Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Diệp Tư Ngâm đi vào hữu tịch dưới sự dẫn dắt của Chiến Minh. Sa trướng chung quanh có thể ngăn chặn rất nhiều ánh nhìn tò mò của những người khác.

Diệp Thiên Hàn ngồi trên ghế chủ toạ. Lúc Diệp Tư Ngâm đi vào, hắn cũng không quay đầu lại, chỉ lạnh lùng hỏi: "Ân Tư Diệp?"

"Đúng là tại hạ." Diệp Tư Ngâm có hơi bực vì thái độ của hắn, những nghĩ lại ngay, người ta là ai, là Phù Ảnh các Các chủ cao cao tại thượng, nói không chừng Hoàng đế nhìn thấy còn phải nể mặt ba phần. Một nam nhân như vậy sao có thể có lễ với một kẻ vô danh tiểu tốt chứ?

Diệp Thiên Hàn không thèm nói gì nữa, nhưng Chiến Minh thì hiểu ý, chỉ vào một thị vệ đang nằm trên mặt đất, nói: "Chính là thị vệ này."

Diệp Tư Ngâm rốt cuộc cũng có cơ hội phát huy những kiến thức học được từ Hoa Tiệm Nguyệt, cố gắng không để ý đến nam nhân vẫn ngồi trên chủ toạ như trước, bước nhanh đến trước mặt thị vệ kia, ngồi xổm xuống bắt đầu kiểm tra.

Nửa nén hương sau, Diệp Tư Ngâm sắc mặt ngưng trọng đứng lên: "Thị vệ này trúng một loại độc gọi là lưu sương. Loại độc này đi vào cơ thể từ miệng, được nước bọt dẫn đi toàn thân, người trúng độc sẽ luân phiên thanh tỉnh rồi hôn mê. Lúc thanh tỉnh thì toàn thân vô cùng ngứa ngáy, cứ như thế lặp lại ba liên tiếp ba ngày, mạch máu sẽ nổ tung mà chết. Hơn nữa, loại độc này... không có thuốc nào có thể chữa được." Diệp Tư Ngâm vừa nói xong, tất cả mọi người ở đây mặt mũi trắng bệch. Diệp Thiên Hàn chỉ nhíu mày lại, không nói một lời.

Diệp Tư Ngâm quay đầu lại, trong chốc lát liền sửng sốt – Khuôn mặt đó... Khuôn mặt đó rõ ràng là bộ dáng năm năm sau của thân thể này. Chỉ là khí chất thì có kém một chút. Đây rốt cuộc là nam nhân như thế nào đây? Cậu rốt cuộc cũng hiểu được vì sao năm đó Âu Dương Huyên Huyên lại mạo hiểm như vậy chỉ vì muốn gả cho nam nhân này. Mái tóc dài đến thắt lưng không chịu chút gò bó nào mà rối tung, bởi vì đang tức giận mà trong cơ thể bùng nổ nội lực khiến cho mái tóc đó phiêu phiêu theo gió, một thân bạch y giống như tiên nhân không thể khinh nhờn; ngũ quan góc cạnh rõ ràng, so với nữ tử còn có phần tinh xảo hơn; hơn nữa còn giống mình ở đôi mắt màu tím sẫm, một đôi mắt thâm thuý như muốn hấp dẫn người ta nhìn mãi vào nó... Có chút nhìn không ra đây là một nam nhân đã có một hài tử mười lăm tuổi.

Quân lâm thiên hạ... Trong đầu Diệp Tư Ngâm chỉ có thể nghĩ ra được bốn chữ này.

Không ai thấy rõ Diệp Thiên Hàn đã làm gì. Diệp Tư Ngâm chỉ nhìn thấy một bóng trắng nháy mắt lướt qua, mơ hồ ngửi được một mùi Long Tiên Hương nhàn nhạt, mà thị vệ nằm trên mặt đất kia đã đoạn khí – Tất cả chỉ trong phút chốc!

Gương mặt không chút biểu tình của Chiến Minh hiện lên một tia không đành lòng. Diệp Tư Ngâm sau khi ngốc lăng một chút mới phản ứng lại. Thoáng thở dài: "Thứ cho tại hạ học nghệ không tinh, không thể giúp đỡ được gì cả." Chết, đối với thị vệ trúng phải lưu sương kia mà nói, là sự lựa chọn tốt nhất. Hơn nữa, Diệp Thiên Hàn đích thân xuống tay, thị vệ kia lại chết trong lúc hôn mê, một chút thống khổ cũng không có.

Diệp Tư Ngâm nhìn bốn phía xung quanh, ánh mắt dừng lại ở ấm trà trên bàn. Bước nhanh đến đó xem xét, sau đó nói: "Độc ở miệng ấm trà."

"Ấm trà này..." Chiến Minh cả kinh. Ấm trà này vốn được chuẩn bị cho một mình Diệp Thiên Hàn, lúc nãy thị vệ kia đi tìm hiểu tin tức trở về, hắn đã rót một chén cho người đó. Như vậy độc này nguyên bản...

"Là muốn nhắm vào bổn toạ sao? Hừ!" Trong đôi mắt tím thâm thuý kia dường như có gió bão tụ tập, nhưng nụ cười lạnh ở khoé môi mỏng manh kia dường như lại có vẻ phong tình khác. Diệp Tư Ngâm không khỏi có chút sững sờ.

"Minh." Diệp Thiên Hàn lạnh lùng gọi. Chiến Minh lập tức hiểu được ý hắn: "Đa tạ Ân công tử đã tương trợ. Ít nhất chúng ta cũng biết đây là chuyện gì. Xin để cho tại hạ đưa ngài về."

Lúc này Diệp Tư Ngâm mới phục hồi tinh thần lại, nói: "Tả hộ pháp biết ai là người hạ độc sao?" Cậu nhíu mày lại, vừa rồi mới nghe Huyền Du Nhiên nói có người muốn giết Diệp Thiên Hàn xong. Ngay lần đầu tiên đã dùng tới loại độc thiên hạ khó cầu – lưu sương, không thể đảm bảo lần sau sẽ không có thủ đoạn lợi hại hơn. Diệp Tư Ngâm đang một mình cân nhắc, không hề phát hiện ra mình đang lo lắng cho một nam nhân lần đầu gặp mặt.

"Tại hạ cũng không biết." Chiến Minh có chút áy náy nói: "Người có cơ hội hạ độc vào ấm trà của chủ nhân có nhiều lắm. Xem ra việc an bài cho đại hội võ lâm lần này đúng là không trọn vẹn rồi."

Diệp Tư Ngâm gật đầu. Kẻ địch giấu mình ở một nơi gần đây, sẽ không để cho người khác dễ dàng phát hiện ra. Hơn nữa còn dùng lưu sương... Xem ra lai lịch đối phương không hề nhỏ, mục tiêu cũng không nhỏ chút nào.

Nhìn bóng dáng Diệp Tư Ngâm rời đi, đôi mắt thâm trầm lạnh như băng hiện lên sự lợi hại: "Ân Tư Diệp? Mệt cho hắn nghĩ ra."

...

Đêm xuống, Diệp Tư Ngâm đang ngồi trên giường lật xem sách thuốc. Về loại độc lưu sương kia cậu đã để tín ưng chuyển thư cho Tiệm Nguyệt và Tiệm Tuyết rồi. Trở về Vạn Diệp lâu mới nghĩ ra, loại độc kia cũng không nhất định chỉ nhằm vào một mình Diệp Thiên Hàn, cũng có thể là có người muốn gây rối ở đại hội võ lâm. Nếu thật sự đúng là vậy, chỉ sợ những anh hùng đến đây sẽ lành ít dữ nhiều thôi.

Bỗng nhiên, những tiếng đập cửa vội vàng vang lên làm đứt đoạn dòng suy tư của Diệp Tư Ngâm. Người ngoài cửa vô cùng lo lắng nói: "Ân thí chủ! Ân thí chủ! Phương trượng đại sư của chúng tôi đột nhiên hôn mê bất tỉnh! Ngài mau đến xem đi!"

Diệp Tư Ngâm nhảy dựng lên. Thiếu Lâm Phương trượng?

Vội vàng mặc áo vào, rồi để tiểu tăng kia dẫn mình đến chỗ người của Thiếu Lâm ở. Nhiều người đã đến đó, cả Chiến Minh cũng có mặt, thấy Diệp Tư Ngâm đến liền ra đón.

"Ân công tử, rất giống với thị vệ trúng lưu sương của Phù Ảnh các ta." Chiến Minh nghiêm mặt nói.

Diệp Tư Ngâm trầm ngâm đến bắt mạch cho Trí Không đại sư. Đôi mắt xinh đẹp càng lúc càng trầm xuống. Thời gian nửa nén hương trôi qua, đã có người không còn bình tĩnh được.

"Tiểu oa nhi nhà ngươi rốt cuộc có làm được gì không vậy? Cái gì mà Thánh thủ độc y chứ, tên xấu xa Hoa Tiệm Nguyệt kia lại để cho một tiểu oa nhi đến đây thật là..." Tên đại hán nói năng lỗ mãng kia chưa dứt lời liền mở to hai mắt, miệng giống như cá mở ra khép lại, nhưng không hề phát ra âm thanh. Mọi người còn đang kinh ngạc, Diệp Tư Ngâm đã đứng dậy, quay về phía mọi người, lạnh lùng nhìn người kia: "Những lời nói vũ nhục như vậy, nếu để gia sư nghe được, cả đời này ngươi đừng mong được mở miệng nói chuyện lần nữa!"

"Ngươi đã làm gì?" Người bên cạnh đại hán hoảng sợ hỏi. Chẳng ai thấy rõ Diệp Tư Ngâm hạ độc thế nào.

"Không sao cả, ba canh giờ sau tự nhiên sẽ nói lại được. Ta chỉ làm hắn im lặng một lát." Đôi mắt màu tím mang theo sự coi khinh nhìn tên nói năng lỗ mãng, sự lạnh lùng đó làm cho mọi người kinh ngạc, đây thật sự là thiếu niên ôn nhuận thanh tú vừa rồi sao.

Đến bây giờ, những người nửa tin nửa ngờ Diệp Tư Ngâm mới không dám nhiều lời nữa.

"Tả hộ pháp, Trí Không đại sư không phải trúng độc lưu sương." Diệp Tư Ngâm dừng một chút, ánh mắt tối lại. "Loại độc này tên là Tam canh la hưởng. Người trúng độc sẽ lâm vào hôn mê, đến canh ba sẽ tỉnh lại, nhưng dù vậy, thần trí cũng sẽ không rõ ràng, chỉ biết làm việc theo ý muốn của người hạ độc."

Mọi người trong phòng hít một hơi lạnh: "Vậy... Vậy... Nếu kẻ hạ độc muốn đại sư giết người, chẳng phải chúng ta..." Một người sợ hãi kêu lên, mọi người đều rõ ràng: Trí Không đại sư là Thiếu Lâm Phương trượng, võ công thâm sâu không lường được. Nếu ông ta ra tay với người nào... chỉ sợ khắp thiên hạ không có mấy ai địch lại nổi. Trong phòng lâm vào khủng hoảng.

Nhất thời ai ai cũng thấy bất an.

"Loại độc này có thể giải được không?" Huyền Tịnh sư thái của Nga Mi khôi phục bình tĩnh đầu tiên, hỏi.

"Loại độc này không có thuốc nào chữa được." Diệp Tư Ngâm vừa nói xong, chung quanh lại phát ra những tiếng hít mạnh. "Độc này không làm thương tổn gì cho đại sư, mười ngày sau hoàn toàn có thể tự hoá giải. Nhưng trong mười ngày này, đại sự sẽ lâm vào hôn mê, mà mỗi ngày từ canh ba đến canh năm...." Diệp Tư Ngâm không nói tiếp nữa, nhưng ngụ ý trong đó thì ai cũng hiểu được. Mỗi ngày từ canh ba đến canh năm, đó là lúc Trí Không đại sư bị khống chế, rất có thể sẽ hạ sát mọi người.

Huyền Tịnh sư thái nghĩ nghĩ: "Vậy thì chúng ta có thể trói đại sư lại không, đợi sau khi đại sư khôi phục, sẽ kể lại cho người mọi chuyện, chắc hẳn đại sư sẽ không trách tội chúng ta." Xung quanh cũng có khong ít người phụ họa theo.

Diệp Tư Ngâm lắc đầu: "Nếu làm vậy, chỉ sợ đại sư lành ít dữ nhiều." Người xung quanh khó hiểu. Chiến Minh liền nói: "Ân công tử cho rằng, kẻ hạ độc thấy mưu kế không thành sẽ ra lệnh để đại sư tự sát, lấy đó để cảnh cáo võ lâm hào kiệt, sau đó sẽ tìm người khác để hạ tam canh la hưởng?"

Lời vừa nói xong, nháy mắt mọi người trầm mặc.

"Ân thí chủ..." Một thanh âm già nua vang lên làm mọi người kinh ngạc ngẩng đầu, thấy Trí Không đại sư vốn đang hôn mê giờ đã tỉnh lại. Diệp Tư Ngâm cau mày, vội vã bắt mạch lần nữa. Ngẩng đầu, ánh mắt phức tạp nhìn Trí Không đại sư: "Đại sư, ngài việc gì phải..."

Chỉ thấy Trí Không đại sư được Diệp Tư Ngâm đỡ dậy, nói: "Lão nạp đã dùng hết nội lực của mình để chống lại tam canh la hưởng, giờ đã là dầu cạn đèn tắt rồi." Mọi người khiếp sợ nhìn Trí Không đại sư rơi vào thảm cảnh, dù cho mới sáng nay còn tinh thần chấn hưng, không rõ cái gọi là "dầu cạn đèn tắt" của ông là ý gì.

"Haizzz... đại sư, ngài vốn không cần..." Huyền Tịnh sư thái hiểu được, thở dài nói.

"Lão nạp tự nguyện kết thúc chính mình chứ không muốn làm con rối cho kẻ vô sỉ kia. Mong các vị bảo trọng, không cần nhắc lại chuyện này nữa. Ngày mai lão nạp sẽ quay về Thiếu Lâm để chấm dứt quãng đời còn lại. Đệ tử La Hán đường của Thiếu Lâm sẽ ở lại Lâm An cho đến khi đại hội võ lâm kết thúc. Khụ khụ... Tả hộ pháp, xin thay lão nạp chuyển lời đến Diệp Các chủ, làm phiền Diệp Các chủ phải quan tâm đến đại hội võ lâm."

Chiến Minh ôm quyền hành lễ, lắc lắc đầu rồi xoay người rời đi. Mọi người thấy vậy cũng đều cáo lui. Giờ chỉ còn lại Diệp Tư Ngâm với những người của Thiếu Lâm.

"Ân thí chủ cũng trở về phòng nghỉ ngơi đi. Lão nạp không còn gì đáng ngại nữa." Trí Không lên tiếng, rồi bảo người tiễn khách. Diệp Tư Ngâm liếc nhìn Trí Không đại sư, xoay người về phòng. Đôi con ngươi màu tím như đang ẩn chứa hàng ngàn vì sao, lại càng xinh đẹp không sao tả xiết.

__Hết chương 3__

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro