"

-Lúc bước vào vội nói quá nên nàng không chú ý quá đến khuôn mặt tỷ mình, hôm nay tỷ ấy trang điểm có phần đậm hơn mọi ngày, quầng mắt dù cố đánh nhiều lớp nhưng vẫn không thể che hết đi sự mệt mỏi trong con mắt, tỷ ấy đang gặp khó khắn gì sao, hay cha có vấn đề gì ??? Nhưng tỷ ấy đã bảo phụ thân sẽ được sớm thả ra không phải sao? tiểu Vân vừa suy nghĩ, cảm thấy khó hiểu, ánh mắt chăm chú nhìn tỷ tỷ Phong Ly đợi tỷ ấy nói

-Vân Nhi, muội thấy Hạo Thần như thế nào?

-Rất tốt a...huynh ấy vừa có diện mạo tốt, thân hình tốt, gia cảnh cũng rất tốt, lại còn tài giỏi, được rất nhiều cô nương ở xung quanh thích, nhưng mà thích thôi thì không sao, quan trọng là rất xứng đôi với tỷ tỷ, dù sao cũng sắp là tỷ phu của muội rồi, các cô nương kia không có chỗ chen vào đâu..tiểu Vân không nghĩ ngợi, nói ra hết những lời trong lòng về Hạo Thần, tốt đẹp như nào, xứng đôi với Phong Ly ra làm sao ##

-Sao vậy tỷ ?

-Phong Ly làm sao không để ý đến khoảnh khắc muội muội thốt lên từ tỷ phu ấy, nét mặt muội ấy có chút buồn : " Vân Nhi, muội biết hôn lễ này làm sao mà có không ?"

-Không phải Hạo Thần ca rất thích tỷ nên mới hỏi cưới tỷ sao?

-Phong Ly búng nhẹ trán tiểu Vân,cười nói " Ngốc tử, huynh ấy làm sao sẽ thích tỷ được, hôn lễ này là năm xưa mẫu thân có ơn với gia đình huynh ấy nên mới được định ra, dù sao 2 nhà cũng cách nhau không xa, làm thông gia cũng tiện, nhưng tỷ...tỷ...tỷ thực tâm xem huynh ấy như ca ca của mình, ngoài tình cảm huynh muội ra, không có tình cảm nam nữ nào khác, giờ họ cũng đã mang lễ hỏi hôn tới rồi, tỷ lại không biết làm thế nào, cha mẹ đặt đâu con ngồi đó, tỷ cũng không biết làm thế nào, tỷ đã từng nghĩ sẽ làm theo lời phụ thân,ngoan ngoãn kết hôn, nhưng tỷ thật sự rất buồn đau.....với lại...với lại...tỷ .....thật ra tỷ đã có người trong lòng mình, tỷ không muốn gả cho huynh ấy nữa ? Tỷ không muốn gặp huynh ấy ?" Nói rồi, Phong Ly cố lấy cảm xúc, nước mắt bắt đầu tuôn rơi lã chã rơi..

-Tỷ...tỷ...tỷ đừng khóc như vậy, không gả thì không gả,.tỷ đừng khóc, muội đau lòng lắm, tiểu Vân ôm Phong Ly vào lòng,

-Nhưng hôn lễ này, tỷ không biết phải làm thế nào?

-Đợi phụ thân được thả ra rồi chúng ta thuyết phục hủy hôn được không, tỷ đừng khóc nữa !!!

-Tỷ không muốn gặp huynh ấy thì thôi, muội sẽ bảo với huynh ấy là tỷ mệt, bảo ngày sau hãy đến, được không?

-" Còn chuyện đó...người trong lòng tỷ...là...thôi...muội đi đây...tỷ nhớ nghỉ ngơi cho tốt nhé ?" Nhìn thấy nước mắt tỷ lại tiếp tục rơi, nàng không đành lòng hỏi tiếp nữa, chuyện tỷ muốn giấu thì nàng sẽ không hỏi nữa,...nhưng..nhưng...sao nàng cảm giác tỷ tỷ cũng thích Hạo Thần ca, nhưng giờ tỷ ấy lại bảo không thích, nàng thắc mắc....nhưng rồi chuyện đấy nàng cũng cho ra sau đầu, lòng nàng vui vẻ nghĩ, huynh ấy không phải là người tỷ thích, không phải là tỷ phu của nàng rồi, nàng có thể thích huynh ấy không?? Phong Vân giật mình với suy nghĩ ấy ?

-Phong Vân vừa rời khỏi, Phong Ly đã không thể tiếp tục diễn được nữa, nàng cắn môi bật khóc, nước mắt rơi không ngừng, ướt đẫm cả khuôn mặt, bàn tay ôm chặt vị trí trái tim...lòng nàng quặn thắt đau đớn từng cơn, trái tim như có một sơi giây thép quấn chặt, chỉ cần nàng tiếp tục suy nghĩ về Hạo Thần, nơi đó lại càng thắt chặt hơn, nhói đau để nhắc nàng rằng, nàng không thể ở bên huynh ấy

-Làm sao có thể mà không đau đơn, đó là người nàng thích, đời này nàng chỉ muốn gả cho huynh ấy, làm nương tử của huynh ấy, một đời một kiếp, mãi mãi không xa lìa, nhưng số phận nghiệt ngã đã bắt nàng phải chọn lựa giữa tình yêu và tình thân, nàng đã chọn phụ thân, chọn hi sinh bản thân để cứu phụ thân mình , chọn quên đi mối tình bao năm nay nàng vẫn giữ kín, chưa một lần có cơ hội để thổ lộ tâm tư này !!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#psy