Chương 2: Vừa mới trọng sinh liền phải treo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 Nam Việt Quốc

"Phong Thanh Nhan, ngươi đi tìm chết đi!"

Một giọng nói rống giận vang lên ở bên tai, tiếp đó là cơn đau thấu xương từ trên ngực truyền xuống.  Phong Thanh Nhan liền thấy thân mình như đang bị người khác hung hăng đá chân vào, sau đó liền có cảm giác mình đang rơi xuống. Khẽ mở mắt ra nàng liền thấy được thấy được ở trên vách núi thiếu nữ đang đứng, trên mặt tràn đầy đắc ý.

Nàng bỗng cảm thấy đầu mình đau nhói cùng với một lượng lớn tin tức bỗng tràn vào đầu đó là một đoạn ký ức thật xa lạ. Nàng hiện giờ đối với thế giới này hoàn toàn mờ mịt,điều duy nhất mà nàng biết chính là chủ nhân thân thể này cũng tên là Phong Thanh Nhan. Là cháu gái ngoại của Lục Thượng Thư tại  Nam Việt Quốc, được hoàng đế Nam Việt Quốc phong làm quận chúa đồng thời cũng sẽ hứa phong nàng làm thái tử phi tương lai thế nhưng lại bị mọi người coi là phế vật

Ngước mặt nhìn lên hai nữ tử đang đứng cười đắc ý trên kia bỗng thấy có chút đồng cảm với chủ nhân thân thể này. Hai cái người kia là vốn là tỷ muội của thân thể này, vậy mà luôn khi dễ Phong Thanh Nhan. Nhân cơ hội ngày hôm nay liền rủ nàng ra ngoài du ngoạn sau đó thừa dịp người khác không để ý liền dẫn nàng tới vách núi sau đó liền hạ thủ...

Mưu sát, đây đích thực là mưu sát mưu sát! Cái tình tiết này cũng quá chó má rồi

Cho nên, nàng hiện tại đây là trọng sinh? Cho nên người nọ nói 5 năm thọ mệnh là để nàng sống lại trên thân thể người khác? Nhưng vì sao bộ giáng hiện tại của nàng lại giống như sắp treo thêm lần nữa vậy?! 

Trong lòng Phong Thanh Nhan không ngừng phỉ nhổ, chuyện này thật sự quá hoang đường.

Hai bóng người bên trên càng lúc càng mơ hồ mà lúc này Phong Thanh Nhan đang dần rơi xuống vực sâu đen ngòm. Nàng dứt khoát không suy nghĩ mấy thứ linh tinh đó nữa, chỉ cần được sống lại so với phải ở chỗ Cửu U kia đã là tốt lắm rồi.

Đối mặt nguy hiểm đang cận kề, phản ứng đầu tiên của  nàng chính là muốn sử dụng hồn lực của chính mình, nhưng lúc sử dụng nàng mới nhớ tới hình như nàng chưa học thuật phi hành thì phải. Hơn nữa bởi vì bị một đạo sấm kia đánh dẫn tới thần hồn của nàng bị hao tổn, hiện giờ rất khó phát huy toàn bộ hồn lực, chỉ có thể chậm rãi nghĩ biện pháp tu bổ thần hồn mới có khả năng trở lại như cũ.

Bất đắc dĩ, nàng chỉ có thể dùng một chút hồn lực hình thành một tấm lá chắn, bảo đảm nàng không đến mức bị ngã chết. Phong Thanh Nhan thật sự không nghĩ tới vừa trọng sinh chưa sống được mấy giây liền lại ngỏm củ tỏi. Nói vậy, nếu nàng một lần nữa trở về Cửu U địa ngục, sợ là sẽ bị mấy tên gia hỏa cấp dưới cười cho không còn mặt mũi.

Mà lão nhân dưới âm ty cũng chỉ chờ chực cơ hội này để viết vào cuốn sách : Phong Thanh Nhan, trọng sinh không đến mười lăm phút, đã chết.

Thực sự là mất hết mặt mũi!

......

Trên vách núi, Lục Vân Cẩm nhìn Phong Thanh Nhan dần dần không còn thân ảnh trong lòng quả thực rất đắc ý.

Nàng từ lâu đã sớm ước nàng ta nhanh nhanh chết sớm một chút, rõ ràng chỉ là đồ phế vật vì cớ gì dung mạo lại xinh đẹp hơn nàng, lại còn chiếm luôn cả vị trí thái tử phi tương lai nữa chứ. Điều này làm cho nàng từ nhỏ luôn được hưởng thụ những thứ tốt nhất rất là ghen ghét.

Bình thường ngốc nữ đó có ca ca che chở, nàng không tiện trực tiếp xuống tay, nhưng trong khoảng thời gian này ca ca nàng không có ở nhà thật là một thời cơ tốt để nàng diệt trừ mối hậu họa này, tránh gây phiền phức cho nàng về sau.

"Nhị tỷ, Phong Thanh Nhan hẳn là chết chắc rồi, xem ai có thể cứu được nàng ta!"

Bên cạnh là Lục Phàm Tuyết vẻ mặt nịnh bợ, vừa mới nãy chính là nàng tự mình đẩy Phong Thanh Nhan xuống vách đá.

"Hừ, chỉ bằng nàng ta cũng mơ tưởng đến vị trí Thái Tử Phi , thật là si tâm vọng tưởng! Chúng ta đi."

Lục Vân Cẩm vung ống tay áo, xoay người rời đi.

......

Dưới vực sâu vậy mà có một cái hồ nước, còn có một đám sương mù màu trắng ngà, Phong Thanh Nhan "Ùm!" một tiếng chuẩn xác mà rơi vào trong nước, giây lát cả cơ thể đều đã chìm vào nước, trên mặt nước đẩy ra một vòng gợn sóng.

Thật ra không giống như trong tưởng tượng của nàng lắm, hồ nước này hình như lại là có chút ấm áp, nàng trong lòng âm thầm nhẹ nhàng thở phào một hơi, cũng may là sẽ không bị chết cóng. Mới vừa trồi lên mặt nước, nàng còn không kịp đi xem tình huống nơi này, liền nhận thấy được có một cỗ sát khí hướng nàng đánh úp lại, cơ hồ là theo bản năng mà nàng nghiêng người tránh thoát.

Bà nội nó! Ai dám đánh lén bổn cô nương?

Phong Thanh Nhan hướng ánh mắt đánh trả lại phương hướng chỗ có người đánh lén nàng. Một lúc sau nàng liền thấy được khuôn mặt lạnh lẽo của một nam tử .

Nam tử kia đang ngâm mình ở giữa hồ nước, trên mặt nước lộ ra một đoạn bả vai không có cái gì che chắn khiến Phong Thanh Nhan nhìn thấy cả xương quai xanh tinh xảo lên trên một chút là gương mặt đẹp không tì vết, lạnh lùng mà quyến rũ. Hắn đang nhìn chằm chằm vào người nàng, trong mắt chứa đầy hàn ý.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro