Chương 24

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Đây là... nơi nào?" Nhìn vách tường bốn phía xung quanh, Diệp Tư Ngâm có chút mơ màng. Cậu chỉ nhớ rõ khi tất cả mọi người bước vào đại sảnh, Cố Thanh Giác đột nhiên nhấn vào một cơ quan nào đó bên cạnh bàn, lập tức trời đất như rung chuyển. Trong lúc bối rối, cậu chỉ thấy vẻ mặt ngoan tuyệt của Cố Thanh Giác cùng biểu tình hoảng sợ vô cùng của Chiến Minh, đồng thời cũng nghe được thanh âm thét chói tai của Âu Dương Huyên Di. Cảm thấy mặt đất không còn đứng vững được, thân thể chao đảo ngả nghiêng – khoảnh khắc đó, cậu hoang mang vô cùng. Dưới tình thế cấp bách, không biết đã nắm được góc áo của ai đó, tiếp đó cơ thể cậu được người ta ôm chặt lấy. "Ngâm Nhi, vận khí!" Giọng nói trầm thấp không có chút khủng hoảng nào, đồng thời, mùi Long Tiên Hương quen thuộc cũng khiến lý trí cậu quay trở lại, lập tức vận công đề khí. Thân thể vẫn được ôm chặt, làm cho cậu bình tĩnh lại trong lúc bị rơi xuống sâu.

"..." Diệp Thiên Hàn cũng không nói gì nữa, chỉ siết chặt hai cánh tay, đem Diệp Tư Ngâm ôm chặt vào lòng. Tình cảnh vừa rồi, hắn dùng nội công là có thể dễ dàng thoát thân, nhưng lại không kịp giữ lấy người bên cạnh. Trên khuôn mặt tuyệt sắc kia hiện rõ vẻ kinh hoảng và bất lực, cũng làm hắn căng thẳng theo – Lúc đó hắn mới biết, tiểu nhân nhi nhìn như quật cường, lạnh nhạt đạm nhiên hoá ra cũng sẽ có biểu tình như vậy.

"Xem ra đây là mật thất dưới lòng đất của Trần Sương các. Không ngờ Cố Thanh Giác có thể làm được đến mức này!" Hoa Tiệm Tuyết thần sắc ngưng trọng. "Nguyệt Nhi, có mang Minh hương không?"

"Tên Cố Thanh Giác đáng ghét! Dám sử dụng ám chiêu này!" Hoa Tiệm Nguyệt vừa oán giận, vừa lấy từ trong ngực ra một bình ngọc, rắc bột phấn trong đó xuống đất. Sau khi chạm vào mặt đất, bột phấn vốn không có màu sắc bắt đầu phát ra ánh sáng mờ mờ. Đây là bột phấn tự hắn chế ra, có thể phát sáng trong bóng đêm.

Bỗng nhiên, phía trước có tiếng bước chân. Diệp Tư Ngâm cả kinh, ngay lập tức vòng tay bên hông siết lại một chút, chỉ nghe thấy thanh âm trầm thấp bên tai: "Là Tiêu Thần."

Lăng Tiêu Thần đi đến trước mặt mọi người: "Chủ tử, phía trước..." Chẳng biết sao hắn lại chần chờ khiến mọi người càng lo hơn. "Thỉnh chủ tử và Thiếu chủ tự đến xem."

Mọi người nghi hoặc, nhưng thấy Lăng Tiêu Thần không bị tổn hao gì trở về, vậy thì phía trước sẽ không có gì nguy hiểm. Nhưng không biết là có cái gì, lại làm cho một người luôn trấn tĩnh như Lăng Tiêu Thần phải ấp a ấp úng.

Mọi người chậm rãi bước về phía trước, dọc đường Minh hương không ngừng được rắc xuống, để nếu có bị lạc thì vẫn quay về chỗ cũ được.

Càng đi về phía trước, mọi người càng thấy lạnh. Vào cái mùa rét đậm này, ở độ sâu mấy chục thước dưới mặt đất lẽ ra phải ấm hơn so với bên ngoài chứ, tại sao lại lạnh như vậy? Diệp Tư Ngâm nắm chặt áo khoác, ngay sau đó một luồng nhiệt ấm áp truyền khắp toàn thân, chỉ chốc lát sau, cả người nóng bừng lên. Nghiêng đầu, nhìn người đang ôm lấy mình, phát hiện hắn vẫn nhìn đằng trước, trong bóng tối, đôi mắt tím kia cậu nhìn không rõ. Lại cúi đầu, thấp giọng nói: "Cảm ơn."

"Không có gì." Nghe được thanh âm trầm thấp quen thuộc, chẳng biết sao lại thấy trong lòng ấm áp hơn.

Đường hầm tối đen dường như không có điểm tận cùng, chỉ có tiếng bước chân của năm người và tiếng xột xoạt của quần áo vang lên, càng đi thế này càng thấy có chút âm u đáng sợ. Hoa Tiệm Nguyệt không tự giác rúc vào người Hoa Tiệm Tuyết, một tay hắn được người yêu ôn nhu nắm lấy, một tay vẫn cầm bình ngọc, rắc rắc minh hương.

Không biết đi được bao lâu, phía trước liền có ánh sáng. Trong lòng mọi người chấn động, chẳng lẽ là lối ra? Không, không đúng. Cố Thanh Giác hao tổn tâm cơ đưa họ vào mật đạo, làm sao lại để họ dễ dàng tìm được lối ra chứ? Như vậy, không biết ánh sáng phía trước cất giấu huyền cơ gì, hay nói, là nguy cơ gì.

Ánh sáng đó càng lúc càng rõ, đến cuối cùng, nó liền sáng như ban ngày. Mặt đất ở đây rất cứng, không mềm mềm như đường đi vừa nãy, mọi người không hẹn mà cùng hít sâu một hơi – Hoá ra, đây là một phòng băng cực lớn!

Trong phòng băng này, có giường, có bàn ghế, vật dụng đầy đủ, giống một căn phòng ngủ bình thường. Mọi người đi sâu vào trong, xem xét bốn phía. Ngoại trừ những đồ vật trong phòng, thì bốn bức tường, cả phần khung đỉnh phía trên đều được làm từ loại băng không tan.

"Trời ơi! Đây là..." Bỗng nhiên, Hoa Tiệm Nguyệt đứng giữa phòng băng liền thét lên kinh hãi, không nói được gì. Hoa Tiệm Tuyết nhanh chóng đến xem, cũng trừng lớn hai mắt.

Diệp Thiên Hàn nắm tay Diệp Tư Ngâm lại gần, thấy rõ đó là gì, Diệp Tư Ngâm sững sờ – Ở giữa căn phòng băng rộng lớn này, có một khối hình chữ nhật dài bảy thước, cao ba thước. Đến gần mới nhìn rõ, hoá ra đó là một chiếc quan tài băng được thiết kế cực kỳ tinh xảo!

Người nằm trong quan tài băng mặc bộ quần áo xanh đẹp đẽ quý phái, hai tay đặt trước ngực, ở giữa trán có một nốt chu sa đỏ thắm làm khuôn mặt tuyệt sắc càng thêm chói sáng, mái tóc tản ra xung quanh, cho thấy đây là một cô nương chưa xuất giá.

Mấy đôi mắt không hẹn mà cùng nhìn Diệp Thiên Hàn. Người nằm trong tầm mắt chăm chú của mọi người lại không nói một lời, trên mặt không có biểu cảm, ngay cả đôi mắt tím cũng tĩnh lặng không gợn sóng.

"Diệp Các chủ, đây..." Hoa Tiệm Tuyết do dự lên tiếng, rồi lại không biết phải nói làm sao. Truyền thuyết của võ lâm, Âu Dương Huyên Huyên năm đó vì khó sinh mà chết, sau đó bị Diệp Thiên Hàn vô tình tuỳ ý chôn cất ở bãi tha ma. Mà bây giờ, họ lại tận mắt nhìn thấy thi thể của vị võ lâm đệ nhất mỹ nhân ban đầu được người ta truyền tụng vì sắc đẹp của nàng, rồi sau đó lại bị vô số người thoá mạ!

"Hai vị có điều nghi hoặc như vậy cũng là bình thường!" Lăng Tiêu Thần nói với Hoa Tiệm Tuyết và Hoa Tiệm Nguyệt. "Năm đó, sau khi Âu Dương tiểu thư qua đời vì khó sinh, vốn là sẽ được làm lễ cúng bái ba ngày rồi mới hạ táng, nhưng vào ngày thứ hai thi thể của Âu Dương tiểu thư đã bị Cố Thanh Giác thần không biết quỷ không hay mang đi. Tại hạ nghĩ hắn muốn an táng cho Âu Dương tiểu thư thật chu đáo, nhưng không ngờ..." Lăng Tiêu Thần nhìn quanh bốn phía, rồi lại nhìn nữ tử nằm trong quan tài băng, ngữ khí có chút cảm khái. "Xem ra, Cố Thanh Giác đúng là yêu Âu Dương tiểu thư vô cùng sâu đậm. Nếu năm đó không xảy ra chuyện này, có lẽ hắn đã nói với Âu Dương Chính là không muốn lấy Âu Dương Huyên Di, thay đổi hôn ước thành Âu Dương tiểu thư."

Diệp Tư Ngâm nghe xong vẫn im lặng. Quả nhiên như cậu phỏng đoán, người Cố Thanh Giác yêu sâu sắc đúng là Âu Dương Huyên Huyên...

"Thì ra là thế..." Hoa Tiệm Nguyệt lẩm bẩm, bỗng nhiên như nhớ ra điều gì, lớn tiếng hỏi: "Không đúng! Không phải mọi người vẫn nói Diệp Thiên Hàn để Âu Dương Huyên Huyên tự sinh tự diệt ở Thiên viện sao? Làm sao lại..."

"Ngu xuẩn!" Diệp Thiên Hàn từ nãy đến giờ vẫn chưa nói gì giờ lại cắt ngang lời của Hoa Tiệm Nguyệt: "Nàng không phải người hạ dược."

Lời này vừa nói xong, mọi người bao gồm cả Lăng Tiêu Thần cũng đều ngơ ngác... Ý hắn là... Ý của hắn là...

Đôi mắt tím thâm thuý bỗng trở nên sắc bén, nhìn chằm chằm vào người đang rúc trong lòng Hoa Tiệm Tuyết. Hoa Tiệm Nguyệt không hề đề phòng, bị ánh mắt lạnh lùng kia trừng tới mức cả kinh, rồi lại bị doạ sợ bởi câu nói tiếp theo của Diệp Thiên Hàn: "Ngay cả Thánh thủ độc y cũng không nhớ độc mình chế ra được giao cho kẻ nào sao?"

Hoa Tiệm Nguyệt mở to mắt, hiển nhiên không hiểu đối phương đang nói gì. Nhưng Hoa Tiệm Tuyết đã nhíu mi lại, do dự nói: "Diệp Các chủ nói... chẳng lẽ là... Tình lệ..."

"Hừ, thì ra vẫn còn nhớ." Đôi môi mỏng lộ ra nụ cười trào phúng.

"Tình lệ?" Hoa Tiệm Nguyệt lặp lại. "Tình lệ... Sư huynh... đó là chúng ta..."

Ban đầu Diệp Tư Ngâm cũng mờ mịt, giờ thì hiểu ra rồi. Hoá ra xuân dược loại mạnh năm đó là do vị sư phụ hồ đồ này của cậu chế ra...

Hoa Tiệm Nguyệt rốt cuộc cũng nhớ đến cái tên xa lạ mà cũng quen thuộc kia, kinh hãi không nói nên lời – Năm đó, vì muốn chuyện phòng the của hai người thêm thuận lợi, hắn đã muốn chế ra một loại dược có tác dụng thôi tình mang lại hiệu quả tuyệt hảo, còn tình lệ, chính là sản phẩm thất bại trong công cuộc chế thuốc của hắn – vô luận là nam hay nữ, chỉ cần ăn tình lệ, một khắc sau nhất định dục hoả đốt người, không thể kìm nổi, phải có một đêm xuân mới giải trừ được – mà cái đồ bỏ đi đó, nếu đã vô dụng với mình rồi, Hoa Tiệm Nguyệt tất nhiên sẽ thuận nước giong thuyền, bán cho một nữ tử đến mua thuốc – còn nữ tử đó chính là...

"Âu Dương Huyên Di... Hoá ra người hạ dược là Âu Dương Huyên Di?" Hoa Tiệm Tuyết nói ra suy nghĩ trong lòng Hoa Tiệm Nguyệt. "Diệp Các chủ làm sao biết được?"

"..." Diệp Thiên Hàn không nói, chỉ biết ôm chặt lấy tiểu nhân nhi đang run rẩy trong lòng mình – Đây là làm sao vậy?

Chuyện mà Diệp Tư Ngâm suy nghĩ đến không phải là chuyện Hoa Tiệm Nguyệt và Hoa Tiệm Tuyết vừa nói, cậu chỉ không ngờ được, người hạ dược, là Âu Dương Huyên Di – Vì sao? Cứ tưởng rằng nữ nhân đó dùng loại độc mãn tính để hại mình, đưa sát thủ của Âu Dương gia đến, đều là vì nhà mẹ đẻ của nàng, Âu Dương thế gia; chưa bao giờ nghĩ rằng, nguyên nhân của tất cả mọi chuyện là Cố Thanh Giác – Âu Dương Huyên Di yêu Cố Thanh Giác sâu đậm, lại không ngờ Cố Thanh Giác đem lòng yêu tỷ tỷ mình đến mức di tình biệt luyến, bởi vậy nàng mới dùng đến thủ đoạn ngoan độc như vậy để hại tỷ tỷ, hại nàng phải mang tiếng xấu trên lưng, hại nàng trở thành tội nhân bêu danh gia tộc, hại nàng mang thai trước khi xuất giá, hại nàng bị vứt bỏ trong Thiên viện, để rồi khó sinh mà hương tiêu ngọc vẫn... Cuối cùng ngay cả cháu trai có quan hệ huyết thống cũng không buông tha... Vì sao? Còn Cố Thanh Giác, yêu Âu Dương Huyên Huyên, rồi lại vì lợi ích gia tộc mà lấy Âu Dương Huyên Di; lấy nàng, lại không yêu nàng, còn vì cái chết của Âu Dương Huyên Huyên mà xây một mật đạo khổng lồ thế này, hơn mười năm trời đối địch với Phù Ảnh các, hao tổn biết bao tâm lực... Đây cũng là vì sao? Chỉ vì cái gọi là yêu thôi sao?

Cha mẹ kiếp trước của cậu rất yêu nhau, luôn ân ái mặn nồng, kết hôn gần ba mươi năm, cho đến tận lúc cậu rời khỏi thế giới đó vẫn gắn bó như keo sơn. Cả hai không vì một đứa con ốm yếu bẩm sinh như cậu mà bất hoà với nhau, ngược lại càng yêu thương cậu hơn, giống như muốn đem những điều tốt nhất, đẹp nhất trên đời này đến cho cậu. Nhưng cậu cũng biết, từ ngày cậu chào đời được phát hiện là mắc bệnh tim bẩm sinh, bà nội vẫn luôn bảo hai vợ chồng ly hôn, để cha cậu lấy vợ khác, sinh một đứa con hoàn toàn khoẻ mạnh. Tất nhiên cha cậu không chấp nhận chuyện này, thề nguyền cùng mẹ cậu bên nhau mãi mãi, mặc cho bà nội tức giận đến đâu, trải qua mười mấy năm cũng đành nhận thua.

Yêu, không phải là giống cha mẹ cậu như vậy sao? Không phải là nó nên tốt đẹp khiến người khác cảm động sao? Vì sao Cố Thanh Giác và Âu Dương Huyên Di lại đem một thứ vốn rất đẹp trở nên đáng sợ như vậy? Cậu không lý giải được, cũng không muốn tìm hiểu nó...

Trong lòng thấy lạnh dần, độ ấm toàn thân cũng giảm xuống, không tự giác nhích lại gần nơi vô cùng ấm áp, bỗng phản ứng lại, nơi ấm áp này chính là vòng ôm của Diệp Thiên Hàn... Đôi mắt tím từ trước đến nay sâu không thấy đáy, lạnh lùng vô tình giờ lại mang chút lo lắng – Bản thân mình đối với nam nhân này, rốt cuộc được coi là gì?

"Nơi này rất lạnh, không biết còn có nguy hiểm nào nữa. Chúng ta vẫn nên đi thôi, có nghi vấn gì thì ra ngoài nói cũng không muộn." Lăng Tiêu Thần thấy chủ tử không nói gì, lại thấy chủ tử ôm chặt Thiếu chủ thì biết ngay là chủ tử lo lắng cho thân thể yếu đuối của Thiếu chủ, liền đề nghị.

Hoa Tiệm Tuyết và Hoa Tiệm Nguyệt đều gật đầu: "Cũng đúng."

Đi ra ngoài... rồi nói sao? Diệp Tư Ngâm thu hồi ánh mắt, nhìn về cái cửa phía trước, trong lòng thầm nói: Sau khi ra khỏi đây, nhất định phải hỏi hắn mới được...

__Hết chương 24__

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro