Chương 52

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tỉnh! Thiếu chủ tỉnh rồi!" Thiếu niên nằm trên giường chậm rãi mở đôi mắt tím trong suốt ra, mờ mịt chớp chớp vài cái. Chiến Minh thoáng nhìn thấy liền kích động la lớn.

"Kêu la cái gì, người ta vừa mới tỉnh lại bị ngươi doạ cho hôn mê bây giờ... Lần này bị thương vào chỗ nguy hiểm, nếu không có nội lực phòng thân, chỉ sợ không thể cứu được. Nhưng nếu tỉnh lại rồi thì không sao nữa." Nam tử thanh diễm thoát tục nhíu mi trách cứ, rồi cẩn thận ngồi sát vào người trên giường, nhìn vào đôi mắt tím xinh đẹp, bắt mạch cho thiếu niên một lát, liền nói.

Lời này vừa xong, Chiến Minh nhẹ nhàng thở ra: "Đã làm độc y phải lo lắng rồi."

Hoa Tiệm Nguyệt đứng thẳng dậy, nhíu mày: "Đây là đồ đệ bảo bối của ta đó." Đôi mắt xinh đẹp bất mãn nhìn về phía nam nhân vẫn ngồi bên giường mà một câu cũng không nói, ngữ điệu châm chọc: "Có một số người tự xưng là thiên hạ vô địch, vậy mà ngay cả người mình yêu cũng không thể bảo vệ cho tốt, chỉ là mua danh chuộc tiếng thôi, đúng là nực cười!"

Diệp Thiên Hàn nghe vậy cũng không phản ứng – Đã nhiều ngày nay, cho dù đối phương có nói gì, hắn cũng không phản bác nửa lời, dường như là chấp nhận...

Nhìn thiếu niên chậm rãi mở hai mắt ra, đôi mắt phượng lạnh lùng rốt cuộc cũng có chút lo lắng.

"Tỉnh rồi?" Lúc này Hoa Tiệm Tuyết bưng một chén thuốc bước vào. Thấy người trên giường nghiêng đầu sang chỗ khác, cứ nghĩ không phân biệt được ai với ai liền nhíu mày.

"Tiểu Tư, có nhận ra ta không?" Đi lên phía trước, Hoa Tiệm Tuyết nhẹ giọng hỏi, thuận tay đưa chén thuốc cho Diệp Thiên Hàn đang ngồi bên cạnh – Mấy ngày nay đều là hắn tự mình đút thuốc cho thiếu niên này.

Người trên giường nghe vậy, một lúc sau mới gật đầu.

Hoa Tiệm Tuyết đứng thẳng người, ánh mắt chuyển sang Diệp Thiên Hàn – Thấy đôi mắt tím của hắn lạnh băng, sâu không thấy đáy, Hoa Tiệm Tuyết mở miệng, định nói rồi lại thôi.

"Ưm..." Người trên giường cuối cùng cũng kêu lên một tiếng, thần tình hoảng hốt trong đôi mắt dần biến mất, hiện ra vẻ trong suốt vốn có.

"Tiểu Tư, thấy sao rồi? Vết thương vẫn đau hả?" Hoa Tiệm Nguyệt hỏi.

"Đau..." Diệp Tư Ngâm nhíu mi nói.

"Uống thuốc." Diệp Thiên Hàn múc một thìa thuốc đưa đến bên môi cậu. Mấy ngày qua, người này hôn mê rồi không chịu há miệng, cũng không thể nuốt thuốc, hắn liền dùng cả miệng đút thuốc cho cậu, cho dù có người khác ở bên cạnh cũng chẳng kiêng kỵ.

Diệp Tư Ngâm nhăn khuôn mặt tuyệt sắc lại, do dự nhìn thìa thuốc, nắm chặt tóc, tỏ vẻ không muốn uống.

"Không uống thuốc sao được? Vết thương sao có thể tốt lên?" Hoa Tiệm Nguyệt thấy thế có chút tức giận – Tiểu Tư có bao giờ tùy hứng thế này đâu, trong vòng ba năm kia phải uống thuốc nhiều ít thế nào, một ngày bao nhiêu lần tắm nước thuốc, một tiếng cậu cũng không than, sao lần này lại tỏ ra yếu ớt như vậy? Vừa định nói tiếp, lại bị Hoa Tiệm Tuyết giữ chặt tay. Quay đầu lại, thấy người yêu vốn ôn nhuận như ngọc giờ lại nhíu mi lắc đầu, ý bảo ra ngoài. Hoa Tiệm Nguyệt cau mày, sau cùng nhìn người trên giường, rồi rời đi cùng Hoa Tiệm Tuyết.

Chiến Minh thấy thế cũng ra theo, ra đến đại sảnh của khách điếm thì thấy Lăng Tiêu Thần đi mua thuốc đã về.

"Thiếu chủ tỉnh rồi." Chiến Minh nói.

"Thật sao? Vậy là tốt rồi." Lăng Tiêu Thần nghe vậy, trong lòng nhẹ nhõm hơn. Lần này Diệp Tư Ngâm bị trọng thương, đúng là làm cho ai nấy cũng phải giật nảy mình. Nhất là cậu còn hôn mê những mười ngày, nếu không kịp thời báo cho Thánh thủ độc y và Quỷ y để hai người họ nhanh chóng tới đây, e là lành ít dữ nhiều.

Ngừng một lát, Lăng Tiêu Thần lại nghi hoặc hỏi lại: "Nếu Thiếu chủ đã tỉnh rồi, sao ngươi lại có vẻ mặt này?" Chỉ thấy mặt mũi Chiến Minh âm trầm, có chút không vui, cho nên mới có câu hỏi này.

Chiến Minh một lát sau mới trả lời: "Dù sao cũng cảm thấy lần này Thiếu chủ tìm được đường sống trong chỗ chết, hình như tính tình có chút thay đổi."

Lăng Tiêu Thần kỳ quái nói: "A? Thay đổi thế nào?"

"Ngươi đem thuốc cho độc y trước, về phòng rồi ta nói tỉ mỉ lại cho." Chiến Minh nghĩ tới đủ loại cử chỉ kỳ quái từ lúc Thiếu chủ về các đến nay, sắc mặt có chút ngưng trọng, trầm giọng nói.

Lăng Tiêu Thần thấy hắn nói đầy vẻ nghiêm trọng, biết việc này không hề đơn giản, liền gật gật đầu, nhanh chân đi làm việc.

Trong phòng ngủ, Diệp Thiên Hàn bỏ chén thuốc xuống, khoanh tay đứng cạnh giường, không nói một câu.

"Hàn, làm sao vậy?" Diệp Tư Ngâm thấy kỳ quái liền hỏi, rồi vươn tay về phía người yêu. Chỗ bị thương sau lưng lại đau nhức, đôi mi xinh đẹp nhíu lại: "Đau quá."

Diệp Thiên Hàn vẫn không nói gì, cầm lấy tay Diệp Tư Ngâm, ngồi ở bên giường, đôi mắt tím tối lại.

Nâng người trên giường ngồi dậy, Diệp Thiên Hàn còn thật cẩn thận để tránh đụng vào vết thương, giúp Diệp Tư Ngâm có thể thoải mái dựa lưng vào đệm, lại bưng chén thuốc lên, nói: "Nếu đau, phải uống thuốc." Vẻ mặt vẫn lạnh lùng.

Đôi mắ tím trong suốt có chút thần sắc bi thương – Tại sao sau khi dạo một vòng quỷ môn quan trở về, người yêu lại lãnh đạm như vậy?

Chỉ có Diệp Thiên Hàn mới hiểu được, khoảnh khắc nhìn thấy đôi mắt đã nhắm chặt suốt mười ngày qua nhẹ nhàng mở ra, trái tim gần như đã ngừng đập của hắn mới nảy lên từng hồi.

Đường đường là Phù Ảnh các Các chủ, vậy mà hết lần này đến lần khác phải trơ mắt nhìn người yêu bị thương ở ngay trước mắt mình!

Rõ ràng đã phát hiện đứa bé kia không thích hợp, vì sao hắn lại không ra tay ngăn cản? Để người này suýt thì mất mạng.

Mười ngày chờ đợi, mười ngày lo lắng, mười ngày hối hận, mười ngày đau lòng... Đến nỗi khi người này mở mắt ra, hắn không biết phải đối đãi với cậu thế nào.

Phải làm gì đây, cậu mới không còn bị thương, không còn té xỉu trong ngực mình nữa?

Đôi mắt tím thâm thuý hiện lên nét đau đớn, nhưng trên mặt vẫn chỉ lạnh như băng, một lần nữa đưa thuốc đến miệng cậu, nói: "Uống thuốc."

Chỉ thấy Diệp Tư Ngâm do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn há miệng, nuốt thìa thuốc đen ngòm kia xuống. Đang lúc thấy đắng đến líu lưỡi, một ly trà được đưa đến trước mặt.

Diệp Tư Ngâm nhận lấy, một hơi uống cạn. Nước trà ngọt lành xua tan đi cái đắng trong miệng, lúc này Diệp Tư Ngâm mới có biểu tình thả lỏng.

Tiếng đập cửa vang lên, chỉ nghe thấy một thị vệ nói: "Chủ nhân." Nói xong liền đẩy cửa ra, trên tay là một cái mâm nhỏ, có mấy đĩa điểm tâm và một hộp đựng cháo thanh đạm.

Vẫy tay bảo thị vệ lui xuống, Diệp Thiên Hàn múc ra một bát cháo nhỏ, nói: "Nhiều ngày chưa ăn gì, ăn cháo trước, lót bụng."

Diệp Tư Ngâm gật đầu, nhận lấy bát cháo Diệp Thiên Hàn đưa, từ từ ăn.

Bầu không khí trong phòng dần trở nên kỳ quái. Diệp Tư Ngâm bất an, chậm rãi buông bát, nhìn vào đôi mắt thâm thuý của người yêu một lát, rồi rũ mắt xuống hỏi: "Hàn, sao lại nhìn ta như vậy?" Chẳng biết tại sao, ánh mắt của Diệp Thiên Hàn khiến cậu lạnh run toàn thân.

"Không sao." Ở một chỗ mà Diệp Tư Ngâm không thể nhìn thấy, đôi mắt phượng hiện lên hàn quang.

Thấy Diệp Tư Ngâm ăn cháo xong rồi, Diệp Thiên Hàn giúp cậu nằm xuống, chỉnh lại góc chăn, nói: "Ngủ thêm một lát." Nói xong liền xoay người rời đi.

"Hàn..." Người nằm trên giường hơi kinh ngạc, gọi... Hắn... Hắn không ở lại cùng mình sao?

Thấy Diệp Thiên Hàn dừng chân lại, Diệp Tư Ngâm có chút thất vọng: "Ngươi muốn đi đâu?"

"Có việc." Diệp Thiên Hàn chỉ để lại hai chữ, rồi không quay đầu, đi ra khỏi phòng.

Nhìn cánh cửa đóng lại, người nằm trên giường lộ ra chút thần sắc khác thường – Dường như thống khổ, lại cũng có chút cao hứng, có chút yêu thương xen lẫn với hận ý khôn cùng, cuối cùng lại trở về bình thản.

Nhìn cửa phòng hồi lâu, lúc này Diệp Tư Ngâm mới nhắm mắt lại, ngủ.

Vừa ra khỏi phòng, đã có thị vệ cung kính dâng một bức thư lên, bên ngoài phong bì là dòng chữ "Diệp Các chủ thân khải." Diệp Thiên Hàn vẫy lui thị vệ, mở thư ra, là Hoa Tiệm Tuyết viết. Đại ý là hiện giờ Diệp Tư Ngâm không còn gì đáng lo, mà bọn họ lại có chuyện quan trọng phải về Khuynh Nguyệt cốc, không thể không rời đi. Nếu như có chuyện gì, cứ đưa Diệp Tư Ngâm đến Khuynh Nguyệt cốc.

Ngón tay vận chút nội lực, bức thư kia liền hoá thành tro, không tiếng động rơi trên mặt đất.

Quay lại nhìn cửa phòng đóng chặt, Diệp Thiên Hàn liền bước nhanh rời đi.

Chỉ có hai bàn tay đằng sau lưng, nắm chặt lại thành quyền.

Ngâm Nhi...

Đô thành Dự Châu. Vạn Ninh điện.

Nam nhân mặc long bào ngồi ngay ngắn trên ghế, không giận mà uy; trên người vốn có một loại khí chất của đế vương, nhưng vì chìm đắm trong tửu sắc lâu dài mà không còn lại bao nhiêu.

Người này chính là đương kim thiên tử, Lý Huyền.

"Diệp Tư Ngâm kia còn chưa tỉnh lại?" Nghe thuộc hạ bẩm báo, đôi mắt lõm xuống của Lý Huyền lộ ra hàn quang: "Diệp Thiên Hàn chỉ vì một đứa con mà ở lại Giang Ninh những mười ngày?"

"Vâng. Thuộc hạ nghe nói, Thân vương điện hạ rất sủng ái Thế tử." Thị vệ quỳ trên mặt đất, cung kính nói.

"Vô liêm sỉ!" Lý Huyền tuỳ tiện cầm lấy một tấu chương, ném về phía thị vệ. Người nọ không dám né tránh, bị tấu chương đập vào trán liền chảy máu, cũng không hỏi nguyên do làm vị cửu ngũ chí tôn kia nổi giận, lập tức cúi đầu: "Thuộc hạ biết tội!"

Lý Huyền nheo con mắt lại, cả giận nói: "Hừ! Thế tử kia là do ai phong? Diệp Thiên Hàn kia có thể tự phong sao? Đừng quên, trẫm mới là người đứng đầu thiên hạ, trẫm mới là Hoàng đế!" Lý Huyền nổi giận nói. "Chỉ là một thằng nhãi lai lịch không rõ, sao dám xưng là Thế tử?"

Thị vệ lần thứ hai dập đầu: "Thuộc hạ biết tội, mong bệ hạ trách phạt!" Thân là Hoàng đế, mặc dù Lý Huyền còn chưa đến nỗi được coi là bạo quân, nhưng tính tình rất táo bạo hiếu chiến, chưa nói đến việc nhiều năm qua đánh đông dẹp bắc, đối với đám thuộc hạ cũng không hề lưu tình.

"Tự mình đến Tập Kính điện nhận tội." Lý Huyền hừ lạnh một tiếng.

"Vâng." Thị vệ nhổm dậy, không để ý trán đang chảy máu, vội vàng rời khỏi tẩm cung của Hoàng đế.

"Diệp Thiên Hàn, ngươi càng ngày càng không để trẫm vào mắt!" Lý Huyền nắm chặt tay, nện một cái thật mạnh vào tay vịn của ghế, ánh mắt tràn đầy hận ý, trong hỗn loạn cũng có chút ít sợ hãi mà chính lão cũng không biết: "Trẫm nhất định sẽ diệt trừ ngươi!"

"Tiêu Vị!"

"Có thuộc hạ!" Nam nhân oai hùng vẫn đứng ở một bên lúc này mới cung kính đáp.

"Gần đây chỗ Thái tử có động tĩnh gì không?" Lý Huyền tính toán trong lòng. Nghịch tử kia tâm tư bất thuần, nhiều năm qua lão vẫn muốn phế truất nó, nhưng lại e ngại Đại tướng quân và Hữu thừa tướng, một người là ngoại công của nó, một người là cậu của nó, có muốn động vào nó cũng không được. Muốn động nó, nhất định phải tìm ra một lý do chính đáng. Bởi vậy lão mới phái nhất phẩm Đới đao thị vệ tiếp cận, thời thời khắc khắc chú ý đến hành động của nghịch tử kia. Vậy mà nghịch tử kia cũng là một đứa tâm tư kín đáo, nhiều năm vậy rồi mà một dấu vết cũng không để lại.

Lăng Tiêu Vị cúi đầu, thấp giọng đáp: "Thưa bệ hạ, không có. Gần đây Thái tử đều dốc lòng học tập cùng Thái phó, mỗi ngày đều đến quý phủ của Thái phó."

"Hả?" Lý Huyền hơi kinh ngạc. Thái phó kia chỉ là một chức vị có cũng như không, người đảm nhiệm là một Trạng nguyên trong một khoa thi, năm nay mới hai mươi, không ra hồn gì. Không ngờ rằng nghịch tử kia lại thân cận với tên đó? Cũng tốt, giảm bớt được thời gian nó luôn mong muốn mình chết đi, rồi lên ngôi Hoàng đế.

"Ngươi tiếp tục theo dõi, cho dù là một chuyện nhỏ cũng phải bẩm báo trẫm không thiếu nửa chữ."

"Vâng, bệ hạ." Lăng Tiêu Vị lùi sang một bên, ánh mắt sau khi rũ xuống tràn ngập đau đớn...

__Hết chương 52__

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro