Chương 35

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thư phòng lúc này rất yên lặng, trong không khí tràn ngập mùi Long Tiên Hương, còn có hương trà thơm thoang thoảng.

Bỗng nhiên, sự tĩnh lặng này bị những tiếng đập cánh phá vỡ. Nam nhân ngồi ở bàn nhìn qua cửa sổ một chút, lại cúi đầu xuống, vùi mình vào đống sổ sách và thư từ ở khắp nơi trình lên. Còn một người đang nhàn nhã ngồi ở ghế quý phi đọc sách thì đứng dậy, mở cửa sổ. Một con hùng ưng to lớn mang trên người những hạt mưa lất phất không ngừng của Lâm An bước vào tháng tư, đậu xuống mặt đất trong thư phòng.

Diệp Tư Ngâm ngồi xổm xuống, gỡ bức thư buộc ở đùi hùng ưng ra.

"Mang một khối thịt tươi đến." Diệp Tư Ngâm không hề lo lắng những móng vuốt của hùng ưng có thể làm mình bị thương, xoa xoa đầu nó, nhẹ giọng phân phó.

Trong phòng nháy mắt thiếu đi một hơi thở, lát sau, một ám vệ mang một đĩa thịt tươi xuất hiện.

"Vất vả rồi." Diệp Tư Ngâm nhận lấy đĩa, ôn nhu nói. Ám vệ không đáp lại, biến mất khỏi phòng.

"Ha ha ha..." Đọc thư xong, Diệp Tư Ngâm bật cười thành tiếng.

Hiếm khi nghe được tiếng cười sung sướng như vậy, nam nhân ngồi ở bàn lên tiếng: "Chuyện gì mà vui vẻ vậy?"

Diệp Tư Ngâm đưa thư cho hắn, cười nói: "Ngươi cũng xem đi." Nói rồi, xoay người đi pha trà.

Đây là trà Minh Tiền Long Tỉnh thuộc loại cực phẩm, hơn nữa lá trà mới được hái xuống, vẫn còn tươi, hình dáng đẹp, ngâm vào nước một lát liền toả hương thơm như có như không. Nhấp một ngụm nhỏ thì đúng như lời người xưa nói: "Vị ngọt mà không lịm, mới uống có chút nhạt, lát sau vị lan toả khắp miệng, cứ ngỡ là nhạt nhẽo, sau đó mới thấy ngọt lành."

Loại trà này từ trước đến nay luôn là cống phẩm, hàng năm phải tiến cống đến kinh thành cũng còn không đủ, cho nên dân chúng bình thường không có cơ hội thưởng thức. Mặc dù kiếp trước có công nghệ kỹ thuật hiện đại, loại trà này vẫn được chế biến bằng phương pháp thủ công, cho nên có giá trên trời cũng là chuyện thường. Không biết Diệp Thiên Hàn làm thế nào mà có được loại trà thiên kim khó cầu này.

Đôi mắt tím thâm thúy liếc qua bức thư một lát, mang theo vài phần tán thưởng nói: "Không hổ là Độc thủ Quan Âm."

Thư là do Hoa Tiệm Nguyệt viết. Trên thư có nói, họ đã về đến đỉnh Côn Lôn. Hoa Liên Diễm một khắc cũng không muốn chờ, còn chưa về đến núi đã mua đầy đủ những vật dụng cần thiết cho lễ thành thân, vừa về đến Độc cung, ngay lập tức cùng Hạ Nguyệt bái đường, vào động phòng, làm cho Hoa Vô Phong tức đến tím tái mặt mày. Có thị thiếp không biết tốt xấu đi chúc mừng hắn, hắn nổi cơn thịnh nộ đuổi hết đám thị thiếp xuống núi. Còn Hoa Liên Diễm, thành thân xong rồi, đến ngày thứ hai để lại một bức thư rồi cùng Hạ Nguyệt rời khỏi Độc cung, khiến Hoa Vô Phong giống như phát cuồng, cả Độc cung bị hắn làm cho chướng khí mù mịt, gà bay chó sủa, ai ai cũng thấy bất an. Xem ra Hoa Liên Diễm đã quyết tâm phải chấm dứt đoạn nghiệt duyên này với Hoa Vô Phong.

"Sư thúc là một nữ tử thông minh, hiểu rõ khi nào thì cần buông tay. Bất quá, phản ứng của sư bá thì đúng là ngoài dự liệu của ta..." Diệp Tư Ngâm đặt một chén trà vào trong tay Diệp Thiên Hàn, có chút nghi hoặc hỏi: "Minh Tiền Long Tỉnh không phải là cống trà sao? Tại sao lại có nhiều vậy?"

"Từ Ảnh trà trang." Lời tuy rất ngắn gọn, Diệp Tư Ngâm lại hiểu ngay. Trong thành Lâm An, tất cả những cửa hiệu có chữ Ảnh đều là sản nghiệp của Phù Ảnh các, trong thành Lâm An đã có đến bảy cửa hàng. Trà này chính là do trà trang nhà mình sản xuất đó.

Nhìn Diệp Tư Ngâm vì hiểu rõ mà mắt sáng ngời, Diệp Thiên Hàn cân nhắc một chút, lấy từ giá sách sát tường một quyển sổ gì đó, đưa cho cậu, nói: "Ngâm Nhi, xem cái này, có hứng thú không?"

Diệp Tư Ngâm nghi hoặc nhận lấy, mở trang đầu tiên ra, cẩn thận xem. Càng xem càng thấy kinh hãi. Cuốn sách này liệt kê toàn bộ ba mươi sáu phân đường của Phù Ảnh các ở khắp các nơi trên cả nước, thậm chí cả ở Tây Vực. Không những thế còn ghi rõ địa điểm, cách thiết trí, các Đường chủ cũng như những người có vai vế trong tất cả các phân đường; những sản nghiệp riêng, những ám vệ của Phù Ảnh các được sắp xếp vào các phân đường và các môn phái, thậm chí có cả những môn phái do người của Phù Ảnh các lập ra. Như vậy xem ra, đúng là Phù Ảnh các nắm giữ trong tay một nửa giang sơn và toàn bộ võ lâm!

Đôi mắt tím trong suốt nhìn về phía Diệp Thiên Hàn – Đây có thể nói là chuyện cơ mật nhất của Phù Ảnh các, sao lại đưa cho cậu xem?

Nhìn ra nghi ngờ của cậu, Diệp Thiên Hàn nói: "Ngươi là Phù Ảnh các Thiếu chủ, tất nhiên phải biết những chuyện này. Nếu bổn toạ không ở trong các, ngươi sẽ làm chủ mọi chuyện."

Đấu một trận với Hoàng đế là điều chắc chắn xảy ra, vô cùng nguy hiểm. Mười lăm năm qua, Lý Huyên không ngừng trong tối ngoài sáng công kích hắn, càng lúc càng nghiêm trọng hơn, có thể nói lòng nghi ngờ với hắn rất nặng, thậm chí sẽ gây ra những ảnh hưởng không tốt tới cả triều đình, hiện giờ gian thần đang cầm quyền, qua vài năm nữa tất sẽ xảy ra chuyện lớn. Bảy người con trai của Hoàng đế từ lâu đã luôn đấu đá tranh giành nhau, có sáu người vốn chẳng ra hồn gì, nhưng mấy năm gần đây Thái tử Lý Âm giống như con chim dần dần biết bay cao, từ nhỏ đã cố gắng nhẫn nhịn chỉ vì muốn báo thù cho mẫu thân. Mẫu thân của Lý Âm chính là biểu muội của Huệ An công chúa, cũng là Hoàng hậu của Lý Huyền, do khi còn sống có mối quan hệ rất tốt với Huệ An công chúa, cho nên Lý Huyền luôn nghi ngờ, đề phòng, để rồi sau cùng phải gánh lấy tội danh "Hoàng hậu tính tình đố kỵ, không thể cai quản hậu cung", bị biếm vào Lãnh cung, rồi chết thảm.

"Không ở trong các?" Diệp Tư Ngâm kinh ngạc. Cậu chưa từng thấy Diệp Thiên Hàn rời khỏi Lâm An ngoại trừ cái lần đi Tinh Châu tìm cậu. Vì sao hắn lại muốn cậu ở trong các làm chủ mọi chuyện?

Diệp Thiên Hàn nhìn cậu thật sâu. Mặc dù đám quần thần trong triều hơn phân nửa là người của hắn, hắn vốn cũng không xem Lý Huyền ra gì. Nhưng dù sao Lý Huyền cũng là thiên tử, không thể đảm bảo lão ta không có quân đội bí mật được bồi dưỡng kỹ càng. Trận chiến với lão hung hiểm vạn phần. Chỉ một Cố Thanh Giác đã khiến tiểu nhân nhi của hắn vừa chấn kinh vừa bị thương, làm sao hắn có thể để cậu cùng đến hoàng thành để tiếp tục gặp nguy hiểm được.

"Tháng sau, bổn toạ phải đến kinh thành." Diệp Thiên Hàn đáp. Nhìn biểu tình ngơ ngẩn của Diệp Tư Ngâm, hắn tưởng cậu lo lắng không biết giải quyết những chuyện trong các như thế nào, cho nên dùng ngữ khí ôn nhu khó gặp nói: "Không cần lo, bổn toạ sẽ để Minh và Tiêu Thần ở lại giúp ngươi."

Diệp Tư Ngâm nghe vậy càng thêm bối rối – Hắn muốn một mình đến kinh thành đấu lại đương kim cửu ngũ chí tôn? Độc cung vẫn chưa dừng tay, không biết Hoàng đế còn mượn sức thần thánh phương nào để đối phó hắn, vậy mà hắn còn muốn một mình chui vào hang hổ sao?

"Ta... Ta không muốn ở đây." Diệp Tư Ngâm cúi đầu nói. Cậu không muốn hắn một mình đi đối mặt với nguy hiểm.

Diệp Thiên Hàn nghe vậy, ngẫm nghĩ, liền nói: "Không ở lại Lâm An cũng được, để Minh và Tiêu Thần đưa ngươi về Thục Trung hoặc Côn Lôn."

"Ngươi!" Diệp Tư Ngâm trừng hắn, hắn hiểu lầm ý cậu? "Không cần để Minh và Tiêu Thần đi cùng ta, cho họ đi cùng ngươi. Ta cũng đi."

Đôi mắt tím từ trước đến giờ không chút gợn sóng lại hiện vẻ kinh ngạc. Hắn nghe lầm sao?

"Ta muốn đi cùng ngươi." Diệp Tư Ngâm thấy hắn không phản ứng, còn tưởng hắn không nghe rõ, liền lớn tiếng lặp lại. Lời còn chưa dứt, thân thể đột nhiên rơi vào một vòng ôm ấm áp. Mùi Long Tiên Hương nồng đậm bao trùm toàn thân cậu. "Hàn...?"

Diệp Thiên Hàn vẫn không nói gì, chỉ ôm thật chặt Diệp Tư Ngâm vào lòng, sau một lúc mới buông cậu ra, nhìn vào đôi mắt tím giống y của mình, nói: "Bổn toạ không đồng ý. Rất nguy hiểm."

Long Tiên Hương vẫn quẩn quanh thân mình, chẳng qua cơ thể không còn ấm áp như vừa nãy nữa. Nhìn vào đôi mắt kiên định của đối phương, Diệp Tư Ngâm cảm thấy như có cái gì đó trong lòng nháy mắt vỡ oà, ngực có chút đau đớn. Lời định nói với hắn vào ngày Âu Dương Chính đến nhưng bị Chiến Minh cắt ngang lại xuất hiện trong đầu.

Diệp Tư Ngâm cúi đầu, hai tay nắm thật chặt.

"Ngâm Nhi?" Nhìn cậu như vậy, dường như có gì đó không ổn, Diệp Thiên Hàn lo lắng gọi.

"Nếu không muốn để ta lo lắng cho ngươi, thì cho ta đi cùng." Vừa cúi đầu vừa nói, cho nên giống như là không nói, vậy mà Diệp Thiên Hàn lại nghe rõ. Chỉ là, câu biểu đạt đó quá mức sáng tỏ, khiến Diệp Thiên Hàn không dám tin. Hắn biết tiểu nhân nhi để ý đến hắn, lo lắng cho hắn. Nhưng dựa vào tính tình của cậu, lời nói trắng ra như thế trăm triệu lần không thể nói ra miệng. Bởi vậy, nghe được câu "lo lắng cho ngươi", Diệp Thiên Hàn không tin nổi.

Chưa kịp nói gì, người trước mặt đã ngẩng đầu lên, trên mặt tràn đầy vẻ kiên định, nói: "Hàn... Ta muốn đi cùng ngươi."

Thật mừng đến phát điên, lần này Diệp Thiên Hàn nghe được rất rất rõ ràng. Hắn hiểu tính tình người này, sự đạm nhiên của cậu, sư cao ngạo của cậu không cho phép cậu nói những lời dối trá, bịa đặt. Hắn hiểu, những lời này của Diệp Tư Ngâm chứa đựng điều mà hắn chờ đợi đã bao lâu nay, chờ đến ngày cậu "hiểu ra" và "hiểu rõ". Chẳng qua, không ngờ rằng, chuyện của hai người là do Diệp Tư Ngâm nói ra trước.

"Ngươi có biết mình đang nói gì?" Đôi mắt tím thâm thuý nhìn chằm chằm vào thần sắc của người trước mặt, không muốn bỏ qua dù chỉ một chút. Mặt Diệp Tư Ngâm có hơi nóng lên, nhưng gật đầu đầy kiên quyết.

"Nhìn bổn toạ." Giọng nói trầm thấp mang theo ngữ khí ra lệnh, chỉ có Diệp Thiên Hàn mới biết hắn phải dùng khí lực mạnh mẽ đến nhường nào để không cho mình run rẩy.

Diệp Tư Ngâm hiện tại cũng run lắm. Cậu nói ra rồi...

Diệp Thiên Hàn... có phải đã đợi rất lâu rồi không? Dù sao thì ngay từ ban đầu hắn đã luôn sủng nịch cậu hết mực. Bắt đầu từ khi đó sao?

Không dám nhìn vào đôi mắt tím thâm thuý đó, Diệp Tư Ngâm vẫn cúi đầu, bất chợt, một ngón tay thon dài mạnh mẽ nâng cằm cậu lên, còn chưa hiểu gì, môi đã bị cướp mất.

"Ưm... Không..." Diệp Tư Ngâm kinh hách, hai tay đẩy cái người kia ra, dường như còn muốn dùng đến cả nội lực. Vậy mà đối phương không hề phát giác, nhân lúc Diệp Tư Ngâm mở miệng kháng nghị, cái lưỡi linh hoạt xâm nhập ngay vào trong, hết cường hãn lại ôn nhu công thành đoạt đất.

Kiếp trước tốt xấu gì cũng là một người đàn ông trưởng thành, Trầm Mộ không phải là người sống trong lồng kính, cậu cũng có những hiểu biết nhất định về tình dục, thế nhưng, chưa bao giờ cậu tiếp xúc thân mật với người khác.

Sống hai kiếp rồi mà chưa từng hôn ai, càng đừng nói đến nụ hôn mạnh mẽ kịch liệt này, Diệp Tư Ngâm cảm thấy mình sắp ngất rồi – Cậu mới chỉ nói một câu thôi! Cái người bình thường lạnh như băng, thế mà lại...

Không biết qua bao lâu, Diệp Thiên Hàn mới buông người trong ngực ra. Hai người ôm nhau ngồi trên ghế thở dốc.

"Ngươi... thật... quá... bá đạo..." Khó khăn lắm mới tìm lại nhịp thở, Diệp Tư Ngâm liền chỉ trích ngay. Sao có thể đến mức này...

Khuôn mặt lãnh tuấn một lần nữa lộ ra nụ cười khuynh quốc khuynh thành khiến người ta phải điên đảo: "Ngâm Nhi, ngươi có biết bổn toạ đã đợi bao lâu..."

__Hết chương 35__

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro